Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 231 - Chương 921: Mẹ Kiếp, Yêu Nghiệt To Gan, Dám Làm Loạn Đạo Tâm Của Ta.

Chương 921: Mẹ kiếp, yêu nghiệt to gan, dám làm loạn đạo tâm của ta. Chương 921: Mẹ kiếp, yêu nghiệt to gan, dám làm loạn đạo tâm của ta.Chương 921: Mẹ kiếp, yêu nghiệt to gan, dám làm loạn đạo tâm của ta.

Chương 921: Me kiếp, yêu nghiệt to gan, dám làm loạn đạo tâm của ta.

Vốn là vị sư đệ đang ôm lấy ống quần và khóc đến rối tinh rối mù kia, nhưng sau khi vị sư huynh này cảm thấy đầu óc choáng váng và lắc đầu mấy cái rồi lại xem xét lần nữa, chỉ thấy người đang quỳ ở trước mặt này đã không còn là sư đệ của hắn nữa, mà chính là...

"Cha... sao cha lại ở đây?"

Hắn buột miệng nói ra, nhưng vị sư đệ này hiển nhiên không có nghe thấy, bởi vì hắn còn đang hoàn toàn đắm chìm trong ảo giác của mình mà nói chuyện với "Thái gia'nhà mình đây.

"Thái gia ngươi an tâm, tôn nhi nhất định nghe lời ngươi."

Lúc này, vị sư huynh kia cũng giống như vậy, vừa nhìn thấy cha của mình quỳ ở trước mặt như vậy thì cũng lập tức nóng nảy, sau đó "bịch'một tiếng quỳ xuống giống như thế.

Cứ như vậy, ở trong viện, sư huynh đệ hai người vừa quỳ đối diện nhau, vừa ôm đầu khóc rống, mỗi người đang nói chuyện riêng của mình.

"Cha, cha đang làm cái gì vậy?”

"Thái gia, tôn nhi rất nhớ ngươi."

"Cha, ngươi... Nhi tử bất hiếu, không thể đến gặp ngươi lần cuối."

"Thái gia...

"Cha..."

Hai sư huynh đệ bọn họ ôm lấy nhau, một người gọi gia gia, một người gọi cha.

Đúng lúc này, cửa viện bị người ta đẩy ra, sau đó có một vị đệ tử bước vào, nhưng vừa nhìn thấy hai người đang ôm đầu khóc rống như vậy thì khẽ cau mày.

"Cái bổn phận này của các ngươi có chút loạn rồi đấy, rốt cuộc ai là cha, ai là thái gia vậy?"

"Cha...

"Thái gia...

"Có bệnh."

Tên đệ tử này nhíu mày nói một tiếng, sau đó lập tức quay người lại, vốn còn đang tưởng mình là người bình thường, nhưng một giây sau, chỉ thấy hắn lại làm ra một động tác quất ngựa rồi hét lớn một tiếng.

"Chúng ta đi, Liệt Hổ."

Ngay sau đó chỉ thấy hai chân của cái tên đệ tử này nhảy lên một cái, thật giống như đang cưỡi thứ gì đó mà nhảy ra khỏi viện.

Về phần hai người ở trong viện kia, bọn họ hoàn toàn không chú ý tới điểm này, vẫn đắm chìm trong sự ôn nhu của cha và thái gia như trước. Ngay giữa sự lặng yên không một tiếng động này, trong lúc không có người nào chú ý đến, ở trong trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất đã chậm rãi xảy ra một số thay đổi.

Hơn nữa, nhân số cũng sẽ theo thời gian trôi qua này mà càng ngày càng tăng.

Lúc đầu chỉ xảy ra ở trên người của một số đệ tử bình thường, nhưng dần dần, ngay cả các đệ tử thân truyền cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề.

Ví dụ như... Từ Lão Tam.

Sau khi trở về từ chiến trường, Từ Kiệt đã bị một tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Dao Trì chủ động tìm tới cửa.

Lúc này, hai người còn đang thể hiện ân ái tình chàng ý thiếp với nhau ở trong viện.

Nhắc tới hai con hàng này, hai người mắt đi mày lại cũng không phải ngày một ngày hai, đã sớm câu kết làm bậy ở cùng nhau.

Hơn nữa, còn là cái tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Dao Trì này chủ động.

Mà điều này cũng khiến Từ Tam vui như điên, giống như đời này của Từ Lão Tam hắn chưa từng nhận được loại đãi ngộ này vậy.

Cư nhiên lại có tiên tử chủ động đưa tới cửa.

Thân là đệ tử thân truyền của Thánh địa Dao Trì, nữ tử này tự nhiên sẽ không tệ, cho dù là về dung mạo hay là thiên phú, nàng ta đều có thể so sánh với đám Liễu Sương và Lục Du Du các nàng.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước đây Từ Kiệt vẫn luôn không muốn dùng cái Lộng Tử đan này.

Nếu chẳng may ở trước mặt vị tiên tử này làm ra chuyện mất mặt nào đó, vậy chẳng phải là cả ngã về không sao?

Lúc này, hai người đang nhu tình mật ý nói lời âu yếm ở đình hóng gió trong viện.

"Kiệt ca, hôm nay ngươi thật lợi hại, ngay cả Thánh địa của Bất Tử mà còn có thể đánh bại. Hiện tại, cả Tam Đại Thánh địa của Bất Tử tộc đều đã thua ở trên tay các ngươi rồi."

"Thanh muội, ngươi cũng không phải không biết thực lực của ta, chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới."

"Cho dù có nói thế nào thì Kiệt ca cũng rất lợi hại."

"Haha, Thanh muội sao lại nói như vậy, nói vậy sẽ khiến ta kiêu ngạo mất."

“Người ta là ăn ngay nói thật mà.'

Thanh muội tên là Tần Thanh, lúc này nàng ta đang dùng vẻ mặt ngọt ngào mà rúc vào trong ngực của Từ Kiệt.

Với sự trỗi dậy của Thánh địa Đạo Nhất, những đệ tử thân truyền giống với Từ Kiệt nghiễm nhiên trở thành bánh trái thơm ngon ở trong lòng của đông đảo nữ tu. Đối với Tân Thanh này cũng giống như thế, hơn nữa sau một vài lần tiếp xúc, hảo cảm của nàng dành cho Từ Kiệt quả thực là giống như ngọc mà gia tăng mãnh liệt.

Dung mạo anh tuấn uy vũ, thiên phú siêu tuyệt và sức chiến đấu phi thường, hơn nữa đối phương cũng là người hài hước, thường xuyên có thể chọc cho Tần Thanh thoải mái cười to.

Thế là hai người họ đến với nhau một cách tự nhiên như thế.

Hơn nữa, một người là đệ tử thân truyền của Thánh địa Đạo Nhất và một người là đệ tử thân truyền của Thánh địa Dao Trì, sau khi kết hợp lại thì cũng có thể nói là môn đăng hộ đối.

Sư tôn của Tần Thanh cũng không có phản đối chuyện này, thậm chí còn ngoài sáng trong tối còn biểu thị ủng hộ nữa.

Dù sao Thánh địa Đạo Nhất hiện tại đúng là như mặt trời ban trưa, vê thân phận của Từ Kiệt, nếu sau này không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nhất định sẽ là một trong các vị cao tâng của Thánh địa Đạo Nhất.

Ít nhất cũng là một nhân vật cấp trưởng lão.

Cho nên việc Tần Thanh ở bên hắn cũng không tính là bôi nhọ.

Bởi vì cái gọi là trong người có một tình yêu cuồng nhiệt, toàn thân trên dưới đều tản mát ra một cỗ mùi hôi chua của tình yêu say đắm.

Từ Kiệt và Tan Thanh cũng không ngoại lệ, nhưng ngay lúc cả hai đang nhu tình mật ý, ánh mắt của Từ Kiệt đột nhiên trở nên trống rỗng, sau đó tình yêu hận không thể muốn tràn ra khỏi hốc mắt kia nhanh chóng tiêu tan không thấy đâu nữa.

Đâu tiên là hiện lên một tia mê mang, sau đó ánh mắt kia nhìn về phía Tần Thanh ở trong ngực lập tức bị thay thế bằng sự kinh ngạc, tức giận và sát ý.

"Kiệt ca, chờ đến khi đại chiến diệt tộc kết thúc, ta có thể dẫn ngươi đến Thánh địa Dao Trì của chúng ta dạo chơi được không..."

Tần Thanh vẫn chưa phát giác sự thay đổi của đối phương, lúc này vẫn đang mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ mặt khao khát nói.

Trong lòng của nàng có rất nhiêu việc muốn cùng Từ Kiệt làm, cũng có rất nhiều nơi mà nàng muốn cùng Từ Kiệt đi đến.

Đi đến nơi nàng sinh ra và lớn lên, đến nơi nàng tu luyện và sinh sống...

Tuy nhiên, niềm khao khát đẹp de của Tần Thanh lại vấp phải tiếng la hét giận dữ.

"Con mẹ nó, yêu nghiệt to gan, dám loạn đạo tâm của ta, muốn chết sao."

Hả?

Tiếng gâm đột ngột xuất hiện này khiến Tần Thanh choáng váng, nhưng còn không đợi nàng kịp phản ứng lại thì đã cảm nhận được một cỗ sát khí ngập trời từ phía sau truyền đến.

Sau khi quay đầu nhìn lại, Từ Kiệt đỏ ngau cả mắt, ánh mắt kia thật giống như đang nhìn chằm chằm vào kẻ thù giết cha gì đó vậy.

"Kiệt ca, ngươi...

"Yêu nghiệt xem chiêu."

Tần Thanh còn chưa kịp nói gì thì Từ Kiệt đã câm trường kiếm trong tay, sau đó chém xuống một kiếm.

Nhìn thấy kiếm quang lướt qua, Tần Thanh chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, mẹ nó chuyện gì đây.

Bởi vì Tần Thanh không biết đến chuyện liên quan đến Lộng Tử đan, cho nên dưới tình thế cấp bách, Tần Thanh lập tức theo bản năng bứt ra rồi lui vê phía sau, thân là đệ tử thân truyên của Thánh địa Dao Trì, thực lực của Tần Thanh đương nhiên không hề yếu.

Nàng ta giống với Từ Kiệt, cũng đã sớm đạt tới Thiên Nhân Cảnh, chiến lực cũng là vô song cùng giai.

Kiếm phong gần như là từ trong lời nói của Tần Thanh mà sượt qua da đầu, khiến cho mồ hôi lạnh của nàng lập tức chảy xuống.

Tần Thanh vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, trên gương mặt của nàng cũng lập tức trở nên lạnh lùng mà trừng lấy Từ Kiệt, sau đó mở miệng nói:

"Từ Kiệt, ngươi muốn làm gì?"

Bởi vì bản thân nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Từ Kiệt, hơn nữa mỗi lần đối mặt với nàng, Từ Kiệt vẫn luôn là một bộ hài hước và thái độ khôi hài.

Tuy nhiên, Tần Thanh vừa dứt lời, Từ Kiệt đã chĩa kiếm về phía nàng, sau đó cười lạnh một tiếng rồi nói.

"Yêu nghiệt, muốn hủy hoại đạo tâm của ta sao? A, ngươi quá coi thường Từ Tam ta rồi, Từ Tam ta là ai? Chính là đệ tử thân truyền của Thánh địa Đạo Nhất, là tam đệ tử của Thân Kiếm phong, không ai không biết Từ Tam ta không gần nữ sắc, chỉ bằng thủ đoạn này của người mà cũng muốn mưu toan làm loạn đạo tâm của ta sao? Không biết sống chất."

“Từ Kiệt, ngươi đang nói cái gì vậy?”

"Bớt nói nhiều lời, nghiệt chướng, đi chết đi."

Từ Kiệt hoàn toàn không nghe Tần Thanh nói, sau đó lại lân nữa cam kiếm lao tới, khiến cho Tần Thanh thấy thế thì cả người đều tê rần.

Sau đó nàng lộ ra vẻ mặt hung tợn mà trừng lấy Từ Kiệt rồi nổi giận mắng.

"Từ Kiệt, ta... Ta sẽ không bao giờ để ý tới ngươi nữa."

Vừa nói xong là đã quay người bỏ chạy, nhưng Từ Kiệt nơi nào chịu buông tha cho con yêu nghiệt này, cho nên hắn đã câm kiếm đuổi sát sau lưng không bỏ.

"Nghiệt chướng, hiện tại còn nghĩ đến việc chạy trốn sao? Muộn rồi, chết cho ta."
Bình Luận (0)
Comment