Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 230 - Chương 920: Sư Huynh, Ta Nhìn Thấy Thái Nãi Của Ta Rồi.

Chương 920: Sư huynh, ta nhìn thấy thái nãi của ta rồi. Chương 920: Sư huynh, ta nhìn thấy thái nãi của ta rồi.Chương 920: Sư huynh, ta nhìn thấy thái nãi của ta rồi.

Chương 920: Sư huynh, ta nhìn thấy thái nãi của ta rồi.

Trên chiến trường, Thánh địa Bất Tử đã là toàn tuyến tan tác, rất nhiêu đệ tử của Thánh địa Bất Tử đã phải chạy trối chết.

Mà theo sự đại bại của Thánh địa Bất Tử, toàn bộ chiến trường cũng hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

Thánh chủ Vân La đang chiến đấu quyết liệt với Thánh địa Luyện Huyết, sau khi nhìn thấy các đệ tử của Thánh địa Bất Tử ở phía đằng xa kia đang chạy trối chết như vậy thì cũng cau mày lại, sau đó làm ra bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc nói.

"Được rồi, chúng ta lại có thể sang bên nghỉ ngơi đi."

Các đệ tử của Thánh địa Vân La đều đã thói quen, mỗi lân chỉ cần xuất hiện trường hợp như vậy thì bước tiếp theo đã không còn là chuyện của bọn họ nữa.

Tất cả những gì cần làm là tìm một góc nào đó và lặng lẽ xem buổi biểu diễn của Thánh địa Đạo Nhất là được rồi.

Về phần Thánh địa Luyện Huyết, càng là không chút do dự mà lập tức xoay người bỏ chạy.

Thánh địa Bất Tử đã bị đánh cho thê thảm như vậy, không hề nghi ngờ là đã thất bại, vậy chúng nó còn lưu lại nơi này làm gì? Chờ bị giết lấy sao?

"Chết tiệt, sao lại thua nữa?"

"Chẳng lẽ thực sự không có ai đủ năng lực để ấn trụ đàn gia hỏa này sao?"

"Còn để người ta đánh thật tốt một chau được không?”

"Lần nào cũng vậy. Lúc này mới sống yên ổn có mấy ngày thôi."

Vừa chạy, các đệ tử Thánh địa Luyện Huyết vừa ào ào la hét vừa chửi bới am cả lên, bọn chúng thực đúng là chịu đủ rồi.

Lần nào cũng là đang đánh nhau thật tốt, nhưng đột nhiên Thánh địa Đạo Nhất lại giết tới, có thể để cho người ta vui sướng đánh một trận được không.

Thánh địa Khô Qủy là như thế, hiện tại đã đổi thành Thánh địa Bất Tử rồi, nhưng kết quả cũng giống như vậy, chúng nó còn chưa kiên trì được có mấy ngày thì lại bị người ta đánh bại.

Nhưng mắng thì mắng, tốc độ ở dưới chân của chúng nó quả thực không hề chậm chút nào.

Toàn bộ chiến trường cũng theo sự đại bại của Thánh địa Bất Tử mà triệt để hỗn loạn.

Sau đó là Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy cũng phải bỏ chạy trối chết, hoàn toàn không thèm dây dưa với Thánh địa Dao Trì nữa.

Còn ở phía sau Tam Đại Thánh địa này là một đám đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất điên cuồng đuổi giết, hai mắt của nguyên một đám đều đỏ ngầu. "Lên là lên là lên."

"Thu hoạch, thu hoạch nào, khoảng khắc chờ đợi chính là lúc này."

“Tích phân, tích phân, ta tới đây."

Các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đương nhiên rất phấn khích, bởi vì mỗi khi đến lúc này chính là bốn phía đạt được tích phân.

Cơ hội gọi món ăn, đối với đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất mà nói, làm gì có ai dám bỏ lỡ chứ?

Trong lúc nhất thời, đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất giống như được tiêm máu gà, nguyên một đám ở phía sau Tam Đại Thánh địa điên cuồng truy giết.

Cũng may lần này Bất Tử tộc coi như là có chút kinh nghiệm, vừa thấy tình huống không đúng là các lão tổ của Thánh địa Bất Tử Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy liên nhanh chóng ra lệnh rút lui trước.

Cho nên đám Bất Tử tộc rút lui rất nhanh.

Nhưng cho dù có như thế, thương vong ở bên phía bọn chúng vẫn rất nghiêm trọng, còn đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đương nhiên là đã kiếm lời đây bồn đầy bát.

Lại là một trận đại thắng khiến cho bên phía Nhân tộc sướng đến tê ran, dù sao thì chuyện Thánh địa Đạo Nhất đại thắng cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Trong Tam Đại Thánh địa của Bất Tử tộc, làm gì có người nào là không bị Thánh địa Đạo Nhất ấn lấy chùy qua.

Sau khi an toàn trở về Thiên Hồng quan.

Chúng đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất mang theo dáng vẻ hào hứng mà đi kiểm đếm tích phân.

Các đệ tử thân truyền giống với Triệu Chính Bình, Triệu Nhu, Từ Kiệt và Thẩm Tiên này, về cơ bản thì bọn họ đã tích lũy đủ tích phân để gọi đồ ăn.

Nhưng cái đồ chơi này làm sao cũng không đủ, bất cứ ai cũng muốn giữ lại nó mười lân tám lần để sau này có cái chậm rãi hưởng thụ.

Lại có thêm một khoản tích phân khổng lồ được ghi vào sổ sách, sau đó chúng đệ tử mang theo cảm giác cao hứng mà lần lượt trở về nơi ở của mình, trong miệng còn khẽ ngân nga một giai điệu nhỏ.

Có tích phân ghi vào sổ sách là điều hạnh phúc nhất đối với mọi người, hơn nữa sau khi tính toán thời gian, Trường Thanh trưởng lão cũng sắp trở về rồi.

Nói như vậy, việc gọi món ăn có phải cũng có thể được đưa vào danh sách quan trọng rồi không?

Vừa nghĩ tới việc có thể gọi món ăn, trong lòng của chúng đệ tử đều nhịn không được mà càng cảm thấy kích động. Về phần những đại tông môn khác, bọn họ cũng đã sớm coi Thánh địa Đạo Nhất là một sự tồn tại giống với thần tượng của mình.

Giống với thế hệ thứ hai Bạch Hồng Hoa của Thiên Đao cốc này, lúc này trong lòng nàng vô cùng khát vọng có thể bái nhập Thánh địa Đạo Nhất.

Sau chiến tranh, Bạch Hồng Hoa đang ngồi cùng một chỗ trò chuyện với một đám sư muội, sau đó mang theo mặt mày hớn hở mà nói.

"Ta quyết định rồi, sau này Bạch Hồng Hoa ta sẽ bái nhập Thánh địa Đạo Nhất."

"Nhưng sư tỷ, trước đó không phải ngươi nói muốn bái nhập Thánh địa Dao Trì sao?"

"Đó là trước đây. các ngươi cảm thấy Thánh địa Dao Trì có thể so sánh với Thánh địa Đạo Nhất sao?"

"Điều này ... không thể."

Mọi người đều duy tâm mà lắc đầu, kể từ khi đại chiến diệt tộc bùng nổ cho tới nay, Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì kết hợp lại cũng không bắt mắt bằng Thánh địa Đạo Nhất.

Có thể nói, Thánh địa Đạo Nhất đã thực sự dựa vào chiến tích đánh thật của mình để chứng minh thực lực của bản thân.

Mà nó cũng đã thu hút sự chú ý của vô số thiên kiêu trẻ tuổi.

Tựa như Bạch Hồng Hoa thề muốn bái nhập Thánh địa Đạo Nhất vậy.

"Nhưng sư tỷ, hình như Thánh địa Đạo Nhất vẫn chưa tuyển nhận đệ tử mà."

"Vậy thì sao, một ngày nào đó bọn họ vẫn phải tuyển nhận thôi, lúc đó ta nhất định sẽ đến đó."

"Vậy chúng ta sẽ cùng đi.'

"Được, chúng ta sẽ cùng nhau bái nhập Thánh địa Đạo Nhất. Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ có thực lực mạnh mẽ giống như các sư huynh, sư tỷ ở Thánh địa Đạo Nhất."

"Thật sao?”

"Đó là đương nhiên.”

Nhắc đến đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, trong mắt của mọi người đều hiện lên một tia khao khát.

Không quá lời khi nói, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất hiện nay là bánh trái thơm ngon trong Nhân tộc.

Nếu muốn tìm được đạo lữ gì đó, vậy thì càng đơn giản.

Thậm chí có không ít nữ tu sĩ còn thê không phải là đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất tuyệt không gả.

Càng kỳ quái hơn chính là các đệ tử của Thánh địa Dao Trì vẫn luôn không thích tiếp xúc với nam nhân, rất nhiều lần đều bị người ta nhìn thấy bọn họ chủ động tiếp cận các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất.

Đây là lân đầu tiên chưa từng có, phải biết, ngay cả đệ tử của Thánh địa Vân La cũng không có được loại đãi ngộ này.

Nói chung là nếu bây giờ ngươi ra ngoài nói chính mình là đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, vậy nhất định sẽ được mọi người ủng hộ và kính trọng.

Nhưng đúng lúc đông đảo tu sĩ đang nghị luận với vẻ sùng bái và thổi phông về Thánh địa Đạo Nhất.

Ngay tại lúc trong lòng của bọn họ đang coi đệ tử của của Thánh địa Đạo Nhất là những người cao quý thánh khiết, thực lực cường đại và hoàn mỹ vô khuyết, thì lúc này lại xảy ra một chút vấn đề nho nhỏ.

Trong viện của một gian tại Thân Kiếm phong, một tên đệ tử nội môn đang ngồi một mình lải nhải ở trong sân, trong miệng còn vừa lẩm bẩm điều gì đó vừa vung tay làm ra một trận loạn vũ.

Khiến cho vị sư huynh sống cùng hắn vừa bước vào trong viện thì đã nghe được.

“Thái nãi, tôn nhi nhớ ngươi, sao lâu như vậy ngươi không tới gặp ta?”

"Cái gì thái nãi ngươi muốn dẫn ta đi? Đi đâu?"

"Tôn nhi đương nhiên nguyện ý nguyện ý đi cùng ngươi rồi."

Hả?

Vị sư huynh này nghe vậy thì sững sờ, hắn đang lộn xộn cái gì vậy.

Sau đó hắn mang theo vẻ mặt nghi ngờ mà bước tới, vỗ vỗ bả vai của vị sư đệ này, quan tâm nói.

'Sư đệ, ngươi không sao chứ?"

Nhưng ai có thể ngờ rằng, ngay giây tiếp theo, vị sư đệ này đã "bịch'một tiếng quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy ngang dài trên mặt mà nói.

"Thái gia, ngươi cũng tới rồi, tôn nhi thật sự rất nhớ ngươi."

Hả?

Thái gia nào cơ? Còn không đợi vị sư huynh này kịp phản ứng thì vị sư đệ đó đã ôm chặt lấy bắp đùi của hắn, sau đó toàn bộ nước mũi đều lau vào ống quần, còn khóc lóc thảm thiết nói.

"Thái gia, ngươi cũng tới mang ta đi sao? Thái nãi vừa rồi đã nói, tôn nhi nguyện ý, tôn nhi nguyện ý đi cùng với các ngươi, các ngươi chờ ta một chút, chờ ta gọi xong đồ ăn rồi cùng nhau rời đi, được không?”

Điên rồi sao?

Nhìn bộ dáng của vị sư đệ này, phản ứng đầu tiên của cái tên sư huynh này củng là con hàng này có phải điên rôi không? Nhưng sau đó, sắc mặt của vị sư huynh này lập tức đại biến điên rồi? Đợi đã, tác dụng phụ của Lộng Tử đan, mẹ kiếp... Tới nhanh như vậy luôn sao?

Ngay tại lúc vị sư huynh này còn đang cảm thấy nghi ngờ thì ngay cả hắn cũng đầu óc quay cuồng.
Bình Luận (0)
Comment