Chương 919: Ta lại khiến ngươi dính độc lần nữa.
Chương 919: Ta lại khiến ngươi dính độc lần nữa.Chương 919: Ta lại khiến ngươi dính độc lần nữa.
Chương 919: Ta lại khiến ngươi dính độc lân nữa.
Hắn lại lân nữa bị độc công của cái tên đệ tử thân truyền trong Thánh địa Bất Tử này bức lui, đồng thời trong miệng của cái tên đệ tử thân truyền này còn hùng hổ nói ra một câu.
"Từ bỏ đi, chỉ dựa vào ngươi thì không thể phá được độc công của ta đâu, bản thân ngươi không thể gây ra bất cứ mối đe dọa nào cho ta."
Chỉ bằng một câu nói kia đã triệt để khiến Từ Kiệt không nhịn được nữa, sau đó hắn cũng không tiếp tục do dự mà lập tức lấy ra Lộng Tử đan, sau đó một ngụm nuốt xuống.
Chó chết, ngươi mịa nó thật sự cho rằng ta không thể làm gì được ngươi sao?
Vốn định vì một khối thể diện, cho nên bản thân mới không ăn cái viên Lộng Tử đan này, nếu không đến lúc đó sẽ lại làm ra trò con bò thì phiên phức lắm.
Nhưng hiện tại, Từ Kiệt hiển nhiên không thèm để ý tới những thứ này nữa.
Từ Tam ta từ khi nào lại phải chịu sự ủy khuất như vậy? Cái này sao có thể nhẫn nhịn được?
So sánh với khả năng bị mất mặt, giờ phút này Từ Kiệt càng muốn làm thế nào để giết chết con chó ở trước mặt này.
Chỉ là cho đến tận bây giờ, cái tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Bất Tử này vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sau khi nhìn thấy Từ Kiệt nuốt một viên đan dược, hắn còn cười lạnh một tiếng rồi nói.
"Hô, ăn đan dược thì có thể có tác dụng sao?"
Nói xong, hắn lại đánh ra một chưởng, linh lực kịch độc ở trong tay rơi thẳng về phía Từ Kiệt.
Nhưng lần này Từ Kiệt không tiếp tục tránh né, mà lại lao thẳng tới vị đệ tử thân truyền này.
"Ngu xuẩn."
Đệ tử thân truyền này thấy thế thì cười mắng một tiếng, theo hắn, Từ Kiệt đã mất đi sự bình tĩnh, đơn thuần là muốn tìm đến cái chết.
Cư nhiên lại dám dùng cơ thể để đón đỡ độc công của chính mình, đây không phải tìm chết thì là cái gì nữa?
Qủa nhiên không ngoài dự liệu, chưởng ấn của hắn đã đánh vào giữa chính diện của Từ Kiệt, khiến cho tên đệ tử thân truyền này nhếch miệng cười một tiếng.
"Đúng là một tên liều lĩnh, cứ chờ chết đi."
"Con chó kia, chính ngươi mới là người chết."
"Ngươi...
Vừa dứt lời, Từ Kiệt đã cam kiếm xông tới, hơn nữa sắc mặt của hắn còn rất hồng hào, nhìn qua không có chút nào giống với việc bị trúng độc. Nhìn thấy Từ Kiệt sau khi đón đỡ một chưởng của mình rồi mà không hề han gì, khiến tên đệ tử thân truyền này trực tiếp ngây dại.
Làm sao có thể như vậy được? Tại sao độc công của hắn lại vô dụng chứ?
Mà Từ Kiệt vừa mới tự mình trải nghiệm hiệu quả của Lộng Tử đan , quả nhiên không tồi mà.
Độc công của Thánh địa Bất Tử này đã hoàn toàn bị đan dược hóa giải.
Sau khi xác nhận điểm này, Từ Kiệt tự nhiên không có chút cố ky, dù sao ăn thì cũng ăn rồi, vê phần tác dụng phụ gì đó, đó là chuyện về sau lại nói, còn vê phần hiện tại...
Tất nhiên là phải giết chết tên chó chết này trước rồi...
Từ Kiệt hoàn toàn không cho tên đệ tử thân truyền này có một chút cơ hội để thở dốc, cam kiếm đuổi theo đối phương chính là một trận chém giết lung tung.
Trong trận chiến, tên đệ tử thân truyền này cũng liên tục phản kích.
Nhưng đối mặt với đòn công kích của hắn, Từ Kiệt từ đầu đến cuối đều không có ý định né tránh.
"Làm sao có thể, tại sao, tại sao lại vô dụng?"
Thấy đòn công kích của mình quả nhiên đã nhắm trúng lên người của Từ Kiệt, nhưng về phần Từ Kiệt thì sao, từ đầu đến cuối mẹ nó hoàn toàn không có chút thay đổi nào.
Hắn mia nó ngũ độc đều toàn, một thân độc công, trước kia còn hữu dụng, nhưng bây giờ lại vô dụng rồi?
Không có độc công, sức chiến đấu của tên đệ tử thân truyền trong Thánh địa Bất Tử này đã giảm đi ít nhất một nửa.
Nhưng Từ Kiệt lại càng đánh càng hăng, lúc này cơn giận trong lòng đã hoàn toàn được phát tiết ra ngoài.
Hắn tiếp lấy đòn tấn công của tên đệ tử thân truyền này, sau đó đảo qua một kiếm, cuối cùng là thiếu chút nữa đã gần như chặt đứt một cánh tay của tên đệ tử này.
Thật không ngờ là vào thời khắc sống còn như vậy, đối phương còn có thể lẩn mất nhanh như vậy, nhưng dù cho có như thế, trên cánh tay trái của hắn vẫn xuất hiện một vết thương sâu đến tận xương.
"Chết tiệt..."
Cơn đau dữ dội khiến cho tên đệ tử này nghiến răng chửi rủa, nhưng chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy một cái đế giày cực lớn hiện ra trước mắt, sau đó cả người của hắn bị Từ Kiệt đạp bay thẳng ra ngoài.
Một chân của Từ Kiệt giãm mạnh lên người của cái tên đệ tử thân truyền này ở dưới chân, sau đó hắn lại nở nụ cười dữ tợn nói. "Độc công đúng không? Ngũ độc đầy đủ đúng không? Ta mịa nó để ngươi độc, ta để ngươi lại độc.”
Ngay cả trường kiếm cũng không cần, hắn cứ như vậy mà vừa đấm vừa đá vào người của cái tên đệ tử thân truyền này.
Những nắm đấm như những giọt mưa không ngừng rơi xuống, khiến cho toàn thân của cái tên đệ tử thân truyền này trở nên tê rần.
Ngoài nỗi đau về thể xác ra, tâm lý nghi hoặc mới càng làm hắn cảm thấy khó chịu.
Tại sao Độc công lại vô dụng?
Không chỉ là bên phía chúng đệ tử, mà ngay cả ở bên phía đám người Vân Tiên Đài và Dư Mạt, chiến cục cũng đã xuất hiện trạng thái nghiêng về một phía.
Lúc này, trên chiến trường cấp Đại Đế, các Bất Tử Đế của Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy trong Bất Tử tộc, nguyên một đám lộ ra sắc mặt kỳ quái mà nhìn về hướng của đám lão tổ trong Thánh địa Bất Tử.
Khóe miệng của một đám còn thỉnh thoảng run rẩy một chút, tâm tình hiển nhiên là khá phức tạp.
Trong mắt của mọi người, lúc này chỉ nhìn thấy một mấy tên lão tổ của Thánh địa Bất Tử nơi nào còn có một chút khí phách như trước nữa.
Nguyên một đám đang bị mấy người Vân Tiên Đài và Dư Mạt đuổi theo đánh tơi bời, mà tất cả những gì bọn họ làm là chạy trối chết.
Cảnh tượng này... giống như quay ngược thời gian và không gian vậy.
Ít nhất là các lão tổ của Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy đều biểu thị rất quen thuộc với việc này, bởi vì bọn chúng cũng từng bị đám người Vân Tiên Đài truy đuổi đánh đập như thế.
Đừng nói là bọn chúng, lúc này ngay cả bọn người Thánh chủ Vân La, Thạch Thanh Phong và Thánh chủ Dao Trì, nguyên một đám cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Đây thực sự đem Tam Đại Thánh địa của Bất Tử tộc thay phiên nện cho một lân sao?
Cái loại tình cảnh không hợp thói thường này, khiến cho bọn người Thánh chủ Vân La không còn biết phải nói gì nữa.
"Lão phu để ngươi độc, chết cho ta."
"Học cái gì tốt thì không chịu học, lại đi tu luyện theo người ta ba cái thứ độc công này sao?"
"Ta ... đây là công pháp tổ truyền của Thánh địa Bất Tử ta."
"Tổ truyền? Ta mịa nó giết chết ngươi."
Cứ đánh lần nào là trong miệng của mấy người Vân Tiên Đài hung hổ chửi bới lần đó, về phần mấy tên lão tổ của Thánh địa Bất Tử, thực sự là ngay cả một chút bình tĩnh cũng không có.
Cảnh tượng này giống như... Giống như lão tử đánh nhi tử vậy.
Nhưng hiện tại Thánh địa Bất Tử đã bị đánh thành như vậy, cho nên tâm lý của các vị lão tổ trong Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Bởi vì bọn chúng đã biết rất rõ ràng, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Hơn nữa trước khi lâm trận cũng đã đặc biệt dặn dò, , nhất định không thể nhường đường cho Thánh địa Đạo Nhất nhảy lên, bởi vì từ trên xuống dưới trong đám người kia, nguyên một đám đều rất tà môn.
Cho dù có như thế nào thì cũng phải đè xuống cho bằng được.
Đối với Bất Tử tộc mà nói, nếu hạn chế Thánh địa Đạo Nhất lại được thì tiếp tục đánh, nếu không thì triệt để toi đời.
Trước trận chiến, Thánh địa Bất Tử rõ ràng còn lòng tin tràn đầy, nhưng bây giờ...
A, ngay cả lão tổ nhà mình còn bị người ta đánh thành ra như thế này, còn tình huống của các trưởng lão, chấp sự và đệ tử bên dưới thì không cần phải nói.
Thần niệm quét qua, quả nhiên đúng như bọn chúng tưởng tượng.
Thánh địa Đạo Nhất lại một lần nhảy lên.
Về phần kết quả để Thánh địa Đạo Nhất nhảy lên như vậy, trận chiến này không cần phải nói cũng đã biết là kết thúc luôn rồi.
"Chết tiệt."
"Lại là như thế."
Mấy tên lão tổ của Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy lộ ra vẻ mặt chết lặng mà thì thào nói ra, tại sao kết thúc lại là như thế.
Chẳng lẽ thực sự không thể làm gì được cái Thánh địa Đạo Nhất này sao? Chẳng lẽ toàn bộ Bất Tử tộc của chúng nó không thể ấn được bất cứ một cái Thánh địa nào của Nhân tộc sao?
Tam Đại Thánh địa của Bất Tử tộc sửng sốt một cái tiếp một cái bị người ta đánh cho một lần.
Liên tiếp đi theo vết xe đổ, khiến cho giờ này khắc này, một chúng Bất Tử của Bất Tử tộc vừa nhớ tới Đạo Nhất là đã không nhịn được mà cảm thấy da đầu tê dại.
Thánh địa Đạo Nhất này gần như đã trở thành tâm ma của chúng nó, nếu lại không thể giải quyết được Thánh địa Đạo Nhất thì cuộc chiến này thật đúng là không cần phải đánh nữa, căn bản là không có cách nào.
Ngươi cứ nhìn các đệ tử của Thánh địa Bất Tử hiện tại đi là biết, nguyên một đám lại bị người ta nắm lấy giết chết như chó.