Chương 918: Ta có thể chịu được sự bất công này không?
Chương 918: Ta có thể chịu được sự bất công này không?Chương 918: Ta có thể chịu được sự bất công này không?
Chương 918: Ta có thể chịu được sự bất công này không?
Nghe thấy giọng nói của Vân Tiên Đài, Mạc Du và Te Hùng đều bị làm cho sửng sốt, không phải chứ, các ngươi cũng muốn sao?
Sau khi mang theo sắc mặt cổ quái mà rời khỏi nơi ở của Tề Hùng, Mạc Du cũng nhanh chóng sắp xếp cho đông đảo trưởng lão của Bách Thảo phong bắt đầu luyện chế.
Đan dược cần thiết đã đầy đủ, cho dù có thiếu thì bên phía Liên minh Đan Sư cũng có.
Chẳng bao lâu sau, những mẻ đan được đã được luyện chế ra tới.
Thậm chí Tê Hùng còn đặt cho loại đan dược này một cái tên rất đặc biệt là Lộng Tử đan.
"Đại sư huynh, quả nhiên là ngươi rất biết cách đặt tên."
Lần đầu tiên nghe đến cái tên này, Mạc Du cũng nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên, ngươi được lắm đấy.
Khi số lượng Lộng Tử đan tiếp tục được tích lũy. Trước khi bắt đầu trận chiến, Tê Hùng cũng đã phân phát số đan được này đến tay của đông đảo đệ tử và các chấp sự.
Đồng thời cũng không có giấu giếm mà nói vê tác dụng phụ của Lộng Tử đan cho bọn họ nghe.
Về phần trên chiến trường có dùng hay không thì tùy vào ý định của mỗi người, tông môn sẽ không ép buộc.
Mỗi một người đều sẽ nhận được hai viên Lộng Tử đan để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi ai đi đường nấy, hai người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt cũng một đường quay trở về trụ sở của Thần Kiếm phong. Trên đường đi, Từ Kiệt nhìn số đan dược ở trong tay và tự lẩm bẩm.
"Thần kinh thác loạn, sinh ra ảo giác, cái tác dụng phụ này..."
"Xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, Triệu Chính Bình tò mò hỏi, đối với cái này, Từ Kiệt không có giấu giếm mà lộ ra vẻ mặt nghiêm túc rồi trả lời.
"Đại sư huynh, nếu có tác dụng phụ khác thì không sao, thân kinh thác loạn, còn sẽ sinh ra ảo giác này, nếu chẳng may làm ra chuyện gì đó mất mặt, chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao?"
Hả?
Nhìn Từ Kiệt nghiêm túc nói như vậy, Triệu Chính Bình cũng bị làm cho sững sờ, tên gia hỏa này cũng có lúc biết sợ sao?
"Ngươi mà cũng biết sợ sao?"
"Ngươi xem ngươi nói cái gì đi, những thứ khác ta đương nhiên không sợ, nhưng mắt mặt thì... sư đệ vẫn chưa có đạo lữ đâu."
"Cho nên ngươi không có ý định dùng sao?”
"Tùy cơ ứng biến vậy, dù sao tuy có khó hơn một chút, nhưng với thực lực của ta, trước đó cũng đã giết chết mấy tên đệ tử của Thánh địa Bất Tử."
Từ tận đáy lòng, Từ Kiệt không mấy nguyện ý dùng thứ Lộng Tử đan này, dù sao trong thế giới Hạo Thổ này vẫn còn rất nhiều người mà hắn quan tâm.
Nói rồi, Từ Kiệt cẩn thận thu viên Lộng Tử đan vào trong không gian giới chỉ.
Một ngày sau khi Lộng Tử đan được phân phối, lũ Bất Tử tộc lại chủ động phát động công kích.
Có lẽ là do bọn chúng đã nếm được vị ngọt, hoặc có lẽ tự cho là đã tìm ra biện pháp đối phó Thánh địa Đạo Nhất, cho nên các cuộc tấn công gân đây của lũ Bất Tử tộc ngày càng trở nên hung hãn.
"Trận chiến này vẫn dựa vào Thánh địa Bất Tử của ngươi."
"Đúng vậy, chỉ cần có thể hạn chế Thánh địa Đạo Nhất, những cái khác sẽ không có vấn đề gì.
Trước khi ra trận, các lão tổ của Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy đều nghiêm túc nói chuyện.
Hiện tại, dưới cái nhìn của chúng nó, chỉ cần có thể hạn chế Thánh địa Đạo Nhất lại thì những cái khác sẽ không có gì phải sợ.
Dù sao, một khi Thánh địa Đạo Nhất phát điên, hai đại Thánh địa bọn chúng cũng không thể làm gì được.
Thánh địa Luyện Huyết bị trời khắc, trong khi Thánh địa Khô Qủy không có cách nào đối phó được cái dược phấn do Thánh địa Đạo Nhất nghiên cứu ra.
Sau khi nghe được lão tổ của hai đại Thánh địa nói vậy, mấy tên lão tổ của Thánh địa Bất Tử mỉm cười gật đầu.
"Yên tâm đi, Thánh địa Đạo Nhất cũng không hơn cái này bao nhiêu."
Mà đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ giao thủ, sau những trận luân phiên đại chiến, Thánh địa Đạo Nhất có chiếm được lợi thế nào sao?
Tuy nói Thánh địa Bất Tử cũng không chiếm được lợi thế nào, nhưng Thánh địa Đạo Nhất cũng không còn cách nào như vào chỗ không người giống với trước đây nữa.
Đối với Bất Tử tộc, cái này đã được xem như là một sự thắng lợi.
"Vậy thì tốt rồi."
Nghe xong lời này, lão tổ của hai đại Thánh địa là Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy đều gật đầu đáp lại. .
Thứ duy nhất mà chúng nó sợ hãi chính là Thánh địa Đạo Nhất, chỉ cân Thánh địa Đạo Nhất an phận một chút, bọn chúng hoàn toàn không sợ bất cứ người nào khác.
Ngay khi Bất Tử tộc phát động công kích, bên phía Nhân tộc đương nhiên là sẽ không sợ chiến.
Song phương rất nhanh đã giao tranh ác liệt.
Đúng như dự đoán, Thánh địa Bất Tử đã chủ động tìm tới Thánh địa Đạo Nhất.
Nhìn thấy Thánh địa Bất Tử chủ động lao vê phía mình, rất nhiều đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đều tỏ ra khó chịu mà chửi rủa.
"Mẹ nó, cho ngươi mặt mũi rồi sao?"
"Thật sự cho rằng ta có cách nào bắt được ngươi sai?"
Chủ động tìm tới cửa, đây là tính ăn chắc chúng ta sao? Nghĩ chúng ta không có cách nào câm được Thánh địa Bất Tử ngươi sao.
Trong lúc nhất thời, có không ít đệ tử đều lấy ra Lộng Tử đan rồi nuốt thẳng vào.
Bị người ta đè đầu cưỡi cổ bắt nạt như vậy, cái này còn có thể nhẫn nhịn nữa sao? Tác dụng phụ thì tác dụng phụ đi.
Hai bên rất nhanh đã chiến loạn một đoàn, ngay khi Lộng Tử đan ở trong cơ thể phát huy hiệu lực, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất có thể nói là đột nhiên một thớt.
Đối mặt với các đòn công kích của Thánh địa Bất Tử, trước đó còn phải hết sức thận trọng, nhưng lần này, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất cư nhiên lại mãng thẳng lên đó.
"Hả?"
Nhìn thấy các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất không hề tránh né độc công của mình như vậy, khiến cho các đệ tử của Thánh địa Bất Tử đều rơi vào mộng mi.
Không phải, các ngươi có cần phải dũng đến mức đó không? Trước đó tốt xấu gì còn tránh một chút, nhưng hiện tại ngay cả tránh cũng không tránh luôn? Thật sự coi bản thân thành kim cương bất hoại chỉ thể rồi sao?
Sau khi khiếp sợ qua đi, các đệ tử của Thánh địa Bất Tử đều lộ ra nụ cười lạnh.
"Tìm chất."
Thánh địa Đạo Nhất cứ lao lên như vậy, đối với bọn nó mà nói tự nhiên là chuyện tốt, đến lúc đó độc công nhập thể, mọi chuyện sẽ đơn giản.
Một đám mãng phu, không đủ gây sợ.
Bọn chúng làm như đã nhìn thấy cảnh tượng độc công xâm nhập vào trong cơ thể của các đệ từ Thánh địa Đạo Nhất, tuy nhiên, sau khi độc công đánh trúng các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, dấu hiệu trúng độc trong tưởng tượng của bọn chúng cũng không có xuất hiện, còn các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất vẫn sinh long hoạt hổ như trước, thậm chí còn đang một đường mang theo độc công vọt tới.
"Làm sao có thể?"
Độc công vô dụng, nhưng bọn chúng chưa từ bỏ ý định mà thử lại một phen, còn các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất vẫn không trốn không né như cũ và tấn công trực diện vào độc công của Thánh địa Bất Tử.
Các loại thủ đoạn đều đã dùng tới, nhưng đều không có tác dụng, chẳng lẽ độc công của bọn chúng đã mất đi hiệu lực rồi sao?
Nhìn thấy các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất không hề có bất cứ dấu hiệu trúng độc nào, khiến cho các đệ tử của Thánh địa Bất Tử lập tức tê dại.
Trong miệng còn tự mình lẩm bẩm.
"Không có khả năng, độc công sao có thể vô dụng được?"
Không phải lúc trước còn hoạt động rất tốt sao, nhưng tại sao lần này lại không hoạt động?
Nhưng bên phía các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất thì ngược lại, sau khi nhận thấy độc công tiến vào trong cơ thể, quả nhiên là đã bị Lộng Tử đan trung hòa nhanh chóng, trong lòng của nguyên một đám cuồng hỉ, sau đó tay cầm trường đao xông tới.
Nếu độc công đã vô dụng, vậy để ta mẹ nó bổ chết con mẹ nhà ngươi vậy?
"Ha ha, chết cho ta."
Các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất cầm trường đao trong tay nhảy lên, nhìn thấy cảnh này, các đệ tử Thánh địa Bất Tử đều tê cả da đầu, mẹ nó tại sao độc công lại vô dụng rồi.
So với những đệ tử khác, tình cảnh của Từ Kiệt lúc này có chút khó chịu.
Bởi vì hắn vẫn luôn không nguyện ý ăn Lộng Tử đan, điều này cũng dẫn đến việc hắn luôn trong tình trạng sợ đầu sợ đuôi khi giao thủ với một tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Bất Tử.
Tuy rằng không thể nói là bị áp chế, nhưng bị đánh như vậy cũng rất khó chịu.
Mà đệ tử thân truyền kia còn đang không ngừng khiêu khích hắn nữa.
"Sao thế, Thánh địa Đạo Nhất của các ngươi thực sự chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Trước đó lúc đối phó với Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô không phải còn rất lợi hại sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ là hào nhoáng bên ngoài, hổ giấy một con thôi sao?"
Đối mặt với sự chế gieu của tên đệ tử thân truyền này, Từ Kiệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mức độ tức giận ở trong lòng cũng đang không ngừng bò lên.
Cuối cùng, sau khi mức độ tức giận của hắn đạt đến điểm giới hạn, Từ Kiệt chỉ cảm thấy trong đầu mình oanh một tiếng, quản mẹ nó tác dụng phụ gì đó.
Từ Tam ta đường đường là tam đệ tử của Thân Kiếm Phong, đồng thời là đệ tử thân truyền của Thánh địa Đạo Nhất, sao có thể chấp nhận cái loại ủy khuất này chứ? Hôm nay cho dù có nói thế nào thì hắn cũng phải giết chết con chó này.