Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 227 - Chương 917: Thần Kinh Thác Loạn*?

Chương 917: Thần kinh thác loạn*? Chương 917: Thần kinh thác loạn*?Chương 917: Thần kinh thác loạn*?

Chương 917: Thân kinh thác loạn*?

Ngay sau đó, Mạc Du đã lập tức sai người bắt ngẫu nhiên một con trâu già đến đây.

Sau khi cho nó uống viên đan dược này xong, Mạc Du và Tôn Minh cũng bắt đầu đồng thời quan sát phản ứng của trâu già.

Ngay từ đầu mọi chuyện ngược lại vẫn rất bình thường, con trâu già này vẫn thong thả ở trong viện đi dạo, nhưng một khắc sau, Tôn Minh lập tức phát hiện có gì đó không đúng, tại sao ở trong viện chỉ có một mình con trâu già này thôi nhưng nó lại bày ra cái loại tư thế này vậy?

Rõ ràng là ở xung quanh đây không có con bò cái nào, nhưng con hàng này lại sửng sốt vừa chơi ra một cái vai kịch liệt như vậy, hơn nữa vừa nhìn là đã thấy nó có vẻ rất thỏa mãn nữa.

Ngươi mẹ nó chỉ có một mình mà thỏa mãn cái con khi.

“Tôn Minh, người nhìn này... 2ˆ

"Tiếp tục quan sát đi."

Bởi vì vẫn chưa xác định được, cho nên hai người lại tiếp tục quan sát, nhưng theo thời gian trôi qua, hành vi của con trâu già này càng ngày càng quái dị, thẳng cho đến khi hai người nhìn thấy phải cau mày lại.

Cuối cùng, cả hai đi đến kết luận, thân kinh thác loạn sẽ sẽ xuất hiện ảo giác trong thời gian ngắn.

Mãi đến tận đêm khuya, con trâu già này mới tính là đã trở lại bình thường.

Còn Mạc Du và Tôn Minh lại quay trở về phòng luyện đan.

"Như thế xem ra, tác dụng phụ của loại đan dược này là thân kinh thác loạn sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, thời gian kéo dài khoảng một ngày."

"Được rồi, tạm thời là như vậy. Nhưng mà Mạc phong chủ, ngươi dự định cho các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất ăn nó sao?"

Ngược lại sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng, sau khi hết tác dụng phụ, hai người đã cẩn thận kiểm tra cơ thể của con trâu già này, sau đó phát hiện không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của nó.

Tuy nhiên, trong thời gian tác dụng phụ bạo phát, có trời mới biết sẽ phát sinh ra chuyện gì, có trời mới biết sẽ nhìn thấy cái gì.

Hôm nay lão trâu phát điên này thiếu chút nữa là muốn phá hủy toàn bộ sân viện, nếu không phải nhờ có Mạc Du dùng linh lực bao phủ toàn bộ sân viện, ai biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Nếu như đến lúc đó đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất xuất hiện ảo giác, vậy thì...

Cho nên sau khi nghe Tôn Minh nói xong, Mạc Du nhất thời không quyết định chắc chắn được, đan dược nghiên cứu đã được chế tác thành công, mà cái này nhất định có thể phá giải độc công của Thánh địa Bất Tử, hơn nữa điểm đó cũng đã được kiểm nghiệm.

Suy cho cùng, mục đích ban đầu của việc nghiên cứu và chế tạo ra loại đan dược này là để đối phó với Thánh địa Bất Tử.

Mạc Du và Tôn Minh cũng đã nghiên cứu tất cả các độc công của Thánh địa Bất Tử qua một lần trước khi luyện chế ra loại đan dược này.

Chỉ cần ăn loại đan dược này vào, độc công kia của Thánh địa Bất Tử sẽ lập tức bị tiêu trừ, không còn một chút uy hiếp nào nữa.

Khi đó Thánh địa Đạo Nhất cũng có thể buông tay buông chân, không còn phải kiêng ky về cái độc công của Thánh địa Bất Tử này nữa.

Thứ này cũng tương đương với việc trực tiếp phế bỏ thuật pháp của Thánh địa Bất Tử.

Nhưng hiện tại, tác dụng phụ này...

Suy nghĩ hồi lâu, trái lo phải nghĩ, cuối cùng Mạc Du cũng trâm giọng nói.

"Chuyện này ta không quyết định chắc chắn được, còn phải xin ý kiến của đại sư huynh nữa."

"Ừ, vậy bước tiếp theo giao cho Mạc phong chủ, ta về trước."

"Tôn Minh, ngươi thực sự không suy xét đến việc gia nhập Thánh địa Đạo Nhất ta sao?"

“Quên di ta không thích hợp."

Mạc Du thực sự rất thích Tôn Minh, nhưng tên gia hỏa này lại không có hứng thú gì.

Ngày hôm sau, Mạc Du đã chạy đi tìm Tê Hùng từ sớm, còn Tề Hùng đang ở trong viện ăn điểm tâm, món mà hắn đang ăn là mì bò ăn liên, cũng là một loại lương khô, là sản phẩm mới do Diệp Trường Thanh nghiên cứu ra được.

Cho nên sau khi Tê Hùng nhìn thấy Mạc Du đang sải bước tiến về phía mình như vậy thì cảm thấy tò mò hỏi.

"Sớm như vậy mà đã đến, có chuyện gì sao?"

"Cho ta một thùng mì trước đã.'

"Cút, không phải chính ngươi cũng có sao?"

"Ta nghiên cứu thành công, ta có biện pháp. Sao thế, ngay cả việc ăn một thùng mì cũng không được sao?"

"Hả? Ngươi có cách đối phó với Thánh địa Bất Tử rồi sao?"

"Ai, đói bụng quá, ăn no rồi có lẽ sẽ có biện pháp."

"Ngươi... Được, chờ đó.'

Sau khi đích thân gắp một thùng mì bò om cho Mạc Du, lúc hai người ăn uống thoải mái xong, Tề Hùng mới gấp không chờ nổi mà lên tiếng dò hỏi.

"Mau nói, biện pháp gì.'

Thánh địa Bất Tử này đã khiến Te Hùng hắn tức đến ngứa răng, nói cái gì cũng muốn một tay ôm nó, Thánh địa Đạo Nhất có khi nào phải chịu loại khí này bao giờ chứ?

Đối mặt với sự truy hỏi nhiệt tình của Tê Hùng, Mạc Du mới lấy đan dược ra rồi nói.

"Đan dược này có thể phá giải độc công của Thánh địa Bất Tử. Sau khi ăn vào thì sẽ không còn phải sợ độc công của Thánh địa Bất Tử nữa."

"Thật sao?”

Sau khi nghe Mạc Du giải thích xong, hai mắt của Tê Hùng lập tức sáng lên, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào viên đan dược màu trắng ở trong tay này.

Không sợ độc công, vậy thì việc đối phó với Thánh địa Bất Tử sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Hiện tại, một viên đan dược nho nhỏ này quả thực giống như một viên chí bảo ở trong mắt của Te Hùng vậy.

"Ha ha, được được, lần này sư đệ ngươi thật đúng là lập được đại công rồi, tọt."

"Có cái thứ đồ chơi này, chúng ta nhất định có thể hung hăng một tay đè bẹp đám con bê khốn khiếp kia rồi."

Tê Hùng mừng rỡ như điên cười nói, nhưng Mạc Du ở bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, hắn vừa mới nói mặt tốt của loại đan dược này, còn mặt xấu vẫn chưa nói tới mà.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cao hứng này của Tề Hùng, Mạc Du vẫn phải dũng cảm nói ra.

“Cái đó... Đại sư huynh ngươi đừng vội cao hứng, đan dược này có chút khác biệt.'

"Xảy ra chuyện gì?"

"Chính là, loại đan dược này sau khi dùng sẽ có một số tác dụng phụ."

“Tác dụng phụ?”

"Đúng vậy."

“Tác dụng phụ gì?”

"Nó có thể khiến người ta bị thần kinh thác loạn và xuất hiện ảo giác, thời gian kéo dài khoảng một ngày, cho nên, đại sư huynh ngươi có còn muốn dùng nữa không?"

Hả?

Nghe xong lời này, thân sắc trên khuôn mặt của Tề Hùng lập tức trở nên phức tạp, nụ cười cũng chậm rãi biến mất.

Sau đó là dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn về phía Mạc Du, tại sao con hàng này càng ngày càng tà dị vậy.

Ngươi luyện đan thì luyện đan đi, làm thêm cái thứ tác dụng phụ này làm gì? Hơn nữa trước đó, Mạc Du có bao giờ làm ra loại chuyện này đâu, mặc dù có đắm chìm trong đan đạo nhiều năm đó, nhưng Mạc Du hắn chưa từng làm ra cái loại chuyện xấu xa này, tại sao mỗi lần làm là lại càng chỉnh càng hoa vậy?

"Có cách nào giải quyết không?”

Sau khi suy nghĩ một hồi, Te Hùng lại lên tiếng dò hỏi, cái đan dược này mẹ nó lại có tác dụng phụ, thật là quá đáng.

Nhưng đối với cái này, Mạc Du lại lắc đầu nói.

"Không có cách nào khác, cho nên dùng hay không còn phải xem sư huynh định đoạt."

Dù sao cách thì đã có rồi, nhưng có một vài sai sót nhỏ như vậy đấy, ngươi có muốn dùng hay không thì tự quyết định đi.

Te Hùng im lặng, nhưng nghĩ tới việc bị Thánh địa Bất Tử làm cho thê thảm như vậy, cuối cùng hắn vẫn phải cắn răng nói.

"Dùng, sư đệ ngươi đi sắp xếp luyện chế, đến lúc đó sau khi đưa cho các đệ tử thì nhớ nói rõ tác dụng phụ của nó là được, về phần lựa chọn như thế nào thì phải xem chính bọn hắn."

Te Hùng nhịn không được cái khẩu khí này, nhưng hắn cũng không thể làm như không có tác dụng phụ này tồn tại được.

Sau khi suy nghĩ, vẫn là để những người trong cuộc tự mình đưa ra quyết định đi, dù sao đến lúc đó sau khi đan dược được phân phát, lúc bắt đầu trận chiến, ăn hay không thì để các đệ tử tự mình quyết định vậy.

"Tốt."

Mạc Du nghe vậy cũng không có phản đối, đây quả thực là một biện pháp tốt, cho nên hắn lập tức gật đầu đồng ý rồi đứng dậy chuẩn bị chuyện sắp xếp luyện chế.

Nếu hiện tại đã có đan phương thì công tác luyện chế tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Đám trưởng lão của Bách Thảo phong kia cũng xuất thủ luyện chế, cho nên hiệu suất rất nhanh.

Nhưng ngay khi Mạc Du quay người chuẩn bị rời đi, Tê Hùng phía sau lại đột nhiên lên tiếng.

"Chờ một chút, sư đệ."

"Sư huynh, còn có việc?”

"Đến lúc đó nhớ cho ta một viên."

"Hả?"

Tề Hùng cũng muốn một viên đan dược, Mạc Du nghe thấy lời này thì ngây ngẩn cả người.

Đáp lại điêu này, Tê Hùng cũng mặt già đỏ lên, nhưng bản thân hắn cũng không làm gì khác được, bởi vì chính hắn cũng bị đại trưởng lão của Thánh địa Bất Tử đánh cho mất cả bình tĩnh.

Sau khi im lặng được một lúc, Mạc Du cũng nhàn nhạt gật đầu. "Được."

Nhưng ngay vào lúc này, thanh âm của Vân Tiên Đài đột nhiên lọt vào trong lỗ tai của bọn họ.

"Mạc Du, ngươi cũng chuẩn bị bốn viên cho vi sư và sư thúc ngươi. mẹ nó, lần này nhất định phải giết chết mấy cái lão già đó."

Hả?
Bình Luận (0)
Comment