Chương 929: Ngươi đánh nhau với Thánh địa Luyện Huyết mà muốn đùi gà này làm gì?
Chương 929: Ngươi đánh nhau với Thánh địa Luyện Huyết mà muốn đùi gà này làm gì?Chương 929: Ngươi đánh nhau với Thánh địa Luyện Huyết mà muốn đùi gà này làm gì?
Chương 929: Ngươi đánh nhau với Thánh địa Luyện Huyết mà muốn đùi gà này làm gì?
“Ta không nghiêm túc?”
Nhìn thấy đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đang chiến đấu quyết liệt với đệ tử của Thánh địa Bất Tử, còn con mắt của cái tên đệ tử trong Thánh địa Dao Trì này chỉ có thể trừng đến căng tròn.
Nàng không nghiêm túc? Ngươi mẹ nó ở trên chiến trường ăn đùi gà như vậy là nghiêm túc sao?
Nàng đã sống nhiều năm như vậy, tu luyện nhiêu năm như vậy, cũng trải qua nhiều lần sinh tử như vậy, nhưng bản thân nàng lại chưa từng nhìn thấy có ai ăn đùi gà ở trên chiến trường như thế.
Hơn nữa người này thế mà còn quay đầu lại nói nàng không nghiêm túc?
Nhưng cái tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất này hiển nhiên không biết nàng đang nghĩ gì, lúc này hắn chính là đang vừa gặm đùi gà, vừa chiến đấu với các đệ tử của Thánh địa Bất Tử ở cùng một chỗ.
Chưa kể, cái đùi gà này thực sự rất dễ sử dụng, hơn nữa có trong tay những chiếc đùi gà thơm ngon như vậy, chính mình cũng cảm thấy sức chiến đấu đã được tăng cường thêm vài phần.
Quả nhiên, đây mới chính là tuyệt kỹ thành danh thực sự của Thánh địa Đạo Nhất ta, Lộng Tử đan trước đó chẳng là cái thá gì.
"Giết."
Ngay sau đó, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất lập tức đối chiến với Thánh địa Bất Tử, một đám chiến ý sôi trào, một tay câm đùi gà, một tay cầm pháp bảo đánh cho đám đệ tử của Thánh địa Bất Tử phải liên tục bại lui.
“Tà môn, hôm nay lại khác với trước đây.'
"Rốt cuộc thì làm thế quái nào mà đám gia hỏa này có thể giải được độc?"
Sau khi xem xét lại thì đây cũng không phải là Thánh địa, không chỉ bị toàn diện nghiền ép, trong lòng còn có vô số dấu chấm hỏi, Thánh địa Đạo Nhất này quả nhiên là đám tà môn, mỗi lân mỗi khác.
Nhưng là do chúng nó không biết, trước đây Thánh địa Đạo Nhất còn không được tính là Thánh địa Đạo Nhất chân chính, nhưng hiện tại thì sao, quên đi.
Những người vốn đang vừa ăn đùi gà vừa đối chiến với Thánh địa Bất Tử, nhưng sau khi các đệ tử đang đối chiến với Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy thấy thế, nguyên một đám làm gì còn nhịn được nữa. Từng người một cũng móc ra cái đùi gà to mà bắt đầu há mồm cắn xuống.
Mà chuyện này cũng đã khiến cho những sư huynh đệ khác nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
"Ngươi ăn đùi gà làm gì?"
“Ta trúng độc không được sao?"
"Ngươi mẹ nó đang đánh với Thánh địa Luyện Huyết, trúng cái gì độc?"
"Huyết độc không phải độc sao."
"Ngươi..."
"Vậy còn ngươi lại là vì cái gì? Đánh với Thánh địa Da Khô Qủy luôn không khả năng trúng độc mà?”
“Ta đói bụng không được sao.'
"Được được...
Nhìn một đám đệ tử vừa mồm to ăn đùi gà vừa đối chiến với Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Khô Qủy. Trong lúc nhất thời, trên chiến trường đều có thể tùy ý nhìn thấy đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, nguyên một đám tay cầm đùi gà to, ăn đến mức quên cả trời đất.
Mà tất cả mọi người xung quanh, cho dù là Bất Tử tộc hay là Nhân tộc, mí mắt của nguyên một đám đều nhín đến nhảy thẳng lên.
Vốn tưởng rằng Thánh địa Đạo Nhất này trước đây đã đủ không hợp thói thường rồi, nhưng hiện tại xem ra trước kia chẳng tính là cái gì.
Các ngươi tới là để tác chiến hay là tới để ăn cơm dã ngoại vậy?
Trước khi chiến đấu, Diệp Trường Thanh đã chuẩn bị cho mỗi một tên đệ tử mười chiếc đùi gà to, nhìn qua không ít nhưng cái thứ đồ chơi này hoàn toàn không đủ cho bọn họ ăn.
Ấn theo lời nói của các đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất, cái này chính là còn không đủ để nhét kẽ răng.
"Đại sư huynh, ngươi chống..."
"Ta chống muội muội ngươi."
Từ Kiệt đã ăn xong mười chiếc đùi gà ở trên người, hắn vốn là muốn cầu Triệu Chính Bình chống đỡ một hồi, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị Triệu Chính Bình đập trở vê.
Ngươi đánh đệ tử của Thánh địa Khô Qủy thôi mà đã ăn hết sạch đùi gà, hiện tại muốn ta giúp ngươi chống sao?
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Triệu Chính Bình, Từ Kiệt chỉ có thể quay đầu tìm kiếm mục tiêu khác, cũng may là đã nhanh chóng nhìn đại sư huynh Nam Cung Thanh của Thánh địa Vân La.
Nam Cung sư huynh." Sau vài ngày tiếp xúc, hai người cũng coi như là có quen biết, Nam Cung Thanh vốn là đang đánh nhau say sưa, nhưng đột nhiên nghe thấy có người kêu tên của mình như vậy thì phản ứng đầu tiên của hắn là sững sờ, ngay sau đó là quay đầu và nhìn thấy Từ Kiệt đang gọi tên của mình.
Hơn nữa còn mang theo cái tên đệ tử của Thánh địa Khô Qủy đang giao thủ với chính mình chạy tới chỗ này.
Thấy vậy, trên gương mặt của hắn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, cái quỷ gì đây?
"Làm sao vậy?"
"Có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút."
"Đừng có mà lộn xôn, đang tác chiến đấy."
“Ta đang vội, Nam Cung sư huynh."
"Ngươi... Mau nói.'
"Cái đó, ngươi giúp ta chống đỡ một hồi đi."
"Cái gì?
"Đi nào.”
Trước khi Nam Cung Thanh kịp phản ứng, Từ Kiệt đã lắc mình một cái, sau đó thi triển thân pháp hóa cảnh của mình mà ngay lập tức đi vòng ra phía sau tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Khô Qủy này rồi giơ chân đá ra một cái mà đưa thẳng về hướng của Nam Cung Thanh.
"Nam Cung sư huynh, vất vả cho ngươi rồi."
"Ta @Y%#@Y%"
Nhìn thấy một đệ tử thân truyền lớn từng này của Thánh địa Khô Qủy bay thẳng đến trước mặt mình như vậy, Nam Cung Thanh tức giận đến mức chửi má nó.
Nhưng Từ Kiệt hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói chuyện, sớm đã quay người bỏ chạy.
Không còn cách nào khác, Nam Cung Thanh chỉ có thể lấy một địch hai, trong lòng lập tức tràn ngập hận ý đến ngứa răng.
Sau khi hắn chạy một đường đến cổng thành như điên, quả nhiên, căn lều quen thuộc đó đã xuất hiện, thanh âm ồn ào ở trong cái lều lớn đó đã trực tiếp khiến cho đông đảo đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất chậm rãi dâng lên một loại cảm giác an toàn.
Khi Từ Kiệt đuổi đến, bên ngoài căn lầu đã có không ít người tụ tập, hiển nhiên hắn không phải là người đầu tiên.
Nguyên một đám các sư huynh đệ mồm to uống canh, sau đó cũng không quan tâm đến thương thế ở trên người mà cảm thán nói.
"Món súp trên chiến trường vẫn là dễ uống nhất."
“Đúng vậy, hơn nữa còn không có giới hạn. "Trở về rồi, cuối cùng cũng trở về rồi."
"Trường Thanh sư đệ, nhanh, cho ta mười cái đùi gà, ta ăn xong rồi. Mẹ nó, đám gia hỏa ở Thánh địa Bất Tử giới quá hung rồi."
Từ Kiệt chen vào trong đám người, vừa bưng bát canh lên uống một hơi, đồng thời còn không quên xin Diệp Trường Thanh thêm mười cái đùi gà.
Mặc dù hiện tại Diệp Trường Thanh đã là trưởng lão cao quý, nhưng toàn bộ đệ tử của Thần Kiếm Phong vẫn quen gọi hắn là Trường Thanh sư đệ, mà đối với cái này, Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy tương đối gần gũi.
"Mười cái đùi gà mà còn không đủ? Chẳng lẽ thực lực của Thánh địa Bất Tử cường đại như vậy sao?”
Diệp Trường Thanh vừa gói mười đùi gà đưa cho Từ Kiệt, Từ Kiệt ở phía bên kia đã uống ba bát canh lớn, vừa trịnh trọng gật đầu.
"Đúng thế, hung một thớt, sư huynh ta đã gặp phải nguy hiểm trùng trùng rất nhiều lần."
Lời nói kia của Từ Kiệt phải gọi là có bài bản hẳn hoi, Diệp Trường Thanh chưa từng giao thủ với Bất Tử tộc nên cũng không biết cái này là thật hay giả.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Chính Bình cũng vừa mới đuổi tới thì đã tức giận hét lên.
"Từ Lão Tam, ngươi mẹ nó có còn biết xấu hổ nữa hay không, đánh với bọn Thánh địa Khô Qủy cũng thôi đi, ăn xong mười cái đùi gà rồi, hiện tại ngươi mẹ nó còn có mặt mũi mà muốn thêm nữa sao?"
Lời này vừa nói ra, đông đảo sư huynh đệ ở đây đều nghiêng đầu nhìn về phía Từ Kiệt, không hổ danh là Tam sư huynh ngươi.
Từ Kiệt cũng không chút nào để ý đến nhưng thứ này, sau khi gói đùi gà lại và uống thêm một bát canh, lúc này hắn mới nhanh chóng rời đi, đồng thời còn lớn tiếng đáp lại một câu.
"Chẳng lẽ đánh nhau với Thánh địa Khô Qủy là không được ăn đùi gà sao, ta dị ứng với Ất Tử Hồi Xuân Công đấy thì sao?"
"Ngươi... Quên đi, Trường Thanh sư đệ, nhanh cho ta mười cái đùi gà đi. Đám chó ở Thánh địa Bất Tử kia thật hung một vố."
Hả?
Sau khi nghe thấy lời này của Triệu Chính Bình, Diệp Trường Thanh và tất cả những người có mặt, bao gồm cả các Linh Trù Sư của Liên minh Linh Trù đều sửng sốt.
Tại sao những từ này lại nghe quen tai như vậy?
Thấy mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn mình như vậy, Triệu Chính Bình cũng vội vàng la lên.
"Sao lại nhìn ta như vậy? Ta không giống với Từ Tam, ta mịa nó là đánh thật với Thánh địa Bất Tử, còn là đại đệ tử của người ta nữa." "Đại sư huynh, Thẩm sư huynh vừa rồi cũng nói lời này."
Lời vừa dứt, một tên sư đệ yếu ớt nói một câu.
Lúc Thẩm Tiên tới xin đùi gà trước đó, hắn cũng nói ra lời như vậy, người mà hắn đánh chính là đại đệ tử của Thánh địa Bất Tử, vì lý do này, Diệp Trường Thanh còn đặc biệt cho hắn năm cái.
Lời này vừa nói ra, ngay giây sau, bên ngoài căn lều lớn có thể nghe thấy tiếng gầm của Triệu Chính Bình.
"Thẩm Tiên, ta $#% $# $%#%# cả nhà ngươi."