Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 240 - Chương 930: Nhân Tộc Này Bị Tiêm Máu Gà Rồi Sao?

Chương 930: Nhân tộc này bị tiêm máu gà rồi sao? Chương 930: Nhân tộc này bị tiêm máu gà rồi sao?Chương 930: Nhân tộc này bị tiêm máu gà rồi sao?

Chương 930: Nhân tộc này bị tiêm máu ga rôi sao?

Ở bên ngoài căn lầu lớn này vô cùng náo nhiệt, nhưng mỗi một tên đệ tử cũng không có lãng phí thời gian, ăn xong là rời đi ngay.

Triệu Chính Bình một hơi uống cạn năm bát canh như điên, sau khi lấy được đùi gà thì lại quay trở về chiến trường.

Về phần bên phía Từ Kiệt, lúc hắn vội vàng trở về thì cũng là lúc Nam Cung Thanh đã bị hai đệ tử Bất Tử tộc đánh cho vô cùng thảm hại.

Mặc dù hắn là đại đệ tử của Thánh địa Vân La, nhưng việc đối mặt với hai đệ tử thân truyên của Bất Tử tộc cùng một lúc như vậy thì áp lực vẫn rất lớn.

Nếu không phải hắn nương tựa theo chiến lực cường đại của bản thân, đoán không chừng chính mình đã không thể kien trì cho đến tận giờ.

"Sư huynh, ta đã trở về."

Ngay lúc Nam Cung Thanh đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng thì Từ Kiệt cũng vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy Từ Kiệt, Nam Cung Thanh lập tức nổi giận.

Ngươi mẹ nó còn biết trở về, ngươi biết ta mẹ nó phải một chọi hai... Chờ đã, trên tay của con hàng này có một cái đùi gà, cho nên hắn mới vừa...

Nam Cung Thanh cũng là người đã từng nếm qua đồ ăn của Diệp Trường Thanh, cho nên vừa rồi cũng là nhất thời không có quay lại.

Lúc này lại nhìn thấy cái đùi gà to ở trong tay của Từ Kiệt khiến cho hắn chợt nghĩ tới, cái này mẹ nó không phải là Trường Thanh huynh đang nấu cơm sao?

Chẳng trách vừa rồi con hàng này lại chạy nhanh như vậy.

Nghĩ đến đây, Nam Cung Thanh cũng không chút do dự mà lắc mình một cái rồi trốn ở phía sau lưng Từ Kiệt, sau đó vứt xuống một câu rồi không thèm quay đầu lại mà bỏ chạy.

"Đấn lượt ta, sư đệ chống đỡ một lát đi."

Hả?

Lần này lại đến lượt Từ Kiệt bị chỉnh ngốc, đến lượt ta cái gì? Ta mẹ nó bị nói thành ngu luôn rồi.

“Chờ một chút, sư huynh ngươi đi đâu vậy?"

Ta mịa nó là đi uống canh, còn ngươi thì tính đi đâu, nhưng câu trả lời tiếp theo của Nam Cung Thanh đã lập tức khiến Từ Kiệt sửng sốt.

"Ta cũng đi húp miếng canh."

Hả? ? ? Ngươi cũng đi húp miếng canh? Mẹ nó làm sao ngươi biết? Từ Kiệt hoàn toàn không nghĩ tới Nam Cung Thanh cũng biết ve chuyện liên quan đến việc uống canh, hắn mịa nó không phải là đệ tử của Thánh địa Vân La sao?

Nhưng đối phương lại hoàn toàn không để hắn có thời gian suy nghĩ thì hai tên đệ tử thân truyền của Bất Tử tộc này đã công tới.

Hai chọi một, bọn chúng đương nhiên là sẽ không có khả năng bỏ qua cơ hội này, cho nên thừa cơ đánh chết một tên đã rồi nói sau.

Bây giờ mọi chuyện đã thật sự thành phong thủy xoay chuyển, Từ Kiệt lập tức bị hai tên đệ tử thân truyền của Bất Tử tộc này áp chế gắt gao.

Về phân Nam Cung Thanh thì lại lộ ra vẻ mặt thoải mái mà uống canh nóng.

Chỉ là ngay khi các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất ở một bên nhìn thấy một vật cổ quái đột nhiên xuất hiện như vậy, nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Không phải, tại sao người của Thánh địa Vân La lại chạy tới đây uống canh?

"Trường Thanh huynh đệ, thành thật xin lỗi ngươi vì ngay cả chào hỏi trước cũng không có như vậy."

"Đúng rồi, những cái đùi gà này để làm gì vậy?"

"Ồ "Ồ? Có thể giải độc sao? Vậy thì tốt, nhanh, cũng cho ta mấy cái."

Nam Cung Thanh vừa uống nước canh, hai mắt vừa sáng lên mà nhìn vào bên trong cái giỏ lớn đựng đầy đùi gà to, màu sắc thơm phức, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nhịn không được mà chảy nước miếng ròng ròng.

Thấy vậy, Diệp Trường Thanh cũng không phân rõ đúng sai mà cho Nam Cung Thanh mười cái đùi gà.

Ngay tại thời điểm này, nếu linh thực của chính mình có thể trợ giúp Nhân tộc giành chiến thắng, Diệp Trường Thanh tự nhiên sẽ không keo kiệt.

Hơn nữa, hắn cũng sẽ không tính toán đến chuyện đối phương có phải là đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất hay không.

Hiện tại, mỗi người chỉ có một thân phận duy nhất, đó chính là Nhân tộc, không phân biệt Ian nhau.

Nếu như vào lúc này muốn lục đục với nhau thì thực đúng là muốn tự chịu diệt vong.

Về phần đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất ở chung quanh, sau khi nguyên một đám thấy vậy cũng không nói gì nhiều, bởi vì ý nghĩ của mọi người đều như thế.

Ăn uống no đủ, Nam Cung Thanh lại lần nữa trở về chiến trường, nhưng sau khi Từ Kiệt nhìn thấy Nam Cung Thanh trở về thì cũng suýt chút nữa đã kích động khóc ra thành tiếng.

Cuối cùng ngươi cũng về rồi, nếu ngươi không ve nữa thì ta phải ngỏm củ tỏi luôn rồi.

Với sự trở lại của Diệp Trường Thanh, cuộc diện chiến đấu của Thánh địa Đạo Nhất đã có những thay đổi rất lớn, không chỉ đối với các đệ tử bình thường mà còn đối với các lão tổ cấp Đại Đế như Vân Tiên Đài và Dư Mạt.

Không còn là đánh lấy đánh đánh để nữa, mà đã đổi thành sau khi bọn họ quay trở lại lần nữa, không hiểu ra sao đã khôi phục lại trạng thái toàn thịnh.

Ngay lúc đầu chỉ xay ra ở bên trong Thánh địa Đạo Nhất, nhưng động tĩnh lớn như vậy tự nhiên cũng không thể gạt được ánh mắt của mọi người.

Dưới sự tò mò, Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì cũng rất nhanh đã phát hiện ra căn lêu lớn ở cổng thành.

Đối với cái này, Diệp Trường Thanh cũng không có ý định giấu diếm mà chỉ đơn giản giải thích công hiệu của canh thịt và đùi gà cho mọi người nghe.

Sau khi tự mình thưởng thức qua, chúng đệ tử của hai đại Thánh địa đều tỏ ra kinh ngạc.

Mẹ nó hiệu quả của cái này thật sự rất nghịch thiên, hơn nữa có chuyện tốt này mà lại không có người nhắc tới sớm sao?

Sau đó cũng không có một người nào suy nghĩ nhiều, trong lúc nhất thời, người của hai đại Thánh địa lao thẳng đến đoạt.

"Sư đệ, ngươi chống đỡ một hồi, ta đi húp miếng canh."

Một tên đệ tử của Thánh địa Dao Trì nói với tên đệ tử của Thánh địa Vân La ở bên cạnh, nhưng sau khi nghe điều này, còn không đợi đệ tử của Thánh địa Vân La trả lời thì đã co giò chạy đi.

Trong tình huống bất đắc dĩ lấy một chọi hai, tên đệ tử của Thánh địa Vân La này chỉ có thể hét lớn.

"Sư tỷ ngươi nhanh trở về đấy."

Trên toàn bộ chiến trường chậm rãi chuyển thành người của Tam Đại Thánh địa trong Nhân tộc đều ôm một cái đùi gà.

Hơn nữa, mẹ nó đám người này dường như là đánh mãi không chết vậy.

Thương thế ở trên người rõ ràng là rất nghiêm trọng, nhưng không hiểu sao xoay một cái đã biến mất, sau khi trở về lân nữa thì không không chỉ có thương thế trên người đã khôi phục được hơn phân nửa, mà giống như không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.

"Rốt cuộc thì đám Nhân tộc này bị làm sao vậy?"

Lúc một đám Bất Tử tộc đối mặt với tình cảnh này, mỗi một tên đều không hiểu ra sao và hoàn toàn không hiểu đã xảy ra cái gì.

Mạc danh kỳ diệu mất tích, trong tay của mỗi một người còn cầm một cái đùi gà to, Nhân tộc các ngươi đây là muốn làm gì?

Hơn nữa, tại sao độc của chúng ta lại vô dụng? Thánh địa Luyện Huyết và Thánh địa Bất Tử là khó chịu nhất, bởi vì một thân độc công của chúng ta đã hoàn toàn không có đất dụng võ.

Ngay từ đầu Thánh địa Đạo Nhất còn lộ ra bộ dạng coi như xon, nhưng bây giờ, ngay cả Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì cũng hoàn toàn không sợ kỹ năng độc công của bọn chúng nữa, cái này còn đánh cái rắm.

"Xem ra chúng ta chỉ có thể dựa vào Bất Tử Hồi Xuân Công của Thánh địa Khô Qủy thôi."

Một tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Bất Tử thở dài bất lực, bản thân nó đã thử đủ mọi cách nhưng một điểm cái rắm cũng vô ích, đối phương không hề bị tổn hại gì.

Sau khi nghe xong lời này của hắn, một tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Khô Qủy cách đó không xa tức giận chửi bới.

"Dựa vào cái rắm, ta mịa nó ngay cả bản thân cũng đã không chống nổi nữa rồi đây."

"Hả? Thánh địa Khô Quy ngươi lại không có độc công."

"Hao tổn cực kỳ."

Các đệ tử của Thánh địa Khô Qủy đều nói hao tổn cực kỳ, mà cái này mịa nó thật đúng là thái quá mà.

Chẳng phải Bất Tử Hồi Xuân Công của ngươi có danh xưng là công pháp phục hồi cường đại nhánh của thế gian sao?

Ngay cả chính bản thân của các đệ tử của Thánh địa Khô Qủy cũng cảm thấy mơ hồ, rõ ràng người mà bọn họ đang đối mặt là các đệ tử của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì, hơn nữa bọn họ còn không dùng cái dược phấn gì đó nữa.

Ngay từ đầu bọn chúng còn mừng thầm trong lòng nghĩ đến chuyện xem ta mài chết ngươi đây, nhưng sau khi tiếp tục đánh với nhau, ngay cả những đệ tử của Thánh địa Khô Qủy này cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Không phải, thứ mà chúng ta tu luyện là Bất Tử Hồi Xuân Công đấy, vì sao lại có cảm giác không thể hao tổn một chút nào lên đám Nhân tộc ở phía đối diện vậy?

Sau một loạt luân phiên chiến đấu kịch liệt, ngay cả những đệ tử của Thánh địa Khô Qủy sở hữu Bất Tử Hồi Xuân Công cũng đã cảm nhận được khó khăn.

Nhưng nhìn vào đám Nhân tộc này thì sao, một hai vẫn là bộ dạng sinh long hoạt hổ như cũ, giống như tại thời điểm vừa mới giao thủ với nhau vậy.

Đám Nhân tộc này bị làm sao vậy, chẳng lẽ cả đám này đều đã được tiêm máu gà rồi sao?

Nếu đã mịa nó không thể hao tổn đối phương thì còn đánh làm gì nữa?

Các đệ tử của Thánh địa Khô Qủy hiển nhiên là không biết, mặc dù Nhân tộc bọn họ không thể hao tổn được chúng nó, nhưng trong tay của chúng ta có canh, qua trái xoay phải cũng là chuyện của một bát canh mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment