Chương 931: Vô tình làm đồ ăn cho người khác.
Chương 931: Vô tình làm đồ ăn cho người khác.Chương 931: Vô tình làm đồ ăn cho người khác.
Chương 931: Vô tình làm đồ ăn cho người khác.
Bởi vì số lần chúng nó đã giao thủ với Nhân tộc cũng không ít, đặc biệt là với Thánh địa Dao Trì, cho nên Lũ Bất Tử tự cho rằng là mình hẳn là rất hiểu rõ.
Nhưng trong lần đại chiến diệt tộc này, từ lúc mới bắt đầu giao thủ với Thánh địa Đạo Nhất tà môn kia, cho đến tình cảnh hiện tại đang phát triển đến toàn bộ Nhân tộc bắt đầu trở nên tà môn.
Độc công đã vô dụng, ngay cả Bất Tử Hồi Xuân Công của Thánh địa Khô Qủy cũng không thể hao tổn được Nhân tộc.
Rốt cuộc thì đám Nhân tộc này bị làm sao vậy?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Nhân tộc giống như đã trở nên vô cùng kỳ lạ.
Đồng thời trong lòng của không ít cường giả trong Bất Tử tộc ức giận mắng, đây mẹ nó hoàn toàn không phải là Nhân tộc mà ta biết.
Theo thời gian trôi qua, Bất Tử tộc càng đánh càng gian nan, tất cả mọi kế hoạch đã được thiết lập trước đó dường như hiện giờ chỉ còn là chuyện nhảm nhí.
Bọn chúng không chỉ bị hạn chế ở tại Thánh địa Đạo Nhất, mà hiện tại ngay cả Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì cũng không hạn chế được.
Ở một bên khác, bởi vì đệ tử của Tam đại Thánh địa đều tới uống canh, cho nên Diệp Trường Thanh không thể không đẩy nhanh tiến độ.
Thậm chí là bản thân còn hoàn toàn không có thời gian để nghỉ ngơi, không chỉ có một mình bản thân hắn, mà ngay cả một đám Linh Trù Sư của Liên minh Linh Trù cũng giống như thế, nguyên một đám bận bịu đến mức chân không chạm đất.
Mà Diệp Trường Thanh cũng vô tình trở thành người nấu cơm.
Nhưng cho dù có là như vậy, nguồn cung ứng canh thịt và đùi gà cũng chỉ có thể miễn cưỡng cam đoan.
Hơn nữa cái này cũng đã có một điều kiện hạn chế tiên quyết rồi.
Hiện tại mỗi người chỉ có thể uống một bát canh thịt và câm được hai cái đùi gà, nhiều hơn thì không được, nếu không người phía sau sẽ không có.
Canh thịt và đùi gà liên tục được xuất lô nhưng rõ ràng là không thể theo kịp tốc độ tiêu thụ.
Mặc dù Diệp Trường Thanh hắn chưa từng phải mệt mỏi giống như vậy, nhưng bản thân hắn cũng không dám có chút lơi lỏng.
Nhưng theo nhiều ngày giao tranh ác liệt, sau khi lũ Bất Tử tộc lại phải trả một cái giá thương vong nặng nề lần nữa lớn như thế, cả đám cũng không thể không lựa chọn rút lui.
Chúng nó đánh không lại, hoàn toàn đánh không lại, nguyên một đám Nhân tộc này đều mịa nó có vấn đề. Nhìn thấy lũ Bất Tử tộc rút lui giống như hồng thủy, bên phía Nhân tộc tự đương nhiên là một trận hoan hoa.
Về phần Diệp Trường Thanh đã sớm mệt đến mức sắp hư nhược luôn rồi.
"Cơm Tổ, ngươi bị sao vậy? Ngươi ổn chứ?"
Nhìn thấy dưới chân của Diệp Trường Thanh loạng choạng như vậy, ba vị minh chủ của Liên minh Linh Trù vội vàng bước tới đỡ lấy hắn, sau đó quan tâm hỏi.
Diệp Trường Thanh nghe vậy thì lại lắc đầu, cái này là do hắn quá mức mệt mỏi mà thôi.
Liên tục mấy ngày liên, bản thân hắn không hề nghỉ ngơi lấy một giây, cũng không ngừng lặp đi lặp lại mấy cái động tác nấu nướng, cho nên sau khi đột nhiên lập tức thả lỏng lại khiến cho đôi chân có chút mềm nhữn mà thôi.
Lại lần nữa thu được một trận đại thắng, nhưng đông đảo Nhân tộc lại không có truy kích mà kéo lê cơ thể kiệt sức của mình trở lại Thiên Hồng quan.
Bước tiếp theo chính là nghỉ ngơi và dưỡng thương, bên trong toàn bộ Thiên Hồng Quan, ngoại trừ người phòng thủ ra thì những người khác đều đã đi luyện hoặc là nghỉ ngơi.
Khiến cho bên trong Thiên Hồng quan là một mảnh yên tĩnh hoàn toàn.
Mãi cho đến ngày hôm sau mọi người mới lấy lại được một chút sức lực.
Nhưng vào lúc này, từng đợt tiếng kêu bi thiết đột nhiên từ bên trong Thánh địa Đạo Nhất truyền ra.
"Cái gì? Về sau sẽ không cung cấp một ngày ba bữa cơm nữa sao?"
"Là tạm thời không cung cấp, bởi vì trên chiến trường tiêu hao quá lớn, cho nên Cơm Tổ đại nhân nói là nhất định phải đảm bảo việc tiêu hao linh thực trong thời gian chiến tranh trước."
Mà đây cũng là quyết định của Diệp Trường Thanh.
Muốn đảm bảo linh thực cho Tam Đại Thánh địa cùng lúc trong trận chiến như vậy, lượng công việc này chắc chắn sẽ không ít và nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.
Chính vì thế, việc hành động giống như trước đó là chắc chắn không được.
Cho nên, chỉ có thể từ bỏ việc cung ứng linh thực thường ngày và toàn lực ứng phó linh thực trong thời gian chiến tranh.
Cứ chuẩn bị sẵn sàng trước, chờ đến lúc trận chiến nổ ra thì sẽ không xuất hiện tình huống cung ứng linh thực không đủ.
Lúc đầu là Thánh địa Đạo Nhất, nhưng sau đó, ngay khi Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì nhận được tin tức, các đệ tử của Tam Đại Thánh địa đều kêu lên từng trận bi thiết.
Về sau không có cơm ăn rồi sao? Mà điều này cũng làm cho mọi người một trận không còn gì để nói.
Bên ngoài trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất, có một nhóm tốp năm tốp ba gồm các đệ tử của Tam Đại Thánh địa, trên mặt của nguyên một đám đều lộ ra vẻ đắng chát.
Từ Kiệt, Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Triệu Nhu, còn có cả Tần Thanh và một đám đệ tử thân truyền khác của Thánh địa Dao Trì vây tụ ở bên nhau, nguyên một đám lộ ra dáng vẻ uể oải ỉu xìu mà thở dài.
"Không có cơm ăn, hiện tại phải làm sao bây giờ?"
Từ Kiệt đã giải thích rõ ràng mọi việc lúc trước cho Tần Thanh nghe, mặc dù bản thân hắn phải tốn rất nhiều công sức nhưng kết quả cuối cùng cũng rất tốt.
Lúc này nghe mọi người thở dài như vậy, Từ Kiệt lại đột nhiên lên tiếng.
"Có phải chúng ta đã bỏ qua điều gì đó rôi không?"
"Bỏ qua cái gì?"
"Trường Thanh sư đệ nói không cho chúng ta đồ ăn, là vì muốn chuẩn bị cho lúc chiến tranh.
"Cái này khác nhau ở chỗ nào?"
"Vậy cái này không phải tương đương với việc chỉ cần bạo phát chiến đấu là có thể có cơm ăn sao?"
Hả?
Ngày thường không có đồ ăn, nhưng chỉ cần nổ ra thời gian chiến tranh thì sẽ có đồ ăn, cho nên sau khi nghe Từ Kiệt nói xong lời này, đám người Triệu Chính Bình, Triệu Nhu, Tần Thanh đều sửng sốt, ngay sau đó nguyên một đám lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
"Nếu nói như vậy, vậy chúng ta...
Ánh mắt mọi người chạm nhau, trong lòng dường như đang nghĩ đến điều gì đó.
Nếu ngày thường không được ăn, vậy mẹ nó chúng ta có thể ăn trong lúc tác chiến mà.
Hơn nữa, Diệp Trường Thanh cũng nói là sẽ đảm bảo nguồn cung cấp linh thực vô hạn trong lúc giao tranh.
Hắn sẽ làm mọi cách có thể để đảm bảo linh thực trong thời gian chiến tranh và đảm bảo mọi người đều có đủ linh thực để duy trì cuộc chiến và giành được chiến thắng.
Không có giới hạn, đây mẹ nó là một điều tốt rất lớn.
Thần sắc ở trong mắt của đã nói lên tất cả, hơn nữa, không chỉ là đám người Từ Kiệt mà dần dần, ngay cả những người khác cũng lần lượt nghĩ đến điều này.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhịn không được mà nhìn về phía khu vực bên ngoài Thiên Hồng quan, trụ sở của Bất Tử tộc mà cười lạnh thành tiếng.
"Khặc khặc, nguồn cung ứng không có giới hạn trong thời chiến..."
Trong lúc này, tâm lý của các cao tầng trong Tam Đại Thánh địa cũng đánh lên chú ý. Chỉ thấy đám người Thánh chủ Vân La, Thánh chủ Dao Trì và Tê Hùng tu tập lại với nhau, nguyên một đám cũng lộ ra vẻ mặt ủ mày ê nói.
"Lại một ngày nữa không có cơm ăn."
"Còn không phải sao? Hôm nay ta đã đến Thánh địa Đạo Nhất năm lần."
"Đừng đến nữa, có cái lông mà dùng, bản thân ta vẫn luôn đứng ở bên ngoài nhà bếp, nhưng vẫn không thể ăn được một ngụm nóng hổi."
"Ta nên làm gì đây? Trong lòng ta cảm thấy ngứa ngáy và khó chịu muốn chết."
"Chuyện này còn có thể làm gì khác sao? Diệp tiểu hữu người ta có nói sai đâu."
"Đúng vậy, trong lúc chiến tranh đúng là... Đợi đã, trong thời chiến?"
"Hả?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới cái gì đó, sau đó sắc mặt của nguyên một đám đều trở nên cổ quái.
Một lúc sau, Tê Hùng đột nhiên mở miệng nói câu.
"Dựa theo chiến cuộc đã phát triển cho đến bây giờ, ta nghĩ chúng ta cũng nên tìm cách chủ động tấn công."
Không hề có lý do gì mà nói tới một câu như vậy, nhưng đối với cái này, nguyên một đám Đại Đế của Nhân tộc có mặt lại lộ ra vẻ cực kỳ tán đồng mà gật đầu.
"Đúng vậy, hẳn là nên chủ động tấn công rồi."
"Đúng vậy, bởi vì cái gọi là lâu thủ tất mất. Chúng ta cũng không thể lúc nào cũng bị động bị đánh như vậy được, nên chủ động đánh ra rồi."
Chỉ thấy nguyên một đám người đều gật đầu phụ họa, phải gọi là một cái có bài bản hẳn hoi.
Nhưng các ngươi mẹ nó có thực sự là muốn chạy ra tác chiến không? Tất cả các hạt bàn tính đều đã được đánh đến rõ ràng, nói đi thì cũng phải nói lại, còn không phải chỉ là vì miếng ăn kia thôi sao.
Mọi người lần lượt lên tiếng, nhưng cuối cùng lại có năm người phản đối, sau đó chỉ nghe Vân Tiên Đài cuối cùng trầm giọng nói.
"Vậy thì để chúng đệ tử nhanh chóng chữa thương, chờ sau khi thương thế của bọn nó lành rồi thì chủ động xuất kích."
"Đúng vậy, bên phía Liên minh Đan Sư cũng không cân tiêu hao bủn xỉn làm gì, ta sẽ lại phân phát xuống các loại đan dược, tuyệt đối phải bảo đảm các đệ tử có đủ đan dược."
"Ta đồng ý. Dù sao cả ngày ta cũng nhịn không được, không được ăn cơm... Phi, không cho lũ Bất Tử tộc này một chút sắc mặt mà nhìn, còn tưởng Nhân tộc ta rất dễ bị bắt nạt mất."
"Nói đúng lắm." .