Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 242 - Chương 932: Ý Chí Chiến Đấu Mãnh Liệt.

Chương 932: Ý chí chiến đấu mãnh liệt. Chương 932: Ý chí chiến đấu mãnh liệt.Chương 932: Ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Chương 932: Ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Một đám lão tổ cấp Đại Đế của Nhân tộc cứ như vậy mà đã đưa ra quyết định tấn công Bất Tử tộc.

Mà cũng cùng ngày hôm đó, Liên minh Đan Sư cũng nhận được mệnh lệnh phân phát tất cả các đan dược cao giai có ở trong kho cho các đệ tử luyện đan.

"Kỳ quái, tại sao phía trên lại gấp gáp như vậy? Rõ ràng là một trận đại thắng mà."

"Đúng vậy, hơn nữa những viên dan dược chữa thương được phân phát trước đó chắc chắn là đủ dùng rồi mà."

"Ý của phía trên là muốn mọi người hồi phục càng sớm càng tốt."

"Tại sao?”

"Làm sao ta biết được? Tự ngươi đi hỏi đi."

"Được rồi, đã là các vị Đại Đế đã quyết định, chúng ta chỉ cần chấp hành là được."

Mặc dù có chút sờ không chuẩn ý tứ của các chư vị Đại Đế, nhưng Liên minh Đan Sư vẫn nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh.

Từng đợt đan dược chữa thương cao giai cũng lần lượt được phân phát đến tay của chúng đệ tử.

Cùng lúc đó, Tam Đại Thánh địa còn cùng lúc ra lệnh cho đệ tử hạ môn nhà mình phải mau chóng khôi phục thương thế và tấn công Bất Tử tộc vào ba ngày sau đó.

Sau khi nghe được tin tức này, nguyên một đám các đệ tử của Tam Đại Thánh địa không hề có bất luận sự bất mãn nào, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn không thôi.

"Lão tổ anh minh."

"Lão tổ xứng đáng là lão tổ, ngay cả việc ta nghĩ tới cái gì mà các ngươi cũng nghĩ đến, không hổ danh là..."

"Hả?"

"Lão tổ uy vũ."

Chỉ khi tác chiến thì mới có cơm ăn, vì miếng ăn này mà ai cũng sôi nổi đi bế quan chữa thương.

Về phần Diệp Trường Thanh, hắn đối với chuyện ở bên ngoài lại không có chút nào để ý tới, bởi vì bản thân hắn vẫn luôn bận rộn ở trong bếp cùng với người của Liên minh Linh Trù.

Ai biết được trận chiến tiếp theo sẽ nổ ra khi nào, cho nên trước đó, Diệp Trường Thanh phải tận lực chuẩn bị tốt đầy đủ linh thực.

Chỉ có như thế thì khi trận chiến nổ ra mới có thể duy trì sự cung ứng đầy đủ cho mọi người.

Dưới mệnh lệnh của Tam Đại Thánh địa, trong lúc nhất thời, tinh thân chiến đấu ở Thiên Hồng quan đã bay thẳng lên trời.

Ngay cả Liên minh Đan Sư, Liên minh Phù Sư và mười đại Thương hội, trong lòng của nguyên một đám cũng tràn đầy sự nghi ngờ.

"Đây là thế nào? Tại sao ta luôn cảm thấy bau không khí gần đây có cái gì đó rất kỳ lạ."

"Ngươi cũng nhận ra sao? Ta đã sớm nói với ngươi là có vấn đề rồi. Nhìn những đệ tử kia đi, trong mắt của nguyên một đám đều đang bốc hỏa."

"Lại còn nghe bọn họ lẩm bẩm nói thầm cái gì mà chỉ có thể ăn trong thời gian khiến ta nghe chẳng hiểu gì cả."

"Đúng vậy đấy."

Ngũ đại Liên minh và mười đại Thương hội đều là những tổ chức hậu cần, bọn họ sẽ không đích thân ra chiến trường, cho nên tự nhiên không biết quá mức rõ ràng ve những chuyện đã xảy ra trên chiến trường.

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt, ngày này, trong trụ sở của Bất Tử vẫn là khung cảnh âm u đầy tử khí, không khí ngưng trọng.

Một chúng Bất Tử Đế tụ tập lại với nhau, trên mặt của nguyên một đám đều tràn đầy sự bất lực.

"Hiện tại không chỉ có một mình Thánh địa Đạo Nhất, mà toàn bộ Nhân tộc đều có vấn đề."

"Đúng vậy, bên phía ta cũng đã giao thủ với Thánh địa Dao Trì rất nhiều lần, nhưng cho tới tận bây giờ chưa từng gặp phải loại tình huống như vậy."

"Rốt cuộc thì cái đám Nhân tộc này đang làm cái quỷ gì vậy? Nguyên một đám đều hoàn toàn khác với trước đây.'

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng trận chiến này sẽ sớm kết thúc mất."

"Ai trong số các ngươi có ý tưởng hay không?"

Thánh địa Đạo Nhất không thể áp chế được còn chưa tính, hiện tại ngay cả Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng tà môn.

Cái này rõ ràng là không hợp thói thường, nhưng trên một trận chiến đại bại như vậy, bên phía Bất Tử tộc quả thực là đã bị đánh đến mức lòng dạ cũng bị mất.

Việc Bất Tử tộc bị thua ở trên tay Thánh địa Đạo Nhất có thể nói là khiến bọn chúng gần như đã quen với điều đó, nhưng hiện tại, ngay cả Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì cũng làm bọn chúng không có cách nào, nếu đã là như thế thì đánh như thế nào nữa?

Trong cuộc đọ sức giữa các Thánh địa, bên phía Bất Tử tộc đã bị bên phía Nhân tộc đàn áp hoàn toàn.

Một khi trận chiến giữa các Thánh địa không có cách nào có thể giành chiến thắng, vậy kết cục của toàn bộ chiến cuộc sẽ trở thành không cần nói cũng biết. Suy cho cùng, cho dù là Thánh địa và các tông môn bình thường của Bất Tử tộc hay là Nhân tộc đều rất ý thức được điều đó.

Một khi Thánh địa của Bất Tử tộc không thể ngăn chặn được Thánh địa của Nhân tộc, điều kế tiếp chờ đợi Bất Tử tộc có lẽ là một cuộc tàn sát đơn phương.

Cho dù Bất Tử tộc còn có rất nhiều thế lực khác, nhưng chỉ dựa vào chúng nó thì hoàn toàn không có khả năng chống đỡ được Thánh địa, một chút hy vọng cũng không có.

Cho nên, hiện tại điều phiền muộn nhất của một chúng Bất Tử Đế chính là làm sao đối phó với Tam Đại Thánh địa của Nhân tộc.

Nhưng cho đến tận bây giờ, chúng nó còn không biết vấn đề nằm ở đâu.

Hơn nữa bọn chúng chỉ cảm thấy Nhân tộc này trở nên càng ngày càng tà môn, một chút biện pháp cũng không có.

Trong khi các vị Bất Tử Đế đang hội nghị với nhau, một tên cường giả của Bất Tử tộc vội vã chạy tiến vào, sau đó lo lắng nói.

"Tham kiến Đại Đế."

"Nói."

"Nhân tộc đã xuất quan."

Khoảng cách diễn ra một trận chiến mới chỉ trôi qua ba ngày, vậy mà bên phía Nhân tộc đã xuất quan, đây là muốn phát động tiến công sao?

Nghe vậy, sắc mặt của một chúng các Bất Tử Đế càng ngày càng trở nên khó coi, bởi vì bên phía Bất Tử tộc của chúng nó vẫn còn rất nhiều vết thương chưa có lành.

Hơn nữa sau khi nghĩ lại, thương thế của bên phía Nhân tộc cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể hoàn toàn bình phục.

Nhưng hất lân này tới lần khác cứ nhắm đúng lúc này lại làm ra một bộ tư thế quy mô tấn công như vậy, bọn hắn là muốn làm gì đây?

Sau khi liên tục ăn phải thiệt thòi, lúc này các vị Bất Tử Đế không còn coi thường đối phương như trước nữa, mà phản ứng đầu tiên của chúng nó chính là có vấn đề.

Dù sao Nhân tộc này hiện tại càng ngày càng trở nên tà môn, hành động đột ngột này nhất định là có vấn đề gì đó, cho nên không thể thiếu cảnh giác được.

Mặc dù trong lòng của nguyên một đám đã có chút bị đánh đến sợ hãi, nhưng sau một hồi im lặng thật lâu, một tôn Bất Tử Đế ở trong đó đã hét lên.

"Chuẩn bị nghênh địch."

Vừa dứt lời, hắn đã nhìn về phía các vị Bất Tử Đế khác có mặt ở đây rồi nói.

"Mặc kệ Nhân tộc có mục đích gì, chuyện mà chúng ta có thể làm cũng chính là làm tốt chuẩn bị vạn toàn, không cho bọn hắn có bất kỳ cơ hội lợi dụng nào." "Tạm thời cũng chỉ có thể như thế”

"Đúng vậy."

Tạm thời chuẩn bị sẵn sàng trước, còn về những cái khác thì để sau rồi nói.

Bên phía Bất Tử tộc cũng nhanh chóng làm tốt thao tác chuẩn bị cho việc ứng chiến. Bên ngoài Thiên Hồng quan, từng đội các đệ tử của Tam Đại Thánh địa một và tu sĩ Nhân tộc lần lượt bước ra khỏi Thiên Hồng quan.

Đồng hành cùng với bọn họ tự nhiên là còn có cả Diệp Trường Thanh, thậm chí mọi người còn sớm chọn lựa tốt một cái địa điểm để dựng lều lớn cho hắn.

Mà nơi này cũng cách chiến trường không xa, nhưng cũng rất ẩn giấu, cho nên về mặt an toàn tuyệt đối không có vấn đề gì.

Trừ phi bên phía chiến trường chính diện bị đánh cho tan tác, nếu không bên phía Bất Tử tộc hoàn toàn không thể uy hiếp đến được nơi này.

Mà đối với cái này, Diệp Trường Thanh đương nhiên là vừa lòng, chỉ là từ chỗ đi qua đoạn đường này, Diệp Trường Thanh phát hiện cách mọi người xung quanh nhìn mình đều có chút không thích hợp.

"Ánh mắt này..."

Trong lòng của hắn không nhịn được mà phát ra một trận ớn lạnh, các ngươi mẹ nó đừng dùng loại ánh mắt này nhìn người có được không.

Hơn nữa, nhìn thì nhìn đi, nhưng tại sao khóe miệng còn chảy nước miếng như vậy chứ?

Diệp Trường Thanh không biết, bởi vì ba ngày nay hắn không cung cấp linh thực, cho nên mọi người đã sớm bị thèm đến phát khóc rồi.

Trong khoảng thời gian ba ngày này, tất cả mọi người đều toàn tâm toàn lực để hồi phục vết thương, ngay cả đan dược chữa thương kia quả thực là đã được cung cấp như không cần tiên vậy.

Thật vất vả lắm mới khỏi hẳn được, cho nên mắt thấy hôm nay có thể ăn được loại đồ ăn mà mình hằng mong ước, khiến cho mọi người làm gì còn có ai có thể nhịn được nữa.

Điêu quan trọng nhất chính là, đồ ăn được cung ứng trong thời gian chiến tranh này là không giới hạn, ngươi muốn ăn bao nhiêu thỏa thích.

Trong lúc nhất thời, ý chí chiến đấu ở trong mắt của nguyên một đám người đang không ngừng hội tụ, mỗi một tên đều triệt để sôi trào.

"Hả? Ý chí chiến đấu ngẩng cao đến mức đó luôn sao?"

Cái này mẹ nó còn không cân đám lão tổ cấp Đại Đế như Vân Tiên Đài khích lệ sĩ khí, mà ý chí chiến đấu của mọi người đã sôi trào đến mức đó luôn rồi?

Cho dù có nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy có chút kỳ lạ, hơn nữa, các ngươi hưng phấn như vậy làm gì, có phải là đi dạo câu lan đâu mà đang ở trên chiến trường đấy, có cái gì tốt đâu mà hưng phấn đến mức đó, tâm tình không phải là nên ngưng trọng một chút sao, tại sao lại khiến cho người ta cảm thấy nguyên một đám giống như còn nhịn không được mà mừng thầm như thế chứ?
Bình Luận (0)
Comment