Chương 933: Bất Tử tộc sụp đổ
Chương 933: Bất Tử tộc sụp đổChương 933: Bất Tử tộc sụp đổ
Chương 933: Bất Tử tộc sụp đổ
Mặc dù không biết vì sao, nhưng Diệp Trường Thanh luôn cảm thấy hôm nay tâm tình của mọi người có chút không quá thích hợp, như vậy có phải là do hưng phấn quá mức gây ra hay không?
Nhưng bọn họ lại không cho Diệp Trường Thanh có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, sau khi mọi người dựng căn lều lớn và xác định vấn đề xong thì hét lên một tiếng.
"Giết."
Ngay sau đó, trận chiến bùng nổ.
Bên phía Nhân tộc không chút do dự mà xông thẳng vào lũ Bất Tử tộc giết tới.
Khi nhìn thấy điều này, lũ Bất Tử tộc đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ sớm cũng ngay lập tức tiến hành phản công.
Thời gian chỉ trôi qua có ba ngày ngắn ngủi, vậy mà trận đại chiến giữa hai tộc lại lần nữa bạo phát.
Chỉ là lúc vừa mới đối mặt một cái với thế tới rào rạt của Nhân tộc như vậy thì đã khiến cho không ít Bất Tử tộc đều sửng sốt trong giây lát.
"Vết Thương hội phục nhanh như vậy luôn sao?"
Lúc này mới trôi qua có ba ngày, nhưng bên phía Nhân tộc cơ hồ đều đã bình phục hoàn toàn, vết thương khôi phục nhanh như vậy có phải là quá không hợp thói thường rồi không?
Bên phía Bất Tử tộc chúng nó cũng đang toàn lực chữa thương, nhưng khả năng hồi phục cũng không đến mức quá đáng như thế.
Ngay cả Thánh địa Khô Qủy nắm giữ Bất Tử Hồi Xuân Công cũng không thể đạt đến trình độ này.
Lại mịa nó bắt đầu tà môn rồi đúng không? Vừa tới thì đã chơi ba cái thứ hoa hòe loè loẹt này rồi đúng không?
Mà điều này cũng làm cho Bất Tử tộc đã có chút mê mang, bọn họ nên làm gì bây giờ?
Nhưng trong quá trình chiến đấu, bên phía Nhân tộc vẫn dựa theo phương pháp thay phiên nhau uống canh trước đó.
Tuy nhiên, lần này hình như có chút hơi nhanh quá rồi.
Trận chiến vừa mới nổ ra, bên phía Diệp Trường Thanh vừa mới bày nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn từ trước xong thì đã có một tên đệ tử chạy tới.
"Trường Thanh trưởng lão, hôm nay có món gì vậy?"
Hả?
Nghe thấy lời nỳ, Diệp Trường Thanh sửng sốt, mẹ nó cuộc chiến này mới bắt đầu chưa đến mười lăm phút thì đã có người muốn uống canh rồi sao?
Hơn nữa, người tới còn không phải chỉ có một hai tên mà số lượng còn không ít đâu.
"Canh còn chưa chuẩn bị xong, hiện tại chỉ có đùi gà, bánh bao hấp và bánh kẹp thịt thôi."
Canh thịt còn chưa kịp nấu xong đâu, hơn nữa ngay khi hắn nhìn vào bộ quần áo ở trên người của cái đám người này, các ngươi mịa nó xác định là đang giao thủ với Bất Tử tộc không?
Quần áo của các ngươi còn không có bẩn, vậy mà muốn tới ăn cái con khi.
Sao lại tới sớm như vậy chứ?”
Ngay cả minh chủ của Liên minh Linh Trù ở một bên cũng lộ ra vẻ nghi hoặc mà mở miệng nói, nhưng đối với cái này, chúng đệ tử lại đồng thanh đáp lại.
"Đám Bất Tử tộc này rất hung hãn, chúng ta đều bị nội thương, canh thịt không có cũng không sao, chúng ta ăn trước mấy cái bánh bao hấp và đùi gà là được rồi."
Hả? Hung hãn sao? Cho dù Diệp Trường Thanh hắn có nhìn như thế nào cũng không thấy Bất Tử tộc này có chỗ nào hung hãn cả.
Nhưng đúng lúc này, mọi người đã bắt đầu mồm to ăn vào.
Sau khi có một tên đệ tử nếm thử một miếng bánh kẹp thịt là món ăn mới do Diệp Trường Thanh đặc biệt chế biến, nguyên một đám rất nhanh đều đã khôi phục linh lực và thể lực.
Một ngụm đi xuống kia phải gọi là một miệng chảy đầy mỡ, mặt bánh kẹp tràn đầy nhân thịt, cắn một miếng thôi cũng đã cảm thấy thấy thỏa mãn rồi.
"Cái thứ đồ chơi này ăn ngon thật."
"Thật sao? Để ta thử xem”
"Thực sự rất ngon."
Nhìn mọi người ăn ngấu nghiến như hổ đói và còn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ như vậy, khiến cho Diệp Trường Thanh nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở.
"Dù sao đây cũng là thời điểm chiến tranh, các ngươi có thể thu liễm một chút không?"
"Trường Thanh trưởng lão nói đúng lắm, sau khi ăn hết cái này ta sẽ lập tức ra trận giết địch, tuyệt không làm ngươi xấu hổ."
Sau khi nhóm đệ tử thứ nhất rời đi, nhiều nhất chỉ cách nhau khoảng một trăm hơi thở thì nhóm đệ tử thứ hai lại đến.
Bộ dạng đó cũng là ăn đến quên cả trời đất, các ngươi tới đây là để tác chiến hay là để ăn cơm vậy? Có thể tạo cho người ta chút cảm giác nguy cơ có được không?
Không chỉ có một mình Diệp Trường Thanh hắn cảm thấy phiền và nghi ngờ, mà bên phía lũ Bất Tử tộc cũng giống như thế.
Mẹ nó các ngươi đã bắt đầu chơi cái trò xa luân phiến này ngay từ đầu rồi đúng không? Đặc biệt là còn có một số người còn quá đáng hơn nữa, vừa mới giao thủ với nhau có một chiêu thôi thì ngay sau đó đã quay đầu bỏ đi.
Mà điều này cũng trực tiếp khiến cho Bất Tử tộc ở phía đối diện xem đến mức trợn mắt há hốc mồm, tại sao ngươi lại rời đi? Lúc này mới vừa chạm mặt nhau có một cái thì ngươi đã muốn rời đi rồi sao?
Lần trước tốt xấu gì còn huyết chiến với nhau một chút, sau đó bên phía Nhân tộc ngươi mới mạc danh kỳ diệu thay phiên rời đi.
Nhưng lần này, mẹ nó ngay từ đầu các ngươi đã muốn chơi dã chiến như vậy rồi đúng không?
Hai tộc đại chiến, mẹ nó làm gì có chuyện vừa mới đối mặt đã rời đi ngay, rốt cuộc là muốn đánh nữa hay không?
Bên phía Bất Tử tộc vừa nghẹn khuất lại buồn bực, trong lòng cũng tràn đầy sự nghi ngờ.
Nhưng còn bên phía Nhân tộc thì lại di chuyển qua lại giữa chiến trường và căn lều lớn.
Bởi vì trước đó đã có sự chuẩn bị, cho nên lần này Diệp Trường Thanh cũng không còn lâm vào tình thế luống cuống tay chân.
Hơn nữa là do lần này không có giới hạn, cho nên mọi người ăn đến mức phải gọi là cực kỳ thoải mái, còn cái sự ủy khuất phải nhịn ăn ba ngày cũng ngay tại thời khắc này mà hoàn toàn tan thành mây khói.
Thoải mái, cái hương vị mà bọn họ đã tâm tâm niệm niệm trong ba ngày này, cuối cùng thì cũng ăn được miếng nóng hổi này.
Đặc biệt là bát canh thịt được lấy ra khỏi nồi, canh thịt thơm ngon kết hợp với bánh kẹp thịt béo ngậy thì thật đúng là mãn nhẫn mà.
Mà đây quả thực là một loại hưởng thụ ở nhân gian.
Mặc dù mục tiêu hàng đầu của bên phía Nhân tộc đương nhiên là để ăn, nhưng thế trận cũng không vì thế mà bị rơi xuống.
Ngược lại là dựa vào sự hỗ trợ đầy đủ của linh thực, khiến cho sức chiến đấu của Nhân tộc càng trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Hơn nữa bọn họ cũng không sợ bị thương chút nào, bởi vì nếu bị thương thì có canh thịt, bánh bao, đùi gà vả bánh kẹp thịt để ăn.
Cho nên nguyên một đám người lập tức hóa thân thành liều mạng Tam Lang đánh cho Bất Tử tộc liên tục bại lui.
Trận chiến này kết thúc còn nhanh hơn lần trước, chưa đầy một ngày, lũ Bất Tử tộc đã bị bại lui.
Sau trận chiến, mặc dù có rất nhiêu người bị thương nhưng cuối cùng bọn họ cũng có được một bữa ăn mà mình hằng mong ước, cho nên mọi người đều cảm thấy rất thỏa mãn. Sau khi đại thắng trở về, theo sau đó cũng không cần Vân Tiên Đài nói gì, mà đám lão tổ cấp Đại Đế Thạch Thanh Phong đã ra lệnh cho tất cả mọi người bắt đầu toàn lực hồi phục vết thương trước.
Nói đùa cái gì vậy, thương thế khôi phục càng nhanh thì chẳng khác nào tương đương với việc bữa ăn tiếp theo càng đến sớm, cho nên làm gì có ai lại lãng phí thời gian chứ?
Lại là một trận đại thắng, mà việc bận rộn tiếp theo thuộc về ngũ đại Liên minh.
Diệp Trường Thanh và Liên minh Linh Trù đang bận rộn chuẩn bị chuẩn bị linh thực.
Liên minh Đan Sư đang bận rộn luyện chế đan dược.
Liên minh Phù Sư đang bận rộn luyện chế phù trận.
Liên minh Trận Pháp Sư đang bận rộn luyện chế trận bàn.
Còn Liên minh Khí Sư đang bận rộn luyện chế pháp khí.
Nói chung là các đại Liên minh đều đang bận bịu túi bụi, nhưng những chiến thắng lớn này thực sự khiến mọi người hưng phấn không thôi.
Giống như lần đại chiến diệt tộc này đã làm mọi người nhìn thấy bình minh của thắng lợi vậy.
Cán cân chiến thắng đang từng chút một nghiêng vê phía Nhân tộc.
Bên trong Thiên Hồng quan bận bịu đến quên cả trời đất.
Thời gian nửa tháng cũng trôi qua trong nháy mắt.
Một ngày này, bên trong đại điện tại trụ sở của Bất Tử tộc, một đám Bất Tử Đế nghe nói bên phía Nhân tộc lại xuất quan.
Trong nháy mắt, bên trong đại điện vang lên từng đợt tiếng nghiến răng của một chúng Đại Đế trong Bất Tử tộc cắn đến khanh khách rung động.
Hai mắt đỏ bừng, một bộ biểu tình muốn ăn thịt người.
"Lại xuất quan sao?"
Nhìn tên cường giả của Bất Tử tộc này tới báo cáo, một vị Bất Tử Đế ở trong đó cắn răng hỏi, tên cường giả của Bất Tử này nghe thấy vậy thỉ cũng lộ ra vẻ mặt bất lực mà trở lời.
"Vừa mới xuất quan."
"Được, rất tốt. Lần thứ bảy, đây đã là lần thứ bảy rồi. Bọn chúng ốt cuộc muốn làm gì đây?"
Vừa dứt lời, bên trong đại điện lại vang lên từng trận rít gào.
Từ đó có thể tưởng tượng được, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đây đã là lân tấn công thứ bảy của Nhân tộc, tương đương với một trận đại chiến trong vòng chưa đầy hai ngày.
Về phía Bất Tử tộc, lúc đâu nguyên một đám đi từ vẻ mặt tức giận và nghi hoặc, sau đó là đến nghi hoặc và không cam lòng, lại đến tuyệt vọng và sụp đổ như bây giờ. Tâm lý của bọn chúng đã hoàn toàn không thể kìm được nữa.
Ngươi mẹ nó có thể ngừng nghỉ một chút được không?
Trong vòng nửa tháng đã tiến công tận bảy lần, các ngươi mẹ nó không đi dưỡng thương sao?
Lời này ngược lại không phải là đang nói bừa, bởi vì lúc đầu bọn chúng còn nghĩ bên phía Nhân tộc vẫn còn đang chờ đến khi thương thế khỏi hẳn, tiếp theo đó là nghĩ chỉ có thể nói là do Nhân tộc khôi phục thật sự rất nhanh.
Nhưng trong lúc chiến đấu lại có gì đó không đúng, đám Nhân tộc này mẹ nó cho dù có bị thương thì cũng muốn xông vào chiến đấu, cái này quả thực là không hợp thói thường.