Chương 935: Bị đánh đến hỏng mất.
Chương 935: Bị đánh đến hỏng mất.Chương 935: Bị đánh đến hỏng mất.
Chương 935: Bị đánh đến hỏng mất.
Một đám Đan Sư và Phù Sư cầm trong tay đủ loại pháp khí, phù trận và trận bàn cứ bay qua bay lại ở trên chiến trường, bộ dạng đó dũng mãnh vô cùng.
Còn bên phía Bất Tử tộc thì lập tức xem đến trợn tròn mắt, chẳng phải trước đó vẫn luôn nói đám Đan Sư, Phù Sư, Trận Pháp Sư và Khí Sư của Nhân tộc đều không giỏi chiến đấu sao?
Không phải đều nói mặc dù bọn họ có tu vi nhưng sức chiến đấu lại rất thấp sao?
Nhưng mẹ nó cảnh tượng ở trước mắt này là như thế nào? Ngươi gọi đây là không giỏi chiến đấu sao?
Bất Tử tộc hoàn toàn xem đến choáng váng mặt mũi, còn một chúng Đan Sư và Phù Sư vừa nghĩ đến việc cuối cùng cũng có thể ăn được bữa ăn nóng hổi đó, trong lòng của nguyên một đám đều không thể kìm nén sự hưng phấn, chiến đấu còn quyết liệt hơn lần trước.
Bên ngoài căn lầu lớn, ngay khi Diệp Trường Thanh nhìn thấy đông đảo Đan Sư và Phù Sư máu me khắp người như vậy thì lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
"Các ngươi đây là?"
Dựa theo lời đề nghị của mọi người, lần này Diệp Trường Thanh làm món cơm đĩa với mì bò, cũng coi như là thỏa mãn mong muốn của mọi người.
Nhưng tại sao ở chỗ này lại xuất hiện thân ảnh của Đan Sư và Phù Sư vậy?
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú tràn đầy sự nghi ngờ của Diệp Trường Thanh, một chúng Đan Sư và Phù Sư lại cười lớn nói.
"Chúng ta cũng là Tu sĩ của Nhân tộc, cho nên đối với đại chiến diệt tộc này tự nhiên là không thể đổ cho người khác, cho nên việc ra trận giết địch cũng là chuyện hết sức bình thường.
"Đúng vậy, Cơm Tổ ngươi không nên coi thường chúng ta như vậy, hơn nữa chúng ta cũng là một thành viên của Nhân tộc."
Lời này vừa nghe vào tựa như là có mấy phần đạo lý như thế, nhưng vừa mới nghĩ tới thì lại khiến Diệp Trường Thanh lập tức cảm thấy có chút không đúng.
Mặc dù chiến cuộc hiện tại rõ ràng là bên phía Nhân tộc chiếm ưu thế, nếu Nhân tộc đã chiếm ưu thế rồi còn làm ra ba cái thứ hoa hòe loè loẹt này làm gì?
Nếu là thế cục nguy cơ và sắp đến bờ chiến bại, việc các đại cường giả của Liên minh Phù Sư và Đan Sư, cùng với các đại Thương hội đồng loạt lên chiến trường như vậy thì còn nói được.
Nhưng bây giờ, bên phía bọn họ còn lâu mới đạt tới điểm này, cho nên lúc này ra chiến trường như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?
Nhưng lúc này mọi người không có thời gian đi giải thích vấn đề này của Diệp Trường Thanh mà đã bắt đầu ăn như gió cuốn rồi.
Bởi vì bọn họ đã thèm bữa này lâu lắm rồi, cho nên lúc này phải tranh thủ ăn thêm vài bát nữa, hơn nữa hôm nay cũng có các loại cơm đĩa và mì bò, cho nên càng không có khả năng bỏ lỡ.
Diệp Trường Thanh không nghĩ ra, hơn nữa lúc này lại quá bận rộn, cho nên hắn cũng không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa.
Điều quan trọng nhất là phải đảm bảo chiến thắng trong trận chiến.
Bởi vì bữa ăn hôm nay là cơm đĩa và mì sợi, cho nên sĩ khí của bên phía Nhân tộc tăng vọt.
Sau khi mỗi một tên tu sĩ của Nhân tộc ăn xong, sức chiến đấu kia của bọn họ đều đã tăng thêm ba phần.
Còn về phần bên phía Bất Tử tộc, sĩ khí tới nhanh mà đi cũng không chậm.
Bọn họ rất nhanh đã bị Nhân tộc đánh hồ đồ luôn rồi.
Nguyên nhân chủ yếu là vì ngày hôm nay, nguyên một đám Nhân tộc này còn còn điên cuồng hơn so với trước đó, mỗi một tên trong số đó đều như được tiêm máu gà vậy.
Với sự gia nhập của đám cường giả trong Liên minh Đan Sư và Phù Sư như vậy càng làm cho nội tâm của lũ Bất Tử tộc càng thêm nghi hoặc không thôi.
Cứ như vậy, mặc dù Bất Tử tộc đã đem hết toàn lực phản kháng nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thể thay đổi, bọn chúng lại lần nữa bị đánh bại.
Trong hơn nửa tháng, không chỉ phải đối mặt với những thất bại liên tiếp mà còn phải đối mặt với sự tra tấn của Nhân tộc hết lần này đến lần khác.
Bên phía Bất Tử tộc có thể nói là đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Thương thế ở trên người còn chưa nói, nội tâm bị thương mới là điều khiến chúng nó khó lòng chấp nhận nhất.
"Dựa vào cái gì, Nhân tộc dựa vào cái gì mà có thể làm được như thế?"
"Chết tiệt, Thánh địa Khô Qủy của ta có Bất Tử Hồi Xuân Công, nhưng tại sao nó lại không thể hao tổn được đám Nhân tộc đó?”
“Ta không cam lòng."
Khắp nơi ở bên trong trụ sở của Bất Tử tộc đều có thể thấy được dạng phàn nàn này, có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong trại Bất Tử tộc, đại bộ phận trong Bất Tử tộc thực sự là đang trên bờ vực sụp đổ rồi.
Một đám Bất Tử Đế đang di thị sát ở trong trụ sở cũng chú ý đến điều này, trong lòng của nguyên một đám cũng tràn đầy sự ngưng trọng.
Bất Tử tộc ngày nay giống như một thùng thuốc súng khổng lồ, một khi có bất kỳ "tia lửa "nào, đoán không chừng đều có thể trực tiếp nổ mạnh. Đến lúc đó đều không cần Nhân tộc ra tay, chính chúng nó sẽ tự mình hỏng mất.
Cũng giống như chỗ bị bạo phát tạc doanh của quân đội trong thế tục tại thời gian chiến tranh vậy, chính là bởi vì tâm lý hỏng mất dẫn tới một loại hậu quả thảm thiết.
Sau khi trở lại đại điện, Một đám Bất Tử Đế ngồi vây quanh ở bên nhau.
Hiện tại, so với Nhân tộc, nội tình của bọn chúng càng cấp bách hơn.
"Chúng ta nói một chút đi, trước mắt nên làm cái gì bây giờ?”
Chúng nó cần phải tìm cách xoa dịu cảm xúc của những người bên dưới trước, để chúng nó mau chóng thả lỏng lại, không thể cứ căng thẳng như thế này được nữa.
Nếu không sợi dây trong nội tâm kia chắc chắn sẽ bị đứt.
Nhưng đối với cái này, một đám Bất Tử Đế cũng không có cách nào.
"Với hành động hiện tại của Nhân tộc, thật sự là hoàn toàn không có khả năng nào."
"Đúng vậy, cứ hai ba ngày lại có một tấn công quy mô lớn, khiến cho chúng ta hoàn toàn không có thời gian ứng đối."
"Nhân tộc đáng chết, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy căng thẳng và áp lực sao?"
Có một tên Bất Tử Đế cảm thấy kỳ lạ, đều là một cuộc chiến khốc liệt như nhau, nhưng tại sao Bất Tử tộc đã đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, còn bên phía Nhân tộc lại không có gì chứ?
Nhưng có chuyện mà chúng nó tự nhiên không biết, bên phía Nhân tộc đến đây để tác chiến sao? Rõ ràng là tới để ăn cơm.
Lúc ăn cơm ngươi sẽ cảm thấy lo lắng và áp lực sao?
Nhân tộc ở phía bên kia còn đang hận không thể lúc nào cũng đánh tiếp đây, nếu không phải tình hình của cơ thể không cho phép thì có lẽ bọn họ sẽ làm như thế thật.
Mà trên thực tế thì đúng là có không ít người có thao tác như thế.
Hơn nữa tu sĩ của Nhân tộc cũng không phải được làm bằng sắt, cho dù có đồ ăn của Diệp Trường Thanh hỗ trợ, nhưng dưới quá trình luân phiên chiến đấu kịch liệt như vậy, cũng đã có không ít người rơi vào tình huống thương càng thêm thương, khiến cho thời gian hồi phục càng ngày càng lâu.
Nhưng nếu chữa thương trong thời gian dài như vậy, chẳng phải là sẽ tương đương với việc không được ăn cơm nữa sao?
Hơn nữa, nếu thương thế quá mức nghiêm trọng thì cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chiến đấu, cho dù có ra chiến trường thì cũng sẽ là tự mình tìm chết.
Mọi người đều muốn được ăn cơm, chứ không phải là muốn đi chịu chết.
Cho nên mới càng có nhiều người đang nghĩ tới việc làm thế nào để mau chóng hồi phục thương thế ở trên người, để từ đó không làm chậm trễ quá trình được ăn cơm của mình. Thật trùng hợp là vào thời điểm này, câu chuyện về Bạch Hồng Hoa, nữ nhi của Bạch Khắc, cốc chủ của Thiên Đao cốc đã bị lan truyên ra bên ngoài.
Trước đó, do hồn phách của nàng ta đã bị thương nặng, ngay cả trưởng lão của Liên minh Đan Sư cũng không thể làm gì được, nhưng cuối cùng lại được Tôn Minh chữa khỏi.
Cho dù tóc đã rớt hết và cho tới nay còn chưa mọc lại được, nhưng nghe nói cũng vì chuyện này mà Bạch Hồng Hoa hiện đang liều mạng với cha của nàng ta.
"Bạch Khắc, ngươi thành thật nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Trên quảng trường trong trụ sở của Thiên Đao cốc, Bạch Hồng Hoa đang nhìn chằm chằm vào cái đầu hói sáng bóng của mình, đồng thời lộ ra vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ mà hét vào mặt lão cha Bạch Khắc nhà mình.
Đối với cái này, Bạch Khắc cùng với đông đảo trưởng lão và đệ tử của Thiên Đạo cốc ở xung quanh đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhưng cũng không có người nào dám lên tiếng.
Bởi vì chuyện này bọn họ không dám nói ra, nếu để Thiếu cốc chủ biết mình của sau này sẽ không bao giờ có tóc nữa thì không phải sẽ xong đời luôn sao.
Bạch Khắc ấp úng, một câu cũng nói không nên lời.
"Nữ nhi... Cái này... Cái đó... Có lẽ là do vết thương trước đó vẫn chưa lành hẳn, nếu không lại chờ thêm một đoạn thời gian nữa xem sao?”
Hiện tại cứ kéo dài thêm chút nữa, có thể kéo được ngày nào hay ngày đó vậy.
Nhưng lúc này đây, Bạch Hồng Hoa hiển nhiên không dễ dàng bị lừa như vậy nữa, sau khi nhìn thấy biểu tình của phụ thân và các sư huynh đệ ở xung quanh, Bạch Hồng Hoa cũng nhịn không được mà hốc mắt đỏ lên, giọng điệu cũng mang theo tiếng khóc nức nở mà nói.
"Cha, ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc thì ta còn có thể có tóc nữa hay không?"
"Ta... Đây..."
Bạch Hồng Hoa hiển nhiên là đã nhận ra điều gì đó, lần này đến lượt Bạch Khắc có chút bối rối.
Chính vì sự ồn ào náo nhiệt của Thiên Đao cốc mà Tôn Minh đã thành công lọt vào trong mắt của nhiều người, khiến cho mọi người đều biết đến kỹ thuật luyện đan của Tôn Minh không hề yếu hơn các trưởng lão của Liên minh Đan Sư.
Hơn nữa, 80% đan dược do Tôn Minh luyện chế đều là do chính hắn tự mình nghiên cứu ra, hiệu quả của nó còn rất tốt, nhưng nếu muốn nói về điểm yếu duy nhất của nó sao, khả năng cũng chính là cái 'Một chút xíu tác dụng phụ kia.