Chương 936: Khách đến đầy nhà.
Chương 936: Khách đến đầy nhà.Chương 936: Khách đến đầy nhà.
Chương 936: Khách đến đầy nhà.
Nhưng lúc này, mọi người chỉ muốn mau chóng bình phục thương thế, còn vê phần "Một chút xíu tác dụng phụ thì hoàn toàn không tính là gì.
Đặc biệt đối với nam tu sĩ mà nói, bọn họ càng không thèm quan tâm đến, chẳng phải chỉ là rụng tóc thôi sao, cùng lắm thì ta đội mũ vào là xong.
Chỉ là mấy cọng tóc mà có thể ngăn cản ta ăn cơm sao?
Cho nên trong lúc nhất thời, tại trụ sở của Liên minh Đan Sư có thể nói là tiếng người huyên náo, người của các đại thế lực đều đến đây để xin đan dược.
Thậm chí là ở bên ngoài cửa nơi ở của Tôn Minh càng có một hàng dài người đang xếp hàng chờ đợi.
"Công tử, người thật sự quá nhiều, đan dược không đủ."
Dược đồng lộ ra vẻ mặt bất lực mà nói với Tôn Minh, bởi vì trước đó làm gì đã thấy qua trường hợp như vậy.
Thậm chí là vì đan dược do Tôn Minh luyện chế có tác dụng phụ nên trước đó về cơ bản đều là vắng ngắt.
Nhưng hôm nay lại đột nhiên có nhiều người như vậy đến xin đan dược.
Về vấn đề này, Tôn Minh cũng không nói nên lời.
"Ngươi không nói cho bọn họ biết đan dược của ta có tác dụng phụ sao?”
"Ta đã nói rôi, nhưng bọn họ deu không quan tâm."
Hả?
Trên thực tế quả thực là như vậy, những người ở ngoài cửa hoàn toàn không quan tâm đến một chút tác dụng phụ không quan trọng này.
Thậm chí đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất cũng tới không ít, trong số đó còn có cả các đệ tử thân truyền như Triệu Chính Bình, Từ Kiệt, Thẩm Tiên cũng tới.
"A, đại sư huynh, không phải sư tỷ không cho ngươi tới sao?"
Nhìn thấy Triệu Chính Bình, Từ Kiệt còn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ mà lên tiếng nói, bởi vì trước đó Triệu Nhu đã nói rất rõ ràng là nàng không cho Triệu Chính Bình tới đây xin đan dược.
Lý do cũng chỉ có đúng một chữ, đó chính là hận, nàng không thích một tên hòa thượng làm đạo lữ của mình.
Nghe vậy, Triệu Chính Bình làm ra động tác im lặng.
"Nói nhỏ thôi, là ta đã bí mật chạy đến đây."
"Đại sư huynh vẫn dũng cảm như vậy." Từ Kiệt giơ ngón tay cái lên, trên mặt hiện ra một nụ cười, trong khi Triệu Chính Bình lại cong môi.
"Lần này bị thương có chút nghiêm trọng, mà ta cũng không có cách nào khác, hơn nữa, ta cũng đã sớm có chuẩn bị."
Vừa nói, Triệu Chính Bình vừa móc ra một bộ tóc giả từ trong lòng của mình, Từ Kiệt thấy vậy thì hai mắt sáng lên, còn có thể làm như thế sao? Không tệ, không tệ.
"Đại sư huynh lấy nó từ chỗ nào vậy?"
"Mua từ chỗ của Thương hội. Cái thứ đồ chơi này cũng không phải là của gì hiếm lạ, chỉ là do tu sĩ không dùng mà thôi.'
"Vậy ta..."
"Cho ngươi."
"Hắc hắc, đại sư huynh không hổ danh là đại sư huynh."
Nếu mọi người đều không lo lắng ve vấn đề liên quan đến tác dụng phụ, Tôn Minh đương nhiên cũng sẽ không từ chối ở ngoài cửa, dù sao đây đều là tiên.
Khoảng tiểu viện vốn hoang vắng, chỉ trong một ngày nay lại trở nên khách đến đầy nhà, tiếng người ồn ào.
Các đệ tử mua dược đan dược đều vội vàng rời đi.
Sau khi Triệu Chính Bình và Từ Kiệt thành công lấy được đan dược chữa thương, bọn họ cũng nhanh chóng quay trở về trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất.
Tuy nhiên, chỉ có Triệu Chính Bình là không dám quay lại, thay vào đó là trực tiếp chạy đến nơi ở của Từ Kiệt và nói dối Triệu Nhu là hắn muốn ở chỗ này để đang bế quan chữa thương.
Sau đó hai người không có do dự mà nuốt thẳng đan dược vào trong bụng.
Theo đan dược nhập thể, một cổ dược lực thuân túy nhanh chóng hòa tan trong cơ thể.
Sau khi cảm giác được này cổ dược lực, hai người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt đều bị làm cho cả kinh, dược hiệu này thật đúng là bá đạo.
Dựa theo những gì mà Tôn Minh đã nói, hai viên đan dược chữa thương này chỉ ở tâng thứ thất phẩm, nhưng hiệu quả của nó không hề yếu hơn loại bát phẩm hay cửu phẩm gì đó.
Quả thực là nghịch thiên, hơn nữa sau khi dược hiệu này phát huy tác dụng, dường như muốn càng thêm trực tiếp hơn so với các loại đan dược khác.
Sau đó hai người cũng không cần suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng nhắm mắt chữa thương, nhưng theo thời gian trôi qua, tóc trên đầu của hai người cũng bắt đầu rụng đi đúng như dự đoán.
Mà đây cũng là tác dụng phụ của đan dược, chỉ sau một đêm qua đi, vết thương của hai người về cơ bản là đã khỏi hẳn, nhưng tóc đen trên đầu về cơ bản cũng đã rụng sạch. "Chỉ sau một đêm là cơ bản đã khỏi hẳn, đại sư huynh ... Phốc...'
Từ Kiệt là người đầu tiên lộ ra vẻ kinh hỉ mà mở hai mắt ra, dược hiệu của nó quả nhiên rất mạnh, chưa gì đã thấy hiệu quả ngay, hơn nữa còn cực kỳ dễ luyện hóa.
Nhưng đang trong lúc Từ Kiệt mở miệng nói chuyện, ngay khi quay đầu nhìn về phía Chính Bình đang đứng ở một bên, vừa mới liếc mắt một cái thì đã không khỏi bật cười thành tiếng.
Chỉ thấy trên đầu Triệu Chính Bình đã một cái đầu hói thật to và sáng bóng có đỉnh một cái tóc húi cua, quan trọng nhất là tóc còn chưa rụng hết.
Ở ngay vị trí trên đỉnh đầu còn có một chùm tóc nhỏ vẫn kiên quyết và kiên trì tồn tại cho đến bây giờ, khiến cho người ta càng nhìn càng cảm thấy quái dị.
Sau khi Triệu Chính Bình bị tiếng cười của Từ Kiệt đánh thức thì hắn đã mang theo vẻ tức giận mà liếc nhìn đối phương một cái.
"Tiểu sư muội, lời này của ngươi giống như bộ dạng ngươi tốt hơn rất nhiều so với ta vậy."
"Thực xin lỗi, đại sư huynh, ta chỉ là nhất thời nhịn không được."
"Đừng nói nhảm, chuyện này nhất định không được để Triệu Nhu biết được, hiểu rồi chứ?"
"Yên tâm, ta tuyệt đối không nói."
Vậy là tốt rồi, đội lên đi."
Sau đó hai người đội tóc giả lên, may mắn là đã có chuẩn bị trước, cho nên vừa đội cái tóc giả này lên thì thật đúng là nhìn không ra tới, chỉ cần ngày thường bọn họ chú ý một chút không bị lộ tẩy là được.
Sau đó lộ ra vẻ hài lòng mà gật đầu, lúc này Triệu Chính Bình mới vội vàng trở vê nơi ở của mình, suốt một ngày không trở về, nếu không phải bản thân hắn đang ở Thiên Hồng quan, Triệu Nhu đã sớm nghi ngờ, không biết sẽ nghi ngờ tới chuyện chính mình đã đi Câu Lan nào rồi.
Bên phía Triệu Chính Bình và Từ Kiệt đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng những người khác thì không, cho nên chỉ sau một đêm ở trong Thánh địa Đạo Nhất đã thình lình xuất hiện không ít đệ tử đầu trọc.
Khi Diệp Trường Thanh tỉnh lại sau giấc ngủ và ở trên đường đi đến nhà bếp, nhưng vừa nhìn thấy những đệ tử đầu trọc này khiến hắn nhất thời có cảm giác như mình đang ở trong Phật môn vậy.
Ta có đang ở Thánh địa Đạo Nhất không? Nếu phải thì tại sao lúc phóng tâm mắt nhìn tới đều mẹ nó toàn thấy đầu trọc không vậy?
Nếu không phải dưới mỗi một cái đầu hói đều là những gương mặt quen thuộc, đoán không chừng bản thân Diệp Trường Thanh đúng là đã bị làm cho hồ đồ luôn rồi.
Chỉ là trong vòng một đêm thôi, từ đâu tới nhiêu đầu trọc như vậy?
Cuối cùng, sau khi đi qua một vòng tra hỏi, Diệp Trường Thanh mới biết được tình hình thực tế, cảm xúc sau đó của hắn chính là do đan dược gây họa.
"Đan dược có tác dụng phụ...
Bản thân hắn cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ những người này không hề quan tâm đến tác dụng phụ của nó sao? Mà cái này cũng là không hợp thói thường, chỉ vì loại đan dược này có hiệu quả tốt, phục hồi nhanh hơn sao?
Nhưng đối với tình thế chiến đấu hiện tại mà nói, Diệp Trường Thanh cảm thấy bọn họ cũng không cần phải khẩn trương như thế.
Lũ Bất Tử tộc kia đã bị đánh thành hình dáng ra sao? Chính là liên tiếp đại bại.
Cho nên hiện tại đối với Nhân tộc mà nói, điêu quan trọng nhất phải làm chính là làm đâu chắc đấy, không cho Bất Tử tộc có cơ hội chuyển mình, nhưng bọn họ cũng không can phải liều mạng như vậy mới đúng.
Nhưng do hắn còn không biết đến chuyện sở dĩ chúng đệ tử nỗ lực như vậy, hoàn toàn chính là để ăn thêm vài bữa cơm nữa.
Đặc biệt là các đệ tử của các tông môn khác như Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì.
Dù sao nếu Thánh địa Đạo Nhất muốn ăn thì sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, nhưng bọn họ thì sao? Một khi chiến sự kết thúc thì mọi người sẽ ai vê nhà nấy, đến lúc đó lại muốn ăn được tay nghề của Diệp Trường Thanh thì có quỷ biết phải chờ đến bao giờ.
Vậy tại sao không thừa dịp bây giờ ăn nhiều một chút?
Nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên ngay cả các nữ đệ tử của Thánh địa Dao Trì cũng nhịn không được mà chạy đến chỗ của Tôn Minh để xin đan dược.
Chỉ là do da mặt của bọn họ mỏng, cho nên phần lớn đệ tử của Thánh địa Dao Trì đều đến đó vào lúc nửa đêm.
Đêm khuya, ngay khi nhìn thấy một chúng đệ tử của Thánh địa Dao Trì ở trước mặt như vậy, ngay cả Tôn Minh cũng bị làm cho hoang mang.
"Chư vị sư tỷ, các ngươi đây là?"
“Tôn Minh đạo hữu, chúng ta tới mua đan dược."
"Ngươi có chắc chắn không, đan dược này của ta có..."
"Chúng ta biết, cho nên ngươi yên tâm đi."
Hả?
Nam tu sĩ không quan tâm cũng thôi đi, nhưng chẳng lẽ ngay cả các ngươi cũng không quan tâm sao? Hơn nữa Thánh địa Dao Trì còn là mộng đẹp ở trong suy nghĩ của tất cả các nam tu tại Trung châu này, chẳng lẽ các ngươi mịa nó cứ thế mà biến bản thân thì am ni cô mới bỏ qua sao?
Vừa tưởng tượng đến cảnh tượng Thánh địa Dao Trì biến thành một đám am ni cô đầu trọc, khiến cho Tôn Minh nhịn không được ma khóe miệng run ray. Nhưng hắn lại không thể ngăn nổi sự kiên trì của chúng nữ, cho nên cuối cùng vẫn phải bán đan dược cho bọn họ.