Chương 940: Chú sát các ngươi.
Chương 940: Chú sát các ngươi.Chương 940: Chú sát các ngươi.
Chuong 940: Chu sat cac nguoi.
Thủ đoạn này của Chú cốc trong Bất Tử tộc có phần giống với thủ đoạn của Vu tộc ở Đông châu, nhưng thực lực của cả hai lại cách xa một trời một vực.
Mặc dù Chú cốc không phải là Thánh địa của Bất Tử tộc, nhưng nếu truy cứu nguyên nhân của nó thì chỉ đơn thuần là vì nhân số của nó quá ít.
Tính tổng toàn bộ đệ tử trong Chú cốc còn chưa đến năm vạn người, hơn nữa các công pháp của Chú cốc cực kỳ khó luyện và có rất nhiêu hạn chế.
Nhưng ngay cả như vậy, ngay cả Tam Đại Thánh địa của Bất Tử tộc cũng cảm rất kiêng ky với thủ đoạn của Chú cốc.
Sau khi liên tục ăn thiệt ở trên tay của Nhân tộc, sau khi một chúng Bất Tử Đế trầm tư suy nghĩ, cuối cùng mới nghĩ đến biện pháp này.
Mặc dù sức chiến đấu trực diện của Chú cốc rất yếu, nhưng nếu bọn chúng có vật trung gian, một khi có thể thi triển lời nguyên, cho dù có cách xa nhau cả ngàn dặm thì nó vẫn có thể trực tiếp bị chú sát.
Hiện tại tất cả các vị Đại Đế đều muốn dùng phương pháp này để đối phó với Nhân tộc.
Trên chiến trường trực diện không phải là đối thủ của các ngươi đúng không, các ngươi thích tà môn đúng không? Chúng ta đây liền lấy độc trị độc, lấy tà phá tà.
Cho dù Nhân tộc các ngươi lại tà môn đến đâu, nhưng khi đối mặt với chú sát của Chú cốc, chẳng lẽ còn có thể làm gì khác sao?
Về phần vấn đề làm sao để lấy được vật trung gian thì đương nhiên là không cần lo lắng, chỉ cần sau một trận đại chiến rồi lấy hai sợi tóc, như thế còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Mắt thấy cốc chủ của Chú cốc trịnh trọng gật đầu như thế, trong lòng của tất cả các vị Đại Đế trong Bất Tử tộc có mặt đều đưa ra quyết định, đồng thời vừa cười vừa nói.
"Vậy quyết định như vậy đi, đợi lát nữa ta sẽ nghĩ ra cách lấy được vật trung gian, còn Chú cốc của ngươi có thể bắt đầu chuẩn bị rồi."
"Vâng.
Cuối cùng thì các vị Bất Tử Đế cũng đã tìm ra cách đối phó với Nhân tộc, khiến cho tâm tình của chúng nó mới tốt hơn một chút.
Để Chú cốc xuất thủ, nhân lúc xảy ra vào lúc không ngờ, bọn chúng hẳn là có thể giành lại chiến thắng, ít nhất là sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.
Bất Tử tộc hiện tại thực sự rất cần một trận chiến thắng, sau khi ngẫm lại từ khi cuộc chiến bắt đầu cho đến nay, chúng nó giống như hoàn toàn không thể thắng nổi, điều này quả thực là không hợp thói thường. Trận đầu tiên đã thất bại thảm hại, về sau càng chiến càng thất bại, ngay cả việc đánh cho người ta mất bình tĩnh một chút cũng không có.
Cho nên trận chiến tiếp theo nhất định phải lật ngược tình thế suy tàn này và không thể lại thất bại.
Ngay khi Bất Tử tộc nghĩ đến sách lược vạn toàn, đồng thời bên phía Nhân tộc cũng không thể cam cự được nữa.
Khi những bộ tóc giả lần lượt được đưa đến, tinh thân chiến đấu của mọi người cũng được kéo lên liên tục.
Cho nên, một ngày này, Nhân tộc lại phát động một cuộc tấn công khác.
Song phương lại lần nữa kích chiến một trận nữa, Diệp Trường Thanh cũng dựng một cái lêu lớn lên và chuẩn bị đồ ăn.
Cho dù là Bất Tử tộc hay là Nhân tộc thì deu đã quen thuộc với kiểu chiến đấu này.
Chỉ có điều là lần này, lũ Bất Tử tộc cư xử có chút kỳ quái.
Cũng giống như đám người Tê Hùng và Hồng Tôn đang chiến đấu ác liệt với các cường giả của Bất Tử tộc, nhưng tại sao cái bọn gia hỏa này cứ liên tục giật tóc của bọn họ như vậy?
Cứ có cơ hội là chộp lấy một nắm, khiến bọn người Tê Hùng và Hồng Tôn không hiểu ra sao.
Các ngươi mẹ nó cũng cảm thấy hứng thú với tóc giả sao?
Vì để tránh bất kỳ tai nạn nào trong trận chiến, đám người Tê Hùng và Hồng Tôn còn đặc biệt làm một ít chuẩn bị để ngăn cho tóc giả bị rơi ra.
Nhưng bây giờ, tại sao mấy tên Bất Tử tộc này lại nhìn chằm chằm vào tóc giả của mình vậy?
Hơn nữa, sau khi đắc thủ, tại sao nguyên một đám còn lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn như vậy chứ?
Trong lúc nhất thời, bên phía Nhân tộc có chút bối rối, mà bên Bất Tử tộc cũng bắt đầu cảm thấy không đúng lắm, mẹ nó làm gì có chuyện đánh người bằng cách nắm tóc trước chứ?
"Mẹ nó đừng nhổ, sẽ bị hói đấy."
Từ Kiệt liên tiếp bị tên đệ tử thân truyền của Thánh địa Khô Qủy ở đối diện nhổ xuống không ít tóc giả như thế thì cũng không nhịn được mà tức giận chửi bới.
Mẹ nó bọn chúng bị bệnh nặng lắm rồi, muốn đánh thì đánh mạnh vào ta đi, sao lúc nào cũng giật tóc của lão tử thế? Hơn nữa đây còn là một bộ tóc giả.
Từ Kiệt cảm thấy kinh ngạc, ngươi cảm thấy hứng thú với tóc giả như vậy, chẳng lẽ là một hai phải vạch trân cái đầu trọc của ta thì ngươi mới hài lòng sao?
Hành động này ương nhiên là do Bất Tử tộc ở phía bên này không biết tất cả các thành viên của Nhân tộc đều đội tóc giả.
Cũng không còn cách nào khác, bởi vì tác dụng phụ của đan dược của Tôn Minh quả thực quá mức không hợp thói thường, một khi đã ăn vào thì cho dù là người ở cấp Đại Đế cũng không thể cưỡng lại được.
Mà sự khác biệt nhiều nhất cũng chỉ là rơi rớt bao nhiêu mà thôi.
Nhưng mẹ nó nếu cái tóc này mà rớt mất một nửa thì nhìn qua trông nó còn xấu hơn cả việc rụng hết, cho nên ngay cả Te Hùng, Hồng Tôn, thậm chí cả Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong bọn người đều đi đội tóc giả.
Đối với cái này, Bất Tử tộc còn hoàn toàn không biết gì cả, cho nên mọi thứ được tiến hành vô cùng suôn sẻ.
Còn Nhân tộc đối với điểm ấy thì lại hoàn toàn không có tâm phòng bị.
Không phải sao, người nào mịa nó có bệnh đến mức lại luôn đi đề phòng bộ tóc giả đó trong lúc đại chiến sinh tử chứ?
Sau khi thành công đắc thủ và cẩn thận cất tóc giả kia đi, trong lòng của rất nhiều cường giả của Bất Tử đều cười lạnh.
“Thành công."
"Thật là ngu xuẩn, đám Nhân tộc này có lẽ còn chưa biết kế hoạch của chúng ta."
"Đợi lát nữa ta sẽ chút sát bọn họ.”
"Rút."
Đúng lúc này, các Bất Tử Đế của Bất Tử tộc lại ra lệnh rút lui.
Trong trận chiến này, bọn chúng chưa từng nghĩ đến việc liều mạng với Nhân tộc, hiện tại đã thành công thu được rất nhiều tóc, đương nhiên là phải rút lui.
Theo một tiếng mệnh lệnh rút lui này, lũ Bất Tử tộc cũng nhanh chóng rút lui, không hề có một chút ý định ham chiến nào.
"Rút lui rồi?"
"Mẹ nó, ta còn chưa được ăn cơm đây, tại sao lại đánh xong rồi?"
"Mới có mười lăm phút thôi mà?”
Nhân tộc ở phía bên này đã hoàn toàn bị chỉnh đến phát ngốc, các ngươi mẹ nó đang làm cái quỷ gì? Vừa mới đối mặt với nhau thì đã bị đánh bại ngay lập tức? Còn việc diễn xuất trước công chúng thì sao?
Điều bức xúc nhất chính là vẫn còn rất nhiều người chưa kịp ăn được cơm.
Tất cả mọi người là thay phiên đi ăn, cho nên tự nhiên là có trước có sau, nhưng mịa nó vừa đối mặt thì đã bị bại lui như vậy, khiến cho rất nhiều người không kịp đi ăn cơm.
"Đám chó chết này muốn làm gì?" Chỉ để lại Nhân tộc tùy ý tức giận, thậm chí là có truy đuổi thì Bất Tử tộc ở phía bên này vẫn nhất quyết rời đi, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội dây dưa.
Đùa gì chứ, bọn chúng đã nắm được mệnh môn của đám Nhân tộc này rồi, chỉ cần quay về để Chú cốc trực tiếp thi pháp chú sát là được.
Cho nên hà tất gì phải ở chỗ này liều sống liều chết với đám Nhân tộc mãnh phu này chứ?
Vì vậy mà đám Bất Tử tộc này phải gọi là chạy cực kỳ nhanh.
Còn bên phía Nhân tộc thì chỉ có thể mang theo sự buồn bực mà nhìn đám Bất Tử tộc rời đi, trong lòng của mọi người cũng đều không nói nên lời đến cực điểm.
"Hiện tại làm sao xử lý? Ta còn chưa được ăn cơm nữa?"
"Mẹ nó một đám phế vật, lúc này mới đánh được có bao lâu đâu mà đã bị đánh bại rồi?"
"Mặc kệ thế nào, chúng ta tới trước lều lớn xem thử đi, nói không chừng còn có thể uống được một ngụm canh.”
"Nói đúng lắm."
Gần căn lều lớn, rất nhiều tu sĩ Nhân tộc đã vây tụ lại đây, còn Diệp Trường Thanh lúc này cũng không hiểu ra sao.
"Bại rồi sao?"
Diệp Trường Thanh cảm thấy rất nghi hoặc, cứ như vậy đã bại rồi sao? Hắn vừa mới tranh thủ thời gian nấu xong mì sợi thì đã kết thúc rồi?
Trong lúc nhất thời, Diệp Trường Thanh luôn cảm thấy cuộc đại chiến diệt tộc này đánh chút gì đó giống như một trò đùa vậy?
Không phải đã nói là nó thảm thiết như thế này, như thế kia sao? Ngươi mẹ nó đã bao giờ chứng kiến một trận đại chiến diệt tộc, một trận chiến với quy mô mấy trăm vạn người, còn chưa đánh đến mười lăm phút thì đã có thể phân ra thắng bại rồi?
Nhưng trên thực tế, đám Bất Tử tộc quả thực là đã rút lui, hơn nữa còn không chút do dự mà làm vậy.
"Trường thanh huynh đệ, Bất Tử tộc đã bị đánh bại, đồ ăn cũng không thể lãng phí được, không bằng để chúng ta ăn đi?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Trường Thanh tiểu hữu, lão phu bị thương, vẫn là nên để ta ăn trước một bát canh đi."
"Ta cũng bị thương. Bất Tử tộc này thực sự rất hung hãn."
Nguyên một đám người ôm năm miệng mười nói, Diệp Trường Thanh nghe vậy thì cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng sau khi nhìn rất nhiều nguyên liệu đã được lấy ra chuẩn bị, chỉ chờ được cho vào nồi là xong.
Sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng Diệp Trường Thanh cũng vẫn phải gật đầu. Dù sao cũng đã thành ra như vậy, coi như cho mọi người phúc lợi đi, suy cho cùng cũng là vì chuẩn bị cho việc ăn, nhưng hiện tại Bất Tử tộc đã rút lui rồi nên thôi kệ vậy. .