Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 260 - Chương 950: Cám Ơn Cái Gì, Khách Khí Rồi, Mau Bắt Lại.

Chương 950: Cám ơn cái gì, khách khí rồi, mau bắt lại. Chương 950: Cám ơn cái gì, khách khí rồi, mau bắt lại.Chương 950: Cám ơn cái gì, khách khí rồi, mau bắt lại.

Chương 950: Cám ơn cái gì, khách khí rồi, mau bắt lại.

Bọn họ vốn còn đang thở ngắn than dài và cảm thán vì những nguyên liệu tốt nhất này đều đã bị đạp hư, lúc này còn nhìn thấy Yêu tộc đang đại chiến cùng một chỗ với Bất Tử tộc như thế, khiến cho Hồng Tôn lập tức giận đến quái khí mà hét lên.

"Bất Tử tộc chết tiệt này lại muốn giết chết nguyên liệu nấu ăn của chúng ta nữa rồi."

Đám người Thanh Thạch và Thạch Tùng ở một bên nghe thấy vậy, nguyên một đám cũng mở miệng phụ họa nói.

"Đúng vậy, quả thực đáng giận mà."

"Đám nguyên liệu nấu ăn này cũng thật ngu xuẩn, mẹ nó còn tự mình đưa đến cửa."

"Chết tiệt, lại chết một tên, mau mau mau, đi lên cứu người."

"Đúng đúng đúng, mau di lên cứu người.

Hả?

Nói xong, một đoàn người Hồng Tôn cũng không chút do dự mà lao về phía chiến trường, chỉ còn lại ba người Diệp Trường Thanh, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh đang không hiểu ra sao.

"Không nhất thiết phải như thế đi?"

"Phu quân ngươi có chuyện không biết rồi."

Nghe vậy, Bách Hoa Tiên Tử che miệng cười khúc khích, khiến Diệp Trường Thanh nghi hoặc lắc đầu tỏ ý không biết.

"Nguyên liệu dự trữ ở Thánh địa đã không còn đủ nữa, nếu không sư huynh bọn họ sao lại sốt ruột như vậy?"

Số lượng nguyên liệu nấu ăn trước đó là của trước đại chiến diệt tộc, sau khi đại chiến diệt tộc bùng nổ, Thánh địa Đạo Nhất đương nhiên là sẽ không có thời gian để ý tới những thứ này.

Nhưng cho dù không để ý tới thì cũng không có nghĩa là nguyên liệu không tiêu hao, cho dù là ba bữa một ngày, hoặc là sự tiêu hao trong thời gian chiến tranh, hay là các loại lương khô gì đó đều chưa từng được nói tới.

Bởi vì cái gọi là nước đọng không chịu được bau rung, nếu cái này chỉ có ra mà không vào thì chắc chắn là không được.

Cho nên việc trơ mắt nhìn số lượng nguyên liệu dự trữ ngày càng cạn kiệt, lại thêm việc Yêu tộc mẹ nó xảy ra một cuộc đại chiến với Bất Tử tộc, khiến cho số lượng nguyên liệu nấu ăn bị tổn thất mỗi ngày thành một con số trên trời như thế, đám người Hồng Tôn có thể không sốt ruột sao?

Nếu nguyên liệu nấu ăn mẹ nó chết sạch, tương lai bọn họ sẽ ăn cái gì? Lúc này cuộc đàm phán giữa ba tộc cũng đều là các nhân vật cấp lão tổ Đại Đế, cho nên các lão tổ nói cái gì, người phía dưới tự nhiên không biết.

Hai bên vừa gặp nhau, tự nhiên không nói hai lời là đã lao vào chiến đấu kịch liệt.

Chẳng qua là lần này, hai bên vừa mới giao thủ không được bao lâu thì đã nghe thấy một tiếng hét giận dữ truyền đến.

“Dừng tay cho ta."

Hả?

Người nào mẹ nó tìm chết vậy? Nghe thấy âm thanh này, cho dù là Yêu tộc hay là Bất Tử tộc đều ào ào tìm theo tiếng nhìn qua.

Nhưng vừa nhìn tới, cả hai tộc đều xem đến trợn tròn mắt, bởi vì trước mắt là cảnh một đám Nhân tộc đang hùng hổ vọt lại đây.

Yêu tộc vừa nhìn thấy Nhân tộc thì đã lập tức nghiến răng nghiến lợi, trong khi Bất Tử tộc cũng không nhịn được mà trong lòng trâm xuống, mẹ nó tại sao Nhân tộc lại tới đây nữa?

Trong lúc cả hai bên đều ngây người, Hồng Tôn dẫn theo người của mình vọt thẳng vào trong chiến trường.

Sau đó... Sau đó không chút do dự mà bảo hộ Yêu tộc ở phía sau lưng.

"Đầu dừng tay hết cho ta."

Hả?

Lúc này Yêu tộc và Bất Tử tộc càng thêm bối rối, Bất Tử tộc cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, Nhân tộc đang làm gì vậy? Xem tư thế này thật giống như là muốn bảo hộ đám Yêu tộc đó sao?

Còn Yêu tộc càng lộ ra vẻ mặt mơ hồ, Nhân tộc muốn bảo vệ chúng ta sao? Sao có thể? Nói đùa gì vậy.

Cả hai tộc đêu nghĩ mãi mà không rõ, nhưng lúc này Hồng Tôn lại nhìn vê phía con Yêu thú đã bị giết chết trước đó, trong mắt cũng tràn đầy tiếc hận.

Ngươi nhìn đi, nhìn đi, mẹ nó mới đến muộn có một chút thôi thì đã không công tổn thất mất một con nguyên liệu nấu ăn rồi.

Nếu lại tùy ý để tình hình này tiếp tục phát triển, về sau bọn họ thật đúng là chỉ có thể uống gió Tây Bắc mất.

Càng nghĩ, tâm lý của Hồng Tôn càng giận không chịu được, ánh mắt nhìn về phía Bất Tử tộc cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Chính những tên chó chết này dám giết nguyên liệu nấu ăn của Thánh địa Đạo Nhất ta, quả thực là tức muốn chết.

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú và lạnh lùng của Hồng Tôn, một chúng Bất Tử tộc cũng vô thức lùi lại một bước. Sau đó chúng nó mới thấy rõ, tu vi của tất cả những người tới đây cư nhiên mẹ nó đều là Đại Thánh và Thánh cảnh, còn chúng nó thì sao, phần lớn những người có mặt ở đây chỉ là những cường giả bình thường của Bất Tử tộc, hoàn toàn không có một vị Thánh giả và Đại Thánh nào tọa trấn.

Dưới ánh mắt sợ hãi của chúng Bất Tử tộc, Hồng Tôn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cút đi, về sau không có mệnh lệnh của Thánh địa Đạo Nhất ta thì không được phép lại xuất thủ với Yêu tộc."

Hả?

Ngươi mẹ nó có muốn nghe lại những gì mà ngươi vừa nói không? Hai tộc chúng ta đang trong cuộc đại chiến diệt tộc đấy, tại sao, chẳng lẽ trước lúc xuất thủ còn phải đến báo cáo với Thánh địa Đạo Nhất ngươi hay là gì?

Trong lòng của một chúng Bất Tử tộc đều tức đến mức phải chửi má nó, nhưng do bị Hồng Tôn uy hiếp đến bức bách nên ngoài miệng không dám nói gì.

Nhìn thấy đám Bất Tử tộc đểu choáng váng ngay tại chỗ như thế, Hồng Tôn lại hét lên.

"Cút, không cút, tất phải chết."

Lúc này, đám Bất Tử tộc không dám chần chừ nữa mà lập tức quay người rời đi.

Chúng nó không dám ra tay với đám người Hồng Tôn, không nói đến việc tu vi chênh lệch quá lớn, mà còn vì việc Nhân tộc tà môn đến mức khiến cho bọn họ mỗi lân ngẫm lại thôi cũng đã cảm thấy tâm lý bất an.

Cho nên chỉ bằng hai câu nói này đã quát lui một đám Bất Tử tộc, còn vê phần Yêu tộc ở phía sau lưng bọn họ, cho đến tận bây giờ vẫn còn lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Bọn chúng mẹ nó như thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ một ngày được Nhân tộc giải cứu.

Quả thực là không hợp thói thường, bởi vì Nhân tộc chính là tử địch của Yêu tộc chúng nó, cho nên liệu Nhân tộc sẽ có một ngày đến cứu chúng nó sao?

Thế cho nên, mặc dù ánh mắt của đám người Hồng Tôn chuyển tới trên người chúng nó, nhưng những con Yêu thú này vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Thật vất vả lắm mới có thể định thần lại, nhưng sau khi những con Yêu thú này phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của đám người Hồng Tôn, nguyên một đám lại cảm thấy tim mình thắt lại.

Những Nhân tộc này muốn làm gì? Bọn họ muốn làm gì đây?

Mặc dù trong lòng cảm thấy rất lo lắng nhưng chúng nó cũng không dám ra tay, càng không dám chạy trốn, sau đó một tên Yêu thú cầm đầu chỉ có thể căng da đầu mà nhìn về phía đám người Hồng Tôn, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó chịu mà nói một lời trái với lương tâm của mình.

"Cái đó... Nhiều... Đa tạ chư vị cứu giúp."

Sau khi hướng Nhân tộc nói lời cảm tạ, con Yêu thú chỉ cảm thấy ghê tởm hơn cả việc ăn trúng một con ruồi bọ, cho nên nó vốn định nói xong thì lập tức dẫn người bỏ chạy.

Nhưng ai biết được, ngay giây tiếp theo, sau khi đám người Hồng Tôn nghe được lời này thì đột nhiên mỉm cười đáp lại.

"Khách khí làm gì, mối quan hệ của chúng ta thế nào thì không cần phải nói, cho nên không cần cám ơn, cột lên cho ta."

Nó vốn là định nói thêm vài câu khách sáo, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị Hồng Tôn vung tay rồi trói lại.

Ngay sau đó, một đám đại hán của Nhân tộc cùng lao tới và thuần thục khống chế đội Yêu thú này.

"Làm gì vậy? Các ngươi muốn làm gì?"

"Thả ta ra, các ngươi muốn làm gì?"

"Yêu Đế của Yêu tộc ta còn đang ở đây. Sao các ngươi dám hành động liều lĩnh như vậy?”

Biến cố xảy ra đột ngột như vậy khiến cho đông đảo Yêu thú vùng vẫy và gầm thét, nhưng lại hoàn toàn chẳng có tác dụng gì cả.

Ý tưởng của Hồng Tôn cũng rất đơn giản, mẹ nó đám nguyên liệu nấu ăn này chính là không biết sống chết, cho nên đành phải bắt bọn chúng lại trước, sau đó đặt ở trong tay của mình thì mới yên tâm được.

Hồng Tôn thực sự cảm thấy rất đau lòng, cho nên hắn không thể tiếp tục đứng nhìn một con nguyên liệu nấu ăn bị lãng phí nữa.

Sau khi bắt được nhóm Yêu thú này, một đoàn người Hồng Tôn đã mang theo chúng nó quay trở về trụ sở của Nhân tộc.

Nhưng lúc Diệp Trường Thanh nhìn thấy mọi người chẳng những không đi khuyên can, mà còn mẹ nó trói lại mấy trăm con Yêu thú trở vê như thế thì cảm thấy kỳ lạ mà nói.

"Phong chủ, ngươi đây là..."

"Để mấy cái tên nguyên liệu nấu ăn ở bên ngoài như thế có chút không yên tâm, hơn nữa cái đám này còn ngu như lợn, nếu hôm nay không phải là có ta chạy đến, ai biết sẽ phải thất thoát thêm bao nhiêu nguyên liệu nữa."

Nghe vậy, Hồng Tôn còn nói với vẻ mặt đáng tiếc, về phần mấy trăm con Yêu thú ở phía sau, khóe mắt của nguyên một đám gần như muốn nứt ra rồi.

Ngươi mẹ nó có chút quá không tôn trọng rồi, người nào ngu như heo? Hơn nữa, ngươi nói ai là nguyên liệu nấu ăn? Nói cho các ngươi rõ, Nhân tộc các ngươi mới là huyết thực của Yêu tộc ta biết không?

Chỉ tiếc là những Yêu thú này đã bị bịt chặt miệng, tu vi cũng bị phong bế, khiến cho bọn chúng của lúc này đã hoàn toàn không có sức phản kháng.

Nhưng ai biết được là ngay trong giây tiếp theo, Hồng Tôn lại lên tiếng. "Ta nghĩ, cứ dứt khoát cầm tù toàn bộ Yêu tộc lại đi, keo bọn chúng suốt ngày khiến người ta không bớt lo được." Hả?
Bình Luận (0)
Comment