Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 261 - Chương 951: Ta Giúp Chúng Nó Quyết Định Rồi, Cứ Như Vậy Đi.

Chương 951: Ta giúp chúng nó quyết định rồi, cứ như vậy đi. Chương 951: Ta giúp chúng nó quyết định rồi, cứ như vậy đi.Chương 951: Ta giúp chúng nó quyết định rồi, cứ như vậy đi.

Chương 951: Ta giúp chúng nó quyết định rồi, cứ như vậy đi.

Những gì đã nói trước đó cũng đã đủ không hợp thói thường rồi, nhưng ai có thể ngờ lời nói của Hồng Tôn lại ngày càng trở nên thái quá như thế.

Vậy mà hắn lại muốn giam cầm toàn bộ Yêu tộc chúng nó, khiến cho nguyên một đám Yêu thú đã bị trói chặt ở phía sau nghe đến trợn mắt há hốc mồm.

Ngươi mẹ nó rốt cuộc là đang nói cái quỷ gì vậy, muốn cầm tù toàn bộ Yêu tộc chúng ta sao?

Thậm chí chúng nó còn quên luôn cả việc giấy giụa, nhưng Hồng Tôn lại không để ý đến mà chỉ đưa thẳng những nguyên liệu này cho đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất tới đây, sau đó hắn còn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng mà đi đi tới trước mặt Diệp Trường Thanh, hỏi.

"Trường Thanh tiểu tử, ngươi xem dù sao tối nay cũng không có việc gì làm, bữa cơm này...

Hơn nữa bản thân hắn đã mấy ngày không ăn được đồ ăn rồi, chủ yếu là vì không có thời gian, trước đó còn bận rộn với việc chiến đấu, trên chiến trường cũng chỉ có thể ăn được một miếng nóng hổi.

Lúc sau lại vội vàng trở vê Thánh địa Đạo Nhất, ngồi chưa thấy ấm mông đã phải vội vàng chạy tới đây bảo vệ nguyên liệu nấu ăn.

Lúc này thật vất vả lắm mới có thể thư giãn một tí, khiến hắn thương nhớ thức ăn trong bữa cơm mỗi ngày này.

Hơn nữa, chẳng phải nguyên liệu nấu ăn đều đã được mang tới đây rồi sao, còn rất tươi sốt nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Hồng Tôn, Diệp Trường Thanh cũng mỉm cười gật đầu.

"Được, hôm nay làm một trận vậy.'

"Tốt quá rồi."

Nghe vậy, Hồng Tôn lập tức vui vẻ hẳn lên, không chỉ có một mình hắn mà cả đám người Thanh Thạch và Thạch Tùng ở bên cạnh cũng nhếch miệng cười toe toét.

Hiện tại chỉ sợ ngoại trừ Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh ra, không có ai là không thèm một ngụm này.

Dù sao hai người này cũng dính phải ánh sáng của đạo lữ, cho nên mỗi ngày đều có tiểu táo của Diệp Trường Thanh, mà thẻ giới tính của cái tên Diệp Trường Thanh tiểu tử này cũng quá cứng rồi, nếu không đám người Hồng Tôn cũng muốn tự tiến cử chính mình.

Tối nay có cơm ăn, tin tức này rất nhanh đã truyền ra khắp Thánh địa Đạo Nhất, khiến cho đông đảo đệ tử đều hưng phấn không thôi.

Chờ đến khi giờ cơm tới, Thánh địa Đạo Nhất tự nhiên không tránh được lại là một trận gà bay chó sủa. Lúc đầu, Thánh địa Vân La, Thánh địa Dao Trì và các đại tông môn khác còn không biết chuyện này là như thế nào, cho nên mỗi một tên còn hùng hổ nói.

"Thánh địa Đạo Nhất lại làm chuyện xấu gì nữa vậy?"

"Ai biết được."

"Ngày nào cũng là một mảng yên tĩnh, ngay cả khi còn ở Thiên Hồng quan cũng giống như thế."

"Đừng nói nhảm nữa, hôm nay Thánh địa Đạo Nhất người ta có cơm ăn."

"Ngươi nói cái gì? Hôm nay Thánh địa Đạo Nhất ăn cơm sao?"

"Me nó sao ngươi không nói sớm."

Lúc đầu bọn họ còn khit mũi coi thường, nhưng khi nguyên một đám biết được chuyện hôm nay ở trong Thánh địa cư nhiên có cơm ăn, khiến cho hai đại Thánh địa còn lại làm gì còn ngôi yên được nữa.

Sau đó nguyên một đám cũng mặc kệ những cái khác mà lập tức gia nhập vào hàng ngũ đoạt cơm.

Ngay từ đầu chỉ là một cuộc nội chiến trong Thánh địa Đạo Nhất, nhưng khi cuộc chiến tiếp tục diễn ra, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất cũng nhận ra có điều gì đó không thích hợp.

"Thiên Tàm Thủ."

"Thất Tinh Chỉ"

"Hay cho một cái Thất Tinh... Cái thứ gì đây?"

Mẹ nó từ khi nào mà Thánh địa Đạo Nhất của bọn họ có thuật pháp Thất Tinh Chỉ này vậy? Nhưng sau khi nhìn kỹ hơn thì mới phát hiện, ở trước mặt mình không biết từ khi nào đã có một tên đệ tử của Thánh địa Vân La đứng đấy.

Vừa nhìn thấy người này, đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đã bị chỉnh đến chấn kinh.

“Thánh địa Vân La ngươi tới đây làm gì?"

“Tới ăn cơm."

"Ăn cái chó má, đây mẹ nó là Thực Đường của chúng ta mà."

Hiện tại thì hay rồi, chính mình không chỉ phải đoạt cơm với các huynh đệ nhà mình mà còn phải tranh giành với các đệ tử của hai đại Thánh địa còn lại.

Đối mặt với đệ tử của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì, Thánh địa Đạo Nhất đương nhiên là sẽ không chút khách khí, mà điều này cũng khiến cho cuộc chiến nhất thời càng thêm kịch liệt.

Đám người Hồng Tôn thấy thế thì trong lòng cũng tràn đầy sự bất lực, tại sao đám người từ Thánh địa khác cũng chạy tới tham gia cuộc vui rồi? Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn như vậy thì e rằng sẽ không dễ kiểm soát. Hơn nữa Thực Đường của Thánh địa Đạo Nhất không thể hoàn toàn mở cửa cho thế giới bên ngoài, không nói tới thời gian chiến tranh trước đó, bởi vì bọn họ phải lấy đại cục làm trọng.

Nhưng mẹ nó hiện tại lại không giống như thế, ngay cả chính bọn họ cũng không đủ ăn, nếu lại thêm hai đại Thánh địa kia vào thì còn chơi cái con khỉ.

Cho nên cuối cùng, dưới sự ra mặt của đám người Hồng Tôn thì mới có thể đuổi đám đệ tử của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì trở về.

Rốt cuộc cũng được ăn bữa cơm nóng hổi mà mình hằng mong ước, khiến cho các đệ tử có danh ngạch lớn thiếu chút nữa là đã khóc đến mức không ăn nổi.

Sau một bữa cơm, chúng đệ tử cảm thấy bản thân như được tái sinh vào một cuộc sống mới, cái cảm giác đó thật thoải mái mà.

Một đêm bình an vô sự không có việc gì trôi qua, ngày hôm sau, cuộc đàm phán của ba chủng tộc giữa Nhân tộc, Bất Tử tộc, Yêu tộc chính thức bắt đầu.

Địa chỉ được đặt ở vị trí trung tâm giữa trụ sở của ba chủng tộc, cũng chính là trên chiến trường trước đó đã dọn dẹp sạch sẽ, sau đó Nhân tộc ở phía bên này còn đặc biệt lấy ra một tòa Linh thành, ở trong đại điện, lão tổ cấp Đại Đế của ba chủng tộc ngồi đối diện nhau, từng người nói ra yêu cầu của chính mình.

Lúc đầu, Bất Tử tộc và Yêu tộc đương nhiên rất ồn ào.

Yêu cầu của Bất Tử tộc cũng rất đơn giản, chúng nó chỉ cần một nơi để ở là xong, thậm chí bọn chúng còn muốn dùng lãnh địa Bất Tử tộc ban đầu để trao đổi với Yêu tộc.

Nhưng làm sao mà Yêu tộc đã biết đến sự tồn tại của Ma Quật lại có thể đồng ý chứ?

Nói trắng ra chính là yêu cầu này của Bất Tử tộc tương đương với việc muốn để Yêu tộc chúng nó cắt nhường một phần đất đai của mình cho Bất Tử tộc.

Hơn nữa bên phía Bất Tử tộc là cả tộc di chuyển, cho nên lãnh địa mà bọn chúng cần chắc chắn là không thể cười được, mà cái này càng thêm không có khả năng.

Cho nên về cơ bản thì hai tộc giống như chẳng có gì để nói cả.

Bất Tử tộc không có đất dung thân chẳng khác nào là bị đồn đến tuyệt cảnh, dù sao đến lúc Ma tộc giáng lâm, số phận của chúng nó cũng giống như việc kết thúc rồi vậy.

Cho nên còn không bằng liêu mạng với ngươi, cùng lắm thì đồng quy vu tận.

Mà muốn để Yêu tộc cắt nhường một lãnh địa rộng lớn như vậy là điều không thể.

Vì vậy mà hai bên vẫn luôn giành co với nhau như thế, thẳng cho đến khi Nhân tộc ở phía bên này nhịn không được lên tiếng.

Đâu tiên là nhìn về phía Bất Tử tộc, sau đó chỉ nghe Vân Tiên Đài hỏi một câu.

"Yêu cầu của ngươi có chút quá mức rồi, vừa tới đã muốn lấy hai phần ba lãnh địa của người ta." "Chúng ta có thể dùng toàn bộ lãnh địa của mình làm trao đổi."

"Được rồi, chẳng lẽ ở trong lòng của ngươi còn không biết bên trong lãnh địa Bất Tử tộc đang xảy ra chuyện gì sao? Như vậy đi, một nửa là đủ chen rồi."

"Cái này..."

"Không đồng ý?"

"Được, chúng ta đồng ý, nhưng..."

Đối mặt với thái độ cường thế của Vân Tiên Đài, Bất Tử tộc chỉ có thể cắn răng đồng ý, một nửa thì một nửa đi, dù sao thì đây cũng là kết quả cuối cùng có thể chấp nhận được, hơn nữa là lúc nhìn thấy bộ dáng này, nếu bọn chúng không đồng ý thì e rằng bên phía Nhân tộc sẽ lại muốn chiến đấu.

Sau khi thuyết phục Bất Tử tộc ở phía bên này xong, dù sao ý tứ của Bất Tử Đế cũng rất đơn giản, bọn chúng sao cũng được, nhưng Yêu tộc thì sao?

Mấy yên Yêu Đế này có thể đồng ý sao? Hơn nữa, vấn đề này...

Nhưng Yêu tộc còn chưa kịp mở miệng, Vân Tiên Đài đã nói thẳng.

"Việc này ta thay bọn họ quyết định, mỗi người một nửa, quyết định như vậy đi."

Vân Tiên Đài hoàn toàn không có ý định hỏi thăm ý kiến của đối phương mà trực tiếp đánh nhịp nói.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, ở trong mắt của đám các Đại Đế của Nhân tộc như Vân Tiên Đài và Thạch Thanh Phong, Yêu tộc chỉ là nguyên liệu nấu ăn.

Mẹ nó bọn họ vì một miếng ăn mà vượt qua vạn dặm xa xôi để chạy tới nơi này, còn phải hao tâm tổn trí hết sức để bảo vệ tính mạng cho những thứ nguyên liệu nấu ăn này, hiện tại còn muốn bọn họ giúp chúng nó làm chủ sao?

Nói một cách thẳng thắn chính là, làm gì có người nào mịa nó lại đi nói nhảm cùng với nguyên liệu nấu ăn của mình chứ? Cho dù ngươi có đi nuôi chó thì cũng sẽ không có chuyện việc nào cũng đi trưng cầu ý kiến của nó.

Cho nên từ góc độ của Nhân tộc thì đây là một điều rất bình thường.

Nhưng sau khi nghe điều này, phản ứng đầu tiên của Yêu tộc là sửng sốt, nhưng sau đó một chúng Yêu Đế của Yêu tộc đều giận đến tím mặt và căm tức nhìn chúng Đại Đế của Nhân tộc mà nói.

"Các ngươi mẹ nó đừng có mà khinh yêu quá đáng, chúng ta vẫn chưa đồng ý đâu."
Bình Luận (0)
Comment