Chương 952: Cho dù có là nguyên liệu nấu ăn thì cũng không phải là phế vật.
Chương 952: Cho dù có là nguyên liệu nấu ăn thì cũng không phải là phế vật.Chương 952: Cho dù có là nguyên liệu nấu ăn thì cũng không phải là phế vật.
Chương 952: Cho dù có là nguyên liệu nấu ăn thì cũng không phải là phế vật.
Cái gì mà mỗi người một nửa, Yêu tộc chúng nó còn chưa nói lời nào đâu, tại sao lại được quyết định rồi?
Đông đảo Yêu Đế của Yêu tộc đương nhiên là sẽ đồng ý, nhưng đối với cái này, Dư Mạt lại quay đầu rồi nhàn nhạt nhìn thoáng qua chúng Yêu Đế, sau đó thản nhiên nói.
"Các ngươi không đồng ý?"
"Chúng ta...
Ở trong mắt của hắn không hề che giấu mùi vị của sự uy hiếp, sau đó bọn chúng liên tưởng đến lời cảnh báo trước đó của Nhân tộc, vậy mà lại khiến cho đám Yêu Đế này nhất thời do dự.
Nếu không đồng ý, liệu chúng nó có bị Nhân tộc và Bất Tử tộc liên thủ tiêu diệt hay không?
Nhìn thấy bộ dáng này của Bất Tử tộc, không thể nghi ngờ là bọn chúng rất nguyện ý ra tay, thậm chí là không cần Nhân tộc, Bất Tử tộc rất có khả năng sẽ đồng ý.
Suy cho cùng thì một nửa lãnh địa và toàn bộ lãnh địa của Yêu tộc, ai mạnh ai yếu, cho dù là kẻ ngốc cũng biết được.
Mà nhìn bộ dáng này, Bất Tử tộc rõ ràng là đã bị Nhân tộc giáo huấn đủ rồi, từ đầu đến cuối khi đối mặt với các Đại Đế của Nhân tộc, cho dù bọn chúng có đang rất tức giận thì vẫn phải đè nén lửa giận ở trong lòng.
"Việc của Yêu tộc ta, sao có thể để các ngươi làm chủ chứ?"
Tuy nhiên, chúng Yêu Đế còn chưa mở miệng nói chuyện thì đám lão tổ của Thánh địa Kình Thiên lại không nhịn được.
Đồng thời chỉ thấy trong mắt của cái tên này hiện lên nộ hỏa mà trừng lấy mấy người Dư Mạt.
Cũng chính là cái bọn gia hỏa này đã để Thánh địa Kình Thiên của bọn họ bị hủy diệt, thế cho nên hiện tại bọn họ chỉ có thể sống dưới hàng rào của Yêu tộc, quả thực là đáng chết mà.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, ngay khi lời vừa dứt, ánh mắt của đám người Dư Mạt, Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong ào ào rơi đổ dồn vào người của cái tên lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên này.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của đối phương, Dư Mạt lại cười lạnh một tiếng.
"A, làm sao, ngươi thật sự đem mình làm thành Yêu thú rồi sao? Hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp."
"Ngươi nói cái gì?”
Bị Dư Mạt nói một câu như vậy khiến cái tên lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên này lập tức bị phá vỡ hàng phòng thủ, ngươi mịa nó mắng ai là thái giám? Kể từ khi trốn chạy khỏi Nhân tộc và gia nhập vào Yêu tộc, thứ mà hắn để ý nhất chính là chuyện này.
Dù sao hắn cũng là Nhân tộc, nhưng lại gia nhập Yêu tộc như vậy đã biến bản thân mình trở thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Về phía Nhân tộc, hắn giống như một con chuột chạy qua đường bị mọi người đòi đánh đòi giết. Ở bên phía Yêu tộc, bản thân cũng không được tiếp nhận hoàn toàn, sau đó bị lợi dụng càng giống như một công cụ hơn.
Cho nên lúc này ngay khi nghe Dư Mạt nhắc tới chuyện này, cái tên lão tổ của Thánh địa Bất Tử Kình Thiên làm sao có thể nhịn được chứ.
Chẳng qua là lúc đối mặt với sự la hét giận dữ của cái lão tổ trong Thánh địa Bất Tử Kình Thiên này, đám người Dư Mạt không có đáp lại mà trực tiếp lựa chọn ra tay.
Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Vương Mãn và Nguyên Thương, bốn sư huynh đệ bọn họ không có dấu hiệu nào mà trực tiếp xuất thủ.
Dưới cuộc tấn công bất ngờ, lão tổ của Thánh địa Kình Thiên này còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị thổi bay ra khỏi Linh thành.
"Các ngươi...
Nhìn thấy cảnh tượng này, một chúng Yêu Đế của Yêu tộc biến sắc, đang định ra tay ngăn cản thì lại bị đám người Thạch Thanh Phong, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì ngăn cản.
Về phần các Đại Đế của Bất Tử tộc thì sao, nguyên một đám lộ ra vẻ mặt như đang xem kịch vui.
"Muốn xuất thủ đánh một trận sao? Nghĩ cho thật kỹ"
Mắt thấy vẻ mặt lạnh lùng và tức giận của mỗi một tên Yêu Đế, nhưng Thạch Thanh Phong lại thản nhiên nói một câu.
Mặc dù bản thân hắn có quen biết lão tổ của Thánh địa Kình Thiên, nhưng nếu đối phương đã phản bội lại Nhân tộc, vậy đương nhiên là hắn sẽ không niệm tình cũ gì đó.
Hơn nữa, nói thẳng ra thì mặc dù cái đám nguyên liệu nấu ăn này cũng không tính phế vật, nhưng ở trong mắt mọi người, bọn hắn còn không bằng một chúng Yêu Đế ở trước mặt.
Vì vậy mà lúc bốn người Vân Tiên Đài và Dư Mạt xuất thủ cũng không chút lưu tình nào.
Không có giá trị thì cứ giết chết đi là xong, không giống như những tên Yêu Đế kia, ít nhất là vẫn có được một bữa ăn ngon, nói không chừng còn có thể giúp người nào đó đột phá, cho nên cần phải giữ lại mới được.
Trên bầu trời, lão tổ của Thánh địa Kình Thiên phải đối mặt với sự vây công của bốn người Vân Tiên Đài như thế, tự nhiên là song quyền khó địch bốn tay.
Sau đó bản thân hắn rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong, còn ở bên trong trụ sở của Yêu tộc, lúc tàn dư của Thánh địa Kinh Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thì phản ứng đầu tiên của bọn họ là muốn ra tay cứu viện.
Đáng tiếc là bọn họ còn chưa kịp tới gần thì đã bị người của Thánh địa Đạo Nhất chặn lại.
"Giết chết toàn bộ."
Hai bên vừa gặp nhau, một đội ngũ do Thạch Tùng dẫn đầu đã lạnh giọng quát một tiếng, hoàn toàn không có ý giữ lại người sống.
Nguyên liệu nấu ăn thì còn căn nhắc đến chuyện bắt sống, nhưng đối mặt với những kẻ phản bội này, trực tiếp giết chết chúng là kết quả tốt nhất.
Các đệ tử nghe xong lời này đương nhiên là không có phản đối mà lập tức xông lên phía trước.
Thánh địa Kình Thiên ngày nay làm gì còn có thể là đối thủ của Thánh địa Đạo Nhất, bởi vì từ sau khi đầu phục cho Yêu tộc, tài nguyên tu luyện mà bọn họ có thể nhận được quả thực là ít đáng thương.
Hơn nữa Yêu tộc hoàn toàn không coi bọn họ là người của mình.
"Thánh địa Đạo Nhất, chết tiệt."
Nhưng trong khoảng khắc vừa nhìn thấy Thánh địa Đạo Nhất, rất nhiêu đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đều đỏ ngầu cả mắt.
Đối phương đều là người Thánh địa Đạo Nhất, nếu không có Thánh địa Đạo Nhất, bọn hắn sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy.
Hôm nay cho dù có nói thế nào thì bọn hắn cũng phải trút bỏ khẩu ác khí ở trong lồng ngực này, cho dù có phải đồng quy vu tận cũng không tiếc.
Càng đừng nói đến chuyện, ngay trong khoảng khắc vừa nhìn thấy Thánh địa Đạo Nhất đó, ý chí chiến đấu của Thánh địa Kình Thiên đã lập tức bùng nổ.
Nhưng chỉ bằng ý chí chiến đấu thôi thì có cái trứng mà dùng, bởi vì song phương vừa giao thủ một cái thì các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đột nhiên phát hiện, mẹ nó thế mà nơi này lại bị người ta bày ra bẫy rập.
Các loại phù trận, trận bàn và pháp khí đó quả thực là khiến người ta khó lòng phòng bi.
"Bay rap được bố trí từ khi nào vậy?"
"Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi còn không biết quân tử không đứng dưới tường sắp đổ sao?"
"Ngươi..."
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Thánh địa Đạo Nhất vậy mà lại bố trí bẫy rập ở trên chiến trường, quả thực mẹ nó quá không hợp thói thường rồi.
Không chỉ có mỗi đệ tử của Thánh địa Kình Thiên cảm thấy bối rối, mà ngay cả một chúng Yêu Đế và Bất Tử Đế ở trong đại điện của Linh thành cũng đều có vẻ mặt quái dị. Đặc biệt là các Bất Tử Đế của Bất Tử tộc, trong mắt của bọn chúng rất nhanh đã lộ ra vẻ kinh ngạc, quả nhiên là như vậy.
Mẹ nó đám Nhân tộc này vẫn tà môn như vậy.
Rõ ràng đều mịa nó đã nói tốt là sẽ đàm phán với nhau, thế mà bọn họ còn lặng lẽ bố trí bẫy rập ở xung quanh như thế.
Sau đó ánh mắt của nguyên một đám đều không tự chủ được mà nhìn về phía bốn người Vân Tiên Đài đang chiến đấu kịch liệt ở trên bầu trời, không cần phải nói cũng biết đây nhất định lại là thủ bút của Thánh địa Đạo Nhất.
Nhân tộc tà môn, mà Thánh địa Đạo Nhất này càng là tên đứng mũi chịu sào của tà môn.
Không thể không nói, chúng Bất Tử Đế này vẫn có một sự hiểu biết rất rõ vê Nhân tộc và Thánh địa Đạo Nhất.
Nhưng đây cũng không tính là âm mưu quỷ kế gì, nhiều nhất cũng chỉ là một cái thói quen mà thôi.
Đối mặt với nguy hiểm, Thánh địa Đạo Nhất đã thành thói quen từ lâu với việc sớm làm chuẩn bị, dù sao lo trước khỏi hoạ vẫn tốt hơn, chuẩn bị đầy đủ một chút luôn có lợi.
"Chết tiệt, chết tiệt."
Bọn họ vốn đã không phải là đối thủ của đám người kia, nhưng giờ phút này điều càng làm người của Thánh địa Kình Thiên bọn họ không thể chấp nhận chính là, không hiểu sao bản thân lại bị mắc kẹt trong vòng vây bẫy rap của đối phương như thế được.
Đối mặt với Thánh địa Đạo Nhất, vậy đơn giản cũng là đơn phương nghiền áp.
"Thánh địa Đạo Nhất hèn hạ và vô liêm sỉ, có bản lĩnh thì chính diện đánh một trận đi?"
"Chiến con mẹ nó, ngươi có bị điên không? Ngươi cho rằng bản thân đang thi đấu ở trên lôi đài sao? Chết cho ta."
Bọn hắn vốn còn muốn dùng phép khích tướng, nhưng trên dưới Thánh địa Đạo Nhất hoàn toàn không mắc cái bẫy này.
Muốn bẫy ta sao? Cái này mịa nó là một trận chiến ngươi chết ta sống, chứ không phải là cuộc cạnh tranh giữa đồng môn với nhau, còn cho ngươi công bằng nữa chứ.
Ta có bẫy rap tương trợ, vì cái lông gì mà không dùng?
Đối mặt với dâu muối không ăn của chúng đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất, chúng đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đã hoàn toàn tuyệt vọng, nếu đã thành thế này thì còn đánh cái gì, hoàn toàn không cần phải đánh nữa.
Điều đáng giận nhất chính là, mặc dù chiếm thế thượng phong về thực lực nhưng cái đám gia hỏa trong Thánh địa Đạo Nhất này lại sửng sốt người này sợ chết hơn người kia.
Chỉ cần có thể sử dụng bay rập để giết chết ngươi, vậy tuyệt đối sẽ không cùng ngươi đánh bừa, khi có thể đánh lén thì càng không chút do dự mà giết chết ngươi.