Chương 958: Bắt một tên Ma tộc tới.
Chương 958: Bắt một tên Ma tộc tới.Chương 958: Bắt một tên Ma tộc tới.
Chương 958: Bắt một tên Ma tộc tới.
Ma tộc ở trước mặt lao vê phía Thiên Hồng quan như một cơn thủy triều cuồng nộ.
Tất cả các tu sĩ của Nhân tộc thấy thế cũng không hề rút lui mà lần lượt xuất thủ.
Bằng vào sự trợ giúp của các phù trận, trận bàn và trận pháp của Thiên Hồng quan đã được chuẩn bị xong từ trước, bọn họ cũng đã trực tiếp chiến đấu quyết liệt một trận với Ma tộc.
Còn ở bên phía Vân Tiên Đài, Dư Mạt và các lão tổ cấp Đại Đế khác cũng là những người chiến đấu quyết liệt với đám Ma Thần đó đầu tiên.
Hơn nữa bọn họ cũng không thể để chúng nó không chút kiêng ky mà công kích đại trận của Thiên Hồng quan được, nếu không đại trận của Thiên Hồng quan sẽ không trụ được thời gian quá lâu.
Lúc nhìn thấy con Ma Thân "Lão gà tây"còn cao không bằng đầu gối của Vân Tiên Đài, cuối cùng khiến cho Diệp Trường Thanh chính là thấy thế nào cũng đều cảm thấy khó chịu.
Hung thì đúng là hung thật đấy, đừng nhìn nó còn không cao đến hông, nhưng khi đối mặt với Vân Tiên Đài lại không hề yếu đuối chút nào.
Nó vỗ mạnh cánh, sau đó mổ hoặc bắt lấy, mỗi một đòn đánh xuống đều bí mật ẩn chứa uy thế kinh khủng.
Thực lực thì không có vấn đề gì, nhưng ngoại hình này, cho dù có nói thế nào thì đúng là có chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng, mà điều này mịa nó căn bản không có khả năng, ít nhất không thể nào là Ma tộc được.
Lúc này, bọn người Từ Kiệt và Triệu Chính Bình dựa vào trận pháp của mình để liên tục tiêu diệt Ma tộc đang tiến về phía họ.
Một con... Ngỗng lớn sao? Phốc một tiếng, hung hăng va chạm ở trên trận pháp.
Từ Kiệt thấy thế thì lập tức đâm ra một kiếm, hung hăng mạnh vào cánh của con ngỗng lớn này, nhưng điều này cũng đã khơi dậy tính hung dữ của con ngỗng lớn đó.
Nó kêu "cac cac cạc "miếng tiếng rồi liên tục công kích về phía trận pháp.
"Ma tộc hung mãn thật.
Thấy vậy, Từ Kiệt vừa cau mày vừa nói, vừa rồi một kiếm kia của hắn hẳn là không hề nương tay chút nào, nhưng con Ma thú này thế mà chỉ bị thương, chứ không có một kích mất mạng.
Chỉ là vừa mới đối mặt, Từ Kiệt giống như đã hiểu tại sao Ma tộc lại khiến cho tất cả các chủng tộc trong thế giới Hạo Thổ này phải khiếp sợ đến vậy.
Nhưng Diệp Trường Thanh vừa nghe thấy lời này thì lại nhịn không được mà khóe miệng run rẩy một chút.
Mẹ nó chẳng phải cần bóp chặt cổ nó một phen là xong rồi sao? Nhưng một giây sau, Diệp Trường Thanh lại lắc đầu, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, mặc dù con Ma thú này thoạt nhìn hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng, nhưng thực lực của đối phương lại mẹ nó trực tuyến đấy.
Nếu lại dùng phương pháp của kiếp trước đi đối xử với chúng nó, vậy cái đó còn không phải tương đương với việc tự sát sao.
Chẳng lẽ đây chính là lý do tại sao Ma tộc lại trưởng thành như thế này sao? Bọn chúng cố tình thể hiện sự yếu đuối trước kẻ thù để khiến người ta thả lỏng cảnh giác sao? Thật là quỷ dị mà.
Ngoại trừ Diệp Trường Thanh hắn, chẳng lẽ toàn bộ thế giới Hạo Thổ này không còn ai có thể nhìn thấy được cái này sao?
Chẳng lẽ ngươi không thấy những người khác ở xung quanh mình, nguyên một đám đều như lâm đại địch sao?
Từ Kiệt và con ngỗng lớn kia nhất thời đánh đến mức khó phân thắng bại.
Một người một ngỗng không ai chịu cam lòng yếu thế.
Mắt thấy chỉ bằng một con ngỗng có thể đánh nhau có tới có lui với Từ Kiệt, Diệp Trường Thanh không biết nên giải thích cái cảm giác này của mình là như thế nào, nói chung là cảm thấy rất cổ quái.
Lúc này Diệp Trường Thanh vẫn đang cảm nghĩ đến việc trước hết phải nghĩ ra cách đem một con Ma thú này trở vê, xem thử liệu nguyên liệu nấu ăn mà hệ thống nói là đỉnh phong này có phải là sự thật hay không.
Nếu đúng là như vậy thật thì có lẽ mọi chuyện có thể đảo ngược được.
Suy cho cùng, Diệp Trường Thanh vẫn biết rất rõ tính cách của đám người trong Thánh địa Đạo Nhất.
Những chuyện khác không dám nói, nhưng chỉ cần liên quan đến việc được ăn, sức chiến đấu kia của Thánh địa Đạo Nhất không nói là sẽ trực tiếp tăng lên gấp đôi, nhưng sẽ tăng lên bảy tám phần hoàn toàn không thành vấn đề.
Điều quan trọng nhất là mạch suy nghĩ mở ra và tinh thân chiến đấu dâng cao.
Ngoài ra còn có Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì, trong hoảng thời gian này, bọn họ cũng có xu hướng Đạo Nhất hóa không ngừng, tuy không bằng Thánh địa Đạo Nhất nhưng cũng là một đám ăn hàng.
Còn những đại tông môn khác nhiều ít gì thì cũng là như thế.
Cho nên, Diệp Trường Thanh hiện tại muốn xác định một chút, cái đám gà vịt thịt cá ở trước mắt này ... Không đúng, là đám Ma tộc đó này có thể thực sự ăn được hay không.
Nghĩ tới đây, Diệp Trường Thanh nói với Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ hắn. "Có cách nào lấy được một con thực... Ma thú đến đây không?”
"Được thì vẫn được, nhưng phu quân muốn làm gì?"
"Có chuyện cần dùng, đến lúc đó các ngươi sẽ tự biết."
"Thế thì được, nhưng Phu quân phải cẩn thận một chút, đừng rời khỏi trận pháp."
"Yên tâm, ta có thể tự bảo vệ tốt chính mình."
"Ừm"
Sau khi nghe Diệp Trường Thanh nói như vậy, hai người Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh mới lập tức hành động.
Với thực lực của hai người bọn họ, mặc dù không thể lấy được môt con Ma thú cao giai, nhưng tùy tiện bắt tới một con Ma thú bình thường vẫn là chuyện rất đơn giản.
Hơn nữa nếu phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi đều có thanh âm của Ma tộc, cho nên cái này càng dễ dàng hơn.
Trong lúc chờ đợi Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh trở về, Diệp Trường Thanh lại liếc mắt nhìn về phía Từ Kiệt.
Chỉ thấy hắn và con ngỗng lớn vẫn đánh đến mức chẳng thể phân biệt trên dưới, khó phân thắng bại.
Con ngỗng lớn kêu cạc cạc cạc gọi bậy, Từ Kiệt cũng hùng hổ chửi bới.
"Thực lực không tồi, nhưng ngươi cho rằng như thế là xong rồi sao? Xem ta đây."
"Cac cạc cạc.'
"Tìm chết."
"Cạc cạc
"Phốc..."
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Từ Kiệt cư nhiên còn bị con ngỗng lớn này làm bị thương.
Đừng nhìn chân của nó ngắn như thế, nhưng chỉ bằng một bàn chân đá vào ngực của Từ Kiệt thôi thì đã thấy Từ Kiệt bay ngược về phía sau, thậm chí là ở trong miệng còn phun ra một ngụm máu lớn.
Mà con ngỗng lớn kia hoàn toàn không cho Từ Kiệt có chút thời gian để thở dốc, nó võ mạnh cánh rồi đuổi sát tới.
Mắt thấy Từ Kiệt đã rơi vào hạ phong, Diệp Trường Thanh cũng không biết như thế nào mà lại bị ma xui quỷ khiến nói một câu.
"Tam sư huynh, tóm cổ của nó."
Gần như có thể coi là phản ứng theo bản năng, dù sao kiếp trước của Diệp Trường Thanh cũng sinh sống ở trong thôn. Cho nên hắn vẫn biết đến tam bá của thôn làng, mà con ngỗng lốn này là một trong số đó, cũng chính là loại tục xưng chó qua đều muốn đạp một chân kia.
Mặc dù có rất nhiều người không sợ chó, nhưng lại sợ ngỗng lớn, mà cách tốt nhất để đối phó với ngỗng lớn cũng là nắm lấy cổ của nó, chỉ cần tóm được cổ thì đồng nghĩa với việc nắm được cửa sinh mệnh của nó.
Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, Diệp Trường Thanh lại hết chỗ nói rồi, tại sao bản thân lại mặc danh kỳ diệu nói ra khỏi miệng chứ?
Mặc dù con hàng này lớn lên trông giống hệt với một con ngỗng lớn, nhưng dù sao người ta cũng Ma thú và có tu vi ở trong người.
Ngươi cứ xem trong trận chiến trước đó là biết, bản thân nó không chỉ có thể có tới có lui với Từ Kiệt mà dường như còn chiếm thế thượng phong một chút, hơn nữa còn có thể dùng chân không đồng nhất đạp cho Từ Kiệt bay ra ngoài sao?
Từ đó có thể thấy được đối phương không có khả năng giống với con ngỗng lớn ở kiếp trước, tuyệt đối không thể.
Diệp Trường Thanh lắc đầu bật cười, thâm mắng cử chỉ của chính mình thật ngu ngốc, lớn lên giống nhau không đại biểu là sẽ giống nhau, dù sao người ta cũng là Ma tộc, sao có thể có điểm yếu được.
Nhưng ngay tại lúc Diệp Trường Thanh đang nghĩ như vậy thì đột nhiên truyền đến tiếng ngỗng kêu dồn dập, ngay sau đó là tiếng cười to của Từ Kiệt.
"Ha ha, Trường Thanh sư đệ, làm sao ngươi biết được điểm yếu của tên gia hỏa này vậy?"
Hả?
điểm yếu? Cái gì điểm yếu? Ta mẹ nó biết cái gì đâu.
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng vừa liếc mắt một cái là cả người đã trực tiếp ngây dại.
Chỉ thấy Từ Kiệt đang tóm lấy cổ của con ngỗng lớn, còn con ngỗng lớn vốn còn hung hãn kia, mặc dù lúc này còn đang không ngừng giấy giụa ở trong tay của Từ Kiệt, nhưng dường như nó đã mất đi khả năng chống trả trong chốc lát.
Giống như... Giống như là bị người ta nắm lấy mệnh môn và đè xuống tử huyệt vậy.
Còn Diệp Trường Thanh thì lại nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, hóa ra mẹ nó không chỉ giống nhau thôi đâu mà mẹ nó ngay cả điểm yếu cũng giống như đúc.
Nhìn lấy con ngỗng lớn đang bị Từ Kiệt túm chặt lấy cổ mà không thể làm gì được, toàn thân như mềm nhun ra như thế khiến cho mí mắt của Diệp Trường Thanh nhảy loạn.
Ma tộc, tại sao lại có điểm yếu chứ? Có điểm yếu thì cũng thôi đi, nhưng tại sao mẹ nó ngay cả điểm yếu cũng giống y hệt với những con gia cầm bình thường chứ?
Miệng mở lớn, trong lúc nhất thời, Diệp Trường Thanh thế mà lại không biết nên nói cái gì cho phải.