Chương 963: Mọi thứ đều sợ bị so sánh
Chương 963: Mọi thứ đều sợ bị so sánhChương 963: Mọi thứ đều sợ bị so sánh
Chương 963: Mọi thứ đều sợ bị so sánh
Tại trụ sở của Thiên Đạo cốc, Bạch Khắc một mình trốn ở trong phòng, đặt một cái bát nhỏ ở trước mặt bàn, trong bát còn thừa lại năm sáu miếng thịt chỉ lớn bằng đầu ngón tay của con người.
Lúc này, hắn đang nhắm hai mắt lại, trong miệng chậm rãi nhai nuốt và vừa lộ ra vẻ mặt hưởng thụ vừa gật gù đắc ý.
Sau khi cắn một miếng thịt, lại thoải mái phối hợp với một ngụm rượu ngon mà hắn đã trân trọng nhiều năm, trong miệng còn nhịn không được mà tán dương.
"Thật thoải mái, có thể được ăn món ngon như vậy, cuộc đời này không còn điều gì phải hối tiếc".
"Cha...
Ngay tại lúc hắn đang nói chuyện, Bạch Hồng Hoa mang theo một cái đầu trọc, lộ ra vẻ mặt thân bí mà cười hề hề bước vào.
"Cha, ta lấy được một khối thịt Ma thú, ngươi..."
Bạch Hồng Hoa quả thực rất có hiếu, nàng phải thật vất vả lắm mời lấy được một miếng thịt băm từ trong tay của một sư tỷ ở Thánh địa Dao Trì, nhưng cho dù là có là như vậy, người đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là Bạch Khắc.
Nhưng khi nàng bước vào trong phòng, sự mong đợi và nụ cười trên khuôn mặt đã lập tức biến mất.
Chỉ thấy trên mặt của Bạch Khắc lộ ra vẻ hưởng thụ, trước mặt còn có một cái bát nhỏ, trong bát có năm sáu miếng thịt, mỗi miếng đều to hơn miếng mà nàng hao hết trăm cay ngàn đắng mới có được.
Còn Bạch Khắc cũng không ngờ nữ nhi bảo bối của mình lại trực tiếp xông vào như thế.
Hai cha con bốn mắt nhìn nhau, sau đó Bạch Khắc nhìn quầng mắt dần dần đỏ lên của Bạch Hồng Hoa thì ngượng ngùng cười nói.
"Haha, Hồng Hoa, cha, cái đó... cái đó..."
"Ta muốn giải thích, nhưng khi há miệng thở dốc thì lại phát hiện mình không biết phải nói như thế nào."
Bạch Hồng Hoa ngược lại lòng tràn đầy ủy khuất nói.
"Cha, ngươi không còn yêu ta nữa rồi sao?"
“Ta không có.
"Vậy ngươi...
"Cha không phải cố ý, cha sai rồi, cho ngươi ăn một khối coi như xin lỗi, được không?" "Được."
Vừa dứt lời, Bạch Hồng Hoa đã lập tức nín khóc mỉm cười, gấp không chờ nổi mà tiến lên một bước, trực tiếp cam lấy một miếng cho vào miệng.
Hương vị không gì sánh kịp kia đã bùng nổ ở trong miệng của Bạch Hồng Hoa khiến toàn thân nàng sợ ngây người, ăn ngon, thực sự là ăn rất ngon, thậm chí còn ngon hơn những gì Cơm Tổ đã làm trước đây.
Đây có phải là sự khác biệt vê nguyên liệu nấu ăn sao?
Ăn xong một miếng thịt, ánh mắt sáng quắc của Bạch Hồng Hoa đã lập tức nhìn chằm chằm vào miếng thịt còn lại kia, nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Khắc tức khắc cảm thấy luống cuống
"Nữ nhi, chúng ta đã nói là chỉ ăn một miếng..."
"AI nói?"
Vừa dứt lời, Bạch Hồng Hoa đã dùng động tác sét đánh không kịp bưng tai mà chộp lấy, sau đó bỏ một miếng thịt khác vào trong miệng.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Khắc lúc này thật sự rất sốt ruột, vốn dĩ cái này cũng không có nhiều, tổng cộng chỉ có bảy tám miếng mà thôi.
Chính bản thân hắn còn phải nhịn ăn, thậm chí chính mình còn hận không thể một miếng thịt mịa nó phối hợp với mấy vò rượu.
Nhưng khuê nữ của Bạch gia này, vừa lên ca ca hai tiếng đã lấy mất hai khối.
"Bạch Hồng Hoa, ngươi đi quá xa rồi."
"Bạch Khắc, là do ngươi đã đi quá xa rồi. Có người cha nào như ngươi không?"
"Ngươi còn biết ta là cha ngươi, mẹ nó cái nhà này rốt cuộc là ai làm chủ?”
"A? Vậy cái chuyện lần trước ngươi đi Thiên Hương lâu...
"Nữ nhi ngoan, mỗi người một nửa thì thế nào?"
"Cái này còn tạm được.”
"Vậy còn không mau đi đóng cửa, đừng để bị người ta nhìn thấy."
"A a, được.
Cha con hai người trốn ở trong phòng, hần thần bí bí, cũng không biết là đang làm cái gì.
Chỉ là trong đêm nay, tin tức vê món ăn ngon được làm từ nguyên liệu nấu ăn Ma tộc kia đã hoàn toàn truyền khắp Nhân tộc, những người may mắn ăn được hoặc chỉ ngửi thấy thọi cũng trực tiếp đem nguyên liệu nấu ăn Ma tộc kia thổi bạo rồi.
"Ngươi có biết không, mùi của Ma tộc này thực sự là không thể đánh bại."
"Ngươi nếm tới rồi?" "Ta không có."
"Không có ngươi còn nói cái con khỉ."
"Ta mẹ nó ngửi thấy, hôm qua đại sư huynh lấy được nửa miếng thịt từ Thánh địa Vân La, chúng ta tận mắt nhìn thấy hắn ăn, chỉ ngửi thôi cũng không chịu được, so với sư tôn Cơm Tổ làm lần trước còn thơm hơn nửa."
"Thật sao?”
"Vô cùng xác thực, ta nói dối ngươi làm gì."
Những cuộc đối thoại như vậy có thể thấy được ở khắp mọi nơi trong Nhân tộc, nói chung là chỉ nói đúng có một câu, cái gì mà Ma tộc này là ý chí của Thiên Đạo ban ân, là tuyệt thế mỹ vi.
Cùng lúc đó ở bên trong Thiên Hồng quan, lúc này đã đến giờ ăn sáng của Thánh địa Đạo Nhất.
Chỉ là không khí của bữa sáng hôm nay có vài phần quái dị.
Những đệ tử cướp được danh ngạch đang ăn mỹ thực, nhưng trong mắt của nguyên một đám lại không có bao nhiêu hưng phấn và vui mừng, thậm chí còn thường xuyên thở dài.
"Ai, mùi vị này mặc dù vẫn ngon như cũ, nhưng so với mỹ vị của Ma tộc trong ngày hôm qua thì vẫn kém thú vị hơn một chút."
"Đúng vậy, hôm nay ta đã cảm thấy có cái gì đó không được thoải mái lắm."
"Ngươi nói xem, tại sao sự chênh lệch giữa Ma tộc và Yêu tộc lại thật lớn như vậy chứ?”
"Thứ này thì chỉ có thể nói đúng một câu, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu vê nghèo mới khó."
"Mẹ nó, sau khi ăn Ma tộc xong, ta mẹ nó hiện tại không muốn ăn Yêu tộc nữa phải làm sao?"
Tay nghề của Diệp Trường Thanh cũng rất ngon, nhưng sau khi nếm được thứ càng ngon hơn, khiến cho tâm lý của các đệ tử tự nhiên lòng ngứa ngáy như bị lông cọ.
Không chỉ là bọn hắn, mà ngay cả bọn người Te Hùng, Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Hồng Tôn và Thanh Thạch cũng giống như thế.
Ngay cả Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh lúc này cũng đang quấn lấy Diệp Trường Thanh, hai nữ muốn ăn lại món heo quay của hôm qua.
"Các ngươi nói như vậy ta cũng không có cách, không bột đố gột nên hồ."
Diệp Trường Thanh lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà nhìn lấy hai nữ, không có nguyên liệu thì hắn còn có thể làm gì khác sao?
Hai nữ nghe vậy thì lập tức nói.
"Phu quân, nếu không ta và sư muội đi bắt một con Ma tộc trở về thế nào?”
Hả? Nghe vậy, Diệp Trường Thanh sửng sốt một chút, sau đó không nói nên lời nói.
"Các ngươi nghiêm túc chứ? Đi còn có thể trở về?"
Tuy rằng tu vi hiện giờ của Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh đều là Đại Thánh, nhưng cứ đi vào đại doanh của Ma tộc như vậy còn không phải là chịu chết sao?
Ma Thần của người ta nhiều như vậy, ngươi nói làm là làm được sa?
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Đợi lần sau đi. Chắc chắn sẽ có nguyên liệu, đến lúc đó ta để lại cho các ngươi một ít."
Bọn họ chỉ có thể đợi đến khi cuộc khai chiến tiếp theo mà thôi, nhưng điều đó còn phụ thuộc vào ý định của Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong và các lão tổ cấp Đại Đế khác nữa.
Điều mà Diệp Trường Thanh không biết chính là vào giờ này khắc này, Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong và các lão tổ cấp Đại Đế khác đã tập hợp lại với nhau để thương nghị về trận chiến tiếp theo.
Mọi người ngồi vây quanh lại với nhau, hai mắt của nguyên một đám bốc lên hồng quang nói.
"Chư vị, ta cảm thấy chúng ta không thể cứ ngồi yên chờ chết như thế được. Con Ma tộc này ngon quá... Không đúng, uy hiếp của lũ Ma tộc này rất lớn, cho nên ta nghĩ chúng ta cần phải chủ động xuất kích."
Thạch Thanh Phong là người đầu tiên lên tiếng, nghe vậy, Bạch Tổ ở một bên cũng không chút do dự mà lên tiếng phụ họa.
"Ta đồng ý, mùi vị của Ma tộc kia... Không phải, uy hiếp của đám Ma tộc này xác thực rất lớn, chúng ta nhất định phải nắm chắc thế chủ động ở trong tay của mình."
"Hoàn toàn chính xác, huống chi bây giờ nguyên liệu nấu ăn đang khan hiếm, cho nên chúng ta nhất định nhất định phải tìm ra cách thu được càng nhiều Ma tộc càng tốt."
"Vậy tối nay chúng ta sẽ động thủ, đánh chúng nó một trận bất ngờ luôn sao?”
"Tối nay? Không được, ta nghĩ chúng ta nên động thủ ngay lập tức, tốt nhất là trước bữa trưa."
Hả?
Người phía dưới đã không nhịn được, ngay cả một đám lão tổ cấp Đại Đế cũng không nhịn được.
Thậm chí có một tên lão tổ của Thánh địa Dao Trì đề nghị gây bất ngờ vào ban đêm để thận trọng hơn một chút, nhưng lại bị người khác trực tiếp phản đối.
Đợi đến tới rôi mới động thủ? Vậy mẹ nó còn cơm trưa thì phải làm sao? Ngươi định để chúng ta đói đến tận đêm sao?
Hơn nữa, làm gì có người nào không biết buổi tối Diệp Trường Thanh sẽ không làm cơm chứ?
"Ta cũng đồng ý, Ma tộc chắc chắn sẽ không nghĩ tới chúng ta sẽ ra tay nhanh như vậy, cái này gọi tấn công bất ngờ."
Nghe vậy, cái tên lão tổ đề nghị động thủ vào buổi tối này lộ ra vẻ mặt cổ quái, ngươi gọi cái này là bất ngờ sao? Cái này rõ ràng là hạt châu trên bàn tính đã đập thẳng vào mặt ta mà.