Chương 962: Đây là trời cao ban ân.
Chương 962: Đây là trời cao ban ân.Chương 962: Đây là trời cao ban ân.
Chuong 962: Day la troi cao ban an.
Đối với đông đảo tu sĩ Nhân tộc mà nói, Ma tộc đồng nghĩa với đại danh từ chỉ sự hung dữ và tàn nhẫn.
Cho nên sau khi biết được tin tức Ma tộc đột kích, trong lòng của mỗi người nói không khẩn trương thì chính là giả.
Trong lòng đều tràn ngập lo lắng, nhưng khi theo từng ngụm mỹ vị này đi xuống, nỗi lo lắng ở trong lòng cũng nhanh chóng tan biến.
Ngay cả Từ Kiệt cũng nhịn không được mà cảm thán nói.
"Ma tộc đột kích? Nói bậy, mẹ nó đây chính là trời cao ban ân.'
Đối với cái này, bọn người Triệu Chính Bình, Triệu Nhu, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao và Thẩm Tiên ở xung quanh đều liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Đúng vậy, Ma tộc đột kích gì chứ, cái này còn không phải là trời cao ban ân sao?
Cảm tạ Ma tộc đã ban tặng.
"Hô, thật sự là thoải mái."
"Ngon, quá ngon."
"Cũng quá ít rồi, còn chưa bắt đâu mà nó đã nhét vào kẽ răng rồi."
"So với Ma tộc, Yêu tộc chẳng tính là cái gì."
"Sư đệ, anh hùng đều nghĩ giống nhau."
Mỗi người chỉ được cấp một bát nhỏ đựng mỹ thực, hơn nữa còn đều được phân phát ngẫu nhiên, một phần nhỏ như vậy đương nhiên là không đủ ăn.
Nhưng ý tưởng ban đầu của Diệp Trường Thanh cũng là để cho mọi người nếm thử.
Sau một bát này đi xuống, suy nghĩ của tất cả mọi người đều đã xảy ra thay đổi, lúc này Ma tộc ở trong lòng của mọi người còn cao hơn cả Ma tộc, tương đương với mỹ thực, tương đương với trời cao ban tặng.
Cảm tạ ý chí của Thiên Đạo không có cự tuyệt lũ Ma tộc ở phía ngoài cửa, mà lại để chúng nó thành công đến với thế giới Hạo Thổ.
Ăn xong một bát, rất nhiều đệ tử của Tam đại Thánh địa vẫn thèm đến mức chảy cả nước miếng.
Đừng nói là các đệ tử, ngay cả chấp sự, các trưởng lão cấp Đại Thánh, bao gồm các lão tổ cấp Đại Đế như Vân Tiên Đài và Thạch Thanh Phong đều cảm thấy một bộ chưa đã thèm.
"Trường Thanh tiểu tử, ngươi còn cái kia không? Có thể cho ta thêm một bát nữa được không?”
Vân Tiên Đài không biết xấu hổ đi vào phòng bếp, cười hì hì nói với Diệp Trường Thanh, Diệp Trường Thanh nghe vậy thì bất đắc dĩ chỉ vào phía sau phòng bếp.
"Nguyên liệu nấu ăn không có, không có cách nào khác."
Một trận chiến này vốn dĩ không đạt được nhiều nguyên liệu nấu ăn Ma tộc lắm, những thứ đã thu được vào trước đó đã làm xong toàn bộ rồi.
Dù sao Ma tộc cũng không giống Yêu tộc động một chút lại thân so đồi núi, hơn nữa hình thể của Ma tộc này cũng giống như kiếp trước của Diệp Trường Thanh, cũng không lớn hơn bao nhiêu, càng không khả năng khoa trương như Yêu tộc.
Nghe vậy, sắc mặt của Vân Tiên Đài nhất thời trở nên cay đắng, hết rồi, hắn vừa mới nếm thử có chút mùi vị thôi, sao lại hết luôn rồi.
Mới được ăn một món ăn như vậy, vậy hiện tại lại hết, không trên không dưới, làm được lòng người ngứa ngáy.
Bên trong Thiên Hồng quan tràn đầy lời ca ngợi vê nguyên liệu, còn nói lời cảm tạ với ý chí của Thiên Đạo.
Bên ngoài thành, những người thuộc các đại thế lực khác của Nhân tộc, cũng như đông đảo tán tu đều nghe thấy âm thanh náo động ở bên trong Thiên Hồng quan, sau đó nguyên một đám cảm thấy nghi ngờ nói.
"Người của Tam đại Thánh địa bị làm sao vậy?"
"Ta không biết. Trước đó còn thấy bọn họ vội vàng hấp tấp, cũng không biết thế nào."
"Nghe nói tựa như là Cơm Tổ đại nhân lại làm những món ăn rất ngon, hơn nữa còn dùng Ma tộc để nấu."
"Hả? Ma tộc mà cũng có thể ăn được sao?"
"Ta cũng không biết, cái này là do biểu cữu của ta nói cho ta biết."
"Biểu cữu của ngươi là ai?"
"Ồ, biểu cữu của ta là Linh Trù Sư trong Liên minh Linh Trù."
"Trâu đấy huynh đệ."
Nói trắng ra thì phụ bếp chỉ là một Linh Trù Sư nhất phẩm, nhưng lại không phải là đầu bếp, nhưng cho dù có là như vậy, vẫn có không ít người quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Không có cách nào khác, Liên minh Linh Trù hiện tại đã hoàn toàn khác với trước đây, bởi vì cái gọi là kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn gì đó chính là trong trường hợp này.
Bất cứ ai cũng biết, hiện tại chỉ cần là người có quen biết với người ở trong Liên minh Linh Trù, cho dù ngươi có quen biết với một bác gái làm việc lặt vặt đi chăng nữa thì cũng có thể lăn lộn được một bữa ăn ngon.
Không nói những cái khác, ngươi vẫn nên ăn thử một phần lương khô đi.
"Chỉ là Ma tộc này thật sự có thể ăn được sao?" "Có thể đấy."
"Ta thực sự muốn thử nó."
"Ta cũng muốn."
"Đại biểu ca của ta ở trong Thánh địa Vân La, không biết có cơ hội này hay không."
"Nghĩa phụ tại thượng, nhận một bái của nhi tử, chỉ câu có thể nếm một ngụm."
Nghe nói có người có quan hệ họ hàng với đệ tử của Tam đại Thánh địa, thậm chí lúc này cũng có người trực tiếp nhận đồng môn sư huynh đệ là nghĩa phụ.
Không còn cách nào khác, ở đây nếu có thứ gì tốt thì trước tiên phải thỏa mãn Tam đại Thánh địa, sau đó mới có thể đến lượt bọn họ.
Ví dụ như trong bữa ăn trước, Tam đại Thánh địa có đồ ăn do Diệp Trường Thanh nấu, trong khi bọn họ thì sao, trong tay chỉ có đồ ăn do các Linh Trù Sư của Liên minh Linh Trù nấu.
Mặc dù một đám Linh Trù Sư của Liên minh Linh Trù đã nâng cao tay nghề của họ rất nhiều dưới sự hướng dẫn của Diệp Trường Thanh, cũng tạm coi là mỹ vị.
Nhưng đương nhiên là không thể nào có thể so sánh được với Diệp Trường Thanh, nhưng không có cách nào, bởi vì bọn họ không có tư cách này.
Cho nên, người có mối liên hệ với người của Tam đại Thánh địa đã cố gắng hết sức để có thể lấy được một chút món ngon do chính tay Diệp Trường Thanh làm.
Tuy số lượng không nhiều nhưng lần nào cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng và bị cướp như điên.
Bây giờ lại nghe nói có người có quan hệ, mẹ nó lúc này không bái thì còn chờ đến khi nào, cho nên một tiếng kêu nghĩa phụ này xuất phát ra từ tận đáy lòng và vô cùng chân thành.
Chưa kể đến chuyện đêm đó có người đã nhận được.
Dù chỉ là một miếng thịt to bằng ngón tay nhưng mỗi một người trong số những người này đều có cảm giác như mình đã nhặt được chí bảo vậy.
Trong một gian phòng, một đám các sư huynh đệ đồng môn vây quanh ba tầng trong và ba tầng ngoài, còn người ở giữa cẩn thận cầm miếng thịt trong tay như bảo bối, nguyên một đám những người xung quanh cũng cẩn thận từng li từng tí, thậm chí là còn có người hô.
"Mau đóng cửa sổ lại, đừng để mùi hương thoát ra ngoài."
"ồ ầ"
"Nghĩa phụ...'
"Không, đây là phần của ta, không có phần của ngươi."
"Nghĩa phụ tại thượng, nhi tử không cầu ăn thịt, nhưng có thể liếm một chút được không?”
"Cút." Ngay sau đó, cái nhìn chăm chú của mọi người, người người này chậm rãi bỏ miếng thịt vào trong miệng, mỗi một lần nhấm nuốt của hắn đều giống như đang ảnh hưởng đến thần kinh của mỗi một người có mặt.
"Nghĩa phụ, ăn ngon không...
Xuyt đừng nói chuyện.'
Nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ cảm nhận hương vị không gì sánh kịp kia ở trong miệng và cảm giác muốn nổ tung ở trong miệng kia.
Tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể dường như đều được mở ra, một loại cảm thụ chưa từng có bao phủ toàn thân. .
Sau một lúc lâu, khi tên đệ tử này mở to hai mắt ra, nguyên một đám người ở xung quanh đều đang chảy nước miếng, trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
"Một chữ, tuyệt."
"Nghĩa phụ nói thật chứ?"
"Ta nói cho ngươi biết, so với mấy cái thứ đồ chơi nguyên liệu Yêu tộc kia, quả thực cũng chỉ là rác rưởi."
Hả?
Với cùng trù nghệ, thịt của Ma tộc còn hơn cả Yêu tộc sao.
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt đều ngây dại, sau đó trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia lửa.
Đây là sự thật sao?
Cảnh tượng như thế này đều xảy ra ở trong tất cả các trụ sở của các đại thế lực.
Về phần tông chủ của các đại thế lực, lúc này nguyên một đám đã sớm hương tìm không thấy nam bắc.
Dù sao bọn họ cũng là tông chủ của một tông, cho nên trong lúc phân chia thức ăn của trước đó, Te Hùng, Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì đã nghĩ đến bọn họ.
Số lượng đệ tử của mỗi một đại thế lực quá nhiều, đương nhiên là không thể phân cho mỗi người một phần, nhưng với tư cách là tông chủ của một tông, chia đều cho họ cũng không tính là cái gì.
Dù sao thì có cho thêm mấy cái tên tông chủ này thì có bao nhiêu người đâu, cũng không có nhiều lắm.
Chỉ là những cái lão già này, sau khi nhận được đồ ăn đều không có ai gây ra bất kỳ tiếng động nào mà nhất trí chọn cách im lặng.
Đùa gì vậy, mẹ nó bản thân chỉ nhận được có một cái bát nhỏ, nếu còn phải đưa cho người khác thì còn ăn cái nịt.