Chương 961: Đây là mỹ vị thần tiên gì vậy?
Chương 961: Đây là mỹ vị thần tiên gì vậy?Chương 961: Đây là mỹ vị thần tiên gì vậy?
Chương 961: Đây là mỹ vị thần tiên gì vậy?
Ánh mắt của hai nữ nhìn thẳng vào vô số Ma tộc ở bên ngoài Thiên Hồng quan.
Lúc này những thứ Ma tộc đó làm gì còn có chút nguy hiểm nào nữa, mà ở trong mắt của hai nữ, đây còn không phải chỉ là một mâm đồ ăn thôi sao?
"Phu quân, đám Ma tộc này có thể đủ cho chúng ta ăn trong bao lâu?"
Bách Hoa Tiên Tử cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng mà nói ra, còn Diệp Trường Thanh đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì lắc đầu, quả nhiên hệ thống chó chết không có lừa ta thật.
Trận chiến vẫn còn đang tiếp diễn, nhưng cũng đã có rất nhiêu người nhìn thấy dáng vẻ ăn như gió cuốn vừa rồi của Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh.
Một mặt là bị thèm đến chảy xuống ngụm nước, mặt khác cũng là vì tò mò, đám Ma tộc này thực sự có thể ăn được sao?
Hơn nữa nhìn bộ dáng vừa rồi của Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh, mùi vị của nó hẳn là không tệ.
Về điểm này, Thánh địa Đạo Nhất là người có quyền lên tiếng nhất.
Bọn họ biết rất rõ, có thể làm đạo lữ của Diệp Trường Thanh như Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh thì cái miệng kia đã được nếm thử biết bao nhiêu hương vị.
Nói thì nói như thế, một ngày ba bữa mà bọn họ mong chờ, nhưng ở chỗ đó của người ta thì chẳng là cái gì cả.
Mỗi ngày người ta đều được ăn tiểu táo do một mình Diệp Trường Thanh mở ra, nghe nói còn có đồ ăn nhẹ, đồ ăn khuya gì đó.
Nói chung là bọn họ chưa từng thấy Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh phải đi đoạt cơm lần nào.
Nhưng chính vì như thế, cho nên lúc vừa rồi hai nàng ăn heo như vậy cũng đã khiến mọi người xem đến mức ngây người, cái này chắc chắn là ăn rất ngon đây.
Trong lòng của đám người trong Thánh địa Đạo Nhất đều đã có câu trả lời, nếu đã là như vậy...
"Đầu cẩn thận một chút, đừng làm hỏng nó."
"Có thể bắt sống thì tốt nhất là bắt sống. Cho dù không thể, cũng tận lực đừng phá hư thi thể."
"Đã hiểu."
"Yên tâm."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong Thánh địa Đạo Nhất đều trở nên hào hứng, mùi vị của Ma tộc này là như thế nào, có lẽ bọn họ cũng muốn nếm thử.
Hơn nữa nếu đã là nguyên liệu nấu ăn thì cách đối xử tự nhiên cũng khác nhau, cho nên thế công ở trong tay của tất cả mọi người trong Thánh địa Đạo Nhất đều trở nên "Ôn nhu”.
Bởi vì bọn họ sợ chính mình sẽ làm hỏng những nguyên liệu nấu ăn này mất.
Đi theo Diệp Trường Thanh lâu như vậy, tất cả mọi người trong Thánh địa Đạo Nhất tự nhiên đều có kinh nghiệm.
Chỉ là ý tưởng là một chuyện, nhưng muốn thực sự bắt sống những con Ma tộc này cũng không hề dễ dàng.
Bởi vì sức chiến đấu của những con Ma tộc này đều không hề yếu, hơn nữa năng lực của mỗi một con đều cực kỳ đặc biệt, khiến người ta nhất thời thật đúng là có chút không có cách nào có thể xuống tay.
Nhưng chẳng bao lâu, dưới sự nhắc nhở của Diệp Trường Thanh, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất dần dần phát hiện ra điểm yếu của Ma tộc.
Cho dù bọn chúng có là loại hình Ma tộc nào thì điểm yếu mà Diệp Trường Thanh nhắc tới đều hoàn toàn chính xác.
Dựa theo những gì Diệp Trường Thanh nói, trận chiến này trong nháy mắt đã trở nên dễ dàng hơn.
"Mẹ kiếp, Trường Thanh trưởng lão uy vũ."
Sau khi có một tên Đại Đế tóm được cổ của một con ngỗng lớn trong Ma tộc xong thì đã chế phục nó ngay lập tức.
Trên mặt của hắn còn lộ ra vẻ tràn đây hưng phấn mà hô lên.
Mới vừa rồi còn không có cách nào có thể làm gì nó, nhưng trong nháy mắt đã có thể câm xuống dễ dàng như vậy rồi sao?
Một khi đã biết đươc điểm yếu của đối phương, vậy thì việc giải quyết chúng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Từ lúc mới bắt đầu còn là ngang sức ngang tài, nhưng dần dần, Ma tộc ở phía bên này bắt đầu rơi vào thế bất lợi.
Mắt thấy cục thế càng ngày càng bất lợi, một chúng Ma Thân cầm đầu đã cất mấy tiếng rống giận, cuối cùng Ma tộc cũng chậm rãi rút lui.
Trận chiến đầu tiên bọn chúng không có được lợi thế gì, nhưng cái này không tính là gì, dù sao Ma tộc ở đây cũng chỉ là quân tiên phong, vẫn còn rất nhiều Ma tộc chưa đến được đây.
Đối với Ma tộc mà nói, công phá một cái Thiên Hồng quan hoàn toàn không được coi trọng.
Nếu hôm nay không thể lấy được, vậy thì đợi thêm Ma tộc tới, ta không tin cái này một cái Thiên Hồng quan nho nhỏ này còn có thể ngăn cản được bọn chúng. Theo sự rút lui của Ma tộc, Nhân tộc ở phía bên này cũng không truy kích, dù sao lúc này mọi người chỉ nghĩ đến một vấn đề, đó chính là Ma tộc này có thực sự ăn được hay không, hương vị của nó như thế nào.
Cho nên, chiến đấu mới vừa kết thúc, rất nhiều người đã lần lượt chạy ve phía Thiên Hồng Quan, thậm chí đám người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt còn vây quanh Diệp Trường Thanh, trên mặt lộ ra vẻ tò mò mà hỏi thăm.
"Sư đệ, Ma tộc này thật sự có thể ăn được sao?"
"Đúng vậy, Trường Thanh trưởng lão, hương vị của Ma tộc này thế nào?"
Đối mặt với thắc mắc của mọi người, Diệp Trường Thanh chỉ mỉm cười đáp lại.
"Đêm nay ta sẽ làm cho các ngươi, để mọi người cùng nếm thử."
"Được."
Có cái ăn, mọi người tự nhiên không có ý kiến gì, thậm chí còn giơ hai tay tán thành.
Rất nhanh đã đại thắng mà về, Diệp Trường Thanh cũng triệu tập đông đảo Linh Trù Sư của Liên minh Linh Trù đến.
Bởi vì bọn họ đều là lân đầu tiếp xúc với Ma tộc nên nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
May là vấn đề này cũng không khó, mọi người cũng có kinh nghiệm, cho nên Diệp Trường Thanh tùy tiện đưa ra một ít chỉ dẫn thì đông đảo Linh Trù Sư đã nhanh chóng bắt tay vào việc.
Nguyên nhân chủ yếu là những gì Diệp Trường Thanh phân phó cho bọn họ đều là những chuyện đơn giản.
Ví dụ như việc mổ heo, giết gà, làm thịt dê, vân vân.
Còn Diệp Trường Thanh chỉ cần phụ trách nấu nướng là được.
Chưa kể lúc này Diệp Trường Thanh còn phát hiện được một chỗ tốt khác của Ma tộc.
Nói cách khác chính là chế tác nó khá thuận tiện, dễ dàng hơn rất nhiều so với nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc.
Mùi vị thơm ngon, tác dụng mạnh hơn, chế biến cũng càng thêm đơn giản, khó trách lại được hệ thống đánh giá là nguyên liệu đỉnh phong.
Nếu trước đây là sử dụng nguyên liệu Yêu tộc, Diệp Trường Thanh và cộng thêm sự giúp đỡ của đông đảo Linh Trù Sư từ Liên minh Linh Trù, vậy thì chỉ có thể cung ứng thức ăn cho tất cả mọi người của Thánh địa Đạo Nhất trong một ngày.
Nhưng sau khi đổi thành nguyên liệu nấu ăn Ma tộc, cho dù có phải cung ứng cho cả Tam đại Thánh địa cũng không có vấn đề gì, quả thực là dùng mắt thường thôi thì cũng có thể thấy được sự chênh lệch không hợp thói thường ở trong đó.
Từng đạo mỹ vị nhanh chóng được Diệp Trường Thanh nấu ra, ngoài phòng bếp, vô số đệ tử vây quanh ba tầng trong và ba tầng ngoài đều có thể ngửi thấy mùi thơm ở trong không khí, nước bọt của nguyên một đám đã sớm hội tụ thành sông rồi.
"Vẫn chưa xong sao? Ta sắp không nhịn nổi nữa rồi."
"Nước miếng của ta muốn chảy khô luôn rồi."
"Chết tiệt, tại sao mùi vị này lại thêm như thế? Cảm giác còn thơm hơn trước nữa."
"Cũng không biết hôm nay chúng ta có cần phải cướp đoạt danh ngạch nữa hay không."
Đợi đến lúc chạng vạng tối, Diệp Trường Thanh thấy đã gân xong thì nhờ ba người Te Hùng, Thánh chủ Vân La, Thánh chủ Dao Trì tự mình đến xem để phân phát xuống.
Số lượng không ít, nhưng muốn để tất cả mọi người trong Tam đại Thánh địa ăn no thì chắc chắn là không thể làm được, bởi vì thời gian quá ngắn.
Ý định của Diệp Trường Thanh là để cho mọi người nếm thử trước, xem mùi vị của Ma tộc này như thế nào.
Đối với cái này, ba người Tê Hùng đương nhiên là không có dị nghị.
Chẳng bao lâu, từng món ngon được làm từ Ma tộc lần lượt được phân phát đến tay của đông đảo đệ tử trong Tam đại Thánh địa.
Các trưởng lão và lão chấp sự cũng là mỗi người một phần.
Số lượng không nhiều, nhưng người người đều có.
Nhìn mỹ thực có ở trên tay, đông đảo đệ tử đều hít sâu một hơi hưởng thụ, hương thơm phả vào mặt, khiến cho nguyên một đám đều lộ ra vẻ hưởng thụ.
“Thơm quá."
"Ta muốn nếm thử."
Có người gắp một miếng thịt cho vào bên trong, sau đó cả người của hắn trực tiếp ngu ngơ nguyên tại chỗ, hai mắt trừng đến căng tròn.
Trong miệng chậm rãi nhai nuốt lấy giống như không buông bỏ bất kỳ cảm giác rất nhỏ nào.
Nhắm mắt lại và từ từ nếm thử, hương thơm không cách nào hình dung kia lưu chuyển ở giữa mồm và miệng, sau đó bùng nổ ở trong miệng.
Mãi một lúc lâu sau, tên đệ tử này mới mở to mắt, không thể tin được nói.
"Đây là loại mỹ vị thần tiên gì vậy..."
Nghe vậy, các sư huynh đệ ở một bên đều cảm thấy tò mò, đồng thời ào ào nếm thử một miếng, sau đó là từng tiếng kinh ngạc vang lên.
"Chết tiệt, mẹ nó mỹ phiên."
"Hương vị này... Tại sao ta lại cảm thấy còn ngon hơn trước chứ?"
"Đây là hương vị của Ma tộc, ta không ngờ tới, thật sự không ngờ tới."