Chuong 965:Laganla cang ngay cang phi
Chuong 965:Laganla cang ngay cang phiChuong 965:Laganla cang ngay cang phi
Chương 965: Lá gan là càng ngày càng phì
"Lên."
Sau khi quan sát một lúc, Từ Kiệt cũng không nói nhảm mà nháy mắt ra hiệu với mọi người.
Kế tiếp sau đó, chỉ thấy vài cái bóng đen tụ tập ở trong bóng tối, người thì bĩu môi, người thì cầm Khổn Yêu thằng, trước sau chỉ trong mấy hơi thời gian như thế lại có thêm năm con Ma thú khác bị chế phục.
Quá thuận lợi, thuận lợi đến mức mọi người cũng không biết nên nói cái gì.
Sau khi lại lân nữa giao năm con Ma thú cho đệ tử phụ trách trông coi, đám người Từ Kiệt lại hành động, liên tiếp ba lân đều dễ như trở bàn tay mà chế phục những con Ma thú kia.
Mà cái này phải gọi là đánh đâu trúng đó, khi số lân thành công ngày càng tăng, lá gan của đám người Từ Kiệt cũng càng lúc càng lớn.
"Sư đệ, ta cảm thấy những Ma tộc này không giống như là có âm mưu gì đó."
Lưu Sương nhỏ giọng nói với Từ Kiệt, xem ra trước đó là do bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nghe vậy, Hứa Kiệt bíu môi nói.
"Là ta đánh giá chúng nó quá cao rồi."
Nói xong, tâm lý Từ Kiệt còn cảm thấy thắc mắc, chỉ thế thôi mà sao đám Ma tu đó sùng bái cái gì chứ?
Còn đem Ma tộc trở thành là những sinh vật giống như thần thánh, nhưng kết quả thì sao, mẹ nó chỉ có chút bản lĩnh này?
Chẳng phải việc này dễ làm hơn cả Yêu tộc sao?
Sau khi mọi người phát hiện ra lũ Ma tộc thực sự không có phòng bị gì, không chỉ là đám người Từ Kiệt mà lá gan của những người khác cũng càng ngày càng phì.
Càng về sau mọi người gần như đều đã hơi cảm giác không chút kiêng ky gì.
Dù sao đi nữa, những tên Ma tộc này hoàn toàn không chút phòng bị nào, nếu đã là như thế thì không phải mẹ là muốn làm sao mà làm, muốn làm thì làm sao.
Phía dưới, đông đảo Ma tộc đều ở trong lặng yên không một tiếng động này bị bắt giữ, trong khi những con Ma tộc khác lại sửng sốt không có một điểm phản ứng nào.
Trong hư không, bọn người Thạch Thanh Phong và Vân Tiên Đài vẫn luôn phòng bị đám Ma Thần của Ma tộc, nhưng sau khi đợi trái đợi phải mà vẫn không nhìn thấy Ma tộc có bất cứ phản ứng gì.
Vì để tránh rút dây động rừng, mọi người cũng không dám trải rộng Đế niệm.
Nhưng dựa theo tình huống bình thường mà nói, lẽ ra đối phương phải có động tĩnh từ lâu mới đúng, không khả năng mãi đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện ra được.
"Đã trôi qua một canh giờ rồi."
Một vị lão tổ của Thánh địa Dao Trì nói với vẻ mặt tràn đầy cổ quái.
Một canh giờ, Yêu tộc vẫn rất im ắng, nghe xong lời này, Bạch Tổ có chút không xác định hỏi một câu.
"Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa hành động sao?"
"Không thể nào, đã một canh giờ rồi, sao có thể còn chưa động thủ được?"
Nói giỡn gì vậy, không động thủ thì bọn họ tới đây làm gì? Chỉ nằm sấp trong màn đêm và quan sát thôi sao.
"Vậy tại sao vẫn không có động tĩnh?"
Nếu bọn họ đã động thủ rồi thì không có khả năng an tĩnh đến mức này được, lẽ ra bọn chúng phải sớm nên phát giác được, sau đó làm loạn lên mới đúng.
Chúng lão tổ không hiểu ra sao, cho dù có làm sao cũng đều nghĩ không thông.
Thật ra thì bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ Ma tộc nào, dù sao việc Ma tộc xâm lấn cũng không phải thường thấy, cũng không biết lần trước là khi nào.
Hơn nữa, cho dù là có thì quy mô cũng rất nhỏ, còn cuộc xâm lược quy mô như vậy của Ma tộc thì đây là lần đầu tiên trong lịch sử.
Cho nên chúng lão tổ cũng không phải hiểu rất rõ ve đám Ma tộc này.
Nhưng trước mắt tới xem, tình huống này có chút không thích hợp, bởi vì nó có chút yên tĩnh quá.
"Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Một vị lão tổ có chút không xác định nói, trong lòng hắn đang cảm thấy lo lắng có phải mọi người đã bị Ma tộc bắt giữ rồi không, nhưng lời vừa nói ra đã lập tức bị phản bác.
"Làm sao có thể? Cho dù bắt được heo thì cũng phải gây tiếng động, nhưng tại sao một chút động tĩnh không có là không có như vậy chứ?”
Những lời này rất không tôn trọng với Ma tộc, dù sao bọn chúng cũng là ở trong lặng yên không một tiếng động bị người của Tam đại Thánh địa bắt giữ.
Hơn nữa là do số lượng của bọn chúng cũng không ít, cho nên càng không thể phát tiếng ra tới bên ngoài được.
Các vị lão tổ ở trong hư không lo lắng đến nhảy dựng lên, trong khi những người ở bên dưới bắt đến quên cả trời đất.
Mẹ nó cái đồ chơi này quả thực quá mức dễ dàng rồi, cứ giống như là lúc ăn bánh bao hấp, trái một cái và phải một cái vậy.
Thậm chí còn có người còn nhịn không được mà cảm thán nói. "Lão tửu quỷ, ngươi cảm thấy Yêu tộc này vì sao lại tốn nhiều công sức đến với thế giới Hạo Thổ này làm gì? Có mưu đồ gì?"
Thanh Thạch lộ ra vẻ mặt cổ quái mà hỏi Hồng Tôn, rốt cuộc thì những Ma tộc này đến đây để làm gì?
Nghe vậy, Hồng Tôn thản nhiên trả lời một câu.
"Đưa ấm áp."
Cái này còn không phải là đưa ấm áp sao, không chỉ có hương vị hoàn mỹ, hơn nữa mẹ nó còn dẽ bắt như vậy nữa.
Tuy rằng thực lực chính diện không yếu, nhưng còn về những phương diện khác... . Nói chung là một lời khó nói hết.
Thật giống như không có não vậy.
Nhưng bởi cái gọi là ở trong chăn mới biết chăn có rận *, ngay khi lá gan của mọi người càng ngày càng phì, ngày càng có nhiều Ma thú bị bắt và cuối cùng vẫn là bị lũ Ma tộc phát hiện.
Nói đến cũng khéo, chủ yếu lại là do một tiểu đội Thẩm Tiên, Vạn Tượng.
Thu hoạch tương đối khá này làm cho tất cả mọi người đều rất hưng phấn, ngay lúc bọn họ đang chuẩn bị động thủ thì Vạn Tượng vô tình giam phải đuôi của một con Ma thú, khiến cho con Ma thú này nhất thời bị đánh thức.
Khi nó trợn mắt vừa thấy thì không biết từ khi nào ở bên người mình đã bị vây đây mấy tên đại hán cường tráng.
Ngay sau đó, đôi mắt của con Ma thú này mở to, sau đó đột nhiên gầm lên giận dữ. .
"Ngươi muốn làm gì?"
Nhìn Vạn Tượng lấy chân tay lóng ngóng khiến cho bọn người Thẩm Tiên cả kinh, ngươi mẹ nó không nhìn xem dưới chân mình có gì mà đã dẫm loạn vậy.
Đối với cái này, Vạn Tượng lại tỏ ra bất lực.
“Ta... Ta không chú ý."
"Ngươi thật là..."
Hiện tại mẹ nó đang có cuộc tấn công ban đêm như vậy, ngươi cho rằng mình đang đi tản bộ sao, trước khi đặt chân xuống mà còn không biết nhìn một chút sao.
Trước đây mọi chuyện vẫn luôn diễn ra rất thuận lợi như thế, cho nên mới dẫn đến phòng bị ở trong lòng của mọi người đề u giảm ít đi không ít, dân dân mọi người cũng bắt đầu không xem ra gì.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, theo tiếng gâm lên giận dữ của con Ma thú này, khiến cho càng có nhiều Ma thu bị đánh thức. Nhìn thấy từng tên Ma thú mở to hai mắt mắt và trừng mắt nhìn mọi người như vậy, Thẩm Tiên cũng không chút do dự mà vứt xuống thẳng một câu.
"Chạy."
Cả người xoay người không chút do dự mà bỏ chạy.
Những người khác thấy vậy, tự nhiên cũng không dám ở lâu mà lập tức đuổi sát phía sau.
Dù sao mọi người cũng đã thu hoạch được không ít, cho nên lúc này tự nhiên không khả năng đi đối đầu trực diện với Ma tộc.
Sau khi những con Ma thú bị kinh động kia đã phát ra những bóng người của Nhân tộc, nguyên một đám cũng không chút do dự mà đuổi theo.
Cùng lúc đó, Ma Thần cũng bị kinh động, lập tức ra tay, nhưng lại bị đám người Vân Tiên Đài và Thạch Thanh Phong kịp thời ngăn cản.
"Hiện tại mới đến."
Chư vị lão tổ có thể nói là chờ đến hoa muốn cảm ơn luôn rồi.
Chờ mãi chờ mãi, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, hiện tại thì hay rồi, cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng động tĩnh này không phải quá lớn rồi không?
Trong nháy mắt đã bị nhiều Ma thú phát hiện như vậy, các ngươi đây là sao, trộm mẹ nó Ma Thần luôn sao?
Phía trước, đệ tử của Tam đại Thánh địa đang chạy loạn xạ như điên, phía sau là vô số Ma thú đang đuổi theo không bỏ.
Trên tường thành của Thiên Hồng quan, mọi người đã chuẩn bị tốt từ lâu, chỉ cân mọi người tới là sẽ lập tức mở cửa thành, chuẩn bị yểm trợ cho mọi người rút lui.
Tất cả đều đã được lên kế hoạch nên không có ai cảm thấy hoảng loạn.
Nhưng khi nhìn thấy số lượng Ma tộc đang đuổi sát ở phía sau, người trên tường thành vẫn là nhịn không được ngây người một lúc.
“Đậu xanh rau má, đây là gây sự với Ma Thần sao? Sao lại thu hút nhiều người như vậy."
"Đừng nói nhảm nữa gõ chuông, số lượng tới nhiều lắm."
Không nói đã nói tốt là đánh lén sao, tại sao lại dem toàn bộ Ma tộc đều đưa tới vậy?
Một đường đoạt mệnh chạy như điên, Thẩm Tiên giận dữ chửi bới suốt dọc đường.
"Mẹ nó chỉ bằng một cước này của ngươi đã giãm cho toàn bộ Ma tộc tỉnh lại luôn rồi."
"Ta cũng không biết. Hơn nữa đuôi ngắn như vậy, ai biết được."
"Đừng nói nhảm nữa, đi mau."
Bởi vì số lượng Ma tộc tới có hơi nhiều, cho nên không ai dám quay đầu nhìn lại.