Chương 966: Thẳng tiến xông vào bên trong?
Chương 966: Thẳng tiến xông vào bên trong?Chương 966: Thẳng tiến xông vào bên trong?
Chương 966: Thang tiến xông vào bên trong?
Người của Tam đại Thánh địa một đường chạy như điên, mặc dù một cúng Ma Thần đã bị đám người Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong giữ lại.
Nhưng vào lúc này, ngay khi mọi người quay đầu nhìn phía sau lưng một cái thì đã nhìn thấy một biển Ma tộc vô biên vô tận.
Số lượng đó tựa như một cơn thủy triều ập về phía mọi người vậy, nếu bị đuổi kịp thì có thể xác định vững chắc là sẽ mất mạng, cho dù là cường giả cấp Đại Thánh cũng không có mảnh may cơ hội nào.
Không chỉ số lượng đã khiến làm người ta đến da đầu tê dại, mà trên tay của mọi người còn mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn Ma tộc thu được, mà điều này rõ ràng là đã ảnh hưởng tới tốc độ.
Mắt thấy đám Ma tộc ở phía sau càng ngày càng gần, có người nhịn không được nói.
"Ném lũ Ma tộc này đi, nếu không trở về không được."
"Ngươi nói cái gì?”
Nhưng vừa dứt lời, đồng bạn ở xung quanh đều đồng loạt trợn mắt nhìn, một bộ dáng vẻ tiểu tử ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa.
"Ta...
"Chúng ta mẹ nó tối nay đi ra ngoài là vì cái gì?"
"Cái này...
Mẹ nó "Cực khổ'lắm mới lấy được nhiều nguyên liệu nấu ăn, vậy mà bây giờ ngươi lại nói là muốn chúng ta vứt đi sao?
Cái còn không phải là thịt đã đưa đến miệng rồi còn để nó bay hay sao?
Vứt bỏ nguyên liệu là chuyện tuyệt đối không có khả năng, mọi người đều đã thèm ăn một ngụm này cả ngày rồi, bây giờ cổng thành đã ở ngay trước mắt, cho dù có nói cái gì thì cũng không thể vứt đi được.
"Dùng phù trận và trận bàn để trì hoãn một lát."
Có người mở miệng nói, trước mắt cũng chỉ có biện pháp này, có thể kéo dài được lúc này thì hay lúc đấy.
Nghe vậy, mọi người lần lượt lấy ra phù trận và trận bàn, cũng không ai rảnh đến việc bố trí gì đó nữa mà cứ tiện tay ném xuống đất một cái, nhanh chân bỏ chạy.
Dù sao phía sau bọn họ có rất nhiêu Ma tộc như vậy, cho dù chúng nó thấy được những phù trận và trận bàn này, muốn tránh né cũng chỉ lãng phí thời gian.
Nhưng chỉ cần có thể kiên trì thêm một chút nữa thì mọi người sẽ an toàn bước vào trong thành.
Không lâu sau, dọc theo đường đi đã phủ đầy phù trận và trận bàn, vào thời khắc sinh tử trước mắt, mọi người tự nhiên không rảnh quan tâm đến việc mình có bỏ được hay không.
Phù trận và trận bàn, bất luận phẩm giai đều bị ném xuống đất như thể không cần tiền vậy.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới chính là lũ Ma tộc ở phía sau, chúng nó chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy rõ những tấm phù trận và trận bàn ở trên mặt đất.
Nhưng mẹ nó bọn người kia, cư nhiên không hề có ý định tránh né gì cả mà trừng trừng lao vê phía trước, ngay cả việc quay đầu lại một chút cũng không có.
Rồi sau đó chỉ nghe thấy phía sau không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh của phù trận và trận bàn.
Âm thanh vang vọng khắp bầu trời, còn Ma tộc đương nhiên là tử thương thảm trọng.
"Ha2"
Những người chạy loạn như điên ở phía trước, sau khi nghe ở phía sau truyên đến từng trận chấn động lớn như vậy thì nguyên một đám đều khẽ cau mày.
"Đơn giản như vậy luôn sao?”
Phải biết rằng, vừa rồi bọn họ đều là tùy tay ném một cái, hơn nữa còn có có bất cứ ý định che giấu nào.
Phù trận và trận bàn trần trụi nằm ở trên mặt đất, chỉ cần liếc mắt có thể nhìn thấy như thế.
Vậy mà mẹ nó thế quái nào lại dẫm lên như thế?
Đừng nói là bọn họ, lúc này ngay cả những người đang ở trên tường thành cũng đều lộ ra vẻ mặt mơ hồ, rõ ràng là không nên như vậy.
Thậm chí bọn họ càng xem càng thêm rõ ràng, sau đó lộ ra vẻ mặt bất lực mà trơ mắt nhìn lũ Ma tộc kia dẫm lên mà đi, thật giống như không thấy được vậy.
"Ma tộc này là không sợ chết sao?"
"Sợ là không có đầu óc đi."
Phàm là mẹ nó những kẻ có một chút linh trí thôi thì mịa nó đều biết cách tránh một chút, làm gì có người nào mẹ nó sẽ cứ như thế mà dẫm lên như vậy?
Theo sự truy kích của đám Ma tộc, càng ngày càng có nhiều người chạy tới tường thành, ngay cả Diệp Trường Thanh, hai người Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh cũng chạy đến tường thành.
Sau khi nguyên một đám nhìn thấy lũ Ma tộc đang điên cuồng giẫm lên phù trận và trận bàn mà đi tới như vậy, Diệp Trường Thanh cũng xem đến phát ngốc luôn rồi.
Thậm chí vừa rồi chính mình còn nhìn thấy rõ một con Ma thú, chỉ cần xoay nhẹ sang trái hoặc phải một chút là đã có thể tránh được một tấm phù trận. Nhưng mẹ nó con Ma thú này lại không chút do dự ma dam lên nó de đi.
Ngươi nói ngươi không thấy cũng không sao, nhưng mẹ nó trước mắt có một tấm phù trận lớn từng này rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn không thấy được sao?
Không chỉ có một con Ma thú này, mà cả những con Ma thú khác cũng không sợ phù trận và trận bàn này chút nào.
Vừa nhìn một chút thì ở trong đầu của Diệp Trường Thanh chợt nảy ra một ý tưởng.
Những tên Ma tộc này giống hệt như những con gia cầm và dã thú mà bản thân hắn đã nhìn thấy ở kiếp trước.
Ngoại hình giống nhau, tiếng kêu giống nhau, thậm chí là cả điểm yếu cũng giống nhau, vậy thì... chỉ số thông minh có phải ...
Nhìn thấy đám Ma tộc người trước ngã xuống, người sau tiến lên lao vê phía phù trận và trận pháp như vậy, khiến cho Diệp Trường Thanh cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
Chỉ cần chỉ số thông minh cao hơn một chút thì sẽ không đến mức như thế, hoặc là nói bọng chúng quả thực là dũng mãnh không sợ chết.
Nhưng cho dù có là như thế, tốc độ di chuyển của lũ Ma tộc vẫn rất nhanh và khoảng cách trước sau đang không ngừng được kéo lại gần.
Mắt thấy còn sắp bị đuổi kịp, những người chạy ở phía trước như điên đều cảm thấy luống cuống.
Trên tường thành, Diệp Trường Thanh thấy thế thì quay sang nói với Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh.
"Các ngươi dùng phù triện và trận bàn thử xem, cứ ném thẳng vào mặt Ma tộc là được."
Hả?
Nghe vậy, hai nữ đều cảm thấy sửng sốt, trực tiếp hướng trên mặt mà ném sao? Cách này của ngươi có chút quá mức khinh người rồi đấy
Ngay cả người bình thường cũng biết cách trốn tránh, ngươi cứ trừng trừng ném thẳng vào mặt của lũ Ma tộc như vậy thì có ích lợi gì?
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ và nhìn chăm chú của hai nữ, Diệp Trường Thanh bình tĩnh nói.
"Ném."
""
Nghe vậy, mặc dù hai nữ không biết vẫn Diệp Trường Thanh đang nghĩ gì nhưng vẫn gật đầu và làm theo lời dặn.
Mà Diệp Trường Thanh thì lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Ma tộc, nếu như hắn đoán không sai, vậy hẳn là... Rất nhanh, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Anh lấy phù trận và trận bàn ra, sau đó theo sự phân phó của Diệp Trường Thanh mà ném thẳng vào mặt Ma tộc.
Nhìn thấy những tấm phù trận và trận bàn pháp được ném ra từ tường thành, tất cả những người đang chạy loạn xạ như điên đều choáng váng.
Mẹ nó ai đây? Ném cho vui sao, cái này có cái rắm mà dùng.
Ngươi tưởng đó là tiểu hài tử đang đánh nhau sao, còn ném đá nữa chứ.
Người ta là Ma tộc, ngươi cho rằng sẽ bị phù trận và trận pháp mà ngươi nhắm vào mặt đánh trúng không...
Bùm, ngay giây tiếp theo, lại lân nữa truyền đến tiếng nổ mạnh của phù trận và trận bàn từ phía sau, khiến cho mọi người lập tức ngây đại, mẹ nó cái này mà cũng dùng được sao?
Có người thật sự nhịn không được mà quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó chỉ thấy đám Ma tộc này đúng là mẹ nó không né thật, thậm chí là lũ Ma tộc này không cần phải né hay tránh gì mà cứ cắm mắt hướng về phía phù trận và trận bàn.
Thậm chí là chỉ cần nghiêng đầu dù chỉ một chút thôi, mà những con Ma tộc này vẫn như cũ là không nguyện ý, nguyên một đám cứ như vậy mà trơ mắt nhìn tấm phù trận và trận bàn bay về phía mình,"phù một tiếng đập thẳng lên mặt mình.
Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh ở trên tường thành cũng nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Hai nữ lộ ra vẻ mặt không thể tin cách này có thể làm được, sau đó nguyên một đám mang theo vẻ mặt ngơ ngác mà quay đầu nhìn về phía Diệp Trường Thanh.
"Phu quân, sao ngươi lại biết?"
"Đoán."
Nói xong, Diệp Trường Thanh lại nhìn ve phía mất con Ma tộc này, trong mắt dần dần tràn ngập vẻ kỳ quái.
Quả nhiên, sau ngoại hình, giọng nói và điểm yếu thì chỉ số IQ của Hắn cũng giống như kiếp trước.
Đối với đám Ma tộc này, Diệp Trường Thanh thật sự... Đã không còn cách nào để hình dung.
Những tu sĩ khác ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, sau khi nguyên một đám đã phục hồi tinh thần lại thì tinh thân cũng trở nên phấn chấn hơn, sau đó đồng loại lấy phù trận và trận bàn ra rồi ném đi.
Dù sao số lượng của Ma tộc nhiều như vậy, hơn nữa chúng nó cũng hoàn toàn không đi né, cho nên ném ở chỗ nào thì cũng đều có kết quả tất trúng.
Phù triện, trận bàn như là những hạt mưa rơi xuống vào trong trận địa của Ma tộc, sau đó dựa vào sự công kích của trận bàn phù trận và trận bàn, những người mang theo nguyên liệu nấu ăn cuối cùng cũng đã thành công trở vê Thiên Hồng quan an toàn.
Thấy vậy, đám người Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong cũng lân lượt thoát thân, cổng thành đóng lại, đông đảo Ma Thần han nộ rít gao và phát động tấn công, nhưng dựa vào sức mạnh của trận pháp, Nhân tộc không hề sợ hãi chút nào.