Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 277 - Chương 967: Thứ Này Thật Xấu Xí

Chương 967: Thứ này thật xấu xí Chương 967: Thứ này thật xấu xíChương 967: Thứ này thật xấu xí

Chương 967: Thứ này thật xấu xí

Cũng không biết vì cái gì mà nỗi sợ hãi về Ma tộc của mọi người giờ đã giảm đi rất nhiều.

Cho dù mọi người có phải đánh thêm một trận đại chiến với lũ Ma tộc thì cũng không sợ chút nào, thậm chí tâm tình còn có vẻ có rất thoải mái.

"Đừng giết chết, tìm cơ hội bắt sống."

"Đúng đúng đúng.'

Muốn nói rắc rối duy nhất chính là lũ đủ loại năng lực thiên hình vạn trạng kia của Ma tộc.

Hoặc là phòng ngự kinh người, hoặc là độc dịch đầy người, hoặc là tốc độ cực nhanh.

Cho dù vừa rồi có phù trận và trận bàn oanh tạc bừa bãi đi chăng nữa, số lượng tử vong trên thực tế của Ma tộc cũng không phải có quá nhiều.

Đừng chỉ nhìn bọn gia hỏa kia có lỗ mãng thì lỗ mãng, nhưng khả năng phòng thủ cũng là thật sự rất mạnh.

Ném phù trận cấp thấp và trận bàn vào mặt cũng là một chút đánh rắm không có.

Nhưng hiện nay, có trận pháp ở trong tay, Nhân tộc ở phía bên này có rất nhiều cách để bắt sống lũ Ma tộc.

Đại chiến chạm vào là nổ ngay, nhưng khi Diệp Trường Thanh xem xét tình hình chiến đấu và nhận ra Nhân tộc chiếm ưu thế thì hắn cũng trèo xuống khỏi tường thành.

Về phần nguyên liệu nấu ăn Ma tộc vừa mang về kia, bọn chúng cũng đã lập tức được người của Liên minh Linh trù tiếp quản trước.

Đợi đến khi Diệp Trường Thanh đi vào phòng bếp, một nhóm Linh Trù Sư đang bận rộn xử lý.

Bởi vì số lượng người ăn cơm trước mắt là của cả Tam đại Thánh địa, hơn nữa nếu nhà bếp tiếp tục được đặt ở trong trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất thì Thánh địa Dao Trì và Thánh địa Vân La gần như không có gì để ăn.

Cho nên, sau khi mọi người tính toán một chút thì đã quyết định tìm một khoảng sân rộng ở trong thành và cải tạo nó thành nhà bếp.

Trước đây Diệp Trường Thanh đã dạy cho mọi người cách xử lý Ma tộc thông thường, cho nên đối với chúng Linh Trù Sư mà nói, xử lý đơn giản thì không gặp vấn đề gì.

Vừa bước vào tiểu viện là đã thấy những Linh Trù Sư này đang mổ heo thì mổ heo, làm thịt dê thì làm thịt dê, cạo vảy cá thì cạo vảy cá, bận bịu đến quên cả trời đất.

"Giữ lấy nó."

"Được được.

"Ngươi mẹ nó đừng để nó động coi." Năm vị Linh Trù Sư vây ở một chỗ, trong đó có bốn người at gao đè lại một con heo trắng to lớn, người còn lại cầm trong tay một con dao găm lưỡi rộng, không ngừng tìm kiếm vị trí.

Trong thế giới Hạo Thổ này không có con dao giết heo, nhưng những con dao găm lưỡi rộng được các Linh Trù Sư sử dụng đều giống nhau, chỉ cần có thể xuyên thủng là được.

Chỉ là mặc dù bốn vị Linh Trù Sư này đã giữ chặt con heo trắng to lớn kia, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy như không thể giữ được nó.

"Trói chân của nó lại trước, dùng Khổn Yêu thằng."

Khi đi ngang qua, Diệp Trường Thanh thuận miệng nói một câu bốn vị Linh Trù Sư nghe thấy thế thì mới có phản ứng.

"ồ, đúng đúng."

Sau đó bọn họ lại lấy Khổn Yêu thằng rồi trói tứ chi của nó lên, cứ như thế cuối cùng cũng ấn dễ hơn nhiều.

Khi con dao găm lưỡi rộng màu trắng kia tiến vào và con dao đỏ thò ra, con heo trắng to lớn này rất nhanh đã tắt thở.

"Mau lấy chậu hứng máu."

Đi dạo trong sân, Diệp Trường Thanh rất có một loại khá giống với kiếp trước, tại sao mẹ nó lại có một cảm giác giống như trong thôn đang mở một bữa tiệc lớn.

Nhưng ngay khi hắn đang đi dạo thì đột nhiên nghe có người nói.

"Cái thứ đồ chơi này xấu quá."

Sau khi tìm theo tiếng nhìn qua thì thấy một tên Linh Trù Sư đang cầm một con Ma thú có tướng mạo kỳ lạ ở trong tay.

Bởi vì trước đó vị Linh Trù Sư này chưa bao giờ nhìn thấy một con Ma thú như vậy, nhưng ngay khi hắn đưa tay về phía vây lưng để giết chết thì...

"Đừng di chuyển."

Diệp Trường Thanh thấy vậy vội vàng hét lên, nhưng vẫn là chậm một bước, vị Linh Trù Sư này đã hét lên một tiếng, sau đó chỉ cảm thấy cánh tay lập tức truyên đến cảm giác đau nhói.

Tiếng hét thảm thiết nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, sau khi nhìn khuôn mặt nhanh chóng tối sầm của người này thì có người trầm giọng nói.

"Ma thú này có độc."

"Nhanh, nhanh đưa hắn đến Liên minh Đan Sư”"

Ngay sau đó cũng không ai dám trì hoãn, hai người ở trong đó đã lập tức mang theo theo Linh Trù Sư này xông tới Liên minh Đan Sư, hơn nữa không ai trong số bọn họ biết chất độc này có gây tử vong hay không.

Mà những người khác còn lại cũng lộ ra vẻ mặt tò mò mà nhìn con cá xấu xí bị ném xuống dat kia.

"Đây là loại Ma thú gì vậy? Trước đó chưa từng nhìn thấy qua."

"Ta cũng là lần đầu tiên, nhưng nó trông như thế này, có thể ăn được không?”

Rất nhiều Linh Trù Sư đều lộ ra vẻ chán ghét.

Dù sao Linh Trù Sư cũng đánh giá một thứ nào đó dựa trên ngoại hình, nhưng ngươi thử nhìn cái thứ xấu xí này đi, vừa nhìn nguyên liệu xấu xí này thôi là đã biết không thể ăn được rồi.

Chúng Linh Trù Sư lộ ra vẻ mặt chán ghét mà nói, duy chỉ có Diệp Trường Thanh là hai mắt sáng lên, sau đó nhanh chóng bước tới rồi vươn tay bắt lấy con cá xấu xí kia.

Mọi người thấy thế cũng vội vàng kêu lên.

"Cơm Tổ cẩn thận."

"Đừng lo lắng, không sao đâu."

Sau đó chỉ thấy Diệp Trường Thanh vững vàng nắm lấy con cá xấu xí và tò mò đánh giá một phen, còn mọi người thấy hắn không có vấn đề gì thì lộ ra ngây ngẩn cả người, nhưng ngay khi tỉnh táo lại thì vẫn là một trận tán dương. .

"Không hổ là Cơm Tổ."

"Cơm Tổ uy vũ."

"Cơm Tổ vô địch."

Nghe được mọi người hoan hô cùng ngưỡng mộ, khóe miệng của Diệp Trường Thanh cũng lập tức giật giật, nhưng thời gian dài như vậy cũng thành thói quen.

Sau đó mọi sự chú ý của hắn vẫn đổ dồn vào con cá xấu xí ở trên tay của mình.

Con cá này thật sự rất xấu xí, miệng không phải miệng, mũi không phải mũi, đây không phải là cá Mặt Qủy của kiếp trước sao?

Một lũ xấu xí nhưng chắc chắn là một vị mỹ thực cực phẩm.

Mặc dù thân mang kịch độc nhưng sau khi được các đầu bep lành nghề xử lý, hương vị đó có thể so sánh với mỹ vị vây cá mập và bào ngư.

Chỉ là dù sao cái thứ đồ chơi này cũng có độc, kiếp trước cũng đã xảy ra chuyện hạ độc chết người.

Tuy không nhiều nhưng vẫn khiến hầu hết mọi người đều cảm thấy dè chừng, cho nên mới có rất nhiều người chưa từng ăn hoặc nói thật là không dám ăn.

Nhưng cho dù có nói thế nào, cái thứ đồ chơi này tuyệt đối có thể coi là nguyên liệu đỉnh phong thực sự.

"Cơm Tổ, cái thứ đồ chơi này xấu quá, hay là để ta vứt nó đi."

"Vứt đi sao? Bọn họ bắt được nhiều như vậy luôn sao." Hả?

Theo ngón tay của một vị Linh Trù Sư nhìn qua, khá lắm, chỉ thấy rất nhiều con cá xấu xí này được chất đống ở góc sân.

"Bắt được nhiều như vậy luôn sao?"

Mà tất cả những thứ này đều do người của Tam đại Thánh địa bắt mang về.

Vừa thấy nhiều như vậy, mọi người đều có chút bối rối, bởi vì cái thứ này này vừa độc vừa xấu, hiển nhiên là không ăn được.

"Đây là thứ tốt."

Nhưng khi mọi người đang do dự, Diệp Trường Thanh lại lên tiếng, nhưng khi nghe được lời này, rất nhiều Linh Trù Sư đều sửng sốt, sau đó lần lượt quay đầu nhìn về phía Diệp Trường Thanh, sau đó lại nhìn vào con cá xấu xí ở trong tay hắn, cuối cùng là nghi hoặc hỏi

"Cơm Tổ đại nhân, thứ này thật sự có thể ăn được sao?"

"Có thể, không chỉ có thể ăn được, hơn nữa hương vị còn rất ngon."

“Nhưng nó có độc."

"Xử lý nó là được rồi sao? Thân là Linh Trù Sư, đó không phải là những gì chúng ta cần phải làm sao?"

Hả?

Tất cả các Linh Trù Sư đều bị chỉnh ngốc, thứ này vốn đã có độc, phải xử lý thế nào?

Trong suy nghĩ của họ, nếu nguyên liệu đã thân mang độc thì trăm triệu đều ăn không được, cho dù ngươi có dùng cách nào để nấu thì mang độc là mang độc, cho dù có hương vị ngon đến mấy thì cũng gây hại cho con người, cũng không có khả năng mang một mặt mỹ vị được.

Cho dù có một số tu sĩ có tu vi cường đại hẳn là không sợ độc tố thông thường, nhưng điều này cũng đi ngược lại ý định ban đầu của Linh Trù Sư.

Làm nguyên liệu độc hại thì có khác gì với việc làm hại người?

Cho nên cho tới nay, mỗi khi các Linh Trù Sư của Trung Châu gặp phải nguyên liệu mang độc, bọn họ sẵn sàng từ bỏ chứ không chấp nhận bất kỳ rủi ro nào.

Nhưng giờ phút này Diệp Trường Thanh lại nói thứ này có thể ăn được, mùi vị cũng khá ngon, không bận tâm đến vấn đề độc.

Chính vì thế mới khiến cho đông đảo Linh Trù Sư ngần ngại mà há mồm nói.

"Cơm Tổ đại nhân, cho dù có hương vị ngon đến đâu thì nó cũng có độc."

"Đúng vậy, chúng ta cũng không thể đưa đồ độc cho người khác ăn được."

"Cơm Tổ đại nhân, nếu không thì cứ vứt thứ này đi, số lượng Ma thú có rất nhiều, cũng không cần phải để tâm đến một thứ giống như thế này được."
Bình Luận (0)
Comment