Chương 972: Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
Chương 972: Cảm Thấy Có Gì Đó Không ĐúngChương 972: Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
Chương 972: Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
Cảm xúc của đông đảo Yêu Đế đối với Nhân tộc chính là nghiến răng nghiến lợi, hiện tại có được một cơ hội như vậy, bọn hắn sao có thể bỏ lỡ.
Chẳng mấy chốc bọn chúng đã chọn ra hai gã Yêu Hoàng mang theo một đội đến Thiên Hồng quan trước.
Một mặt là để chế nhạo Nhân tộc một phen, mặt khác là để cũng là nhân cơ hội công phu sư tử ngoạm, mở miệng đàm phán điều kiện với Nhân tộc.
"Chuyến đi này của ngươi không thể làm mất uy nghiêm của Yêu tộc ra, hiểu không?"
"Yêu Đế yên tâm, ta biết nên làm như thế nào."
"Chà, vậy là tốt rôi, nhớ kỹ, nhất định phải khiến Nhân tộc phải lấy ra đủ thành ý."
"Vâng.
Cùng ngày hôm đó, một đội ngũ Yêu thú do hai vị Yêu Hoàng suất lĩnh xuất phát và một đường chạy tới Thiên Hồng quan của Nhân tộc.
Trong lòng của chúng Yêu Đế, Thiên Hồng quan lúc này nhất định là đã trở thành địa ngục trần gian.
Đoán không chừng là thi thể đều sớm đã chồng chất thành núi, cho dù Nhân tộc còn có thể thủ vững đi nữa thì cũng phải chật vật chống đỡ.
Suy cho cùng, những chủng tộc khác đều không có ý định chi viện, việc chỉ dựa vào một mình Nhân tộc để bảo vệ Thiên Hồng quan và ngăn chặn Ma tộc chỉ là một việc làm người sỉ nói mộng.
Trên đường đi qua, tâm tình của đội Yêu tộc này rất kích động, cuối cùng bọn chúng cũng có thể trút được một ngụm ác khí của mình ở trước mặt Nhân tộc.
Thậm chí dọc theo đường đi này bọn chúng còn không thèm nghỉ ngơi, chỉ muốn chạy đến Thiên Hồng quan càng sớm càng tốt để có thể trào phúng Nhân tộc một phen cho thật tốt.
Chỉ là ngay khi hai tên Yêu Hoàng này suất đội thành công đuổi tới Thiên Hồng quan, trong mắt của nguyên một đám lại tràn đầy nghi ngờ.
Bởi vì phải tránh khỏi lũ Ma tộc, cho nên Yêu tộc đã chạy đến Thiên Hồng quan từ phía bên kia.
Tuy nhiên, đứng ở bên ngoài quan, bọn chúng lại không cảm nhận được chút căng thẳng nào trong bau không khí, cái này mẹ nó có chỗ nào giống với bộ dáng đang chiến đấu với lũ Ma tộc chứ.
Đặc biệt là vài tên đệ tử phụ trách trấn giữ cổng thành, lúc này nguyên một đám đang vô cùng thích ý mà ở nơi đó tán gau cái gì đó, trong đó có hai người còn cam một cây xiên tre, nhàn nhã xỉa răng. "Phù, cuối cùng thì ta cũng được ăn một bữa cơm. Ngươi không biết đâu, ta đã suy nghĩ ve bữa cơm này suốt ba ngày rồi."
"Ai mà không đâu, hiện tại bọn người kia càng ngày càng điên cuồng, hơn nữa nguyên một đám còn tiến bộ quá nhanh."
"Đừng nói nữa, thân pháp của sư đệ nhà ta đều đã viên mãn, rõ ràng lúc trước hắn chỉ mới bước vào đại thành, trước đó cũng chưa từng chú ý đến việc tu luyện thân pháp, hiện tại có quỷ mới biết vì sao lại thành ra thế này."
"Càng ngày càng khó kiếm được một bữa cơm."
"Yêu tộc tới rồi."
Có người lên tiếng nhắc nhở, lúc này vài tên đệ tử nghe vậy thì cũng quay đầu nhìn về phía một đội Yêu tộc đang bước tới.
Bởi vì bọn họ đã nhận được tin tức Yêu tộc sẽ đến đây, cho nên đối với cái này, mấy người bọn họ cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Lúc này, hai gã Yêu Hoàng đang đi tới trước cổng thành, sau đó ngay khi nguyên một đám nhìn các đệ tử của Nhân tộc mặt mày hồng hào như vậy thì nghi hoặc nói.
"Cái kia, hai ngày nay Ma tộc không có tiến công sao?"
Đây mẹ nó hoàn toàn không giống như bộ dáng đại chiến với Ma tộc, ai mẹ nó có thể tại loại thời điểm này mà còn vẻ mặt hồng quang, khí sắc nhìn qua còn muốn tốt hơn nhiều so ngày thường như vậy chứ?
"Tới rồi."
Về vấn đề này, mấy người chỉ thản nhiên trả lời, dù sao hôm qua bọn họ cũng mới vừa đại chiến một trận với lũ Ma tộc.
Nói đúng ra thì hẳn là Nhân tộc đã đánh lén Ma tộc một phen và mang về rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Nếu phải nói thì Ma tộc đúng là đã bị bức cho không có cách nào thật, từ lúc không chút bố trí phòng vệ nào ban đầu cho đến khi phải hèn hạ bắt đầu thiết trí thủ vệ, hơn nữa chủ yếu còn là vào ban đêm.
Dù sao bọn chúng cũng không thể làm gì khác được, bởi vị đám Nhân tộc này mẹ nó chỉ tới vào buổi tối, mỗi một lần đều âm hiểm đến cực điểm.
Nhưng đối với vấn đề này, Nhân tộc là có biện pháp giải quyết, chỉ là mấy cái thủ vệ, còn có thể ngăn được bọn họ sao?
Thường thì mẻ nguyên liệu đầu tiên chính là đám thủ vệ này.
Tới rôi? Vừa nghe được câu trả lời của vài tên đệ tử Nhân tộc này, hai tên Yêu Hoàng càng thêm khó hiểu, Ma tộc tới rồi, các ngươi mẹ nó từ khi nào lại có thể rơi vào trạng thái như vậy?
Chẳng lẽ là nói Ma tộc không có tiến công, hay bọn chúng đang đợi cái gì? Đây là lời giải thích duy nhất, còn sự khinh thường trong mắt các ngươi mẹ nó là có ý gì?
Chúng nó ngàn dặm xa xôi tới đây, hơn nữa còn chưa có cơ hội chế nhạo Nhân tộc đâu, vậy mà hiện tại còn ngược lại là bị vài tên đệ tử Nhân tộc coi thường rồi.
Cái này không hợp thói thường, vẻ khinh bỉ ở trong mắt kia không hề che giấu chút nào, khiến cho hai con Yêu Hoàng này nhìn đến sửng sốt một chút.
Không phải, các ngươi mẹ nó hiện tại đang phải đối mặt với Ma tộc, nhu cầu cấp bách là rất cần sự hỗ trợ của chúng ta, tại sao ngươi lại coi thường chúng ta như thế?
Hai con Yêu Hoàng này đương nhiên có chuyện không biết, vài tên đệ tử của Nhân tộc này khinh bỉ như thế hoàn toàn là vì bọn họ đã tìm được nguyên liệu nấu ăn tốt hơn.
Bọn họ đã từng nghĩ rằng hương vị của Yêu tộc không tồi, nhưng sau khi gặp được Ma tộc, đông đảo Nhân tộc mới biết được Yêu tộc chẳng là gì so với Ma tộc.
Nếu như ngươi đã không phải là nguyên liệu nấu ăn mỹ vị thì ta đây còn dông dài với ngươi làm gì nữa.
Trong mắt hầu hết các tu sĩ của Nhân tộc, nói trắng ra thì giá trị của lũ Yêu tộc đã bị yếu bớt đi rất nhiều.
Có nguyên liệu nấu ăn Ma tộc rồi thì sẽ không còn có ai đi nhớ thương Yêu tộc nữa.
"Đi theo ta đi, các trưởng lão đang đợi."
Sau khi liên lạc với các trưởng lão ở phía trên, một đệ tử bình tĩnh nói với nhóm Yêu tộc, nghe xong lời này, hai tên Yêu Hoàng dẫn đầu càng thêm nghi hoặc.
Tình huống của Nhân tộc này dường như hoàn toàn khác xa so với những gì mà bọn chúng phỏng đoán.
Đặc biệt là sau khi tiến vào Thiên Hồng quan, hay lắm, ngươi nói cho ta biết mẹ nó đây chính là trạng thái nên có chiến tranh sao?
Trên một đường đi qua này, bọn chúng chỉ thấy có rất nhiều tu sĩ của Nhân tộc đang tới lui không ngừng, mặc dù đích xác là có không ít người trên thân bị thương, nhưng nụ cười hạnh phúc ở trên gương mặt kia là như thế nào?
Các ngươi mẹ nó là đang tác chiến đấy, người mà các ngươi đang đối mặt chính là Ma tộc, không biết khi nào sẽ trở thành thành phá người vong.
Ngay tại thời điểm mấy chốt này mà mẹ nó sao còn có thể cười được như thế?
Hơn nữa, niềm hạnh phúc trong nụ cười đó chắc chắn xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn không thể làm giả được.
"Có phải đám Nhân tộc đều bị bệnh không? Lúc này rồi mà còn có thể cười được như thế?"
"Không phải vì áp lực quá lớn, cho nên mới bị ép điên như thế chứ?"
Lúc vừa nghe thấy có một con Yêu thú nhỏ giọng nói thâm một câu như thế, hai con Yêu Hoàng ở phía trước lập tức sáng lên, đúng vậy, chính là như thế.
Rõ ràng là do bị áp lực quá lớn nên mới khiến cho không ít người đều bị bức điên như vậy, nếu không thì không có lời giải thích nào khác.
Chẳng trách, cảm xúc là sợ bóng sợ gió rồi, áp lực đối với Nhân tộc không phải là không đánh, mà là quá lớn nên mới dẫn tới một số vấn đề tâm lý.
Hai tên Yêu Hoàng này nghĩ như vậy, trong lòng cũng không khỏi bình tĩnh hơn rất nhiều, này mới đúng, đây lúc này mới đúng như những gì chúng nó tưởng tượng.
Nhưng chẳng bao lâu sau khi gặp được ba gã trưởng lão cấp Đại Thánh của Tam đại Thánh địa, vừa mở miệng thì đã khiến Yêu tộc ở phía bên này lại bị chỉnh ngốc.
Chỉ thấy mỗi một Thánh địa Vân La, Thánh địa Dao Trì và Thánh địa Đạo Nhất, từng người phái tới một vị trưởng lão cấp Đại Thánh đến phụ trách tiếp kiến hai tên Yêu Hoàng của Yêu tộc này.
Người tới của Thánh địa Đạo Nhất là phong chủ Mặc Vân của Văn Viện phong, nhưng khi hắn vừa nhìn thấy hai tên Yêu Hoàng của Yêu tộc này thì Mặc Vân đã lập tức lên tiếng.
"Sao thế, chẳng lẽ Yêu tộc các ngươi cũng bị Ma tộc tập kích, cho nên muốn chúng ta ra tay chi viện sao? Việc này đối với các ngươi có chút khó khăn, nếu không không lấy ra chút thành ý thì chúng ta rất khó có thể ra tay chỉ viện."
Hả?
Nghe thấy lời này, hai tên Yêu Hoàng của Yêu tộc này sửng sốt ngay tại chỗ, mấy lời này mẹ nó là có ý gì vậy?
Đây không phải là lời chúng ta nên nói sao? Còn nói Yêu tộc của chúng ta cần các ngươi chỉ viện nữa chứ? Chi viện cái con khi.
Không phải là Nhân tộc các ngươi cầu xin chúng ta chi viện sao?
Còn Mặc Vân hoàn toàn không ý thức được vấn đề trong lời nói của mình, dù sao trong đầu của mọi người, từ đầu đến cuối cũng chưa có người nghĩ đến việc cầu xin chi viện cả.
Nói đùa, những nguyên liệu nấu ăn này mỗi ngày còn không đủ ăn, nếu lại đi cầu tới những chủng khác tới chi viện thì chẳng phải càng không đủ ăn hơn sao?