Chương 973: Có Loại Cảm Giác Ron Cả Tóc Gáy
Chương 973: Có Loại Cảm Giác Ron Cả Tóc GáyChương 973: Có Loại Cảm Giác Ron Cả Tóc Gáy
Chuong 973: C6 Loai Cam Giac Ron Ca Toc Gay
Trong lúc nhất thời, hai bên trong đại điện đều rơi vào tram mặc, bầu không khí cũng dần dần trở nên ngượng ngùng.
Theo quan điểm của Mặc Vân, Yêu tộc chủ động tới đây còn không phải là vì cầu viện sao, mấy ngày nay mọi người đều ăn hang say quá nên không chú ý đến tình hình của các tộc khác.
Nhưng cho dù có nói thế nào đi nữa, nếu muốn được hỗ trợ thì phải trả một cái giá nào đó.
Về phần hai tên Yêu Hoàng của Yêu tộc này, lúc này bọn chúng càng không hiểu ra sao, chỉ viện? Chi viện cái gì? Yêu tộc của chúng ta cần ai tới chi viện?
Mẹ kiếp, cho tới tận bây giờ bên phía Yêu tộc của chúng nó còn chi từng gặp qua một con Ma tộc này, là ai cần chi viện cho ai?
"Không phải, trong cái này hình như có cái gì đó hiểu lầm rồi không?”
Hai tên Yêu Hoàng của Yêu tộc này nhìn về phía ba người Mặc Vân rồi buồn bực nói, Mặc Vân nghe vậy thì khẽ cau mày, còn hai vị trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu lại, biu môi rồi bất mãn nói.
"Không phải ngươi tới đây cầu chi viện sao?"
"Không phải."
"Vậy các ngươi tới đây làm gì? Nếu không có việc gì, vậy mau chóng mau rời khỏi đây đi. Thiên Hồng quan hiện tại rất bận rộn."
Không có việc gì thì đi tới lung tung làm gì, vừa lúc lại gân đến giờ ăn cơm, mà ba người Mặc Vân cũng lười nói nhảm, thoại âm vừa rơi xuống thì đã lập tức đứng dậy rồi rời đi.
"Không phải, chờ..."
Thấy vậy, hai con yêu Hoàng này đều sửng sốt, nhưng còn không đợi chúng nó giữ lại thì ba người Mặc Vân đã biến mất vô tung vô ảnh.
Lãng phí thời gian, trì hoãn giờ cơm của người ta.
Bởi vì bọn họ đã tìm nguyên liệu nấu ăn tốt hơn như Ma tộc, cho nên tạm thời không có gì ý tưởng gì về Ma tộc, bằng không hai con Yêu Hoàng này có thể ra khỏi Thiên Hồng quan hay không vẫn còn chưa biết đâu.
Dựa theo tính cách của Thánh địa Đạo Nhất ngày xưa, nguyên liệu nấu ăn đã đưa đến bên miệng thì làm gì có cái lý nào buồng tha.
Chỉ là do hiện tại tất cả mọi người đều đang thương nhớ cái đám Ma tộc kia, cho nên tạm thời không có thời gian để ý tới những Yêu tộc này.
Bởi vì trong tay của mọi người đã có nguyên liệu nấu ăn càng tốt hơn, cho nên Yêu tộc này đương nhiên chỉ có thể lùi lại một chút. Bởi vì Yêu tộc vẫn chưa hề nhận thức được nguy hiểm, cho nên sau khi biết sự tình phát triển hoàn toàn không giống như những gì mà bọn nó tưởng tượng, khiến cho hai con Yêu Hoàng này không hiểu ra sao, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng lại không có lựa chọn nào khác ngoài việc trực tiếp rời đi.
"Hôm nay ở Thiên Hồng quan này có chút không thích hợp."
"Đúng là có gì đó không ổn. Có vẻ như bọn họ một chút cũng không lo lắng về lũ Ma tộc."
"Đúng vậy, nhưng điều này sao có thể? Ma tộc hiện tại đều đang ở bên ngoài Thiên Hồng quan, chỉ bằng một mình Nhân tộc thì sao có thể ngăn cản được?"
"E rằng trong chuyện này có điêu gì đó mờ ám."
Bởi vì ở trong lòng của hai tên Yêu Hoàng này tràn đầy sự nghi ngờ, cho nên bọn chúng đã dẫn đội đi lang thang quanh Thiên Hồng quan.
Ý tưởng của bọn chúng thực ra cũng rất đơn giản, chính muốn tìm hiểu rõ ràng ẩn tình ở trong đó mà thôi.
Tuy nhiên, có một chuyện mà chúng nó hoàn toàn không ý thức được đó chính là, các ngươi thân làm nguyên liệu nấu ăn, cứ đi đi ngông nghênh ở trên đường như vậy đúng là có hơi thiếu tôn trọng tôn trọng người khác rồi.
Bộ dạng này còn giống với việc một bầy cừu đi tản bộ ở bên trong hang sói, đây không phải là tìm cái chết sao?
Vì vậy mà một đường đi qua, rất nhiều tu sĩ của Nhân tộc khi nhìn thấy những nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc này, trong mắt của nguyên một đám đều toát ra một cỗ ánh mắt cổ quái.
"Đây... Đây không phải là đang câu con sâu tham ăn của ta sao?"
"Nếu không thì bắt chúng nó lại?"
"Nhưng hiện tại ta không muốn ăn nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc, ta muốn ăn nguyên liệu nấu ăn Ma tộc cơ."
"Vậy thì cứ bắt lại trước, đề phòng mọi tình huống thì sao?"
Mặc dù trong lòng không có nhiều ý tưởng nhưng việc các ngươi cứ nghênh ngang ở trước mặt chúng ta lúc ẩn lúc hiện như thế này, thực đúng là có chút quá không tôn trọng người khác rồi.
Đừng nói là các đệ tử bình thường, ngay cả một đám Đại Thánh của Nhân tộc cũng đều có chút nhịn không được mà muốn ra tay.
Đây đều là nguyên liệu sao, đều đã đưa đến bên miệng, đây không phải là muốn làm người ta phạm sai lâm sao?
Nhưng lúc đầu mọi người đều đang bận muốn ăn cơm, cho nên mọi chuyện còn tính là tạm thời đều không có việc gì.
Nhưng chờ đến khi tranh đoạt xong, một số tu sĩ của Nhân tộc không cướp được danh ngạch ăn cơm lại một lần nữa nhìn về phía nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc này, ý nghĩ của nguyên một đám đều không khỏi bắt đầu trở nên linh hoạt.
Lúc đầu vẫn còn tốt, thẳng cho đến khi có ai đó mở miệng nói một câu.
"Các ngươi nói xem nếu chúng ta lấy được những nguyên liệu này, Cơm Tổ có thể cho chúng ta một bát đồ ăn không? Dù sao đều là cung cấp nguyên liệu nấu ăn."
"Hả?"
Cung cấp nguyên liệu nấu ăn có thể đổi lấy một miếng cơm ăn hay không, ý tưởng này vừa nảy ra thì ánh mắt của mọi ngời đều thay đổi.
Nghe có vẻ hợp lý đó, đoạt không được thì ta xuất lực, cung cấp nguyên liệu nấu ăn để đổi lấy miếng cơm cũng không quá phận mà.
Cách này có vẻ khả thi, đến lúc đó có thể bọn họ còn có thể thương lượng với Cơm Tổ đại nhân.
Cho dù chỉ là ăn nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc, chỉ cần là đồ ăn do Cơm Tổ đại nhân làm thì hương vị kia tuyệt đối không kém được.
Nước miếng của một đám đã không tự giác được mà chảy xuống, sau khi hai con Yêu Hoàng này cảm nhận được ánh mắt dần dần thay đổi của rất nhiều tu sĩ của Nhân tộc ở xung quanh thì đều cảm nhận được một cơn ớn lạnh không thể giải thích được.
"Sao lại thế này? Tại sao ta lại cảm thấy ánh mắt của những người này có chút không đúng rồi?"
"Ngươi cũng cảm giác được sao?"
"Vớ vẩn, ngươi không thấy bọn chúng cứ trừng trừng nhìn chằm chăm vào chúng ta suốt chặng đường sao.'
Chỉ thấy một lũ Yêu thú càng ngày càng bị đông đảo tu sĩ của Nhân tộc ở xung quanh hội tụ lại chỗ này, trong mắt của mỗi một người đều mang theo một cỗ ánh mắt chờ đợi mãnh liệt.
Thậm chí còn có người liếm miệng không ngừng.
Bầu không khí càng ngày càng quái dị, khiến cho nhóm Yêu thú này sợ đến mức sởn cả tóc gáy, cũng không rảnh lo điều tra thêm cái gì nữa mà lập tức tính đến chuyện quay người rời đi.
Đi trước lại nói, cái đám Nhân tộc kỳ quái này có chút không thích hợp rồi.
Nhưng ngay khi đội ngũ Yêu thú này chuẩn bị rời đi, các tu sĩ của Nhân tộc ở xung quanh đột nhiên xúm lại.
Nhìn thấy thế, sắc mặt của hai tên Yêu Hoàng lập tức biến đổi, muốn làm gì? Những tên Nhân tộc này muốn làm gì?
"Các ngươi làm gì vậy? Chúng ta đặc biệt đến đây để bái phỏng, hơn nữa còn nói chuyện với lão tổ của Nhân tộc các ngươi." "Không có việc gì, nếu là tới bái phỏng, sao lại vội vàng rời đi như thế? Ở lại thêm một đoạn thời gian không phải càng tốt sao?"
"Chúng ta có việc quan trọng phải làm, không thể ở lại lâu nữa."
"Làm sao được? Nếu lời đồn truyền ra, người ta sẽ cho rằng Nhân tộc chúng ta không hiểu đạo đãi khách."
"Ngươi..."
Đông đảo tu sĩ của Nhân tộc đã chặn đường của đám Yêu tộc này, thậm chí còn có cả cường giả cấp Đại Thánh của Nhân tộc cũng tới vài tên.
Nhìn thấy bị đông đảo Nhân tộc vây khốn như thế, một chúng Yêu tộc nơi nào còn có thể giữ được sự bình tính như trước nữa.
Cái đám Nhân tộc này mẹ nó muốn làm cái quái gì vậy? Không phải là muốn ra tay với chúng nó chứ?
Ý tưởng không tồi, hoàn toàn chính xác.
Mắt thấy nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc này nhất quyết muốn rời đi, mọi người cũng không thèm giả vờ nữa, sau đó một số tên cường giả cầm đầu đã lập tức quát lạnh một tiếng.
"Bắt chước đi rồi nói sau."
"Vâng."
"Đợi đã, các ngươi làm gì vậy? Các ngươi muốn làm gì?"
"Hiện tại là một thời kỳ phi thường đặc biệt. Tất cả các chủng tộc đều đang hợp tác để đối phó với lũ Ma tộc. Sao các người dám ra tay với chúng ta?”
Đáng tiếc là rất nhiều tu sĩ của Nhân tộc hoàn toàn không để ý tới những thứ này mà cùng nhau tiến lên, sau đó nhanh gọn chế ngự nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc này.
Trong mắt của hai con Yêu Hoàng bị Khổn Yêu thẳng trói go này tràn đầy kinh hãi và phẫn nội, sau đó gâm lên.
"Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?"
“Buông ta ra...
Tuy nhiên, các tu sĩ của Nhân tộc lại phớt lờ tiếng rống giận của chúng nó, thay vào đó là bắt đầu tranh cãi với nhau.
"Đừng có mà cướp của ta, Yêu thú này là do ta bắt được."
"Chó má, Khổn Yêu thằng này là của ta đưa cho ngươi."
"ý của ngươi là gì? Chỉ bằng một dây Khổn Yêu thằng này thôi mà vật đã là của ngươi rồi sao? Ta trả lại ngươi ba cái."
"Ta thiếu ba cái Khổn Yêu thằng này của ngươi sao? Dù sao nguyên liệu nấu ăn Yêu tộc này là của ta, ít nhất là ta cũng có một phần." "Ngươi có cần phải vô liêm sỉ đến mức đó không, đưa cho ta có một sợi dây thôi thì đã phải cho ngươi một phần rồi sao?"