Chương 983: Đừng Để Chúng Nó Chạy Thoát.
Chương 983: Đừng Để Chúng Nó Chạy Thoát.Chương 983: Đừng Để Chúng Nó Chạy Thoát.
Chương 983: Đừng Để Chúng Nó Chạy Thoát.
Mắt thấy đại quân của Ma tộc chạy càng ngày càng xa so với chính mình, trong khi các tu sĩ của Nhân tộc phía sau lại đến càng ngày càng gần, khiến cho chúng Ma tu gấp muốn chất.
"Hiện tại phải làm sao đây?"
"Ta mẹ nó biết làm sao, còn bọn người kia chạy làm gì?"
"Đừng nói nhảm nữa, mau đuổi theo đi."
Vừa dứt lời, chúng Ma tu vừa quay đầu nhìn là đã thiếu chút nữa hồn bị dọa cho bay lên trời, chỉ thấy đông đảo tu sĩ của Nhân tộc ở phía sau lưng đều đã đuổi tới.
Kết thúc rồi, cái này thực sự là đã kết thúc rồi, trong lòng của chúng Ma tu đều tâm như tro tàn, nếu hiện giờ bị đám tu sĩ của Nhân tộc đuổi kịp, liệu những đám Ma tu bọn họ còn có thể sống sót sao?
Hơn nữa mỗi một tên trong đám tu sĩ của Nhân tộc này đều giống như đánh máu gà vậy, còn bọn họ chỉ có mười người, có cần phải liều mạng như vậy sao?
Cái bộ dạng đó như thể một hai phải bắt được chính mình, ta mịa nó là đã phạm luật trời hay là thế nào?
Mười tên Ma tu này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thậm chí nguyên một đám cũng đã làm tốt chuẩn bị để đón nhận cái chết.
Ngay cả mấy tên Ma tu có cốt khí còn cắn răng, thà tình nguyện tự sát còn hơn bị tu sĩ của Nhân tộc bắt lại.
"Cho dù ta có chết thì cũng sẽ không rơi vào tay các ngươi, a..."
"Đợi một chút."
"Làm gì?"
“Tự mình xem đi."
Chỉ thấy, những tu sĩ của Nhân tộc đuổi theo hoàn toàn không có ý định đuổi theo bọn họ, nguyên một đám chẳng thèm xuất thủ mà lại đi thẳng về phía đại quân của Ma tộc.
Dù sao muốn ra tay cũng cần có thời gian, nhưng hiện tại nguyên liệu nấu ăn nhất định là quan trọng nhất, mười tên Ma tu mà thôi, bọn họ còn có thể tạo ra sóng gió gì?
Ngày càng có nhiều tu sĩ của Nhân tộc trực tiếp vượt qua họ mà tiến thẳng về phía đại quân của Ma tộc mà đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mười tên Ma tu đều choáng váng, có ý gì? Cứ phất lờ chúng ta như vậy sao?
Mặc dù tựa hồ đã nhặt vê một cái mạng, nhưng tổng cảm giác vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, khiến cho tâm lý của nguyên một đám tràn đầy nghẹn khuất. Mẹ nó các ngươi tốt xấu gì cũng xem liếc mắt nhìn chúng ta một cái đi, các ngươi cứ như vậy không thèm quan tâm đến chúng ta sao?
Chúng ta chính là Ma tu, những Ma tu rất hung tợn và tàn ác, loại Ma tu động một chút là đồ sát toàn thành. Vậy mà các ngươi lại làm lơ chúng ta sao?
Đáng tiếc là đông đảo tu sĩ của Nhân tộc lại hoàn toàn không biết mười tên Ma tu này đang nghĩ gì, lúc này mọi người chỉ nghĩ đến một điều, đó chính là ngăn cản những nguyên liệu nấu ăn Ma tộc này lại.
Cùng lúc đó, bên trong Thiên Hồng quan, người của Tam đại Thánh địa và thậm chí cả Ngũ đại Liên minh đều vọt ra ngoài.
Sau khi biết được tin nguyên liệu nấu ăn muốn bỏ chạy, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên mà phải lập tức vọt thẳng ra ngoài, bao gồm cả Vân Tiên Đài, Thạch Thanh Phong và các lão tổ cấp Đại Đế khác.
"Đuổi theo, ngăn cản đám nguyên liệu nấu ăn đó lại."
"Nhanh."
Các tu sĩ của Nhân tộc ở phía xa giống như một cơn thủy triều mà nương theo bóng tối của màn đêm vọt tới hướng bên này.
Bọn họ một đường chạy như điên, thậm chí có người rất nhanh đã phát hiện ra mười tên Ma tu ở phía trước.
“Tam sư huynh là Ma tu."
Trong đội ngũ của Thánh địa Đạo Nhất, một tên đệ tử của Thần Kiếm Phong đã nhìn thấy mười người Ma tu ở phía xa rồi cau mày nói.
Nghe vậy, Từ Kiệt liếc mắt nhìn sang, sau đó tức giận nói.
"Đã đến lúc này rồi mà mà quản những cái đó nữa, đuổi theo nguyên liệu nấu ăn trước đã."
'A a, được.
Mười tên Ma tu này hoàn toàn không đáng nhắc tới, nếu nguyên liệu nấu ăn kia không còn thì mẹ nó mới là chuyện lớn.
Tuy nhiên, mười tên Ma tu này lúc này lại không nghĩ như vậy, sau khi bọn họ nhìn thấy nhiều tu sĩ của Nhân tộc lao về phía mình như thế, cả mười người lập tức bị dọa cho choáng váng.
Mẹ nó đến mức này luôn sao, chúng ta chỉ có mười người thôi.
"Mạng của ta xong rồi."
Có Ma tu ngửa mặt lên trời thở dài, nhiều tu sĩ của Nhân tộc như vậy, đừng nói mỗi tên nhổ một ngụm nước bọt, chỉ cân mỗi người một cây tóc thôi cũng đủ để buộc thành dây thừng siết chết bọn họ rồi. Cho nên nếu bọn họ tuyệt đối không có khả năng muốn ở tình huống như vậy thành công chạy thoát.
Nhưng nguyên một đám lại trăm triệu không nghĩ tới chính là, những tu sĩ của Nhân tộc này không hề có ý định để mắt đến bọn họ.
Ngay khi vô số các vị Thánh giả, Đại Thánh, thậm chí là cả Đại Đế của Nhân tộc bay ngang qua bọn họ, nguyên một đám ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn bọn họ một cái.
Hả? Lại mịa nó bị làm lơ nữa rồi?
Có thể tôn trọng bọn họ một chút được không, đáng tiếc là tu sĩ của Nhân tộc thật sự không muốn để ý tới bọn hắn.
Sau khi ra sức đuổi giết nguyên liệu nấu ăn Ma tộc xong, lúc này đám người Vân Tiên Đài mới chỉ huy nói.
"Vây lên, đừng để những nguyên liệu này thoát ra ngoài."
"Mau mau mau, chặn đường đi của những nguyên liệu này."
"Xong luôn rồi."
Tốc độ của các tu sĩ của Nhân tộc không hề chậm chút nào, hay nói cách khác là mỗi một người đều liều mạng.
Mà đối với cái này, sắc mặt của Ma tộc ở phía bên này lập tức đại biến.
Tại sao đám Nhân tộc chết tiệt này lại có thể đuổi kịp nhanh như vậy?
Bốn vị Ma Thần còn sót lại càng lộ ra vẻ mặt sợ hãi hơn, nhưng đám người Vân Tiên Đài không cho chúng nó cơ hội mà trực tiếp phong kín đường lui của cả bốn con Ma Thần này.
Nhìn bốn con Ma Thần bị vây khốn ở bên trong, Vân Tiên Đài cười lạnh một tiếng.
"Muốn chạy? Nằm mơ."
"Rống..."
Mắt thấy không còn hy vọng trốn thoát, bốn vị Ma Thần này cũng đã hạ quyết tâm, dự định ra sức đánh cược một lần xem bản thân có cơ hội lao ra ngoài hay không.
Chỉ là đám người Vân Tiên Đài đương nhiên không có khả năng cấp cho chúng nó cơ hội này.
Đại quân của Ma tộc bị đuổi kịp, bị vây khốn, tinh thần chiến đấu vốn là đã không còn bao nhiêu, cho nên giờ phút này đối mặt với đám tu sĩ của Nhân tộc tàn nhãn, kết quả kia không cân phải nói nữa.
"Bắt hết bọn chúng đi, nhưng phải bắt sống đấy."
Chúng cường giả sôi nổi hô to, hiện tại số lượng của Ma tộc có không ít, nếu đều bị giết thì trong thời gian ngắn cũng không thể ăn hết được, cho nên lưu trữ một ít coi như dự phòng.
Đối với cái này, đông đảo tu sĩ của Nhân tộc tự nhiên là không có ý kiến. Sau đó hai bên đại chiến... Không đúng, không thể nói là đại chiến được nữa mà hoàn toàn chính là đơn phương tàn sát.
Nhân tộc vừa lên tới là đã có ưu thế áp đảo, mặc dù Ma tộc đứng lên phản kháng, nhưng như cũ là không còn sức lực để chống lại các tu sĩ của Nhân tộc.
Đối mặt với tình thế chiến đấu nghiêng về một phía như vậy, mười tên Ma tu may mắn nhặt về một cái mạng đều xem đến chết lặng.
Không phải, tại sao lại thành ra loại tình huống như vậy?
Không phải nói đại quân của Ma tộc đã phá được Thiên Hồng quan sao? Không phải đã nói tốt là Thiên Hồng quan đang có nguy cơ sụp đổ sao?
Nhưng mẹ nó tại sao đối phương lại bị nghiền nát trực tiếp như thế?
Cảnh tượng ở trước mắt này hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng, lúc này Ma tộc vốn được coi là bất khả chiến bại ở trong lòng lại bị chúng tu sĩ của Nhân tộc ấn ở trên mặt đất cọ xát.
Còn có Ma Thần đại nhân có thể so với tín ngưỡng kia, cái này, cái này... Tại sao lại bị đánh thành bộ dạng này?
Đây chính là những người mà bọn họ luôn coi là Ma Thần thần minh sao?
Mắt thấy bốn con Ma Thần kia đang bị đánh đến thê thảm vô cùng, khiến cho mười tên Ma tu này chỉ cảm thấy tính ngưỡng ở trong lòng đã sụp đổ, triệt để sụp đổ.
Đây mẹ nó chính là Ma tộc sao? Cái này mẹ nó không đúng rồi.
Về phần bốn con Ma Thần kia, bọn chúng đương nhiên không phải là đối thủ của đám người Vân Tiên Đài rồi, vừa đi lên là đã đánh cho một trận no đòn.
Hơn nữa, đám người Vân Tiên Đài đã có kinh nghiệm phong phú trong việc đối phó với lũ Ma Thần.
Cho tới tận bây giờ, chúng người đã giết chết không phải chỉ có một hai tôn Ma Thần, cho nên làm thế nào để đối phó với mấy con Ma Thần này cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dưới cái nhìn chăm chú của mười tên Ma tu này, Ma tộc đã hoàn toàn bị đánh bại, sau khi nhìn thấy tất cả những điều này, một tên Ma tu ở trong đó đã nhìn về phía người dẫn đầu mà hỏi một câu.
"Vậy... chúng ta tới nơi này làm gì?”
Hả?
Câu hỏi này đã khiến cho tất cả mọi người nghe mà sững sờ, sau đó nguyên một đám đều không nói nên lời.
Đúng vậy, bọn họ trèo đèo lội suối, trải qua vô vàn gian khổ để tới được nơi này là vì cái gì?
Đúng rồi, hình như là để gặp mặt Ma Thân đại nhân, sau đó nội ứng ngoại hợp... Mặc dù bọn họ đã gặp được Ma Thần đại nhân rôi đó, nhưng sau khi nhìn về phía bốn con Ma Thần bị đám người Vân Tiên Đài đánh đến thê thảm vô cùng như thế, tâm lý của chúng Ma tu đều cảm thấy phiên muộn không thôi.
Trong lòng cũng đã xuất hiện một ý tưởng giống nhau, đó chính là coi như gặp được rồi đó thì lại có thể như thế nào? Mẹ nó đều sắp bị đánh chết rồi đây.