Chương 984: Không Thể Sống Mà Không Phát Điên
Chương 984: Không Thể Sống Mà Không Phát ĐiênChương 984: Không Thể Sống Mà Không Phát Điên
Chương 984: Không Thể Sống Mà Không Phát Điên
Mười tên Ma tu về phía bốn con Ma Thần bị đánh đến thê thảm vô cùng mà tâm như tro tàn, đây là Ma Thần Thần Minh đại nhân mà bọn họ vẫn luôn tôn sùng sao? Hiện tại không phải là đang bị người ta đánh thành chó chết sao.
Nhưng vào lúc này, Ma tu dẫn đầu này lại thấp giọng quát.
"Hoảng cái gì? Đây chắc chắn chỉ là đội tiên phong của Ma tộc ta. Hơn nữa cho dù có là như thế, Nhân tộc tuyệt đối không thể một ngụm ăn luôn được."
Nghe xong lời này, mấy người mới chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó lại thông qua quan sát mà xác nhận.
Mặc dù Ma tộc một phương đã bị áp chế hoàn toàn, nhưng rõ ràng là độ khó mà Nhân tộc muốn một hơi bắt lấy đại quân của Ma tộc hiển nhiên là quá lớn.
Ma tu dẫn đầu này nói đúng, mặc dù bọn họ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng nếu nghĩ đến chuyện muốn giữ lại hoàn toàn những Ma tộc này sẽ tạo ra áp lực rất lớn cho Nhân tộc.
Không chỉ có một mình bọn họ, mà đông đảo tu sĩ của Nhân tộc trên chiến trường cũng phát hiện ra điểm này.
Bởi vì lúc này đã có rất nhiều Ma tộc đang cố gắng thoát ra khỏi vòng vây, mà bọn họ cũng không có cách nào có thể giữ lại bọn chúng được
Nơi Thánh địa Đạo Nhất tọa lạc, đông đảo đệ tử đang điên cuồng chiến đấu ác liệt với Ma tộc.
Mặc dù bọn họ đang chiếm ưu thế về cục diện, nhưng nếu muốn giết chết những Ma tộc này cũng không dễ dàng, huống chỉ là muốn bắt sống.
Cho nên đã có không ít Ma tộc phá vây trốn thoát thành công, khiến cho một tên đệ tử của Thần Kiếm Phong không cam lòng nói.
"Không được rồi, đại sư huynh, tam sư huynh, chúng ta ngăn không được chúng nó."
Mặc dù bọn họ có ưu thế, nhưng lại có cách nào có thể trực tiếp áp chế, nếu không thì trước đó hai bên cũng sẽ không dây dưa lâu như vậy.
Nghe thấy lời này, trong mắt Triệu Chính Bình lóe lên một tia tàn khốc, sau đó cắn ra rồi trực tiếp lấy ra một viên đan dược màu xanh đậm.
Nhìn thấy viên thuốc này, Hứa Kiệt ở một bên sửng sốt, sau đó có chút không thể tin nói.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi?"
Mặc dù đan dược này không phải là loại độc đan gì, hơn nữa bản thân nó còn mang đến lợi ích.
Nó có thể tăng gấp đôi thực lực của người sử dụng trong một khoảng thời gian ngắn, mà cái khả năng tăng trưởng này tuyệt đối là khá khủng bố, cho dù không kết hợp với bí pháp thì chỉ bản thân nó thôi cũng đã đủ để gọi là khủng bố rồi.
Chỉ là... loại đan dược này mẹ nó lại do Tôn Minh luyện chế.
Hiện nay Tôn Minh từ lâu đã khá nổi tiếng trong giới tu sĩ của Nhân tộc, dù sao đan dược do hắn luyện chế có hiệu quả không gì sánh kịp.
Nhưng mẹ nó tác dụng phụ của nó cũng khiến người ta vừa nghĩ lại thôi cũng đã tê cả da đầu.
Cho nên giờ phút này nhìn thấy Triệu Chính Bình lại lấy ra một viên đan dược như vậy, khiến Từ Kiệt không thể bình tĩnh được.
Tuy nhiên, Triệu Chính Bình lại tỏ ra bình tĩnh, sau đó cắn răng nói:
"Đúng vậy, sư đệ ngươi nói không sai, không điên cuồng không sống được, nếu không hôm nay chúng ta rất có thể không bắt được chúng nó."
Nói xong, Triệu Chính Bình cũng không đợi Từ Kiệt trả lời mà một ngụm nuốt viên đan dược này xuống.
Theo đan dược vào bụng, một thân khí tức của Triệu Chính Bình đột nhiên dâng trào, linh lực đáng sợ dao động bao phủ bốn phía.
Một quyền đánh ra là đã khiến cho đầu của một con Ma tộc bị đánh bay ra ngoài, bộ dạng này như thể đã trở thành hai con người khác nhau vậy.
Thời gian phát huy tác dụng của đan dược có hạn, cho nên Triệu Chính Bình cũng không chút trì hoãn mà xông vào vòng vây của Ma tộc, trong lúc nhất thời bắt đầu đại sát tứ phương.
Nhìn thực lực của Triệu Chính Bình tăng lên đột ngột như vậy khiến cho Từ Kiệt lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Hắn đương nhiên biết lời này của Triệu Chính Bình là có ý gì, nhưng khi nghĩ tới tác dụng phụ của loại đan dược này thì vẫn làm hắn không nhịn được mà lạnh cả tim.
Chẳng lẽ sư huynh đệ bọn họ nháo loạn ra chuyện chê cười còn chưa đủ nhiều sao? Nếu điều này xảy ra thêm vài lân nữa thì...
Tuy nhiên, càng nhìn thế cục của chiến trường ngày càng trở nên gian nan như thế, Từ Kiệt cũng phải cắn răng liều mạng
Bởi vì cái gọi là một tiếng trống tăng thêm khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.
Lúc mới bắt đầu đúng là bên phía Nhân tộc vô cùng mạnh mẽ, nhưng không thể lập tức hạ gục được toàn thể Ma tộc, khi trận chiến tiếp tục, trạng thái này rõ ràng là không thể duy trì mãi mãi.
Hơn nữa, sau cơn hoảng loạn và sợ hãi ban đầu, lũ Ma tộc cũng đã dần dần điều chỉnh lại, khiến Nhân tộc càng ngày càng khó lấy chiếm được ưu thế.
Nếu lại tiếp tục dây dưa như thế, đừng nói có thể đến việc có thể bắt được những nguyên liệu nấu ăn Ma tộc này hay không, đoán không chùng còn phát triển thành một cuộc chiến tranh tiêu hao bi thảm.
Đến lúc đó không phải là ai cũng có thể kiểm soát được con số thương vong kia, mà điều này hiển nhiên cũng là điều không ai muốn thấy.
Vì vậy, Từ Kiệt lúc này cũng không do dự nữa mà lấy ra một viên đan dược do Tôn Minh luyện chế, sau đó trực tiếp nuốt vào.
Giống với cái dạng này như đám người Triệu Chính Bình và Từ Kiệt thì còn có rất nhiều người khác.
Đan dược này do Tôn Minh luyện chế, ngươi không cần quan tâm nó có kỳ lạ hay không kỳ lạ, nhưng hiệu quả của nó tuyệt đối là chuẩn con mẹ nó rồi.
"Mẹ nó, liều mạng vậy."
"Con chó, đây là do ngươi ép ta, đừng có hối hận."
"Ta mẹ nó hôm nay không giết chết được ngươi, ta theo họ ngươi luôn."
Khi càng ngày càng có nhiều tu sĩ của Nhân tộc nuốt đan dược, cục thế trên chiến trường lại xảy ra biến hóa.
Chỉ thấy chiến lực của Nhân tộc một phương lập tức bạo lêu, khiến cho Ma tộc vốn đang thật vất vả lắm mới có thể từng chút một lấy lại được lật về một chút thế yếu, trong nháy mắt lại hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
Hơn nữa, chiến lực của rất nhiều tu sĩ trong Nhân tộc lần này đã tăng lên, đây quả thực là một sự khoa trương mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Nói một câu tổng thể chính là đột phá một cái cấp bậc cũng không đủ.
Đối với đan dược của Tôn Minh, đông đảo tu sĩ đều mang tâm tình vừa yêu lại vừa hận, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho việc mua sắm của mọi người.
Mặc dù có tác dụng phụ nhưng nó vẫn đủ để có thể cứu mạng vào những thời điểm quan trọng.
Chỉ là nếu không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì cũng không có ai nguyện ý đi ăn đan dược do Tôn Minh tinh chế.
"Rống..."
Đối mặt với sự bùng nổ đột ngột của Nhân tộc, Ma tộc ở phía bên này đã lập tức bị đánh cho phát ngốc rồi.
Vừa rồi mẹ nó không phải còn rất tốt sao, như thế nào lại đột nhiên trở nên như thế này?
Ngay cả mười tên Ma tu đang ẩn nấp trong bóng tối vừa mới bình tĩnh lại được một chút, nhưng lúc này nhìn thấy một màn trước mắt cũng phải trợn mắt há hốc mồm. .
"Chết tiệt, bọn người kia tiêm máu gà sao?"
"Gặm, dược thì phải." "Ngươi mẹ nó coi như là dùng đan dược đi thì cũng không thể có hiệu quả khoa trương đến mức đó được."
"Hiện tại nói như thế nào?”
Mọi người vô thức nhìn về phía đầu lĩnh của nhà mình, nhưng hiện tại tên Ma tu dẫn đầu này đã rơi vào im lặng.
Nói như thế nào? Ta mẹ nó biết nói như thế nào?
Ngay cả tên Ma tu dẫn đầu cũng xem đến choáng váng mặt mũi, hai mắt trừng đến căng tròn, không khả năng, chỉ trong nháy mắt này sao có thể xảy ra biến hóa lớn như vậy.
Chiến lực của những tu sĩ trong Nhân tộc này chính là hoàn toàn khác một trời một vực so với lúc trước.
Mẹ nó cho dù là đan dược cấp Thánh cũng chưa chắc có thể đạt được loại hiệu quả này, hơn nữa, làm gì có người nào tài ba đến mức mịa nó có thể có được đan dược cấp Thánh ở trong tay cơ chứ?
Hắn chính là tận mắt nhìn thấy, ngay cả chiến lực của tán tu đó cũng tăng lên đến mức làm người ta nghẹn họng phải nhìn trân trối.
Ngươi cho rằng đan dược cấp thánh là rau cải trắng ở trên đường sao? Hơn nữa đối với những tán tu này, cho dù ngươi có cho hắn đóng gói bán đi, đoán không chừng bọn họ cũng không mua nổi một viên đan dược cấp thánh.
Nhưng tại sao những tu sĩ của Nhân tộc này lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy?
Ma tu đứng đầu nghĩ trăm lần cũng không ra, giờ khắc này bản thân hắn đã hoàn toàn xem không hiểu nổi đám tu sĩ của Nhân tộc này nữa rồi.
Rõ ràng hắn cũng là Nhân tộc, nhưng mẹ nó vì sao chính mình lại cảm thấy xa lạ như vậy chứ?
'Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ngay tại lúc hắn còn đang ngây người, Ma tu ở một bên đã mở miệng hỏi, bởi vì lúc này đã không có ai có chủ ý nữa rồi.
Còn cái tên Ma tu dẫn đầu thân là tâm phúc kia nghe vậy thì cũng chỉ có thể hít một hơi thật sâu, sau đó nghiến răng nói.
"Yên tâm, vấn đề không lớn, dù sao đây cũng chỉ là đội tiên phong của Ma tộc mà thôi, đại bộ đội chủ lực chắc là cũng sắp tới rồi, nếu như vậy, Nhân tộc vẫn phải thua thôi."
"Chỉ dựa vào sức mạnh của chi tộc mà cũng muốn đối phó với Ma tộc ta, quả thực là ý nghĩ hão huyền."
Vấn đề không lớn?Nghe được lời này, chúng Ma tu đều lộ ra sắc mặt có chút phức tạp, sau khi trải qua nhưng chuyện trước đó, tâm lý của bọn họ đều đã có chút không chắc chắn.