Chương 986: Khang Chế Ma Quật.
Chương 986: Khang Chế Ma Quật.Chương 986: Khang Chế Ma Quật.
Chương 986: Khống Chế Ma Quật.
Mọi người đều đã quen ăn nguyên liệu nấu ăn Ma tộc, cho nên loại mỹ vị kia chính là thứ mà Yêu tộc hoàn toàn không có cách nào có thể so sánh được.
Vì vậy, mặc dù trong trận chiến này bọn họ đã bắt được không ít nguyên liệu nấu ăn, nhưng vẫn còn câu nói kia, nước lặng không trải qua gáo múc.
Cho nên bọn họ phải cân nhắc làm thế nào mới có thể phát triển bền vững.
Lời nói của Bạch Tổ đã khiến tất cả Vị lão tổ cấp Đại Đế có mặt đều gật đầu đồng tình, nhưng hiện tại, lũ Ma tộc ở ngoài thành đều đã trốn thì trốn, chết thì chết, bắt thì bắt, bởi vì đã không còn, chẳng lẽ bọn họ phải đợi quân tiếp viện của lũ Ma tộc đến sao?
Nhưng nếu Ma tộc không tới thì phải làm sao?
"Nếu chỉ biết khổ đợi, chúng ta sẽ quá mức thụ động rồi".
"Đúng vậy, điều này tương đương với việc hoàn toàn giao quyền chủ động vào tay Ma tộc. Chúng ta hoàn toàn không có cách nào có thể bảo đảm khi nào bọn chúng tới hoặc bọn chúng có tới hay không, cho nên chúng ta không thể chờ đợi như vậy được."
"Vậy các ngươi có ý tưởng gì hay ho không?”
"Thật ra thì ta có một ý tưởng."
Dư Mạt mở miệng nói, nghe thấy lời này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người của hắn, Dư Mạt thấy vậy cũng không nói nhảm mà dứt khoát nói ra.
"Ma tộc tiến vào thế giới Hạo Thổ thông qua Ma Quật, cho nên chỉ cần chúng ta khống chế được Ma Quật, vậy tương đương với việc nắm được quyền chủ động, hơn nữa cũng có thể lập tức làm ra biện pháp ứng đối trước..."
Kiểm soát Ma Quật? Nghe thấy lời này, ánh mắt của mọi người có mặt lập tức sáng lên, phương pháp này tựa hồ có tác dụng.
Chỉ cần bọn họ có thể cam Ma Quật ở trong tay, đến lúc đó tính cơ động sẽ lớn hơn rất nhiều.
"Được, được đấy, đây là một ý tưởng hay."
"Ta đồng ý."
"Ta cũng đồng ý."
Ý tưởng này không tồi, cho nên chúng lão tổ đã nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Mấy ngày sau, chúng lão tổ đã bắt đầu thu xếp công việc xuất pháp.
Tiến về Ma Quật đương nhiên là không có khả năng toàn bộ người đều đi, hơn nữa, Thiên Hồng quan vẫn cần có người trấn thủ.
Mặc dù chỉ cân Ma Quật ở phía trước không có vấn đề gì thì sẽ không có ai uy hiếp được Thiên Hồng quan, nhưng dù sao cũng cần phải vững vàng một tay mới được.
Cho nên cần phải có người ở lại tọa trấn Thiên Hồng quan.
Về phần người được chọn thì lại không có ai trong số các vị trưởng lão cấp Đại Thánh nguyện ý.
Bọn họ đều biết, Diệp Trường Thanh cũng muốn di tới trước Ma Quật, ở lại Thiên Hồng quan chẳng phải sẽ không có gì ăn sao?
Vì vậy, nguyên một đám người có thể tránh thì sẽ tránh.
"Cái đó, chiến lực của ta là mạnh nhất, cho nên theo lý mà nói phải đi tọa trấn Ma Quật mới đúng.
"Chê cười rồi, vậy thì ta có kiếm pháp vô song."
"Nếu thực sự của hai người các ngươi đều mạnh như thế, vậy trọng trách tọa trấn Thiên Hồng quan sẽ giao cho các ngươi."
"Hả?"
"Nhưng ta lại cảm thấy Trần trưởng lão làm việc ổn trọng, thích hợp phụ trách Thiên Hồng quan hơn."
"Đánh rắm, gần đây lão phu cảm thấy đầu óc choáng váng, sợ là khó có thể gánh vác trọng trách này. Nếu không Vương sư đệ tới đi?"
"Ta? Ta... Gần đây ta có chút tẩu hỏa nhập ma, sợ là sẽ làm sai đại sự. Nếu không vẫn là xem những người khác đi?"
Không một ai trong chúng trưởng lão cấp Đại Thánh của Tam đại Thánh địa và tông chủ của các đại tông môn nguyện ý tọa trấn Thiên Hồng quan.
Một hai cái cớ thì có vô số, ý định ban đầu là tập hợp mọi người lại để bàn bạc chuyện của Thiên Hồng quan, nhưng nhìn cảnh tượng một đám Đại Thánh ngươi đẩy ta nhường ở phía dưới, khiến cho khóe miệng của các lão tổ quất thẳng tới.
Tốt lắm, vậy là không có tên nào muốn lưu thủ Thiên Hồng quan đúng không?
Đây mẹ nó chính là một trong tam đại hùng quan của Nhân tộc, là môn hộ của Nhân tộc, vị trí của nó quan trọng như vậy, làm sao có thể không có người tọa trấn được?
Ngay cả trong thời kỳ bình thường, Thiên Hồng quan cũng cần phải có một vị sự tôn tại cấp Đại Đế đến tọa trấn.
Nếu đã không có ai nguyện ý, vậy chỉ có thể để bọn họ cưỡng ép sắp xếp vậy.
Nhưng ngay tại lúc các vị lão tổ cấp Đại Đế đang định mở miệng thì Hồng Tôn lại đột nhiên đứng dậy nói.
"Sư tôn, đệ tử có lời muốn nói."
Hả? Nhìn thấy là Hồng Tôn, Vân Tiên Đài sửng sốt, tiểu tử này muốn giở trò gì đây? Hắn hơi cau mày nhưng vẫn gật đầu nói.
"Ngươi nói đi."
"Theo ý kiến của đệ tử, hiện tại nguy cơ ở Thiên Hồng quan đã được giải quyết, hơn nữa Tam đại Thánh địa mỗi người phụ trách một cái hùng quan, nếu hiện tại Thiên Hồng quan đã do Thánh địa Dao Trì phụ trách, vậy theo lý mà nói hẳn là do người của Thánh địa Dao Trì đến tọa trấn"
"Lời này của Hồng đạo hữu nói không sai."
"Ta đồng ý."
"Ta cũng đồng ý."
"Các ngươi đồng ý cái rắm, dựa vào cái gì lại là người của Thánh địa Dao Trì chúng ta?"
"Chỉ bằng cái Thiên Hồng quan này vốn là do Thánh địa Dao Trì của các ngươi phụ trách."
“Tôi... Ngươi..."
Những lời này của Hồng Tôn đã để một chúng trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Dao Trì đều đứng ngồi không yên.
Ngươi mẹ nó nghe một chút lời ngươi nói có phải là tiếng người hay không? Chúng ta mịa nó là đạo hữu với nhau, vậy mà ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy?
Một đám trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Dao Trì có dung mạo xuất chúng và tính khí khác nhau đang dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ mà nhìn chằm chằm vào Hồng Tôn.
Chỉ là Hồng Tôn hoàn toàn không có tâm tình đi để ý đến những ánh mắt nhìn chăm chú này, nói đùa cái gì vậy, Hồng Tôn ta há có thể quan tâm đến những ánh mắt này sao.
Trong những năm tháng sinh hoạt chung một chỗ với Vương Thiết Thụ này, trái tim của Hồng Tôn từ lâu đã lạnh như băng giống với thanh kiếm ở trong tay.
"Cái này...
Lúc này, ngay cả chư vị lão tổ cấp Đại Đế đang chủ tọa ở phía trên cũng rơi vào do dự, dù sao những lời này nghe vào còn có mấy phần có lý.
Các trưởng lão của Thánh địa Dao Trì vẫn đang cực lực phản đối, trong khi Thánh địa Đạo Nhất và Thánh địa Vân La lại vô cùng đồng ý.
Cuối cùng, thực sự không còn cách nào khác, chư vị lão tổ đã đưa ra quyết định áp dụng hệ thống luân chuyển.
Các trưởng lão cấp Đại Thánh sẽ thay phiên thay đổi, như vậy mọi người đều có cơ hội ăn cơm, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn thu được từ phía trước sẽ định kỳ đưa tới.
Mặc dù không phải do Diệp Trường Thanh tự mình làm ra, nhưng vẫn có thể thỏa mãn cơn thèm thuồng của mọi người. Đây là cách công bằng nhất, mọi người thấy thế mới miễn cưỡng đồng ý.
Hết thảy chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, nguyên liệu nấu ăn cấp Ma Thần trước đó cũng bị chư vị lão tổ và Diệp Trường Thanh ăn xong rồi.
Vào ngày này, đại quân của Nhân tộc đã đi thẳng ra khỏi Thiên Hồng quan, dựa theo kế hoạch trước đó, dưới sự chỉ huy của Tam đại Thánh địa, bọn họ đã tiến thẳng về hướng của năm nơi có Ma Quật.
Vị trí của Ma Quật cũng đã được xác định từ trước, hơn nữa đám Ma tộc này dường như đã cố tình lên kế hoạch cho việc này.
Cho nên năm nơi có Ma Quật cách nhau cũng không quá xa, từ đó tạo thành một thế trận cơ giác đối nhau.
Điều này cũng có thể là vì để tạo điều kiện thuận lợi cho việc tập hợp các tướng lĩnh trong Ma tộc ở Thế giới thứ nhất đến thế giới Hạo Thổ này tốt hơn.
Nhưng bây giờ, ngược lại là tạo điều kiện thuận tiện hơn cho Nhân tộc.
Dựa theo ý tứ của chư vị lão tổ, tại vị trí trung tâm của năm nơi xuất hiện Ma Quật này sẽ thiết lập một cái đại doanh của Nhân tộc.
Một mặt là được sử dụng để làm nơi hậu cần và nấu ăn.
Những nơi giống với nhà bếp kia cũng sẽ được thiết lập ở đây.
Còn các nguyên liệu nấu ăn thu được sau này cũng sẽ được bảo quản ở chỗ này.
Sau hai ngày đi đường, một bộ phận tu sĩ của Nhân tộc đã đi đến địa điểm dự kiến đóng quân, chư vị lão tổ cũng đã lấy Linh thành ra.
Vài tòa Linh thành liên tiếp được lấy ra, sau đó bọng chúng nhanh chóng hình thành một tòa thành trì có quy mô không nhỏ.
Mặc dù khả năng phòng thủ của nó không thể so sánh với một tòa thành trì thật sự, nhưng nhìn qua trông nó cũng khá tốt.
Ít nhất là có sự khác biệt một trời một vực so với cái đám Ma tộc lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu kia.
Những tu sĩ của Nhân tộc còn lại cũng đã lần lượt chạy tới năm nơi có Ma Quật để kiểm soát chúng trước, đồng thời bắt giữ các nguyên liệu nấu ăn Ma tộc ở xung quanh.
Trong khi tất cả các tu sĩ của Nhân tộc đều dựa theo kế hoạch mà hành động đâu vào đấy.
Bên ngoài một chỗ Ma Quật ở trong đó, cuối cùng thì mười tên Ma tu tìm được đường sống trong chỗ chết này cũng đã tìm thấy nơi này.
Từ xa nhìn thấy cửa vào của Ma Quật, trên gương mặt của mười tên Ma tu này đều nhịn không được mà lộ ra một nụ cười kích động.
"Tìm được rồi, rốt cuộc cũng tìm được rồi." "Có phải ở phía sau cánh cửa này chính là trụ sở của Thánh địa không? Ta thực sự rất muốn đến Thánh địa nhìn một chút quá."
"Yên tâm đi, một ngày nào đó chúng ta sẽ đến đó. Sau khi đánh bại Nhân tộc, ta nhất định sẽ được Ma Thần công nhận, đến lúc đó là có thể đi tới Thánh địa rồi."