Hoàn toàn không cho Giác Tuệ có cơ hội giải thích, Giác Tâm cứ vậy mà được an bài chỉ để lại một mình Giác Tuệ muốn khóc không ra nước mắt.
Sự việc của Giác Viễn tạm thời được giải quyết như vậy, nhưng chờ tới bữa sáng vào ngày hôm sau, Thạch Tùng tức giận nói.
“Đến đây ăn cái mẹ gì, ngươi làm bẩn sự trong sạch của ta, còn muốn ăn cơm của Đạo Nhất tông ta sao?”
Hắn thực sự không làm gì cả, hôm qua trở về Thạch Tùng càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, sáng sớm hôm nay lại nhìn thấy mấy người sư huynh đệ Giác Tâm, Minh, cái kia càng là giận không chỗ phát tiết.
Đối với cái này, Giác Tâm cũng cảm thấy cơn giận của mình tiêu tan, ngượng ngùng mỉm cười.
“Ha ha, Thạch Tùng đạo hữu, xin thứ lỗi, đêm qua bần tăng cũng là bị tức đến chập mạch rồi.”
“Thông cảm sao? Chuyện ngươi làm được gọi là vu khống, không phải nói người xuất gia không được nói dối sao? Giới luật Phật môn của ngươi đâu? Vứt cho chó ăn rồi à?”
“Bần tăng đúc lại Phật tâm rồi.”
“Hả???”
Nói xong câu này khiến Thạch Tùng hắn suýt chút nữa quên mất chuyện đám người Giác Tâm đang đứng trước mặt hắn đều đã đúc lại Phật tâm, trong Phật tâm sớm đã không còn giới luật của Phật môn.
Mẹ kiếp, một lũ hòa thượng hàng giả.
“Cho dù như vậy, ngươi cũng không thể tùy tiện vu khống lão phu.”
“Ta… bần tăng xin lỗi đạo hữu, thật sự là không cố ý.”
“Hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Để có miếng ăn, đám người Giác Tâm cũng thật liều mạng, không chỉ với thái độ chân thành mà còn đem những gì đã xảy ra đêm qua nói cho đám người Thạch Tùng.
Chỉ là sau khi nghe Giác Tâm thuật lại, tất cả mọi người đều có vẻ mặt kỳ lạ.
Ngay cả Thạch Tùng cũng quên cả giận, vẻ mặt khó hiểu nhìn Giác Tâm nói.
Cho nên, là bởi vì Giác Viễn một mực ngắm nghé sư thái nhà ta, cho nên ngươi cho hắn ăn cái gì mà Vong Tình đan sao?”
“Ừm, chính là như vậy.”
Theo tình hình chung, nếu ai đó dám ngắm nghé sư thái, Thạch Tùng hắn đã sớm nổi giận lôi đình, nhưng lúc này đây, hắn làm không được.
Bởi vì lý do chính gì những chuyện mà Giác Tâm bọn họ làm, thực sự có chút không tin nổi.
“Cái thứ Vong tình đan đó đến từ Tây Châu sao?”
“Phải.”
“Các ngươi chưa từng dùng qua sao?”
“Không có.”
“Sau đó cứ như vậy mà đưa cho Giác Viễn?”
“Ừm.”
Khá lắm, trong lúc nhất thời, Thạch Tùng có chút không phản bác được.
“Các ngươi thật sự là sư huynh đệ sao?”
Một loại đan dược mang về từ Tây Châu, Đông Châu không ai luyện chế được, ngươi dám trực tiếp đưa cho Giác Viễn ăn?
“Sư đệ Giác Tuệ trước đó cũng đã hỏi rồi, cho nên không có vấn đề gì.”
Giác Tâm thành thật trả lời.
Liếc nhìn Hồng Tôn cũng đang ngây người, Thạch Tùng đột nhiên cảm thấy sư đệ của mình vẫn rất tốt.
Ít nhất so với đám người Giác Tâm, bọn họ thực sự thật huynh hữu đệ cung.
Sau khi giải thích xong, Thạch Tùng đồng ý để Giác Tâm ngồi ăn cơm.
Hài lòng với việc được ăn cơm, đám người Giác Tâm đều rất phấn chấn, về phần chuyện của Giác Viễn, họ hoàn toàn quên mất.
Sau khi ăn xong, đám người Giác Tâm rời đi, Thạch Tùng mới thấm thía vỗ vai Hồng Tôn.
“Sư đệ, trước kia là do sư huynh hiểu lầm ngươi.”
Hả? ? ?
Không thể giải thích được nhìn bóng lưng Thạch Tùng đi xa, chuyện này là sao?
Sau khi ăn sáng, tất cả các đệ tử tiếp tục chăm chỉ luyện tập, ngay cả Từ Kiệt và những người khác cũng như vậy.
Người duy nhất thảnh thơi có lẽ là Diệp Trường Thanh.
Chỉ là nhàn nhã như vậy cũng không kéo dài bao lâu, Bách Hoa tiên tử xuất hiện, hết thảy đều thay đổi.
“Tiểu Trường Thanh, để dạy ngươi tu luyện.”
“Không cần, có sư tỷ bọn họ giúp rồi.”
“Một đám nha đầu tóc vàng thì biết cái gì? Ta so với bọn họ biết nhiều hơn.”
Hả? ? ?
Lời này nghe thật không đúng, nhưng Diệp Trường Thanh lại không có cơ hội cự tuyệt, Bách Hoa tiên tử đã trực tiếp xuất thủ, kéo hắn lên.
Sau đó Bách Hoa tiên tử đích thân hướng dẫn hắn tu luyện.
Sau khi luyện tập một canh giờ, khuôn mặt của Diệp Trường Thanh đỏ tới mang tai, nàng ta không có nói dối, so với ba vị sư tỷ Liễu Sương, Lục Du Du và Vương Dao này, nàng thực sự rất giỏi.
Mọi thứ đều rất vừa phải, một cảm giác hoàn toàn khác.
Thấy Diệp Trường Thanh đỏ bừng mặt, Bách Hoa tiên tử cười đến mê người.
“Làm sao, ta nói không sai chứ, cái đám nha đầu tóc vàng kia làm sao có thể so với ta.”
“Đúng đúng, Bách Hoa phong chủ nói rất đúng.”
“Vậy ngày mai tiếp tục nha.”
Nói xong, không để cho Diệp Trường Thanh có cơ hội trả lời, Bách Hoa tiên tử kiều mị cười cười, trực tiếp rời đi.
Chỉ để lại một mình Diệp Trường Thanh ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.
“Cho nên mới có người nói tuổi nhỏ không có gì tốt cho nên mới coi loli là bảo bối?”
Có trời mới biết vừa rồi Diệp Trường Thanh trải qua thống khổ như thế nào, đương nhiên, không phải hắn không muốn chiều chuộng, mà là cầm vật này đối mặt với một tên Thánh giả, thế chủ động đều ở trong tay người ta nhưng lại không có lực đánh trả, rất khó chịu.
“Nhất định phải đề cao tu vi của mình càng sớm càng tốt, chờ tu vi của ta tăng lên, ta… hừ…”
Chương 361: Cường Giả Đến Từ Phật Môn Ở Tây Châu
Cách Đại Hội Vạn Phật cũng chưa được mấy ngày, vào ngày này, vừa ăn tối xong, một đệ tử của Thiết Tượng cốc tự mình tìm tới cửa.
“Làm phiền sư huynh thông cáo, sư đệ cầu kiến Trần Mục sư huynh.”
Đến cổng, bọn họ giải thích mục đích chuyến thăm là tới gặp Trần Mục, hai đệ tử cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi thông báo cho Trần Mục.
Trần Mục rất nhanh đã đi tới cửa lớn, nhìn thấy tên đệ tử này, trong lòng có chút khó hiểu.
Sư đệ là…
Hắn không biết người này, tại sao lại tới tìm hắn? Nghe vậy, cái tên đệ tử đến từ Thiết Tượng cốc thẳng thắn nói.
“Trần sư huynh, ta được Đại trưởng lão ủy thác đến để đưa tin.”
“Đại trưởng lão?”
Ừm, Đại trưởng lão nói, hy vọng Trần sư huynh sẽ không quên lời hẹn lúc trước, nàng sẽ ở sẽ ở Tam Sinh Thạch…Chờ ngươi.”
Trong khi nói chuyện, cái tên đệ tử Thiết Tượng cốc này vẫn có một biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt, Trần Mục này trông rất đẹp, sao lại có liên quan gì đến Đại trưởng lão, hứa hẹn cái gì, còn có Tam Sinh Thạch gì nữa.
Đó không phải là nơi mà các đạo lữ mới tìm đến sao?
Chẳng lẽ giữa Trần Mục sư huynh và Đại trưởng lão có cái gì……
Cũng cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của vị đệ tử này, Trần Mục lập tức giải thích.
“Đừng nghĩ lung tung, mối quan hệ giữa ta và Đại trưởng lão không có gì hết.”
“Đúng, đúng, sư đệ biết rồi.”
“Ngươi biết cái gì, ngươi rõ ràng không tin.”
“Ta tin, Trần sư huynh xứng đáng là hình mẫu của chúng ta.”
“Ngươi xem, rõ ràng là ngươi không tin ta.”
“Ha ha, ta đã dẫn lời tới rồi, nếu như không có chuyện gì, sư đệ đi trước một bước.”
Nhìn Trần Mục tức đến mức thở không ra hơi, cái tên đệ tử Thiết Tượng cốc nhanh chóng rời đi.
Ngay trước khi rời đi, còn mơ hồ nói một câu.
“Chậc chậc, ngay cả Đại trưởng lão cũng không tha, Trần sư huynh thật là oai hùng nhà.”
“Ta con mịa nó …”
Nghe vậy, Trần Mục tức giận nghiến răng, nhưng người ta đi thì cũng rời đi rồi, cũng nhất định không cho hắn có cơ hội giải thích.
Quay người trở về, thay vì trở về nơi ở của mình, hắn lại tìm thấy đám người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt.
“Trần sư đệ, có chuyện gì sao?”
“Sư huynh, phía bên Vương Thiết Thụ phái người đưa tin, nói là đừng quên mang theo phong chủ đi Tam Sinh Thạch.”
Hả? ? ?
Nghe vậy, Từ Kiệt và Triệu Chính Bình cau mày, nếu không nói chuyện này, bọn họ suýt nữa quên mất, lúc trước cũng đã đáp ứng Vương Thiết Thụ.
Khi đó, hắn xác thực đồng ý với Vương Thiết Thụ, trầm tư một lát, Từ Kiệt gật đầu nói.
“Đợi Đại Hội Vạn Phật kết thúc, sau đó tìm biện pháp mang sư tôn đến Tam Sinh Thạch.”
“Làm thế được không?”
Trần Mục cắn rứt lương tâm nói, lấy tính cách của vị phong chủ kia muốn lừa hắn cũng không dễ dàng đâu.
“Yên tâm, chúng ta không làm được không phải còn có Trường Thanh sư đệ sao?”
Bọn họ lừa không được Hồng Tôn, nhưng Diệp Trường Thanh thì có thể, chỉ cần Diệp Trường Thanh nói muốn Tam Sinh Thạch tham quan, Hồng Tôn nhất định sẽ không phản đối.
Chờ đến Tam Sinh Thạch cùng Vương Thiết Thụ gặp mặt, vậy thì không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.
Suy cho cùng, năm đó Trần Mục Từ đồng ý với Vương Thiết Thụ cũng chỉ là đưa Hồng Tôn đến Tam Sinh Thạch, có thành công hay không chưa biết, còn phải xem thủ đoạn của Vương Thiết Thủ trưởng lão nữa.
“Vậy là được rồi.”
Nhớ kỹ đừng để sư tôn biết, tạm thời đừng thảo luận gì thêm.”
“Ta hiểu.”
Vương Thiết Thụ bên kia đã có chút không đợi được nữa, một bên khác, Vô Tận Chi Hải ở phía Tây Đông Châu.
Đây là hải cảng phồn hoa nhất Đông Châu, muốn ra vào Đông Châu nhất định phải đi qua cảng Đông Nguyên nơi này.
Toàn bộ khu vực cảng rất lớn, hơn nữa tất cả các đại tông môn lớn của Đông Châu đều có chi nhánh ở đây.
Vô số tinh hạm di chuyển qua lại trên bầu trời mỗi ngày.
Một số rời Đông Châu cũng có một số đến từ các bang khác.
Và mỗi tinh hạm cần phải trả không ít linh thạch mới có thể tiến vào.
Thành trì rộng lớn chật ních người, vào ngày này, một đám hòa thượng trên một chiếc tinh hạm đã đến Đông Châu, những người này đều đến từ Phật môn ở Tây Châu.
Lý do tại sao bọn họ không quản xa xôi chạy đến Đông Châu cũng là vì để tham gia Đại Hội Vạn Phật.”
Trả xong linh thạch, bọn họ cũng không ở lại nữa, một đám hoà thượng rất nhanh liền rời khỏi cảng thành.
“Nghe nói lần này Đông Châu hai tộc nổ ra đại chiến, các đại tiên môn toàn thắng, chiếm được không ít lãnh thổ. Lần này, chúng ta nhất định phải đoạt được quyền truyền đạo ở những lãnh địa này.”
Bên trong phi thuyền, bảy vị lão hòa thượng đang ngồi cùng nhau, mỗi một người đều là cường giả Thánh cảnh.
Gửi bảy cường giả Thánh cảnh đến Đông Châu cùng một lúc, cái bọn Phật môn này có toan tính không nhỏ.
Ngoài trừ việc giành được quyền rao giảng ở những khu vực mới đó, họ còn phải tranh thủ giành được những quyền lợi khác.
Phật môn hiện tại ở Đông Châu vẫn còn quá yếu, hoàn toàn không có khả năng chống lại các đại tiên môn, Phật môn vẫn luôn muốn đảo ngược cục diện này.
Phi thuyền đi thẳng về hướng Phổ Đà Tự, nhưng giữa chừng lại bị dừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
Kỳ quái mở miệng, nhưng tiểu hòa thượng phía dưới lại thành thật đáp lại.
“Báo cáo La Hán, bên ngoài có Yêu Vương tự xưng là Hổ tộc của Hổ Lĩnh muốn cầu kiến.”
Ở Tây Châu, cơ cấu Phật môn hoàn chỉnh hơn, có Phật Đà, Bồ Tát, La Hán, vân vân, mà bảy vị lão hòa thượng này ở Tây Châu đều là La Hán Quả Vị.
Nghe được Yêu Vương của Hổ Lĩnh muốn gặp mình, bảy người hai mặt nhìn nhau, thật là kỳ quái, bọn họ cùng Hô Lăng không có liên hệ gì mà.
Hơn nữa, bọn họ vừa mới tới Đông Châu, Yêu Vương của Hổ Lĩnh tìm bọn họ làm cái gì?
Trong lòng tò mò, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.
Rất nhanh, Trí Hổ Yêu Vương đã bị đưa vào phi thuyền, nhìn về phía Trí Hổ Yêu Vương, một vị lão tăng nói.
“Phật môn bọn ta không có liên quan gì đến Hổ lĩnh các ngươi đúng không?”
“Dĩ nhiên là không.”
“Vậy vấn đề ở đây là gì?”
“Hợp tác.”
“Hợp tác?”
Nghe vậy, bảy người nhất thời ngẩn ra, Phật môn bọn họ cùng Hổ Lĩnh có cái gì cần hợp tác sao?
Nhưng trước khi bảy người bọn họ mở miệng nói, Trí Hổ Yêu Vương đã nói thẳng trước.
“Bản vương biết Phật môn các ngươi ở Đông Châu vẫn luôn muốn tiến xa hơn, nhưng đáng tiếc các ngươi vẫn luôn bị các đại tiên môn áp đảo.”
“Đối với Hổ Lĩnh chúng ta mà nói, Phật môn lớn hơn hay các Đại Tiên tông làm chủ đều không quan trọng.”
“Bất quá nha, bởi vì trước cùng Đạo Nhất tông có chút mâu thuẫn, cho nên Hổ Lĩnh ta định công kích Đạo Nhất tông, Phật môn các ngươi vừa vặn cũng có ý đồ như vậy, cho nên bổn vương cảm thấy giữa chúng ta có cơ sở hợp tác.”
Nghe Trí Hổ Yêu Vương nói như vậy, bảy vị lão tăng hai mặt nhìn nhau, không khỏi thất thần.
Điều này cũng không phải là không thể, dù sao mục tiêu của hai bên đều giống nhau, Phật môn muốn hưng thịnh ở Đông Châu, Đạo Nhất tông nhất định là trở ngại lớn nhất.
Nhưng Hổ Lĩnh và Đạo Nhất tông có thù, kẻ thù của kẻ thù là bạn.
“Muốn hợp tác thế nào?”
“Hiện tại, chỉ có hai phong của Đạo Nhất tông đang ở Phổ Đà Tự, bổn vương muốn giết chết bọn hắn.”
Mục tiêu hàng đầu chính là đám người Hồng Tôn, hơn nữa bọn họ còn ở trên địa bàn của Phật môn, chỉ cần Phật môn động thủ, cho dù đám người Hồng Tôn có bản lĩnh ngút trời cũng không thoát khỏi cái chết.
Vừa nghe lời này, bảy lão hòa thượng đến từ Tây Châu đều sững sờ.
“Ngươi nói cái gì? Đệ tử của hai phong sao?”
Cái bọn Đạo Nhất tông này là muốn làm gì ? Phái đệ tử từ hai phong đến Phổ Đà tự sao?
“Họ muốn tham dự Đại Hội Vạn Phật.”
“Cử đệ tử hai phong tham gia Đại Hội Vạn Phật?”
“Cái này ta cũng không nghĩ ra nhưng cũng không quan trọng. Điều Phật môn cần làm chính là đem đệ tử của hai đỉnh phong này lưu lại ở Phổ Đà tự.”
“Ngươi muốn bọn ta gây chiến với Đạo Nhất tông?”
“Đương nhiên không phải. Nếu nói là hợp tác, Hổ Lĩnh ta nhất định cũng sẽ ra sức. Đến lúc đó nếu như Đạo Nhất tông hỏi tới, ngươi có thể nói là do Hổ Lĩnh bọn ta làm, đặt mọi thứ đổ lên đầu Hổ Lĩnh ta.”
Chương 362: Làm Tiếp Phật Nhảy Tường
Để Phật môn động thủ giết chết đệ tử của Thần Kiếm phong và Ngọc Nữ phong, sau đó đem nồi vung đổ lên đầu Hổ lĩnh.
Nếu sau này Đạo Nhất tông muốn ra tay, Phật môn cũng có thể nhân cơ hội này mà bành trướng, có thể nói lời đề nghị của Trí Hổ Yêu Vương hoàn toàn có lợi cho Phật môn.
Vì vậy, sau khi nghe những lời của Trí Hổ Yêu Vương, bảy cường giả Phật môn từ Tây Châu nhìn nhau, và sau một hồi im lặng bọn họ cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Cuộc họp bí mật lần này đã khiến Hổ Lĩnh và Phật môn ở trong tối thành lập một liên minh.
Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của chính bọn họ, ít nhất Phổ Đà Tự không đồng ý.
Nhưng đối với bảy vị cường giả của Phật môn đến từ Tây Châu này, ý kiến của Phổ Đà tự có hay không không quan trọng.
Nói thẳng ra chính là Phổ Đà Tự chỉ giống như một chi nhánh của Phật môn Tây Châu ở Đông Châu mà thôi.
Từ lúc mới bắt đầu thành lập đến sự phát triển tiếp theo, bao gồm cả các bài công pháp, vân vân. Những thứ này đều đến từ Phật môn ở Tây Châu.
Vì vậy, nếu Phật môn ở Tây Châu đã đưa ra quyết định, Phổ Đà Tự không thể từ chối.
Trí Hổ Yêu Vương bí mật rời đi, trong khi các cường giả Phật môn ở Tây Châu tiếp tục hướng về Phổ Đà Tự.
Ngay lúc Phật môn Tây Châu đang trên đường đi đến Phổ Đà Tự, bên trong trụ sở Đạo Nhất tông ở Phật quốc.
Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng trong căn phòng Diệp Trường Thanh ở đột nhiên có từng đợt linh lực lan tràn.
Sự thay đổi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám người Hồng Tôn, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt.
Mọi người lần lượt đi vào viện nhìn vào gian phòng của Diệp Trường Thanh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đây là đột phá rồi sao?”
“Tốc độ tu luyện của Trường Thanh sư đệ nhanh đến kỳ lạ.”
“Đột phá không phải chuyện tốt sao?”
Diệp Trường Thanh bây giờ đã đạt tu vi Tử Phủ cảnh, nhưng ở cảnh giới này, hắn vẫn có thể duy trì tốc độ tu luyện như vậy, ngay cả bọn người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ngẫm lại, Diệp Trường Thanh trước đó đột phá Tử Phù cảnh, tựa hồ mới hơn một tháng sau đó lại đột phá?
Đáng giận nhất chính là, ngày thường cũng không nhìn thấy Diệp Trường Thanh hắn khổ luyện như thế nào.
Ngươi nói cùng đám người Bách Hoa tiên tử các nàng tu luyện sao? Thực sự là không thấy.
Đột phá kéo dài ước chừng một khắc đồng hồ, theo linh lực dao động chậm rãi tiêu tán, Diệp Trường Thanh ở trong phòng cũng mở hai mắt ra.
Ký chủ: Diệp Trường Thanh.
Thân phận: Đệ tử tạp dịch Đạo Nhất tông.
Tu vi: Tử Phủ cảnh (0/300000)
Tu vi lại đột phá, cũng không tệ.
Nhưng càng làm cho Diệp Trường Thanh kinh ngạc chính là, tu vi đột lần này phá hình như khiến hệ thống tựa hồ có chút thay đổi.
[Hiệu quả của các món ăn đã được cải thiện và hiệu quả của bất kỳ món ăn nào do ký chủ làm sẽ được tăng cường đáng kể.]
Hả? ? ?
Nhìn hệ thống giới thiệu, Diệp Trường Thanh có chút tò mò, cái hiệu quả này có thể tăng lên bao nhiêu?
Đến giờ ăn sáng vào ngày hôm sau, Diệp Trường Thanh vẫn làm món mì hầm đơn giản.
Nhưng lần này, ngay cả đám người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt cũng phải sửng sốt.
Sau khi ăn một miếng là có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể vật lý của mình đang trở nên khỏe mạnh hơn.
“Trường Thanh sư đệ, món hôm nay…”
“Chuyện gì vậy?”
“Thật kinh khủng, ngay cả ta cũng có thể cảm nhận được tác dụng.”
Phải biết rằng đồ ăn mà Diệp Trường Thanh nấu trong quá khứ có hương vị hoàn hảo, nhưng đối với đám người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt đã đạt tới cảnh giới tu vi Pháp Tướng cảnh mà nói, nó thực sự không có nhiều tác dụng.
Nhưng bát mì kho đơn giản hôm nay lại có tác dụng mạnh mẽ như vậy.
Ngay cả Triệu Chính Bình và Từ Kiệt cũng như vậy, chứ đừng nói đến các đệ tử phía dưới.
Trần Mục và các đệ tử nội môn khác cũng như đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch đều rất ngạc nhiên.
“Tương đương với việc dùng đan dược.”
“Đan dược có thể so với cái này sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi.”
Hương vị vẫn không chê vào đâu được nhưng hiệu quả quá mạnh, khiến rất nhiều đệ tử không thể từ chối đồ ăn của Diệp Trường Thanh.
Hơn nữa, càng kỳ quái hơn không phải chỉ có vậy mà ngay cả mùi thơm cũng tựa hồ có tác dụng nhất định.
Lúc này, bên ngoài nhà bếp, ở chỗ ngồi tốt nhất trong vòng tròn, một đám đệ tử Thần Kiếm Phong và Ngọc Nữ phong đang điên cuồng hít ngửi.
“Mùi thơm quá, sao ta lại cảm thấy cái mùi này có thể tăng cường thể chất của mình nhỉ.”
Hít mùi thôi cũng thôi đi, nhưng sau câu nói này lại khiến ngay cả những đệ tử không giành được vị trí cũng hoàn toàn phát điên.
Thấy dáng vẻ các sư huynh đệ kích động như vậy, Diệp Trường Thanh cũng ăn một bát, quả nhiên hiệu quả tăng lên rất nhiều.
“Nếu thường xuyên ăn loại đồ ăn này, đối với tu luyện sẽ có trợ giúp rất lớn.”
Trong lòng thầm nghĩ, sau đó, Diệp Trường Thanh đột nhiên có chút động dung, muốn làm món Phật nhảy tường, xem hiệu quả có khác trước hay không.
Nghe vậy, đám người Hồng Tôn tự nhiên rất cao hứng, về phần nguyên liệu hoàn toàn không thành vấn đề.
Diệp Trường Thanh tùy ý chọn ra mấy con thú cưng nuôi ở sân sau.
Đây là lần thứ hai bắt đầu làm Phật nhảy tường, những nguyên liệu khác không có vấn đề gì, chỉ thiếu duy nhất là bào ngư và hải sâm.
“Trường Thanh tiểu tử ngươi yên tâm, lão phu ta nhất định sẽ lấy cho ngươi.”
Việc nhân đức Hồng Tôn không nhường ai và vội vã mang theo mấy người Thanh Thạch, Trương Thiên Trận, Thạch Tùng, Bách Hoa tiên tử chạy tới doanh trại gần biển.
Một vài ngày là đủ.
Bởi vì hiệu quả của các thành phần được cải thiện, tất cả các đệ tử đều coi trọng đồ ăn của Diệp Trường Thanh hơn, và sự cạnh tranh cũng trở nên khốc liệt hơn.
Còn có đám người Giác Tâm ở Phổ Đà Tự ước rằng họ có thể ở trong bếp mười hai giờ một ngày chỉ để có thể ngửi mùi của Phật nhảy tường kia.
“Trường Thanh thí chủ ngươi yên tâm, có ta giúp ngài canh lửa, nhất định sẽ không sao.”
Cho dù là nửa đêm, bọn lão lừa trọc này cũng không có ý định rời đi, thậm chí còn nói giúp canh lửa.
Đối với điều này, Diệp Trường Thanh chỉ có thể bất lực gật đầu, mặc cho họ làm gì thì làm.
Hiện tại, Phổ Đà Tự đối với Đạo Nhất tông cực kỳ thân thiện, từ đám người Giác Tâm cho đến đệ tử bình thường, đều là cực kỳ nhiệt tình.
Hai tông môn trông giống như huynh đệ đồng minh.
Nhưng vào ngày này, với sự xuất hiện của các cường giả Phật môn đến từ Tây Châu, đám người Giác Tâm không thể không rời khỏi nhà bếp.
Trong sảnh chính, bọn người Giác Tâm ngồi đối diện với bảy vị cường giả Phật môn đến từ Tây Châu, mọi người ở đây đều có tu vi là Thánh giả, nhưng bảy cường giả của Phật môn Tây Châu này lại mang dáng vẻ dường như vượt trội hơn.
Giọng điệu của cuộc trò chuyện với đám người Giác Tâm giống như ra lệnh.
“Đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho Đại Hội Vạn Phật này chưa?”
Nếu là trước đây, đám người Giác Tâm nhất định sẽ không nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là thái độ của Phật môn Tây Châu đối với bọn họ.
Trong mắt các cường giả Phật môn Tây Châu, Phổ Đà Tự luôn chỉ là một con rối do họ dựng lên, một công cụ để truyền đạo cho Đông Châu mà thôi.
Nhưng vào lúc này, Giác Tâm lại thầm cảm thấy khó chịu, bọn họ đều là những người đã đúc lại Phật tâm cho nên không còn như trước nữa.
Đối với Phật môn Tây Châu, sự tôn trọng của đám người Giác Tâm đối với bọn họ đã sớm giảm đi rất nhiều.
Vì vậy nghe thấy lời này, Giác Tâm chỉ nhẹ nhàng trả lời.
“Tất cả đã sẵn sàng.”
“A, vậy thì tốt.”
“Đúng rồi, có chuyện cần La Hán hỗ trợ.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Giác Viễn sư đệ của ta, vô tình ăn nhầm Vong Tình đan của Tây Châu, hy vọng rằng chư vị La Hán có thể xuất thủ tiêu trừ.”
Giác Tâm làm gì có gan nói là đút cho tên đó ăn, chỉ có thể nói là ăn nhầm nhưng mà đối với cái này, vẻ mặt của bảy vị cường giả Phật môn đến từ Tây Châu lại sững sờ, ánh mắt kỳ lạ nói.
“Ngươi nói cái gì đan?”
“Vong Tình đan.”
“Cái loại đồ chơi này có thể ăn nhầm sao?”
Này sao nghe không ổn vậy, Thánh cảnh cường giả còn có thể ăn nhầm đan dược? Còn có Vong Tình đan là cái quỷ gì?
Chương 363: Không Cứu Nổi
Bảy tên cường giả Phật môn đến từ Tây Châu, một mặt cổ quái nhìn về phía Giác Tâm hỏi.
Cường giả Thánh cảnh vô ý ăn đan dược vốn đã là chuyện kì lạ rồi, cái loại Vô Tình đan kia thì bọn hắn chưa nghe qua bao giờ.
Cảm nhận được sắc mặt biến hóa của bảy người, Giác Tâm cũng nghi hoặc nói.
“Chư vị thực sự chưa từng nghe qua Vong Tình đan sao? Không phải là từ Tây Châu các ngươi tới sao?”
“Ở Tây Châu chúng ta chưa bao giờ nghe qua Vong Tình đan nào cả.”
Không có? Nghe vậy, Giác Tâm, Giác Minh đưa mắt nhìn nhau, cái tên Giác Tuệ kia làm sao có được viên Vong Tình đan này chứ?
“Đi trước nhìn một chút rồi nói tiếp.”
Ai cũng chưa thấy qua, bảy vị cường giả Phật môn từ Tây Châu cũng không dám nói gì, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy trước rồi tính tiếp.
Đối với cái này, Giác Tâm tự nhiên cũng sẽ không từ chối, mang theo bảy người đi tới nơi ở của Giác Viễn.
Mấy ngày nay vẫn luôn là Giác Tuệ chiếu cố hắn, đến mức thời điểm trông thấy Giác Tâm, Giác Tuệ mang một mặt u oán với ý niệm đã mấy ngày hắn không được ăn cơm nha.
Thấy Giác Tuệ u ám, trong lòng Giác Tâm thậm chí còn cảm thấy chán nản hơn.
“Vong Tình đan của ngươi từ đâu tới?”
“Tây Châu.”
Mẹ kiếp, Tây Châu căn bản không có Vong Tình đan, nói thật là từ đâu tới?”
“Ta… . . Cái này… .”
Mãi cho đến lúc này, Giác Tuệ mới cảm thấy xấu hổ và ấp úng nói.
“Là từ chỗ lão hòa thượng điên ở Tây Châu mua được.”
“Hòa thượng điên?”
Nghe vậy, bảy tên cường giả Phật môn Tây Châu đứng ở bên sững sờ, sau đó có một người trong số đó nói với vẻ mặt kỳ quái.
“Đan dược của hắn mà ngươi cũng dám mua?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Nói nhảm, nghe tên liền biết, người này bị điên.”
Phật môn Tây Châu quả thực có một lão hòa thượng điên, thực lực không yếu, còn là tu vi Thánh cảnh viên mãn.
Đáng tiếc đầu óc người này có chút có vấn đề, cả ngày nghiên cứu đồ vật kỳ quái, đặc biệt là đan dược.
Chỉ là đan dược hắn luyện chế mặc dù không phải độc đan, nhưng hiệu quả rất khó có thể hình dung được.
Biết rằng cái gọi là Vong Tình đan này đến từ lão hòa thượng điên, bảy người bọn họ lắc đầu nói với Giác Tâm.
“Chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Đan dược do tên điên kia luyện chế căn bản là không có giải dược.”
Trong lúc đang nói thì mọi người đã bước vào phòng, Giác Viễn lúc này đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn khoanh chân tu luyện, nhìn qua giống như không có vấn đề gì.
Vừa thấy Giác Tâm đi vào, Giác Viễn lập tức nở nụ cười nói.
“Sư huynh, ngươi cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi sao? Có phải muốn đưa Tuyệt Tình sư thái tới đây rồi phải không.”
Nghe vậy, khóe miệng Giác Tâm giật giật, cũng không thèm để ý đến hắn mà nói với bảy cường giả Phật môn Tây Châu đứng bên cạnh.
“Làm phiền chư vị rồi.”
“Ừm.”
Bảy người khẽ gật đầu, rồi bước lên phía trước để kiểm tra Giác Viễn.
Lúc đầu thì bình thường, nhưng khi linh lực của bảy người rót vào cơ thể Giác Viễn, Giác Viễn đột nhiên trở nên cuồng bạo.
“Làm gì, các ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Buông ra, nếu không ta sẽ không khách khí.”
Vừa gầm lên, hắn vừa bắt đầu điên cuồng giãy giụa, bảy người bọn họ thấy vậy chỉ có thể dùng sức đè hắn xuống.
“Đè xuống.”
Sau khi kiểm tra, cuối cùng vẫn không tìm ra được vấn đề cần giải quyết.
Cái này cũng rất bình thường, dù sao trước đó bọn người Giác Tâm cũng đã kiểm tra cẩn thận Giác Tâm và họ không phát hiện Giác Viễn không có gì bất thường.
Thay vào đó, một trong số họ sau khi cân nhắc một chút liền nói.
“Triệu chứng rất giống Phong Ma đan.”
“Phong Ma đan?”
Đối với họ, Phong Ma đan không còn xa lạ, dù sao tên điên đó vì luyện chế ra Phong Ma đan, hơn nữa còn dám đưa cho rất nhiều đệ tử Phật môn sử dụng khiến nguyên một đám trở nên điên loạn, cho nên đã bị trục xuất khỏi Phật môn.
Kể từ đó, tên điên này vẫn lang thang du lịch khắp Tây Châu.
Quay đầu nhìn về phía Giác Tâm phương trượng, bảy người họ đều lắc đầu nói.
“Không cứu nổi.”
“Không cứu nổi sao?”
“Phong Ma đan không gây hại cho cơ thể con người, nhưng một khi uống vào, cơn điên sẽ trở nên không thể đảo ngược, chúng ta cũng không có cách nào giải quyết.”
“Hắn chạy đến chỗ nào lấy được Phong Ma đan này thế? Cái này có thể ăn được sao?”
Đối với một người bình thường, cho dù như thế nào cũng không thể biến một viên Phong Ma đan thành loại đan dược có thể ăn nhầm được.
Nghe vậy, Giác Tâm rơi vào im lặng.
Trong tình huống hiện tại, nói một cách đơn giản, cũng là do chính đám sư huynh đệ bọn họ đã tự tay đút cho Giác Viễn uống viên Phong Ma đan này, khiến hắn phát điên?
Nghĩ đến đây, Giác Tâm cảm thấy vô cùng khó chịu, ngươi gọi đây là gì.
Hung hăng trừng mắt nhìn Giác Tuệ, Giác Tuệ thấy vậy cũng rụt cổ lại.
Hắn mịa nó thật sự không biết đó là Phong Ma đan mà, lúc trước cái tên hòa thượng điên kia nói cho hắn biết cái này là Vong Tình đan nha.
Cũng không tiện đem chân tướng nói ra, Giác Tâm chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nói.
“Làm phiền chư vị rồi, đường đi gập ghềnh xóc nảy cho nên lão nạp sẽ chuẩn bị động phủ cho chư vị.”
“Không vội, chúng ta còn có chuyện muốn cùng phương trượng thương lượng.”
“Được.”
Sự tình hiện tại của Giác Viễn có hơi rắc rối, vì vậy Giác Tâm đành phải mang bảy người rời đi trước, còn về phần Giác Tuệ thì hắn tự nhiên vẫn phải ở lại để chăm sóc cho tên đó.
Bây giờ, dù muốn hay không, trách nhiệm chăm sóc Giác Viễn vẫn thuộc về hắn.
Ai bảo đan dược do hắn mang về cho, cái gì mà Vong Tình đan chứ, bị người ta lừa mà cũng không biết.
Làm nữa trở lại chính điện, Giác Tâm nhìn về phía bảy người hỏi.
“Không biết còn có chuyện gì?”
“Các đệ tử Thần Kiếm phong và Ngọc Nữ phong của Đạo Nhất tông hiện đang ở Phổ Đà Tự phải không?”
Nghe đến đây, Giác Tâm cảm thấy khó hiểu, tại sao đột nhiên lại nhắc đến Đạo Nhất tông, nhưng vẫn gật đầu trả lời.
“Đúng vậy, bọn họ đều tới tham gia Đại Hội Vạn Phật.”
Quả nhiên, giây tiếp theo, một trong số những người dẫn đầu trong bảy người trầm giọng nói.
Để bọn hắn vĩnh viễn lưu tại Phổ Đà tự.”
Hả???
Cái này là muốn làm gì? Giác Tâm có chút không hiểu, bảy người họ thấy thế trực tiếp nói thẳng.
“Chúng ta cùng Hổ lĩnh hợp tác, cho nên ngươi dẫn mọi người của Phổ Đà tự xuất thủ, giết hết đệ tử hai phong của Đạo Nhất tông.”
“Giết bọn hắn?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Nếu như Đạo Nhất tông trả thù thì phải làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng, đến lúc đó cứ nói là do Hổ Lĩnh làm.”
Phật môn từ Tây Châu và Hổ Lĩnh liên hợp, muốn động thủ đánh nhau với Đạo Nhất tông, nghe vậy, trong lúc nhất thời Giác Tâm có chút do dự.
Nếu là trước đây, hắn đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, Phật môn ở Tây Châu nói cái gì hắn cũng sẽ làm.
Nhưng bây giờ, khi biết rằng sẽ phải ra tay chống lại Đạo Nhất tông, còn là Nhất Kiếm phong, Giác Tâm đột nhiên có chút do dự.
Tiêu diệt Thần Kiếm phong, Đạo Nhất tông có trả thù hay không không tính, nhưng về sau bọn họ đi đâu ăn cơm chứ?
Nhưng đây lại là mệnh lệnh từ Phật môn ở Tây Châu, vì vậy trong lúc nhất thời cảm thấy có chút do dự.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của hắn, bảy tên cường giả Phật môn từ Tây Châu cũng cau mày nói.
“Sao có vấn đề gì sao?”
“Không có, nhưng đệ tử hai phong cũng có mấy vạn đệ tử, trước khi hành động cần cũng cần phải chuẩn bị một chút.”
“Không sao, chỉ cần hoàn thành trước Đại hội Vạn Phật là được.”
“Được.”
Sau đó, Giác Tâm lập tức sắp xếp nơi ở cho những cường giả Phật môn từ Tây Châu này.
Sau khi giải quyết xong những người này, Giác Tâm nhanh chóng tập hợp tất cả các sư huynh đệ lại với nhau.
Sắc mặt nghiêm túc nói.
“Phật môn Tây Châu yêu cầu chúng ta giết chết chúng đệ tử của Thần Kiếm phong và Ngọc Nữ phong, một tên cũng không để lại, các ngươi thấy thế nào?”
Đối mặt với sư huynh đệ nhà mình, Giác Tâm không giấu diếm điều gì mà trực tiếp nói ra.
Vừa nghe thấy lời này, Giác Minh ngay lập tức mở miệng phản bác.
“Cái này sao có thể làm được.”
Chương 364: Lão Nạp Muốn Thành Lập Một Phật Môn Mới
Giác Minh không hề nghĩ ngợi liền mở miệng phản đối mặc dù những người khác không có mở miệng, nhưng rõ ràng trong lòng họ cũng đầy sự do dự.
“Bọn họ vừa tới Đông Châu, làm sao cùng liên lạc với Hổ Lĩnh được?”
Có người hỏi, nhưng đối với chuyện này, Giác Tâm lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
“Việc ra tay chống lại Đạo Nhất tông, ta cảm thấy làm vậy không ổn, nhưng đây cũng là y của Phật môn Tây Châu cho nên chúng ta cũng không thể từ chối.”
“Lúc này ta cảm thấy chúng ta càng phải cùng Đạo Nhất tông giao hảo thay vì trở mặt thành thù.”
“Đúng vậy, mối quan hệ này đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể làm dịu đi.”
“Hợp tác với Yêu thú chẳng khác gì đi giành ăn với hổ. Không thích hợp.”
Mọi người lần lượt lên tiếng, tuy rằng không nói một câu nào về chuyện ăn uống, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Thấy vậy, Giác Tâm cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhất thời không thể hạ quyết tâm.
Một mặt cái này là mệnh lệnh của Phật môn Tây Châu, mặt khác còn là món ăn ngon mà không ai có thể từ chối.
Sau khi thảo luận một khoảng thời gian dài cuối cùng vẫn không có kết quả, vì vậy Giác Tâm chỉ có thể bất lực nói.
“Đợi lão nạp cân nhắc kỹ chuyện này xong rồi chúng ta thương lượng tiếp, đến giờ cơm rồi, đi, đi ăn cơm đi.”
Nói xong, cả nhóm đi thẳng đến nơi ở của Đạo Nhất tông.
Vẫn như cũ là người đông tấp nập, đông đảo đệ tử đánh nhau túi bụi.
Long Trảo Thủ của Tú Linh đã đi tới hóa cảnh, bằng vào chiêu Long Trảo Thủ, Tú Linh đã bách phát bách trúng giải quyết xong mấy tên đệ tử thân truyền của Phổ Đà tự.
Còn một bước nữa là chiếm được vị trí, mà lúc này nàng lại gặp Từ Kiệt.
Nhìn Từ Kiệt trước mắt, trong mắt Tú Linh tràn đầy sự tự tin.
“Ta biết sư huynh có luyện qua Tỏa Dương công, nhưng Long Trảo Thủ của sư muội đã đạt đến Hóa Kình, thực xin lỗi sư huynh, nhìn trảo …”
Nói xong, Tú Linh giống như tia chớp đánh ra một quyền, không ngoài sở liệu, chỗ đó rỗng tuếch không có cái gì.
Nếu như là Long Trảo Thủ cấp viên mãn khi đối mặt tình huống như vậy, hiển nhiên không có biện pháp hoá giải.
Nhưng bây giờ Long Trảo Thủ của nàng ấy vậy mà đã đạt đến Hóa Kình.
Hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói.
“Đi ra cho ta…”
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo vẫn không có sự phản hồi, nơi này vẫn trống rỗng không có gì.
Thấy vậy, Tú Linh cau mày nghĩ. Không phải chứ, Long Trảo Thủ của ta đã bước vào Hoá Kình, cho dù có dùng Tỏa Dương công đi chăng nữa cũng sẽ vẫn bị hút ra ngoài mới phải.
Chưa từ bỏ ý định lại thử lại lần nữa.
“Ra ngoài cho ta.”
Vẫn là không có phản ứng, lần này Tú Linh có chút lo lắng, mẹ nó làm sao lại không có tác dụng chứ?
“Ra ngoài.”
“Ra ngoài cho ta.”
“Đi ra ngoài.”
Thử nhiều lần nhưng đều vô ích, cuối cùng Tú Linh ngẩng đầu nhìn Từ Kiệt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, phiền muộn và phức tạp.
“Sư huynh, sao lại không có tác dụng vậy?”
Chậm chạm mở miệng hỏi, đoạn đường hóa cảnh Long Trảo Thủ này ngày càng ngạo nghễ, vì cái gì gặp phải Từ Kiệt lại không có tác dụng chứ.
Về điểm này, Từ Kiệt khẽ mỉm cười.
“Rất đơn giản, bởi vì Tỏa Dương công của sư huynh công cũng hóa cảnh rồi.”
Hả? ? ?
Đã sớm biết gần đây am Khô Mộc các ngươi đang khổ luyện Long Trảo Thủ, chỉ như vậy mà ngươi nghĩ rằng Thần Kiếm phong chúng ta cả ngày chỉ là chơi đùa thôi sao? Tỏa Dương công đã hóa cảnh từ lâu rồi.
Không có hoá cảnh Long Trảo Thủ, số phận cuối cùng của Tú Linh nàng cũng có thể tưởng tượng, Từ Kiệt chỉ dùng một chiêu Thiên Tàm Thủ đã bị đánh bay.
Uy lực cực phẩm của thuật pháp Thiên Tàm Thủ và Huyền Cực so với Triền Thủ và Miên Chưởng còn mạnh hơn nhiều.
Theo sự cạnh tranh càng trở nên kịch liệt, các đệ tử của Thần Kiếm phong tự nhiên cũng đề cao thực lực của bản thân hơn. Hơn nữa, Thiên Tàm Thủ này không phải gần đây mới tu luyện, mà chính là đã tu luyện từ lâu rồi.
Trước kia không có nhiều áp lực như vậy, bọn người Từ Kiệt cũng không cần dùng đến Thiên Tàm Thủ, chỉ dùng mỗi Triền Thủ và Miên Chưởng cũng đủ để đối phó.
Nhưng giờ đây, với sự bổ sung của các đệ tử thân truyền từ am Khô Mộc và Phổ Đà Tự, việc thi triển Triền Thủ cùng Miên Chưởng đã không còn đủ dùng nữa rồi.
Vì vậy, thủ đoạn đã được thăng cấp.
Mà hắn vừa ra tay, liền trực tiếp đưa Thiên Tàm Thủ đạt tới trình độ viên mãn.
“Thiên Tàm Thủ, sư huynh ngươi… . .”
Trước đây chưa từng thấy Từ Kiệt dùng loại mánh khóe này, chứng tỏ hắn đã tu luyện chiêu này từ rất lâu rồi mới có thể đạt đến cấp viên mãn, chính vì thế khiến Tú Linh kinh ngạc không thôi.
Còn phía Từ Kiệt thì chỉ thản nhiên nói.
“Chút thủ đoạn ném đá giấu tay mà thôi, sư muội cũng đừng kinh ngạc.”
Một chưởng khống chế Tú Linh, Từ Kiệt lả lướt xếp hàng để lấy bữa tối.
Cục diện hiện tại chính là như vậy, mặc dù cạnh tranh ngày càng gay gắt nhưng Thần Kiếm phong vẫn như cũ nắm chắc ưu thế.
Nhìn xung quanh, hơn phân nửa người giành lấy chỗ ngồi đều là đệ tử của Thần Kiếm Phong như cũ, phần còn lại có ba phần là đệ tử của Ngọc Nữ phong, và số ít là am Khô Mộc và Phổ Đà Tự.
Trưa hôm nay, Diệp Trường Thanh làm món gà cay Trùng Khánh.
[Gà cay, lấy phao câu của gà làm nguyên liệu chính, cay mà sảng khoái, mặn mà êm dịu, có công dụng gia tăng tu vi.]
Món gà xé cay Trùng Khánh cay xé lưỡi là món khoái khẩu của nhiều đệ tử.
Ngay cả một số đệ tử không ăn được cay cũng không thể cưỡng lại hương vị tê cay bá đạo này.
Hơn nữa, trong khi ăn, có mấy tên đệ tử đã đột phá ngay tại chỗ.
“Ta đột phá rồi.”
“Ta cũng cảm thấy rằng tu vi của ta cũng tăng lên không ít.”
Hiệu quả của các món ăn mà Diệp Trường Thanh làm ngày càng rõ ràng, tất cả các đệ tử cũng thực sự cảm thấy chỗ tốt của bữa cơm này.
Ngoài việc được ăn ngon, công hiệu cũng trở thành lý do chính để thu hút nhiều đệ tử giành nhau ăn cho bằng được.
Mà các đệ tử ngoài nhà bếp đều liều mạng hít hà hương thơm.
Nhìn thấy từng tên đệ tử lần lượt đột phá, nguyên một đám bọn Giác Tâm vốn có tâm trạng phức tạp, khi cắn một miếng gà Trùng Khánh tê cay sướng miệng này, sự do dự trong lòng họ dường như tan biến rất nhiều ngay lập tức.
“Ăn ngon.”
“Thật cay.”
“Lão nạp còn chưa bao giờ nếm qua món ăn ngon như vậy.”
Thấy bộ dạng mọi người ăn như hổ đói, khoé miệng Diệp Trường Thanh đang bưng cốc trà lớn giật giật một cái, bọn gia hỏa này đừng nói là ăn gà không nhổ xương chứ?
Liếc sang ba nữ tử Liễu Sương, Lục Du Du và Vương Dao đang bên cạnh, giờ phút này trông họ không còn điểm nào mang dáng vẻ nữ thần, cả người đều đầy đồ ăn dầu mỡ.
“Sư tỷ kia, ngươi ăn gà không phải nhổ xương sao?”
Nghe vậy, Lưu Sương ngẩng đầu lên, nháy mắt một cái nói.
“Ai ăn gà không nhổ xương cơ.”
“Hả? Ai ăn gà không nhổ xương cơ?”
Sau bữa ăn, sàn nhà bếp sạch bóng không một vết cặn, điều này dường như đã trở thành thông lệ, hầu như lúc nào cũng có.
Sau khi ăn xong, tất cả các đệ tử lần lượt giải tán, sau khi bọn người Giác Tâm trở lại chính điện, một đám lão hòa thượng hai mặt nhìn nhau.
Trước đây, bọn họ hết lần này đến lần khác giãy giụa, do dự, nhưng bây giờ, ánh mắt của mọi người đã thay đổi.
“Sư huynh, giờ tính sao?”
Sau một lúc im lặng, Giác Minh cuối cùng cũng nhìn về phía Giác Tâm hỏi, Giác Tâm nghe vậy, im lặng một lúc rồi từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nghiêm mặt nói lớn.
“Từ hôm nay trở đi, lão nạp ta sẽ thành lập một Phật môn mới.”
Giọng nói tràn đầy kiên định, nghe vậy, đám người Giác Minh không chút kinh ngạc, ngược lại đứng dậy nói.
“Sư huynh sáng suốt.”
“Từ đó về sau, Phật môn Đông Châu của ta không có bất kỳ quan hệ gì với Tây Châu. Phổ Đà Tự ta luôn có mối quan hệ tốt với Đạo Nhất tông, ta muốn kết giao với Đạo Nhất tông.”
“Sư huynh thật sáng suốt.”
“Tà đạo ở Tây Châu có ý gây bất hòa giữa hai tông phái chúng ta. Để tỏ lòng thành, lão nạp muốn dùng những tên tặc tử này làm danh trạng và đưa chúng đến Đạo Nhất tông để xử lý.”
“Sư huynh cao minh.”
Chương 365: Một Người Cũng Đã Đủ Giữ Quan Ải
Giác Tâm cuối cùng đã đưa ra lựa chọn, giữa Phật môn ở Tây Châu và mỹ thực trước mắt, hắn đã nghe theo trái tim.
“Sư huynh, ta nghĩ trước tiên nên liên hệ với Hồng Tôn đạo hữu để nói rõ sự tình trước, tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết.”
Giác Minh mở miệng nói, nghe vậy, Giác Tâm gật đầu đáp lại.
“Sư đệ nói rất đúng.”
Nói xong, Giác Tâm lấy Hiển Ảnh trận ra và bắt đầu liên lạc với Hồng Tôn.
Ở phía bên kia, đám người Hồng Tôn đã đến doanh địa Cận Hải, cũng đã tiến sâu vào Đông Hải.
Trước đó bọn họ không có trả lại lệnh bài, lại lần nữa nhìn thấy đám người Hồng Tôn, tất cả các đệ tử của Bá Thương phong đều cảm thấy khó hiểu.
“Hồng Tôn phong chủ, Bách Hoa phong chủ, Nhị trưởng lão, các ngươi sao lại tới đây?”
Nhiều tông môn cường giả như vậy đến doanh trại gần biển làm gì? Chẳng lẽ tông môn lại định làm động thái lớn gì sao?
Tuy nhiên, Hồng Tôn chỉ thuận miệng trả lời một câu.
“Có đồ để quên ở Đông Hải cho nên mới tới đây lấy về, không cần phải để ý đến chúng ta.”
“Hả???”
Lại có đồ để quên ở Đông Hải sao? Rốt cuộc các người để quên bao nhiêu thứ ở Đông Hải chứ? Không phải lần trước mới đến đây sao?
Dưới ánh mắt phức tạp soi mói của mấy tên đệ tử thân truyền của Bá Thương phong, mấy người Hồng Tôn trực tiếp bước ra khỏi trận pháp và tiến vào Đông Hải.
Chỉ là gần Cận Hải hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Thủy tộc, cho nên một đoàn người do Hồng Tôn dẫn đầu chỉ có thể tiếp tục tiến sâu hơn.
Cuối cùng, họ đã tìm được dấu vết của Thủy tộc, vậy mà lại có một đám Yêu Vương của Thủy tộc đều tập trung ở trong Long Cung.
Cưỡng ép tấn công đi vào là không thích hợp, muốn bắt một con cũng không có cơ hội.
Không còn cách nào khác, đám người Hồng Tôn chỉ có thể lùi lại giải quyết việc khác trước, khóa chặt mục tiêu vào mấy đứa nối dõi của Yêu Vương.
Thiếu tộc trưởng của tộc Mỹ Bảo, cũng như Thiếu tộc trưởng của tộc Hải Sâm, rõ ràng đã trở thành mục tiêu chính.
Mặc dù tu vi của bọn họ yếu hơn Yêu Vương rất nhiều, nhưng huyết mạch của bọn họ kỳ thực cũng không kém bao nhiêu, đều mang huyết mạch thuần khiết của hai tộc Mai Bảo và Hải Sâm.
Không bắt được già thì ta bắt trẻ.
Chia nhau ra hành động, may mắn thay, những tên tiểu tử này không đi cùng với Yêu Vương của họ.
Có lẽ là bởi vì cảm thấy nhàm chán, cho nên những tên tiểu tử này vẫn sống như trước.
Mấy tên nối dõi Bảo Vương của tộc Mỹ Bảo đang tụ tập lại với nhau, trò chuyện vu vơ trong khi uống rượu.
“Long Vương cũng cẩn thận quá mức rồi, đã qua lâu như vậy rồi còn lo lắng cái gì?”
“Đúng vậy, ta cảm thấy gần đây Đạo Nhất tông này cũng không có gì động thái gì đặc biệt.”
“Đúng vậy đó, cái đám đó thực sự cho rằng Đông Hải ta là sân sau của bọn họ sau, muốn đến thì đến muốn đi thì có thể đi sao?”
Những tên tiểu tử này còn đang khịt mũi chế giễu Đạo Nhất tông, nhưng ngay khi đang nói chuyện, một cái móc lớn bất ngờ ập đến như tia chớp. Kế tiếp, một đầu con nối dõi của Bảo Vương trong số đó trong nháy mắt biến mất nguyên tại chỗ.
Sự thay đổi đột ngột này khiến những đứa con nối dõi còn lại của Bảo Vương đều sững sờ.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết, hình như có cái lưỡi câu vừa bay qua.”
“Lưỡi câu sao?”
“Ừm, lưỡi câu.”
“Mẹ nó, là Đạo Nhất tông, chạy mau…”
Ban đầu họ chưa kịp phản ứng, nhưng khi nói đến lưỡi câu, mấy tên nối dõi của Bảo Vương đã nghĩ ngay đến con yêu thú lưỡi câu của Đạo Nhất tông.
Nhưng họ chưa kịp làm gì thì lưỡi câu lại lần nữa bay tới, một con nối dõi của Bảo Vương nữa bị móc đi.
Đối mặt với kết quả như vậy, mấy đứa con nối dõi khác của Bảo Vương không dám lưu lại, lao thẳng về phía Long cung mà không dám quay đầu lại, đồng thời phát ra tín hiệu cấp cứu.
“Đến lúc rồi, đi thôi.”
Nhìn hai đứa con nối dõi của Bảo Vương đã bị hạ gục, Hồng Tôn mở miệng nói, nếu tiếp tục ở lại lâu hơn nữa, Yêu Vương của Thủy tộc sẽ đến.
Kỳ thật vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, vừa nhận được kêu cứu, tất cả Yêu Vương của Thủy tộc đã cùng nhau xuất động, cả người đều vô cùng tức giận.
“Lại là Đạo Nhất tông.”
“Hôm nay cho dù có nói cái gì cũng phải giết chết bọn họ.”
“Mau lên, tuyệt đối không thể để cho bọn gia hỏa này chạy thoát.”
Mẹ nó thật sự là sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn, cứ năm ba lần là chạy tới đây, cái bọn Đạo Nhất tông này xem Đông Hải chúng nó thành cái nơi nào rồi?
Một nhóm Yêu Vương xông ra khỏi Long cung và lao thẳng đến chỗ đám người Hồng Tôn.
Lúc này, một đám người Hồng Tôn cũng thành công tụ họp lại một chỗ.
Con nối dõi của Bảo Vương và Hải Sâm Vương đã thu thập xong, bây giờ chỉ cần rút lui an toàn nữa là được.
“Đi thôi.”
Không dừng lại, bọn họ trực tiếp lui về doanh trại gần biển, nhưng không lâu sau, một đám Yêu Vương của Thuỷ tộc cũng đuổi theo.
Nhìn thấy nhóm người Hồng Tôn từ xa, con mắt của nguyên một đám Yêu Vương Thủy tộc lập tức đỏ lên.
“Nhân loại đáng khinh, chạy đâu cho khỏi nắng.”
“Giết chúng.”
“Đứng lại cho ta.”
Một đuổi một chạy, chúng Yêu Vương của Thủy tộc thực sự rất tức giận.
Trong quá trình truy đuổi, Hiển Ảnh trận trên thân của Hồng Tôn đột nhiên sáng lên.
Sau khi kết nối, là Giác Tâm.
“Hồng Tôn đạo hữu.”
“Giác Tâm phương trượng, hiện ta đang có chút việc, lát về nói chuyện sau.”
“Hồng Tôn, chạy đâu cho thoát.”
“Buông nhi tử ta ra.”
“Nhân loại chết tiệt, hôm nay các ngươi không thể rời đi.”
Tiếng rống giận dữ của chúng Yêu Vương Thủy tộc còn không ngừng thông qua trận pháp truyền đến, Giác Tâm nghe sững sờ, đây là đang làm gì?
Thấy khoảng cách ngày càng gần, Thanh Thạch đột nhiên xoay người và từ từ huy động chiếc móc lớn trong tay.
Chỉ với một hành động đơn giản như vậy, khí thế hung hăng hung hăng ban đầu của Yêu Vương Thủy tộc đã đồng loạt dừng lại ngay lập tức.
Tất cả bọn họ đều tỏ ra e ngại, và nhìn Thanh Thạch với sự đề phòng cao độ.
Bọn họ đều sợ bị mắc câu, dù sao thì cái móc của Thanh Thạch đã để lại tác động cực kỳ sâu sắc đối với thủy cung.
Từ những Thuỷ tộc bình thường, cho đến cựu long vương, nếu như bị cái móc đó câu trúng thì chắc chắn nắm chắc cái chết trong tay, không ai muốn làm con chim đầu đàn đi tìm chết đâu.
Một người thôi mà cũng đã có thể hù dọa một đám Yêu Vương của Thủy tộc, nhóm người Hồng Tôn cũng nhân cơ hội này không dám quay đầu mà bỏ chạy.
Sau đó song phương vừa đuổi vừa chạy, mà chỉ cần Thanh Thạch vừa quay đầu lại, Yêu Vương của Thuỷ tộc lập tức dừng bước, không ai dám tiến lên.
“Đi lên đi chứ, chỉ có mấy người bọn hắn, đi lên ngăn cản bọn hắn lại đi.”
Long Ngạo Thiên lớn tiếng chửi mắng, nhưng không có Yêu Vương nào dám đi lên, Long Vương đứng bên cạnh lạnh giọng nói.
“Thân là Long Vương, ngươi không phải nên đi đầu xung kích sao? Biểu dương khí thế của Thuỷ cung ta?”
Nghe vậy, khóe miệng Long Ngạo Thiên giật giật, trong mắt hiện lên sát ý.
Đi đầu xung kích thì có thể làm đó, nhưng hắn không muốn đi đầu tìm cái chết, về phần cái móc câu kia của Thanh Thạch, người nào lên là người đó chết trước nha.
Cứ như vậy, một đám Yêu Vương đuổi theo Đám người Hồng Tôn đến doanh trại gần biển, cũng là trơ mắt đứng nhìn đám người Hồng Tôn tiến vào doanh trại.
Cái lưỡi câu của Thanh Thạch thực sự khiến đám người Thủy tộc hoàn toàn kinh hãi.
Sau khi an toàn trở về, Hồng Tôn mới liên lạc với Giác Tâm phương trượng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có một việc ta muốn cùng Hồng Tôn đạo hữu giải thích.”
“Phương trượng cứ nói.”
“Đám người Phật môn từ Tây Châu đã đến Phổ Đà Tự, nhưng bọn hắn không liên quan gì đến Phổ Đà Tự ta. Lão nạp muốn thành lập một Phật môn mới, cho nên nguyện ý kết giao với Đạo Nhất tông, để thể hiện thành ý của mình, lão nạp nguyện ý đem những tên tiểu tặc ngu xuẩn đến từ Tây Châu này giao cho Đạo Nhất tông xử trí.”
Hả? ? ?
Nghe những lời này của Giác Tâm, Hồng Tôn bối rối, cái gì mà Phật môn mới cơ?
Cuối cùng, vẫn là do Giác Tâm nói ra toàn bộ quá trình Phật môn Tây Châu liên thủ với Hổ Lĩnh thì Hồng Tôn mới hiểu được.
“Hồng Tôn đạo hữu, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Phật môn mới của ta.”
Chương 366: Phật Tâm Đề Thăng
Nghe lời Giác Tâm giải thích, Hồng Tôn cảm thấy kỳ lạ, Phật môn mới? Cái này nghĩa là gì?
Đối với Giác Tâm ở bên kia mà nói, vốn cho rằng Hồng Tôn sau khi nghe xong sẽ cảm thấy sẽ tức giận, cho nên đã đã chuẩn bị xong lời tường thuật để giải thích, nhưng thật không ngờ Hồng Tôn vậy mà lại có thể bình tĩnh như vậy.
“Nếu dựa theo những gì phương trượng nói, Hổ Lĩnh cùng Phật môn Tây Châu đã liên thủ với nhau sao?”
Nhìn nụ cười của Hồng Tôn, Giác Tâm dù nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn có ác ý, nhưng vẫn gật đầu đáp.
“Ừm, Trí Hổ Yêu Vương đích thân ra mặt.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hả? ? ?
Mẹ nó, Phật môn ở Tây Châu và Hổ Lĩnh hợp tác với nhau có gì tốt chứ? Nghe đến đây, Giác Tâm cảm thấy có chút khó hiểu.
Tại sao lại có cảm giác Hồng Tôn vẫn còn ngạc nhiên thế.
Đương nhiên là rất ngạc nhiên rồi, Hồng Tôn trước đó thậm chí còn liên tục dụ dỗ và lừa dối Hổ tộc, nhưng cuối cùng bọn họ chỉ phái Sát Hổ tới, thậm chí còn không phải là một con Yêu Vương.
Rõ ràng, Hổ tộc đã không còn tin tưởng vào đám Đạo Nhất tông nữa.
Nhưng lúc này, nếu Phật môn ở Tây Châu liên lạc với họ thì sao? Hổ tộc có tới hay không?
Hy vọng lớn đấy.
Nghĩ tới đây, Hồng Tôn nên nói hết với Giác Tâm những gì hắn nghĩ, nhưng sau khi nghe những gì Hồng Tôn nói, Giác Tâm lại mang sắc mặt cổ quái.
Lão già này thật là quỷ quyệt, đối mặt với việc Hổ tộc cùng Phật môn ở Tây Châu liên thủ, hắn thế mà lại còn muốn đánh trả, tương kế tựu kế dụ người ta tới.
“Thế nào, phương trượng, chuyện này đối với ngươi không khó đúng không.”
“Cái này…”
Giác Tâm cảm thấy có chút khó xử, thấy vậy, Hồng Tôn lại mang vẻ mặt cười tươi như hoa nói.
“Gần đây tiểu tử Trường Thanh đang dự tính nấu một bữa ăn ngon, hơn nữa quan hệ giữa hắn cùng Phật môn các ngươi rất tốt, tên cái gì mà Phật Nhảy Tường, phương trượng không muốn thử qua sao, ngươi mau xem đây là loại món ăn gì có thể khiến cho ngay cả Phật Tổ cũng phải nhảy tường chứ?”
“Được, lão nạp đồng ý.”
Nghe vậy, Giác Tâm nặng nề gật đầu, không chút do dự đồng ý ngay và luôn.
“Ha ha, cái này là được rồi nha.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, tâm trạng của Hồng Tôn rất tốt, hắn cảm thấy lần này không thể không gây sự với vài đứa Yêu Vương của Hổ tộc rồi.
Một bên khác, Giác Tâm sau khi thảo luận với các sư đệ, cũng một mình đến gặp bảy tên cường giả Phật môn ở Tây Châu.
“Có chuyện gì à?”
Nhìn thấy Giác Tâm đến, bảy người tỏ thái độ thờ ơ hỏi, đối với cái này khiến Giác Tâm cảm thấy bản thân đang bị khinh thường, một đám ngu xuẩn thậm chí còn không biết bản thân mình đang tìm chết.
Nhưng bởi vì theo kế hoạch của Hồng Tôn, cho nên ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh nói.
“Liên quan tới chuyện của Đạo Nhất tông cho nên ta muốn thương lượng một chút.”
“Nói.”
“Ta ở Phổ Đà tự động thủ không thành vấn đề, nhưng thi thể tuyệt đối không được để lại Phổ Đà tự của ta, nếu không, lấy tính cách của Đạo Nhất tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
“Hơn nữa, nếu thi thể được tìm thấy trong Phổ Đà tự, trong trường hợp Hổ tộc đổi ý, Phổ Đà Tự sẽ không trở thành bia đỡ đạn sao?”
Giác Tâm nói cũng có lý, bảy người sau khi nghe xong đều im lặng một lúc rồi lên tiếng.
“Vậy theo ý của ngươi thế nào.”
“Vẫn như cũ, do chúng ta động thủ, địa điểm động thủ phải ở bên ngoài Phật quốc, lão nạp sẽ tìm biện pháp dụ người của Đạo Nhất tông đi ra, đến lúc đó lại để người của Hổ Lĩnh thu dọn sạch sẽ. Dù sao thì xác chết cũng không thể xuất hiện xung quanh Phật quốc được đúng không.”
Giác Tâm đã chuẩn bị sẵn lời để nói, nghe những lời đó cũng không có gì sai, càng thêm kính cẩn.
Bảy tên cường giả của Phật môn Tây Châu đã nghĩ xong cũng nhưng không từ chối, sau đó liên lạc với Trí Hổ Yêu Vương trước mặt Giác Tâm.
Bây giờ đã liên thủ với nhau, hai bên tự nhiên giữ thông tin liên lạc của nhau rồi.
Sau khi kết nối trận pháp, Trí Hổ Yêu Vương nói với vẻ mặt khó hiểu.
“Có chuyện gì à?”
“Có chút thay đổi trong kế hoạch.”
Đem toàn bộ kế hoạch của Giác Tâm nói với Trí Hổ Yêu Vương, nhưng sau khi nghe xong, Trí Hổ Yêu Vương không đồng ý ngay lập tức, như thể đang do dự.
Không còn cách nào khác, hiển nhiên là bị Đạo Nhất tông dọa sợ, bây giờ đối mặt với Đạo Nhất tông, trong lòng Trí Hổ Yêu Vương có chút run sợ.
Nhưng đây cũng là yêu cầu của Phật môn Tây Châu, theo lý mà nói nếu Phổ Đà Tự đã ra tay thì Hổ Lĩnh phái người đi nhặt xác cũng không có gì to tát.
Nhưng sợ trong đó có bẫy.
“Phật môn ngươi không liên quan gì đến Đạo Nhất tông đúng không?”
Trầm mặc một hồi, Trí Hổ Yêu Vương rốt cục yếu ớt hỏi.
Vừa nghe lời này, sắc mặt bảy cường giả Phật môn Tây Châu nhất thời tối sầm lại, nói.
“Phật môn ta sao lại cùng Đạo Nhất tông có liên hệ, ngươi đây là ý gì?”
“Chỉ hỏi vu vơ một chút thôi làm gì căng, nếu đã là như vậy, đến lúc đó Hổ Lĩnh ta sẽ phái yêu thú tới.”
“Được, quyết định vậy đi.”
Sau khi sự việc được giải quyết xong, Giác Tâm cũng nói lời tạm biệt và thời gian thực hiện đã được thống nhất là ba ngày sau.
Trong vài ngày tiếp theo, Giác Tâm cũng không có biểu hiện gì khác thường, các cường giả khác của Phổ Đà Tự cũng vậy.
Chỉ là sau khi đám người Hồng Tôn sau khi trở về, Phật Nhảy Tường của Diệp Trường Thanh đã thành công bước vào giai đoạn cuối cùng.
Về phần cặn bã làm nền cho súp, chắc chắn đã bị tất cả đệ tử quét sạch.
Đây đều là món ngon, hiệu quả cũng tốt.
Ngày mai là ngày thời gian ước định sẽ tiến hành động thủ, nhưng bữa tối này, không khí trong bếp rất nóng, bởi vì bữa tối hôm nay chính là món Phật Nhảy Tường.
Các đệ tử của Đạo Nhất tông đã ăn qua một lần, nhưng cho dù vậy là vậy, bọn họ như trước nhớ mãi không quên.
Hơn nữa, lần này hương vị tựa hồ càng thêm thanh thuần, chỉ nếm một chút thôi cũng đã không chịu nổi.
Khi các đệ tử giành chỗ ngồi mỗi người được một bát nhỏ của món ăn Phật Nhảy Tường, người nào người đấy hai mắt đều sáng rực.
Ngay cả đám người Giác Tâm cũng phải kinh ngạc khi nhìn vào chiếc bát nhỏ trên tay.
“Đây chính là Phật Nhảy Tường sao.”
“Mùi thơm quá.”
“Chư vị sư huynh, bần tăng không khách khí nữa.”
Sau khi nuốt một ngụm vào trong bụng, ánh mắt của tất cả cường giả và đệ tử Phổ Đà Tự lập tức trở nên thẳng tắp.
Rõ ràng có thể cảm giác được Phật tâm trong cơ thể đang phát sinh biến hóa, trở nên càng thêm thuần khiết không tì vết.
Ngay cả những Thánh giả của Phật môn như Giác Tâm cũng đã tiến bộ rất nhiều.
“A Di Đà Phật, lão nạp đắc đạo rồi.”
Lòng hướng Phật dường như đã tiến bộ lên một cấp độ cao hơn, điều này hoàn toàn khác với trước đây, Giác Tâm nhắm chặt hai mắt, hắn cẩn thận cảm nhận độ ngon của hương vị món ăn Phật Nhảy Tường này, cũng như sự cải thiện của Phật tâm trong cơ thể.
Giống như một viên ngọc thô hoàn hảo không tì vết.
Trong khi nhìn các đệ tử Phật môn từng người một tiến bộ, các đệ tử của Thần Kiếm phong, Ngọc Nữ Phong ngồi ở bên có chút sững sờ.
“Tại sao ta không cảm thấy gì cả?”
“Ta cũng không có.”
“Mẹ nó, tâm cảnh của ta chắc chắn có vấn đề rồi.”
Không có khả năng, tâm của ngươi dơ bẩn như vậy, không có khả năng có vấn đề.”
“Ngươi sủa cái rắm, cái này của lão tử được gọi là xích tử chi tâm.”
“Vâng vâng vâng, trời sinh vốn dĩ đã đen.”
Đệ tử của Đạo Nhất tông một người cũng không có phản ứng, tu vi mặc dù có chút tiến bộ, nhưng so với đệ tử Phật môn, hiệu quả quả thực chênh lệch rất lớn.
Ngươi xem con nhà người ta kìa, tâm Phật của ai cũng đều rực sáng, thậm chí Phật lực dường như cũng trở nên tinh khiết hơn rất nhiều.
Đối với Phật môn mà nói, món ăn Phật Nhảy Tường này dường như được thiết kế riêng cho họ.
Mở mắt ra lần nữa, trong mắt bọn người Giác Tâm đầy sự ngạc nhiên và liên tục khen ngợi.
“Được nha, hay cho một thứ được gọi là Phật Nhảy Tường.”
“Món ăn này nhất định là là vì ngã Phật mà thành.”
“Đây mới là món chính của Phật môn ta.”
Chương 367: Ngươi Có Phải Cũng Ăn Phong Ma Đan Rồi Không?
Nếu như nói, chỉ là ví dụ, đám người Giác Tâm trước đó còn có chút do dự, như vậy sau khi ôm cái bát Phật Nhảy Tường này xuống, lúc này trong lòng bọn họ đã không còn vướng bận gì nữa.
Cái này mới là Phật môn chân chính, là tôn nghiêm của Giác Tâm hắn.
Sự thăng hoa của Phật tâm đã củng cố niềm tin của đám người Giác Tâm trong việc thành lập một Phật môn mới.
Vì vậy, sau khi ăn bữa tối xong, Giác Tâm đã chủ động tìm đến đám người Hồng Tôn, Diệp Trường Thanh để thảo luận vấn đề.
Phía bên Hổ Lĩnh không cần lo lắng, ngày mai hai đại tông môn bọn họ sẽ cùng nhau tấn công, Hổ Lĩnh chết càng nhiều, nguy hiểm mới có thể hoàn toàn không còn tồn tại, mọi người thậm chí còn lo lắng Hổ Lĩnh phái yêu thú tới quá ít.
Cũng giống như lần trước.
Điều duy nhất cần lo lắng bây giờ là những lão già kia trong Phổ Đà Tự cũng chính là những người thuộc thế hệ của An Tịch.
Dù sao những lão già này ngày thường đều kéo nhau chạy đi bế quan, cho tới tận bây giờ đều chưa nếm qua mùi vị món ăn của Diệp Trường Thanh.
Cho nên họ vẫn một lòng hướng về Phật môn ở Tây Châu, trước khi họ ra tay chống lại những tên tặc ngu xuẩn Tây Châu kia, đối phó với những những sư thúc, sư bá báo đời này như thế nào đã trở thành vấn đề quan trọng nhất lúc này.
“Giác Tâm phương trượng có suy nghĩ thế nào?”
Nghe lời này của Giác Tâm, Hồng Tôn chỉ nhàn nhạt hỏi, Giác Tâm nghe vậy tự nhiên có chút suy nghĩ, quay sang nhìn về hướng Diệp Trường Thanh nói.
Trường Thanh thí chủ, xin hỏi có còn dư chút nước canh nào không, nếu có thì có thể đưa cho lão nạp không?”
Hả? ? ?
“Ý của phương trượng là?”
“Phật Nhảy Tường chính là vì Phật môn ta mà sinh. Theo như những gì lão nạp thấy, cho dù là thiên ngôn vạn ngữ cũng chưa chắc đã bằng bát canh Phật Nhảy Tường này. Nếu để sư thúc, sư bá tự mình cảm nhận ý nghĩa chân chính của Phật môn trong bát canh Phật Nhảy Tường này. So với việc lão nạp nói có hiệu quả hơn.”
Ý nghĩa thực sự của Phật pháp sao? Nhìn thấy bộ dáng một mặt thành tín của Giác Tâm, Diệp Trường Thanh nhìn mà ngơ ngẩn cả người.
Mịa nó ngươi chỉ ăn có một bữa cơm, còn ăn ra chân lý Phật pháp luôn sao? Người xuất gia không phải không được phép nói dối sao?
“Cái này không thành vấn đề.”
Chỉ là chút nước canh thôi mà, thấy đám người Giác Tâm sau khi ăn xong còn kịp thời giữ lại chút ít, nếu không cho đến hiện tại chút canh này còn đúng cái nịt.
Không thấy mấy người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt vẫn đang đợi xung quanh trước vạc chờ lấy sao? Ha.
Nghe vậy, Giác Tâm gật đầu nói.
“Được, lão hòa thượng có một tâm nguyện quá đáng, trước khi chúng ta bắt đầu, hi vọng Trường Thanh thí chủ có thể hâm nóng bát canh này, đưa cho các vị sư thúc và sư bá của ta cảm nhận được ý nghĩa chân chính của Phật pháp là như thế nào.”
“Ừm… Làm nóng nó thì dễ, nhưng ý nghĩa thực sự của Phật pháp… Phương trượng ngươi có chắc mình có thể làm được không?”
Hâm nóng canh còn sót lại thì dễ rồi, một mồi lửa là hoàn thành, nhưng mẹ nó một bát canh của ngươi có thể làm người khác hiểu được ý nghĩa thực sự của Phật pháp, có thể làm được sao?
Phải biết là đám người Giác Tâm sau khi ăn rất nhiều bữa cơm mới biến thành bộ dáng như thế này.
Ngươi muốn chỉ dùng một chén canh giải quyết cái đám An Tịch thuộc thế hệ trước của Phật môn sao?
Nhưng đối với cái này, Giác Tâm lại tỏ ra cực kỳ tự tin.
“Lão nạp tin Phật Nhảy Tường có thể làm được.”
Hả? ? ?
Ta tin mẹ nó, trải qua hai kiếp người, Diệp Trường Thanh đừng nói là gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua có người dám đặt hết sự tin tưởng vào một chén canh.
Nhưng Giác Tâm tin chắc rằng một bát Phật Nhảy Tường là đủ để giải quyết mọi chuyện.
Diệp Trường Thanh không thể làm gì được, thậm chí ngay cả trước khi rời đi, Giác Tâm cùng các sư huynh đệ còn đối với nước dùng còn sót lại này, tỏ ra thái độ cung kính mà chắp tay trước ngực, hành lễ một cái rồi nói.
“A di đà Phật, ngã Phật từ bi, để cho lão nạp hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn thấy chân lý của Phật pháp.”
Nhìn thấy vẻ mặt thành kính của mọi người, khóe miệng Diệp Trường Thanh giật giật, ta thấy con mẹ nó các ngươi không cần bái Phật nữa, bái Phật nhảy qua tường là được rồi.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt còn rất yên bình, chờ đến sáng sớm ngày hôm sau, mọi người ăn điểm tâm. Sau đó dựa theo kế hoạch, trùng trùng điệp điệp rời khỏi Phật quốc.
Một đường đi về phía Tây Phật Quốc, đây chính là nơi đã hẹn với Hổ Lĩnh đi nhặt xác.
Tất cả các đệ tử của Giáo Đạo Nhất tông đều nằm trên mặt đất giả chết, trong khi Giác Tâm dẫn mọi người chờ đợi sự xuất hiện của yêu thú đến từ Hổ Lĩnh.
Khoảng một canh giờ trôi qua, đám yêu thú từ Hổ Lĩnh cuối cùng cũng đến.
Thủ lĩnh là một con Huyền Yêu, chỉ tương đương với một tu sĩ Kết Đan cảnh của Nhân tộc, sau lưng cũng chỉ vẻn vẹn có hơn một trăm con yêu thú.
Nhìn thấy cảnh này, không đợi những yêu thú này mở miệng, Hồng Tôn trực tiếp lừa xác chết.
“Hổ Lĩnh lấn ta quá đáng.”
Chuyện quái gì thế này, Hổ Lĩnh chỉ phái hai ba con mèo con này đến đây thôi sao?
Một con Huyền Yêu cộng thêm chừng trăm con Phàm Yêu, sao mà đủ được chứ? Chừng này còn không đủ nhét kẽ răng nữa.
Nhìn thấy Hồng Tôn tức giận nhảy dựng lên, con Huyền Yêu này cũng sững sờ trong chốc lát, một giây sau, trước mặt nó xuất hiện một màn máu, bên trong màn máu chính là Trí Hổ Yêu Vương.
“Hay cho một cái Phổ Đà Tự, bản vương đã sớm đoán được các ngươi có vấn đề. Hồng Tôn, ngươi còn muốn mưu hại bản vương, ngươi thật sự cho rằng bản vương là kẻ ngu sao?”
Trí Hổ Yêu Vương rõ ràng đã có sự chuẩn bị, kỳ thật lần này không chỉ phái Yêu Vương đi, thậm chí còn tự mình chạy tới Phật Quốc.
Chỉ là cách Phật quốc không xa, nó cố ý phái một đám yêu thú đến làm mồi nhử, mục đích là xem Đạo Nhất tông có âm mưu quỷ kế gì không.
Hiện tại xem ra là như vậy, suýt chút nữa rơi vào cạm bẫy rồi.
Về phần đám người Trí Hổ Yêu Vương, sau khi xác nhận Hồng Tôn vẫn chưa chết, bọn họ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhìn màn máu chậm rãi tiêu tán, trong mắt Hồng Tôn tràn đầy sát ý, hay cho một con Trí Hổ Yêu Vương, đã học được thông minh rồi đúng không? Được, được lắm, chờ đến khi lão phu có thời gian nhất định sẽ chạy đến Hổ Lĩnh của ngươi một chuyến.
Chạy hòa thượng, ngươi còn chạy miếu?
“Sư tôn, chúng ta làm sao bây giờ? Giết hay là bắt?”
“Giết, một đám Phàm Yêu dưỡng làm gì?”
Ý nghĩ bắt sống cũng không có, cứ vậy mà giết sạch.
Sau khi giải quyết xong những con Phàm Yêu này, lập tức sẽ đến lượt đám cường giả Phật môn ở Tây Châu.
Một đám Thánh giả Giác Tâm, Giác Minh của Phổ Đà tự dẫn theo bọn người Hồng Tôn, Thanh Thạch, Trương Thiên Trận, Thạch Tùng, Bách Hoa tiên tử, chạy đến nơi ở của họ.
Khi đến nơi, Giác Tâm đạp cửa bước vào, mà bảy tên Thánh giả Phật môn đến từ Tây Châu trong viện đối với cái này, mặc dù có chút bất mãn nhưng cũng chỉ là cau mày lạnh giọng hỏi.
“Đã giải quyết xong mọi chuyện rồi à? Đám người Đạo Nhất tông đâu? Chết hết chưa? Cái tên Hồng Tôn kia, xanh…”
Vừa mới nói được nửa câu, nhìn thấy mấy người Hồng Tôn cất bước đi vào, bảy tên Thánh giả Phật môn đến từ Tây Châu đều trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Không phải nói hôm nay động thủ sao? Tại sao Hồng Tôn bọn họ vẫn còn sống? Ngoài ra, ngươi mịa nó mang người ta tới chỗ này của bọn ta là muốn làm gì đây?
Trong mắt tràn đầy hàn ý, ngữ khí cũng biến thành lạnh lẽo nói.
“Giác Tâm, ngươi có ý gì?”
Sự tình có vẻ như có chút không đúng, đặc biệt là ánh mắt của Giác Tâm, cùng trước đó hoàn toàn khác biệt.
Dường như có điều gì đó không ổn, đặc biệt là đôi mắt của Giác Tâm, hoàn toàn khác trước.
Đối mặt với lời chất vấn của bảy người, Giác Tâm không hề hoảng sợ một chút nào, sắc mặt nghiêm túc, nói năng có khí phách.
“Kể từ hôm nay trở đi, lão nạp muốn sáng lập một Phật môn mới, từ nay về sau, Phổ Đà tự ta cùng với Phật môn Tây Châu các ngươi không còn quan hệ gì.”
Hả? ? ?
Phật môn mới? Nghe thấy ba chữ này, bảy tên Thánh giả Phật môn của Tây Châu lập tức tức đến xì khói.
“Giác Tâm, ngươi điên rồi sao?”
“Ngươi biết mình đang nói cái gì không?”
“Ngươi đây là đang coi thường luân lý, phản bội Phật Tổ, ngươi có biết hậu quả là gì không.”
“Ha ha, ta chưa bao giờ phản bội Phật Tổ, ngược lại là do các ngươi không hiểu Phật Tổ, chân chính hiểu Phật Tổ người, là lão nạp, chính là Phổ Đà Tự ta.”
“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi có phải đã ăn Phong Ma đan rồi không?”
Chương 368: Mời Chư Vị Sư Thúc Uống Canh
Thấy Giác Tâm giống tên điên mới xổng chuồng, bảy tên cường giả Phật môn Tây Châu nghi ngờ nói.
Ngươi con mẹ nó thành lập Phật môn mới làm gì, cái này mịa nó không phải là triệu chứng của việc ăn nhầm Phong Ma đan sao?
Chỉ là đối với cái này, Giác Tâm lại khịt mũi coi thường nói.
“Có ngươi ăn Phong Ma đan thì có, lão nạp chưa bao giờ cảm thấy bản thân minh mẫn như thế này đâu, Phật tông mới của lão nạp đã định chắc rồi, về phần chư vị, thực xin lỗi, chỉ có thể để các ngươi chịu ủy khuất.”
Khi những lời này của Giác Tâm rơi xuống, Giác Minh cùng các các sư huynh đệ đã bao vây bảy người họ ngay lập tức.
Thấy vậy, bảy tên cường giả Phật môn đến từ Tây Châu cuối cùng cũng có chút luống cuống.
“Ngươi… Các ngươi muốn tạo phản sao? Đừng quên, Phổ Đà Tự có được ngày hôm nay là nhờ Phật môn Tây Châu ta, các ngươi …”
“Cái tên tặc ngu xuẩn kia, Phật môn Tây Châu ngươi bóp méo ý nghĩa chân chính của Phật pháp, hôm nay Phổ Đà Tự ta chính là muốn bình định lập lại trật tự.”
“Điên rồi, các ngươi thật sự điên rồi.”
Phật môn Tây Châu bọn họ xuyên tạc chân lý của Phật pháp? Còn muốn bình định thiết lập lại trật tự sao?
Mẹ nó, khởi nguyên của Phật môn là ở Tây Châu, theo những gì mà từ trong miệng các ngươi nói ra, Phật môn từ Tây Châu của bọn ta biến thành Thiên Môn rồi?
Chỉ là lúc này nhìn vào sẽ thấy bọn người Giác Minh muốn động thủ, bảy người họ cũng là vội vàng gầm lên giận dữ.
“Phản, phản rồi, An Tịch, An Bình, các ngươi còn không ra đây?”
Đối mặt với sư huynh đệ Giác Tâm, bảy cường giả Phật môn từ Tây Châu này tự biết bản thân không phải là đối thủ, chưa kể còn có đám người Hồng Tôn đang nhìn chằm chằm nữa.
Rụt cổ hô to đám người An Tịch, và ngay sau đó, thân ảnh của đám người An Tịch cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Tổng cộng có bốn người, tất cả đều là sư thúc, sư bá của Giác Tâm hắn, ngày thường họ rất ít để ý đến công việc trong chùa, lần này xuất hiện cũng là vì đám người Giác Tâm muốn tấn công Phật môn ở Tây Châu.
An Tịch đứng đầu mang sắc mặt khó coi, tỏ ra không vui nói với Giác Tâm.
“Giác Tâm, ngươi lại muốn làm gì?”
Gần đây An Tịch ngày càng bất mãn với Giác Tâm, một người trước đây luôn ổn trọng, dạo gần đây sao có thể lại trở nên lỗ mãng như vậy.
Đầu tiên là chuyện của Giác Viễn, bây giờ lại ngang nhiên đối kháng với Phật môn ở Tây Châu, còn muốn thành lập cái gì mà Phật môn mới, quả thực là không hợp thói thường.
Đối mặt với lời chất vấn của An Tịch, đúng như dự đoán của hắn cho nên Giác Tâm cũng không quá ngạc nhiên.
“An Tịch, đây chính là ý tứ của Phổ Đà tự ngươi bây giờ sao? Làm sao, muốn ly khai Phật môn chính thống rồi bắt đầu từ số không sao? Các ngươi có còn xứng đáng với Phật Tổ nữa không?
Nhìn thấy bốn người An Tịch xuất hiện, bảy tên cường giả của Phật môn đến từ Tây Châu giận dữ hét lên.
Về phần Giác Tâm, hắn chỉ bình tĩnh thi lễ.
“Chư vị sư thúc, sư bá, đệ tử chính là bởi vì tìm đã lĩnh ngộ chân lý của Phật pháp, mới biết Phật môn ở Tây Châu xuyên tạc Phật kinh, không tuân theo Phật Tổ, coi thường luân lý cho nên mới kịp thời tỉnh ngộ, vứt bỏ ác theo thiện.”
“Ngươi ngươi ngươi… Giác Tâm, ngươi đang nói bậy bạ cái gì thế.”
Nghe những lời của Giác Tâm, bảy tên cường giả của Phật môn đến từ Tây Châu tức giận đến tột độ, nói Tây Châu bọn họ coi thường luân lý? Nói đùa cái gì vậy, Phật môn không phải đến từ Tây Châu sao.
“Ha, bất luận là thật hay giả, đệ tử tự có biện pháp của chính mình, muốn cho chư vị sư thúc, sư bá cùng biết.”
Hả???
Nghe vậy, ngay cả mấy người An Tịch, An Bình đều là sững sờ, An Bình nhìn Giác Tâm với vẻ mặt cổ quái nói.
“Vậy ngươi nói xem, ngươi làm sao có thể thuyết phục những lão gia hỏa như chúng ta.”
“Phật Tổ ở trong lòng, không cần đệ tử nói, đệ tử cung thỉnh chư vị sư thúc, sư bá uống canh.”
Giác Tâm cao giọng quát, lập tức, bọn người Diệp Trường Thanh, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt mang một bát súp còn sót lại của món Phật Nhảy Tường đi đến.
Mỹ Bảo và hải sâm đã hết, nhưng Diệp Trường Thanh vẫn cho thêm một số nguyên liệu để làm cho nó ngon hơn.
Mặc dù nó không ngon bằng món súp ban đầu, nhưng hương vị chỉ cần đun nóng sẽ ngon hơn.
Sau khi nhận được súp, bọn người An Tịch, An Bình ngây ngẩn cả người, đây là ý gì? Mà cái kia bảy tên cường giả Phật môn ở Tây Châu thấy thế, càng là thổi râu trừng mắt giận dữ.
“Giác Tâm, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi không tuân theo giới luật Phật môn sao?”
“Lão nạp thấy ngươi đã nhập ma, sao có thể để sư thúc của mình ăn thức ăn mặn?”
“An Tịch, An Bình, cái bát này là đồ ăn mặn, ngươi không thể ăn.”
Bảy tên Thánh giả Phật môn Ở Tây Châu tức giận nhảy dựng lên, mà bốn người An Tịch, An Bình thì là sững sờ nhìn bát Phật Nhảy Tường trong tay.
“An Tịch, An Bình, các ngươi ngây người ra đó làm cái gì, Tên Giác Tâm này rõ ràng là điên rồi, bắt lấy hắn.”
Bảy người vẫn đang gào thét, dưới cái nhìn của bọn họ, An Tịch, An Bình khẳng định là sẽ không dễ dàng tha thứ Giác Tâm tiếp tục phát điên.
Miếng thịt thơm ngon đập vào mặt, đây chẳng phải là sự bất kính lớn nhất đối với tu sĩ Phật môn như bọn họ sao?
Đến đây thì không còn gì để nói nữa, gỡ xuống thôi.
Chỉ là An Tịch, Anping đám người căn bản không có phản ứng, mà Giác Tâm lại tự tin, đây mới là chân chính ý nghĩa của Phật môn.
Ngược lại, Diệp Trường Thanh có chút không xác định, có thể thắng hay không? Một bát canh có thể khiến đám người An Tịch, An Bình thay đổi, có chút không đơn giản như thế đâu.
Dù sao cũng dã tu Phật nhiều năm như vậy, Phật tâm hẳn rất kiên định.
“Một khi có biến, nhanh chóng sử dụng Truyền Tống trận.”
Từ Kiệt ở một bên cũng thấp giọng nói, nhưng Diệp Trường Thanh còn chưa kịp trả lời, liền truyền đến một trận thanh âm giống như thủy tinh vỡ vang lên.
“Hả? Tiếng gì vậy?”
“Hình như đó là tiếng Phật tâm bị vỡ.”
“Phật tâm của ai bị nát vậy?”
Ở đây không có ai khác, hơn nữa, Phật tâm của đám người Giác Tâm đã được đúc lại, sao lại nát rồi.
Chẳng lẽ là…
Quay đầu với vẻ mặt nghi ngờ nhìn bốn người An Bình, An Tịch bọn họ, khá lắm, quả nhiên là bọn họ.
Còn chưa uống qua, nhưng vừa mới ngửi qua, Phật tâm của An Tịch liền vỡ nát, lúc này không chỉ có bọn người Diệp Trường Thanh, mà ngay cả bảy tên Thánh giả Phật môn ở Tây Châu đều sửng sốt.
Sau khi định thần lại, bảy người vội vàng mở miệng kêu lên.
“An Tịch, mau ổn định Phật tâm, đừng bị những thứ ô nhiễm của thế tục làm ô nhiêm Phật tâm.”
Chỉ là vừa dứt lời, liền vang lên mấy tiếng răng rắc.
Phật tâm của nhóm ba người An Bình cũng lần lượt xuất hiện vết rách.
Lần này, bảy tên cường giả của Phật môn đến từ Tây Châu một chút cũng không bình tĩnh, con mẹ nó chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, Phật Tâm làm sao có thể cứ như vậy má nát bét chứ.
Mà Giác Tâm lúc này cũng nhân cơ hội mở miệng nói.
“Chư vị sư thúc, sư bá, đây chính là Phật tâm giả của Phật môn Tây Châu, bọn họ căn bản không hiểu chân lý của Phật môn, sư điệt lại mời chư vị sư bá uống súp, này súp chính là chỗ chân lý của ngã Phật, một khi đã uống, sư thúc sư bá có thể tự minh ngộ chân lý của ngã Phật.”
Nghe những lời của Giác Tâm, bảy tên cường giả của Phật môn đến từ Tây Châu hoàn toàn hoảng sợ.
Mẹ nó ngửi một chút mùi mà Phật tâm bị mở bung ra, thật mịa nó nếu thực sự hớp một ngụm, vậy chẳng phải là chết sao.
Ngay lập tức, bảy người vội vàng khuyên lơn.
“Không thể uống, không được uống, uống xong Phật tâm của ngươi sẽ biến mất.”
“A, chỉ là một Phật Tâm giả mà thôi, có gì lạ cơ chứ? Sư thúc sư bá, sư điệt đã đúc lại Phật tâm, đây mới là Phật tâm của Phật môn.”
“Giác Tâm, ngươi đang nói cái rắm gì vậy?”
“Sư thúc sư bá, còn chờ gì nữa, mời uống súp, lĩnh hội chân lý của Phật môn ta.”
Theo lời của Giác Tâm, bốn người An Tịch, An Bình chậm rãi giơ tay lên, như thể họ sẽ uống súp, thấy vậy, bảy tên cường giả của Phật môn ở Tây Châu hoảng sợ, ngay lập tức muốn bước tới để ngăn cản họ, nhưng họ đã bị bọn người Giác Minh ngăn lại.
“Sư thúc, sư bá lĩnh hội chân lý của ngã Phật, người nào dám quấy rầy?”
“Các ngươi mịa nó ăn hết Phong Ma đan rồi à?
Chương 369: Qua Lại Với Từ Kiệt
Bị bọn người Giác Minh chặn lại, bảy tên cường giả Phật môn ở Tây Châu không thể làm gì được.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người An Tịch một ngụm uống cạn Phật Nhảy Tường trên tay.
“Không thể uống.”
“Các ngươi… . . Các ngươi quả thực chính là một sự sỉ nhục của Phật môn ta.”
“Ngã Phật sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
“Các ngươi… . .”
Vẫn còn đang tiếp tục gào thét, nhưng theo một bát Phật Nhảy Tường vào trong bụng, Phật tâm của bốn người An Tịch, An Bình đã hoàn toàn vỡ vụn, thấy thế, bảy tên cường giả Phật môn ở Tây Châu đỏ ngầu cả mắt.
“Xem đi, biến mất, biến mất rồi.”
“Ngay cả Phật tâm cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Không có Phật tâm, một thân tu vi của các ngươi liền triệt để bị chặt đứt.”
Trong mắt của bảy người, Phật tâm tan vỡ chính là sự trừng phạt của Đức Phật đối với An Tịch và An Bình.
Nhưng lời còn chưa dứt, một giây sau, một cỗ Phật lực càng thêm thuần khiết từ trên người bốn người bắn ra.
“Cái này… . . Đây là…”
“Không thể nào, không có Phật tâm thì làm sao có Phật lực?”
“Đúc lại Phật tâm.”
Bọn họ sững sờ trợn mắt há mồm nhìn tất cả những thứ này, mặc dù bọn họ là cường giả Phật môn đến từ Tây Châu, tinh thông Phật pháp, nhưng cũng không tìm được lý do để giải thích một màn trước mắt.
Làm gì có lý như vậy.
Hơn nữa sau khi đúc lại Phật tâm, sao lại có cảm giác mạnh hơn trước chứ? Gặp quỷ rồi.
Về phần Giác Tâm, lúc này lớn tiếng nói.
“A di đà Phật, chúc mừng sư thúc, sư thúc lĩnh ngộ chân lý của ngã Phật, đúc thành Phật tâm thực sự.”
“Giác Tâm, ngươi đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ, đây không phải Phật tâm, đây tuyệt đối không phải Phật tâm.”
“Ồn ào quá, Giác Minh, diệt bọn đầu trọc này đi, chờ đến khi Đại Hội Vạn Phật tổ chức xong, ta sẽ giao bọn đầu trọc này cho Đạo Nhất tông để tỏ lòng thành.”
“Giác Tâm, ngươi dám…”
Bảy người tức giận đến xịt cả khói, cảm nhận được rõ ràng bọn người đó có thể không quan tâm những chuyện này, trực tiếp đi lên cũng là một trận bao vây.
Nhưng lần này, bốn người An Tịch và An Bình thế mà lại không lên tiếng ngăn cản, chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn.
“Giác Tâm, đây là… . .”
“Đây là ý nghĩa thực sự của ngã Phật, Phật Nhảy Tường.”
“Phật Nhảy Tường?”
“Không sai, ngày sau chính là món chính của Phật môn ta.”
Im lặng, một khoảng im lặng kéo dài, cho đến khi bảy tên cường giả Phật môn đến từ Tây Châu bị hạ gục, An Tịch và An Bình mới hoàn hồn.
Mà đã như thế, đối với tiếng rống giận dữ của bảy người kia, An Tịch - An Bình bọn họ cũng không có ý để ý đến.
“An Tịch, An Bình, các ngươi thật chẳng lẽ thật sự muốn phản bội Phật môn ta sao?
“Còn không mau nói bọn hắn dừng tay.”
“An Tịch, An Bình, đừng lặp lại cùng một sai lầm.”
Trực tiếp phớt lờ tiếng gào thét của bảy người, trầm mặc một lát, An Bình mới lên tiếng.
“Lão nạp muốn trở về lĩnh hội Phật tâm.”
“Lão nạp cũng vậy.”
“Mà này, Giác Tâm, cái món Phật Nhảy Tường này?”
Là do một Trường Thanh thí chủ của Đạo Nhất tông làm ra.”
Giác Tâm giới thiệu, sau đó bốn người An Tịch cũng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Trường Thanh, rồi cùng nhau gật đầu.
“Trường Thanh thí chủ quả nhiên có duyên với Phật tổ.”
“Ha ha, chư vị đại sư nói quá lời.”
Nghĩ tới đây, Diệp Trường Thanh khóe miệng co giật, đây là định mệnh sao?
“Sau đó, Phật Nhảy Tường?”
“Sư thúc sư bá có thể đến trụ sở của Đạo Nhất tông ăn cơm, một ngày ba bữa.”
“Thì ra là thế.”
Biết rằng vẫn còn cơ hội để ăn những món ăn ngon như vậy, An Tịch và An Bình hài lòng rời đi.
Về phần nhóm Phật môn Tây Châu, sau khi Giác tâm phất tay ra hiệu, bọn họ đã bị bọn người Giác Minh dẫn đi, giám sát chặt chẽ, chỉ chờ đến khi tổ chức xong Đại Hội Vạn Phật là có thể dẫn đến trước mặt các đại tông môn, giao cho Đạo Nhất tông xử trí.
“Hồng Tôn đạo hữu, ngươi xem… “
Sau khi sự việc được giải quyết, Giác Tâm mỉm cười với Hồng Tôn, Hồng Tôn cũng mỉm cười đáp lại.
“Đây là chuyện của Phật môn các ngươi, ta không tiện nhúng tay vào.”
Về sau xảy ra chuyện gì, Hồng Tôn cũng không quá để ý.
Hai ngày sau, ngày này cuối cùng cũng đến ngày Đại Hội Vạn Phật.
Sáng sớm, toàn bộ Phổ Đà Tự trở nên náo nhiệt, đông đảo cường giả từ các chùa miếu Phật môn khác tụ tập cùng nhau, còn có người của Đạo tiên tông.
Ngay từ sớm, Diệp Trường Thanh, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt cùng các đệ tử, dưới sự lãnh đạo của Hồng Tôn đi tới chủ tự của Phổ Đà tự.
Đương nhiên, không thể đem tất cả các đệ tử của Đạo Nhất tông đều tham gia, vì vậy chỉ có Hồng Tôn và nhóm các đệ tử thân truyền mới đủ tư cách tham gia cái Đại Hội Vạn Phật này.
Về phần Diệp Trường Thanh, không ai cảm thấy hắn không đủ tư cách, cho dù hắn không muốn đến cũng bị bọn người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt ép tới.
Trên quảng trường chủ tự đã có rất nhiều người tụ tập, và mỗi một tông môn đều có khu vực riêng của mình.
Giống với Đạo Nhất tông, Thanh Vân tông và Hoàng Cực tông cũng thuộc tứ đại tông môn cho nên vị trí tự nhiên là tốt nhất, về sau sẽ dựa theo thực lực mà phân định.
Tu tiên giới chính là như vậy, bất cứ lúc nào cũng đều nhìn vào thực lực để nói chuyện.
Thực lực cá nhân, thực lực của một tông môn đều rất quan trọng.
Ngay khi một đoàn người Diệp Trường Thanh bước vào chủ tự, một nhóm nữ tu sĩ đã đi về phía cổng.
Nguyên một đám lớn lên đều là hoa nhường nguyệt thẹn, dung mạo xinh đẹp.
“Đây là người đến từ Bế Nguyệt cốc, Đông Châu có hai thánh địa dành cho nữ tu, một là Ngọc Nữ Phong chúng ta, hai là Bế Nguyệt cốc này. Hơn nữa, Bế Nguyệt cốc càng thêm thuần khiết. Môn phái liên quan đến luyện công cho nên chỉ tuyển nữ đệ tử.”
Thực lực của Bế Nguyệt cốc không bằng bốn đại tông môn như Đạo Nhất tông, thậm chí ở toàn bộ lục địa phía Đông cũng chỉ có thể coi là trung đẳng.
Nhưng bởi vì bọn họ đều là nữ tu, cộng với tính cách không tranh không giành, nên rất được yêu thích ở Đông Châu.
Tất cả đại tông môn đều sẵn sàng bán chút tình mọn cho Bế Nguyệt cốc.
Hồng Tôn hiển nhiên cũng biết Trưởng Lão dẫn đầu Bế Nguyệt cốc, sau khi gặp mặt, mọi người đều lên tiếng chào hỏi nhau.
Nhìn qua các đệ tử của Bế Nguyệt Cốc, bọn họ thực sự rất ưa nhìn, nhưng Diệp Trường Thanh không quan tâm.
Cả ngày bị chúng nữ Bách Hoa tiên tử, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao vây quanh, mắt nhãn của Diệp Trường Thanh từ lâu đã thay đổi so với trước đây.
Đệ tử của Bế Nguyệt Cốc mặc dù ưa nhìn, nhưng cũng chỉ là như vậy, so với đám người Bạch Hoa Tiên Tử mà nói, bọn họ vẫn kém hơn rất nhiều.
Người đẹp bình thường và cực phẩm nữ thần, bọn họ có thể giống nhau không?
Nhưng khi Diệp Trường Thanh thu hồi tầm mắt và quay đầu lại, trong lúc vô tình chú ý Từ Kiệt đang đứng bên cạnh, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía một đệ tử Bế Nguyệt cốc, hình như là đệ tử thân truyền, hơn nữa trong tất cả các chúng nữ chính là xinh đẹp nhất.
“Tam sư huynh.”
Nhẹ giọng hô một câu, nhưng Từ Kiệt tựa hồ không nghe thấy, trong miệng lẩm bẩm.
“Thanh Thanh…”
Ở một bên khác, thiếu nữ bị Từ Kiệt nhận nhầm thành Tố Thanh Thanh cũng đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi, một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Từ Kiệt.
Cả hai vô thức tiến về phía nhau, ánh mắt chất chứa bao câu chuyện.
“Hà Thanh Thanh, đã từng là đạo lữ của tam sư đệ, nghe nói bọn họ suýt nữa đã kết đạo lữ, nhưng cũng không khác gì đã thành thân. Hai người bọn họ trước đó đã trải qua mấy năm lịch luyện ở thế tục , nghe nói đã chung sống với nhau rồi, giống như những cặp đôi trần thế kia.”
Liễu Sương đứng ở bên giải thích, Diệp Trường Thanh nghe vậy liền hiểu thì ra là bạn gái cũ.
Chỉ là dường như song phương vẫn không bỏ được đối phương, trong mắt tràn ngập quá nhiều thứ không thể tả được.
Nhìn hai người đối mặt bốn mắt nhìn nhau, Diệp Trường Thanh chân thành thở dài.
“Nhìn nhau chẳng lời nào mà chỉ có nước mắt ngàn dòng”.
Mặc kệ vì sao lúc đầu lại tách ra, đây là lần đầu tiên Diệp Trường Thanh nhìn thấy tam sư huynh như vậy.
Tuy nhiên, ngay khi Diệp Trường Thanh vừa dứt lời, Hà Thanh Thanh đột nhiên hét lên giận dữ.
“Trả tiền.”
Chương 370: Lạc Hà Tông Đến
Hà Thanh Thanh gầm lên một tiếng giận dữ, làm thay đổi cả bầu không khí, Diệp Trường Thanh cũng sửng sốt trong giây lát, tình huống này dường như không giống với những gì mình nghĩ lắm.
Ngay cả Từ Kiệt cũng biến sắc, bĩu môi nói.
“Tiền gì?”
“Năm đó ở Diên Phong quốc, ngươi ăn của lão nương, dùng của lão nương, ngay cả quần ngươi mặc cũng là lão nương mua.”
Hồi đó, Từ Kiệt và Hà Thanh Thanh sống tại một thị trấn nhỏ ở Viêm Phong quốc chủ yếu để luyện tâm cảnh.
Cũng không có sử dụng thủ đoạn của tu sĩ, sống như những người bình thường.
Và trong thời gian đó, chính Hà Thanh Thanh dựa vào công phu thêu thùa một tay nuôi sống hai người bọn họ.
Sau cùng cũng chỉ vì một số nguyên nhân mà hai người chia tay nhau, Hà Thanh Thanh tức giận đến mức vừa thấy mặt là muốn để Từ Kiệt trả tiền.
Tất nhiên, cũng không phải là muốn số tiền đó, đó chỉ là một cái cớ.
“Ngươi rống lớn tiếng như vậy làm gì?”
Đối mặt với tiếng gầm của Hà Thanh Thanh, Từ Kiệt đỏ mặt, trầm mặt nói ra.
Nhưng bây giờ mọi người xung quanh đều có thể nghe được, ba nữ tử Liễu Sương, Lục Du Du và Vương Dao còn tỏ ra khinh thường.
“Tra nam, Trường Thanh sư đệ, ngươi tuyệt đối không được học thói này của Tam sư huynh.”
“Nhưng mà sư đệ yên tâm, từ nay về sau, quần cộc của ngươi có sư tỷ lo.”
Hả? ? ?
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Trường Thanh giật giật.
“Cái này thì không cần, sư đệ có thể tự mình giải quyết.”
Ta mịa nó cần các ngươi giúp ta mua quần cộc sao? Ngươi biết kích cỡ sao?
Nhưng ba cô gái rõ ràng cũng không định mua, tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng thầm nghĩ, sau này có cơ hội sẽ tự tay may một chiếc quần lót cho sư đệ. Đây chính là minh chứng cho tình yêu của họ.
Cũng là Diệp Trường Thanh không biết trong lòng ba nữ tử này đang suy nghĩ cái gì.
Nếu không đoán chừng đầu của mọi người sẽ tê liệt ngay lập tức, mịa nó làm gì có người nào lấy quần lót làm vật chứng cho tình yêu?
“Bớt nói nhiều lời, trả tiền đây.”
“Đừng nói xấu ta, ai không biết Từ Kiệt ta không bao giờ mặc quần lót.”
“Ha, ngươi có mặc hay không chẳng lẽ ta không biết sao?”
“Ngươi… . . Ta không chấp nhặt với ngươi.”
“Vậy trả lại tiền đi.”
“Cho ngươi.”
“Không đủ.”
“Một ngàn cực phẩm linh thạch, còn chưa đủ sao?”
“Không tính tiền lời sao?”
“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”
“Một triệu.”
“Ta đốt cho ngươi xem.”
Nhìn thấy Từ Kiệt và Hà Thanh Thanh vẫn đang tranh cãi không ngừng, mọi người ngầm hiểu nhau bỏ đi.
Đối với Diệp Trường Thanh mà nói, hắn đối với tam sư huynh hẳn là không có kỳ vọng gì.
Tam sư huynh không xứng nắm giữ ái tình ngọt ngào.
Hắn đi tới chỗ ghế ngồi xuống, không bao lâu sau Từ Kiệt cũng quay lại, vừa trở về đã mở miệng đối với Diệp Trường Thanh bất mãn oán trách.
“Thật sự là bà nương điên rồi. Trường Thanh sư đệ, ngươi phải cẩn thận một chút, nữ nhân có cái gì tốt? Thứ mà tu sĩ chúng ta theo đuổi chính là Trường Sinh Đạo, nữ nhân cũng chỉ làm phí sức lực của ngươi, cho nên về sau không có việc gì đừng mù quáng mà đi tìm đạo lữ.”
Xem ra hắn thật sự tức giận, nhưng vừa dứt lời, ba, không, bốn ánh mắt cực kỳ không thiện cảm liền ập tới.
Chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, phát hiện là Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao, còn có Bách Hoa tiên tử đang nhìn mình chằm chằm.
Từ Kiệt đột nhiên lại ngượng ngùng cười nói.
“Hừ, cái này tự nhiên không bao gồm sư tỷ các ngươi cùng Bách Hoa Phong Chủ, người nào tìm tới các ngươi chính là phúc khí của hắn.”
Thấy bộ dáng Từ Kiệt hèn nhát như vậy, Diệp Trường Thanh phớt lờ hắn.
Là đệ nhất tông môn ở Đông Châu, Đạo Nhất tông xuất hiện, tự nhiên có rất nhiều người chủ động tiến lên trò chuyện.
Nhưng đều đã có đám người Thạch Tùng, Hồng Tôn ứng phó.
Đối với những chuyện này, mấy người cũng đều rất quen thuộc, dù sao mỗi lần ra ngoài đều gặp phải.
Trong lúc tán gẫu, Thánh giả của Thanh Vân Tông mở miệng nhỏ giọng nói.
“Hồng Tôn đạo hữu, sau lần Đại Hội Vạn Phật này, Phật môn nhất định sẽ có động tĩnh lớn, đến lúc đó chúng ta nhất định phải đoàn kết lại.”
Ý của Thanh Vân môn chính là đang nói đến việc truyền đạo, dù sao cường giả của Phật môn ở Tây Châu cũng đã tới, cho nên không thể không khả năng làm ra bất kỳ động thái nào.
Nhưng Hồng Tôn hoàn toàn không quan tâm đến điều đó.
Còn làm ra động thái rắm chó nào chứ, cường giả Phật môn ở Tây Châu đó đã bị hạ gục, bọn hắn còn có thể làm động thái gì.
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
“Chuyện này không thể xem nhẹ. Phật môn có rất nhiều tham vọng, điểm đó ai cũng đều biết.”
Trước đây là do sơ xuất mà để cho Phật môn phát triển, sau này làm gì cũng đã muộn, chỉ có thể không ngừng chèn ép.
Nhưng dù vậy, đã qua nhiều năm như vậy mà Phật môn vẫn ngày càng lớn mạnh.
Không còn cách nào khác, ai biểu khả năng tẩy não của Phật môn khủng bố như vậy chứ, đặc biệt là đối với những người phàm trần.
Trên cơ sở có đông đảo tín đồ, luôn có một số ít nhân tài tôn thờ Phật môn và tiếp tục gửi máu tươi cho Phật môn.
Từ điểm này mà nói, Phật môn cũng cướp đoạt rất nhiều hạt giống tu tiên.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, chỗ cửa lớn cũng có một đám người tiến vào, đó chính là đám người của Lạc Hà tông do Tô Lạc Tinh tự mình xuất lĩnh.
Nhìn thấy người của Lạc Hạ tông cũng tới, tất cả người của các đại tông môn đều biểu lộ các sắc thái riêng biệt trên mặt.
“Bọn họ không phải đang ở Hổ Lĩnh đánh nhau với Hổ tộc sao?”
“Tin này của ngươi cũng ít quá rồi, chiến tranh đã sớm chấm dứt, nghe nói Hổ tộc chủ động cầu hòa.”
“Cũng nên ngừng thiệt, thành thật mà nói, ta cũng không biết đánh nhau vì cái gì luôn.”
“Đúng vậy nha, cũng không thấy trước đó có xung đột gì cả, không phải chỉ là mấy cái Tất Sát Lệnh thôi sao, thứ đồ chơi đó có tác dụng sao?”
“Đừng nói nữa, Tô Tông Chủ tới rồi.”
Bởi vì Tô Lạc Tinh tự mình dẫn đội, thân là Tông Chủ, đương nhiên thân phận hiện tại của hắn là cao nhất.
Rốt cuộc, ba vị bá chủ khác như Qi Xiong đã không đích thân đến.
Cho nên có nói gì sau lưng, nhưng khi đứng trước mặt, mọi người vẫn cư xử một cách tôn trọng và không dám xúc phạm dù chỉ một chút.
“Tô Tông Chủ.”
“Chúc mừng Tô Tông Chủ, đại hoạch toàn thắng.”
“Lần này Hổ Lĩnh chắc chắn đã bị Tô Tông Chủ cho giáo huấn đủ.”
Đối mặt với lời nịnh nọt mọi người, tâm tình Tô Lạc Tinh cũng không tệ, trên mặt luôn luôn nở nụ cười.
Mãi cho đến khi đi tới trước mặt đám người Hồng Tôn, nụ cười của Tô Lạc Tinh mới nhanh chóng thu lại, sau đó hắn hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người tới chỗ ngồi ngồi xuống.
“Lão già này có bệnh sao?”
Nhìn Tô Lạc Tinh lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, Hồng Tôn và Thạch Tùng bốn mắt nhìn nhau, Thạch Tùng im lặng nói một câu.
Bọn họ có nói gì đâu, thậm chí còn không có thời gian để nói gì luôn, ngươi mịa nó hừ cái quái gì? Bị nghẹn khí trong cổ à?
Ngay cả sau khi ngồi xuống, Tô Lạc Tinh vẫn thuỷ chung mang bộ mặt như đi đám nhìn chằm chằm vào đám người Hồng Tôn.
Chuyện này ai cũng không thể trực tiếp giải quyết, đôi mắt này mở to như chuông đồng, không mệt sao?
“Thực sự bị bệnh nặng lắm rồi.”
Cũng không để ý đến hắn thật, nhưng đám người Hồng Tôn càng phớt lờ hắn, Tô Lạc Tinh sẽ càng không vui, trong lòng oán giận nghĩ về điều đó.
“Hừ, còn dám không nhìn lão phu, đợi lát nữa sẽ khiến các ngươi đẹp mắt, lần này Tề Hùng không tới, xem ta xử lý các ngươi như thế nào, Đại Hội Vạn Phật này nhất định sẽ làm các ngươi mất hết thể diện.”
Vì báo thù nên mới chạy tới, không đánh được Tề Hùng, chẳng lẽ làm không được hai tên Hồng Tôn, Thạch Tùng ngươi sao?
Đến lúc đó ở trước mặt các đại tông môn, Tô Lạc Tinh ta nhất định sẽ làm cho Đạo Nhất tông các ngươi mất mặt, sau đó trở thành trò cười của Đông Châu.
Chương 371: Đề Nghị Luận Bàn
Thời gian trôi qua, trên bàn của mọi người cũng bày ra một ít thức ăn, đây cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là lần này, nhìn đồ ăn trước mắt, rất nhiều tông môn đều ngây người trợn tròn mắt.
Cái quái gì thế này?
Giò heo? Hầm gà? Còn mẹ nó có rượu.
Trước kia khi tổ chức Đại hội Vạn Phật, những tên xú hòa thượng này cùng lắm là cung cấp một số loại trái cây và nước trà cho mọi người.
Dù sao giới luật của Phật môn tất cả mọi người biết đó chính là kiêng ăn thịt cá.
Nhưng lần này sao lại có thịt, có cá chứ.
“Bọn lừa trọc này có điểm kỳ lạ.”
Có người lẩm bẩm, quả nhiên có chuyện không ổn, chùa nào cung cấp giò heo?
Ngược lại, các đệ tử của Đạo Nhất tông lại không hề kinh ngạc, dù sao trong khoảng thời gian này, bọn hòa thượng này còn ăn ít thịt sao? Cho dù không ăn thì cũng hít như chó thở vậy.
Sau khi nếm thử một miếng, mọi người lập tức mất hứng thú.
“Cùng Trường Thanh tiểu tử làm còn lâu mới bằng.”
Hồng Tôn bĩu môi nói, sau đó cầm rượu ngon bên cạnh uống một hơi.
Thức ăn không hấp dẫn chút nào, nhưng rượu thì không tệ.
Trong khi mọi người đang bàng hoàng, Giác Tâm cùng một nhóm Thánh giả Phật môn xuất hiện.
Toàn bộ quá trình của Vạn Phật Đại Hội kỳ thực cũng không phức tạp, mục đích chính là phát huy thế mạnh của Phật môn.
Sau khi nói vài lời, sau đó chính là tuần lễ.
Nhay khi đám người Giác Tâm tỏ lòng tôn kính, nhiều tượng Phật trong Phổ Đà Tự phát ra những luồng ánh sáng vàng.
Toàn bộ Phổ Đà Tự bao trùm trong ánh sáng Phật quang nồng đậm, nếu như người bình thường nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ cho rằng đây là kỳ tích, nhưng ở đây đều là tu sĩ, cho nên đối với tất cả những chuyện này bọn họ cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ là một thủ đoạn nhỏ đơn giản mà thôi.
Dù sao đối với Thánh giả mà nói, không có áp lực.
Sau khi cúi chào, chính là lúc các đệ tử của Phổ Đà tự tranh tài, dù sao cũng chỉ là xem cho vui mà thôi.
Tuy nhiên, có một số khác biệt trong cuộc thi Phật môn, trận pháp của Phổ Đà tự có tên gọi là Mê Tung Trận.
Một khi tiến vào bên trong, mọi nhận thức của tu sĩ sẽ bị phong ấn và chìm trong bóng tối.
Và cuộc tranh tài của đệ tử trong Phổ Đà Tự được tổ chức ở bên trong Mê Tung Trận.
Đồng thời, để thể hiện lòng từ bi của Phật môn, kiếm gỗ, gậy và các vũ khí khác đã được sử dụng trong cuộc thi.
Theo lời của Giác Tâm phương trượng, Mê Tung Trận mở ra, nhưng vào lúc này, Tô Lạc Tinh đã lên tiếng nói.
“Giác Tâm phương trượng.”
“Tô Tông Chủ, có chuyện gì sao?”
“Mỗi một Đại Hội Vạn Phật đều do đệ tử Phổ Đà Tự các ngươi tổ chức, lần này sao không để toàn bộ chúng ta cùng nhau tham gia vào thì sao? Dù sao đây cũng là lễ hội của Phật môn các ngươi nha, mọi người cùng nhau tham gia mới vui.”
Nghe vậy, Giác Tâm sửng sốt một chút, các đại tông môn cũng muốn tham gia sao? Lúc này là lúc nào rồi mà các ngươi lại có tâm tình này chứ?
Trước kia không phải các ngươi luôn khịt mũi khinh thường sao?
Kỳ thực đối với cái này, Giác Tâm cũng không cảm thấy có gì không ổn, các đại tông môn muốn tham dự cũng là chuyện tốt.
Chỉ là bàn tính của Tô Lạc Tinh hoàn toàn là vì muốn trả thù đám người Đạo Nhất tông, còn gì có thể tốt hơn so với việc đánh bại Đạo Nhất tông trước mặt các đại tông môn chứ.
Vì vậy sau khi nhìn thấy Giác Tâm gật đầu, lão già này lại lập tức nở một nụ cười hiểm độc.
Chỉ là có người nhanh hơn hắn một bước, sau khi Giác Tâm gật đầu, Hà Thanh Thanh của Bế Nguyệt cốc lúc này lập tức đứng dậy.