Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 31 - Chương 372: Tâm Tình Dần Dần Mất Khống Chế


“Từ Kiệt, ta muốn khiêu chiến với ngươi.”

Gương mặt đằng đằng tức giận, nghe vậy, Từ Kiệt ngay lập tức nở một nụ cười gượng gạo.

“Cái bà điên nương này vẫn chưa chịu thôi sao?”

Mấy người Triệu Chính Bình và Liễu Sương ngồi ở một bên cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, dù sao thì kể từ khi chia tay, mỗi lần gặp nhau, Hà Thanh Thanh đều viện đủ mọi cớ để gây khó dễ cho Từ Kiệt.

Đối với chuyện năm đó, nàng vẫn là canh cánh trong lòng, không hiểu Từ Kiệt tại sao lại đối xử với nàng như vậy.

“Tam sư huynh, ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng ấy?”

“A, chuyện xảy ra lúc đó cũng không đáng nhắc tới.”

Diệp Trường Thanh tò mò hỏi, nhưng Từ Kiệt không nói, ngược lại là đứng dậy và đi tới trước mặt Hà Thanh Thanh.

“Tới đi.”

Cái bà nương điên này, nếu không điên đủ sẽ không dừng lại, thay vì để nàng ta cứ thế phát điên, cho nàng ta một cơ hội trút giận thì tốt hơn.

Nói xong, Từ Kiệt dẫn đầu đi vào trong trận pháp trước, Hà Thanh Thanh nhìn thấy cũng theo sát phía sau.

Bị người ta đoạt trước, khuôn mặt già nua của Tô Lạc Tinh trầm xuống, nhưng đối mặt với một tên tiểu bối, hắn cũng không thể nói gì.

Dù sớm hay muộn gì cũng đều có cơ hội, cho nên lần này cũng không vội.

Nhận được kiếm gỗ, sau khi hai người họ bước vào trận pháp, Hà Thanh Thanh bị phong ấn mọi giác quan.

Mà Từ Kiệt thì lại có vẻ mặt khó hiểu, vì cái gì ta có thể thấy được? Hoàn toàn không bị trận pháp ảnh hưởng?

Thông qua trận pháp, Sau khi mắt nhìn Giác Tâm đang mỉm cười và gật đầu mắt nhìn đối với mình, Từ Kiệt mới hiểu được, đây là cho mình gian lận rồi?

Những con lừa hói này ngày càng ăn chơi trác táng rồi.

Một người không bị trận pháp ảnh hưởng, một người bị trận pháp phong ấn tất cả nhận thức, trận chiến này kết quả đã định trước.

Từ Kiệt cũng định tuỳ tiện chơi đùa Hà Thanh Thanh một chút rồi nhanh chóng kết thúc trận đấu là được rồi.

Nhưng khi quay đầu lại nhìn Hà Thanh Thanh, Từ Kiệt lại sững sờ cả người.

“Mẹ kiếp…”

Chỉ thấy cô nàng này đem kiếm gỗ thu hồi, sau đó lấy ra thanh bội kiếm của mình, là một thanh Thiên binh thượng phẩm.

Cầm trong tay thanh bội kiếm, Hà Thanh Thanh nở một nụ cười lạnh lùng trên môi.

“Ta chém chết ngươi cái tên tra nam này.”

Trong khi suy nghĩ, Hà Thanh Thanh cẩn thận tiến về phía trước, thỉnh thoảng chém hai nhát.

Về phần Từ Kiệt, đã sớm mịa nó lẫn mất thật xa, nữ nhân này lòng dạ thật đen tối, không chơi nổi, đồng ý dùng kiếm gỗ, ngươi mịa nó lại dùng Thiên binh thượng phẩm, là muốn thực sự chém chết lão tử sao?

Khóe miệng co giật nhìn về phía Hà Thanh Thanh không ngừng vung chặt, tìm kiếm chính mình, trong lòng Từ Kiệt đã quyết định, về sau nhất định phải cách nữ nhân này xa một chút.

Năm đó không phải là…. Còn sao?

“Ta chém chết ngươi.”

“Tra nam, ta đánh chết ngươi.”

Trong miệng không ngừng nói, mà mọi người bên ngoài trận pháp, lúc này đều nhìn đến ngây người, bọn họ còn có thể chơi như vậy sao?

Trong một phần tư giờ tiếp theo, mọi người chỉ có thể nhìn thấy Từ Kiệt ở torng trận pháp trốn trong góc, trong khi Hà Thanh Thanh đang tận hưởng khoảng thời gian ở nơi đó chém đến quên cả trời đất.

Cứ như thể từng nhát kiếm chém vào cơ thể Từ Kiệt.

Nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng rạng rỡ.

“Liễu Trưởng Lão, đồ đệ này của ngươi… Không có vấn đề gì chứ?”

Có người nhìn về phía Trưởng Lão dẫn đầu đội của Bế Nguyệt cốc hỏi, nghe vậy, Liễu Trưởng Lão chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.

“Ha ha, hai người này trước đó có xảy ra chút hiểu lầm, bọn họ vốn là đạo lữ.”

“Thì ra là thế.”

Nghe vậy, người này giống như đã được giác ngộ, nhưng vẫn nhìn Hà Thanh Thanh đang ở trong trận pháp với vẻ mặt kỳ lạ.

Bởi vì không ai lên tiếng ngăn, kể cả người của Đạo Nhất tông cũng không lên tiếng, cho nên Giác Tâm cũng không có truy cứu chuyện Hà Thanh Thanh gian lận.

Suy cho cùng, Từ Kiệt cũng đang gian lận, hơn nữa, cho dù đổi thành Thiên binh thượng phẩm đi chăng nữa, Hà Thanh Thanh cho đến bây giờ cũng chưa đụng vào được một góc áo của Từ Kiệt.

“Tra nam, hiện tại biết sự lợi hại của ta chưa?”

“Năm đó là do ngươi bỏ rơi ta, chúng ta đã đồng ý sẽ ở bên nhau cả đời.”

“Lão nương đã sớm nói với ngươi, tại chỗ này, chỉ có một kết cục mà thôi.”

Ngay sau khi Hà Thanh Thanh trút được nỗi uất ức trong lòng, Từ Kiệt bước tới với vẻ mặt bất lực, đi đến phía sau lưng.

“Chơi cũng chơi chán, ngủ đi.”

Vừa nói, vừa dùng chuôi kiếm đánh nàng bất tỉnh, sau đó bế Hà Thanh Thanh ra khỏi trận pháp.
Chương 372: Tâm Tình Dần Dần Mất Khống Chế
Hắn bế Hà Thanh Thanh đi đến trước mặt đám người Bế Nguyệt cốc, giao cho Liễu Trưởng Lão.

Từ Kiệt quay đầu trở lại chỗ ngồi của mình.

“Con mụ này bị điên thật rồi, Trường Thanh sư đệ, ngươi nhất định phải nhớ cho thật kỹ, nữ nhân …”

Vừa ngồi xuống, Từ Kiệt bắt đầu phàn nàn, nhưng lần này còn chưa nói xong, đã bị chúng nữ Liễu Sương trừng mắt nhìn lại, khiến hắn chỉ có thể ngượng ngùng cười một tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Một bên khác, Tô Lạc Tinh thấy Từ Kiệt dễ dàng giành chiến thắng dễ như trở bàn tay trong cuộc thi, trên mặt nở một nụ cười khinh bỉ.

“Hừ, đánh thắng một cái Bế Nguyệt cốc có gì vui chứ?”

Các đệ tử của Lạc Hà tông hắn có thể dễ dàng giành chiến thắng, nghĩ vậy, Tô Lạc Tinh nháy mắt ra hiệu với mấy tên đệ tử của Lạc Hà tông phía sau lưng.

Thấy vậy, một người trong số đó đứng dậy, không chút do dự lựa chọn khiêu chiến với Triệu Chính Bình.

“Triệu huynh, ngươi với ta đến đánh một trận đi.”

Rõ ràng là nhằm vào Đạo Nhất tông, cho nên đối với cái này, Triệu Chính Bình đương nhiên cũng không giả lơ giả điếc, trực tiếp đứng lên.

Về phần các đại tông môn khác, đối với cái này đương nhiên sẽ không nhúng tay vào.

Họ từ lâu đã quá quen thuộc với ân oán giữa Lạc Hà tông và Đạo Nhất tông, hơn nữa nếu thần tiên của hai đại tông môn này mà đánh nhau, nếu cứ thế mà nhúng tay vào chắc chắn sẽ trở thành bia đỡ đạn ngay.

Cho dù là Thanh Vân tông hay là Hoàng Cực tông thì đối với vấn đề này cũng làm ra bộ dạng giả lơ giả điếc, nếu muốn đánh nhau thì cứ nhào vào đánh thôi, nếu được thì cứ đến mức một mất một còn, như thế hai đại tông môn bọn họ có thể nhặt phần lợi về mình rồi.

Một trước một sau đi vào trận pháp, giống như Từ Kiệt, Triệu Chính Bình vừa tiến vào trận pháp đã sửng sốt, tri giác của mình vậy mà lại không bị phong cấm?

Sau khi nhìn về phía Giác Tâm, Triệu Chính Bình cũng nhanh chóng nhận ra, cái đám lừa trọc này đã giúp họ gian lận rồi?

Nhưng nếu là như vậy… Ánh mắt của hắn vô ý thức rơi vào đệ tử thân truyền của Lạc Hà tông.

Không cần đánh, kết quả đã định rồi, Phật môn giở trò lưu manh, còn cần đánh sao?

Hoàn toàn không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của Triệu Chính Bình, nhưng phía Lạc Hà tông hiển nhiên cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Trên mặt của Tô Lạc Tinh ở phía hậu phương nở ra một nụ cười chế nhạo.

“Các ngươi tuyệt đối nghĩ không ra, bổn tọa đã cho đệ tử Thiên Nhãn Ngọc.”

Thiên Nhãn Ngọc này là một loại bảo vật, cực kỳ hiếm thấy ở Đông Châu, có thể tăng cường lĩnh ngộ năng lực của tu sĩ, cường giả Thánh cảnh đeo vào có thể gia tăng phạm vi bao trùm của Thánh niệm.

Mà ở trong Mê Tung trận, có Thiên Nhãn Ngọc là có thể phá vỡ một tia trận pháp, mặc dù không thể giống như những người ở bên ngoài, nhưng vẫn có thể đại khái nhận ra đối phương ở nơi nào.

Vì vậy, có Thiên Nhãn Ngọc bên người, đệ tử Lạc Hạ tông hắn không thể thua được.

“Đi đi, đem đám người Đạo Nhất tông này, hung hăng đè xuống đất ma sát cho bản tông.”

Tô Lạc Tinh tràn đầy tự tin, nhưng sự phát triển tiếp theo rõ ràng là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Chỉ thấy tên đệ tử này của Lạc Hà tông, mặc dù đã cảm nhận được vị trí của Triệu Chính Bình, cũng đã phát động tấn công trước.

Nhưng phản ứng của Triệu Chính Bình thậm chí còn nhanh hơn, hắn né tránh một cách khéo léo bằng cách xoay người, sau đó trực tiếp đá ra một cước, đá bay tên đệ tử Lạc Hà tông này thành trạng thái vồ ếch.

Sau khi bay ra ngoài liền ngã mạnh xuống đất, cái này khiến đệ tử Lạc Hà tông một đầu dấu chấm hỏi.

Không phải chứ, tại sao phản ứng của Triệu Chính Bình lại nhanh như vậy? Hắn có mang theo Thiên Nhãn Ngọc, mà Triệu Chính Bình lý không thể nhìn thấy gì mới đúng.

Sau đó hắn cũng xuất thủ thêm lần nữa, nhưng lần nào Triệu Chính Bình cũng có thể né được một cách chính xác.

Sau cùng ngay lập tức bị Triệu Chính Bình một kiếm đâm bay ra ngoài.

Tuy là kiếm gỗ, nhưng có sự gia trì của linh lực cùng kiếm khí, lực sát thương của nó cũng không nhỏ.

Thua, bị đánh bại hoàn toàn, chính là cái loại hoàn toàn không có khả năng chống trả.

Đối mặt với kết quả như vậy, đệ tử này không thể tiếp nhận, Tô Lạc Tinh cũng không thể tiếp nhận.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn tên đệ tử đi ra khỏi trận pháp, Tô Lạc Tinh cắn răng nói.

“Phế vật.”

Ngay cả Thiên Nhãn Ngọc cũng đã cho ngươi rồi, ngươi còn có thể thua sao? Bản tông là để ngươi đem Đạo Nhất tông đè xuống đất ma sát, không phải để ngươi bị Đạo Nhất tông đè xuống đất ma sát.

Trận chiến đầu tiên hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Lạc Tinh, và sự tự tin trước đó cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Sau đó đến trận chiến thứ hai, vẫn là đệ tử Lạc Hạ Tông Chủ động khiêu chiến, mục tiêu đương nhiên là Đạo Nhất tông.

Trong lúc nhất thời, Đại Hội Vạn Phật dường như đã trở thành một cuộc đối đầu giữa hai đại tông môn.

“Đừng có mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, vừa linh hoạt vừa gọn gàng đánh thắng cho ta đi.”

Trước khi ra tay, Tô Lạc Tinh đặc biệt dặn dò, nghe vậy, tên đệ tử này cũng nghiêm túc gật đầu.

“Vâng, Tông Chủ.”

“Ừ, đi đi.”

Lần này không chơi những cái thứ loè loẹt đó nữa, chỉ cần tồi khô lạp hủ đánh bại Đạo Nhất tông là được.

Nhưng vừa vào trận pháp, Liễu Sương trực tiếp xông tới mà không đợi đệ tử Lạc Hà tông động thủ trước.

Sau đó … Đệ tử của Lạc Hà tông đã bị đánh bại một cách gọn gàng mà linh hoạt, thậm chí còn chưa tới mười chiêu.

Sắc mặt bây giờ của Tô Lạc Tinh đã đen như cái đít nồi.

Đến cùng mịa nó là đang xảy ra chuyện gì chứ, Thiên Nhãn Ngọc không có tác dụng sao?

Giống như người bình thường đánh người mù vậy, mẹ nó nếu không sao lại đánh không lại chứ?

Nhưng sự thật là sự thật, bọn họ thua liên tiếp hai ván, sau đó là ván thứ ba và ván thứ tư.

Lục Du Du cùng Vương Dao cũng là lần lượt giành được thắng lợi.

Ban đầu vốn là muốn đem Đạo Nhất tông đè xuống đất ma sát, nhưng thực tế lại là Lạc Hà tông hắn bị ma sát.

Hơn nữa còn là chủ động gây sự, bị người ta một trận ma sát.

Sau khi thua bốn ván liên tiếp, Tô Lạc Tinh không còn tự tin như trước nữa, hắn nghiến răng rắc, tâm tình kích động quát.

“Có vấn đề. Mê Cung Trận này có vấn đề.”

“Đạo Nhất tông gian lận, Hồng Tôn, các ngươi có phải chơi không lại?”

Nghe vậy, mấy người Hồng Tôn, Thạch Tùng sửng sốt, liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Thanh Thạch mở miệng nói.

“Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được, cái Mê Tung trận này là trận pháp của Phật môn, cho nên Đạo Nhất tông ta làm sao có thể gian lận được?”

Ánh mặt như đang nhìn một kẻ ngốc, nhưng đối mặt với ánh mắt như vậy của Thạch Tùng, Tô Lạc Tinh càng thêm tức giận.

“Nhất định là có gian lận, bằng không Đạo Nhất tông ngươi sao có thể thắng được? Làm sao có thể thắng được?”

“Chấp mê bất ngộ.”

Lần này, Thạch Tùng cũng không thèm để ý hắn nữa, cái tên Tô Lạc Tinh này não bị úng mẹ rồi.

Đây có phải mẹ nó của Đạo Nhất tông bọn ta đâu, đây là địa bàn của Phật môn, chúng ta làm sao gian lận được? Trừ khi Phật môn người ta nguyện ý giúp đỡ, bằng không thì có liên quan gì đến Đạo Nhất tông ta?

Bị phớt lờ, Tô Lạc Tinh càng trở nên kích động.

“Có phải hay không bị bản tông nói trúng rồi? Đạo Nhất tông ngươi gian lận, cho nên không có gì để nói?”

Nhìn thấy cảm xúc của Tô Lạc Tinh dần mất kiểm soát, cuối cùng ngay cả Thánh giả của Thanh Vân tông và Hoàng Cực tông cũng không thể chịu đựng được nữa, cho nên đều lên tiếng thuyết phục.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một canh giờ này, Tô Lạc Tinh lúc đầu còn tươi cười, sau đó trở nên mặt không biểu cảm, cuối cùng biến thành bộ dạng như bây giờ.

Chỉ là những gì ngươi nói là hoàn toàn không có cơ sở nhà, Đạo Nhất tông nói không sai.

Đây là trận pháp của Phật môn, bọn họ làm sao có thể gian lận? Lạc Hà tông ngươi có cách khống chế Mê Tung Trận à? Nếu không có thì bên phía Đạo Nhất tông làm sao làm được.

Dưới sự khuyên giải của các Thánh giả Thanh Vân tông và Hoàng Cực tông, Tô Lạc Tinh mới dần bình tĩnh lại, nhưng khi nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, hắn lại cảm thấy tức cái lồng ngực, lập tức tức giận nhìn về phía Hồng Tôn.

“Hồng Tôn, luận bàn về Mê Tung trận, Đạo Nhất tông ngươi dám không?”

Hả? ?
Chương 373: Giác Tâm Ngươi Muốn Làm Gì?
Nhìn Tô Lạc Tinh tức giận, mấy người Hồng Tôn cảm thấy không thể nói lý.

Cái tên gia hỏa này vừa đến đã luôn nhắm đến Đạo Nhất tông, đám người Hồng Tôn không muốn nói chuyện với hắn nữa, nhưng Tô Lạc Tinh vẫn từng bước ép sát.

Là do đám đệ tử Lạc Hà tông các ngươi muốn khiêu chiến, hiện tại thua trận, lại không chịu tiếp thu.

“Không cần tỷ thí, Tô Tông Chủ bình tĩnh một chút đi.”

Thạch Tùng thờ ơ nói, nghe vậy, Tô Lạc Tinh càng tức giận hơn.

“Các ngươi không phải là đang xem thường bản tông môn ta sao? Bản tông nói chính là muốn cùng các ngươi so tài.”

Hả? ? ?

Tên gia hỏa này đúng là điên rồi, liếc nhìn Tô Lạc Tinh đang tức giận, Thạch Tùng quyết định chọn cách im lặng.

Tuy nhiên, Tô Lạc Tinh đối với vấn đề này lại tỏ ra hiếu chiến, không ngừng một tấc lại muốn tiến một thước đòi tranh tài với Đạo Nhất tông, thậm chí còn lớn tiếng nói nếu Đạo Nhất tông không muốn thi đấu thì hắn sẽ tự mình ra tay.

“Hoặc là tới tỷ thí, hoặc là bản tông tự mình hạ ngươi, để Tề Hùng tự mình tới nhận người.”

Tô Lạc Tinh dám nói một câu như vậy, tự nhiên có sự tự tin của mình.

Lần này vì lý do an toàn, mặc dù không phải tất cả cường giả của Lạc Hà tông đều được mang đến, nhưng với việc bổ sung Tô Lạc Tinh, Lạc Hà tông vẫn có tám cường giả Thánh giả.

Tám tên Thánh cảnh này chắc chắn có lợi thế khi đối đầu với năm người ồng Tôn, Thạch Tùng, Thanh Thạch, Bách Hoa tiên tử, Trương Thiên Trận

Chưa kể, nơi này còn là Phổ Đà Tự nữa.

Phổ Đà Tự là nơi nào, chính là đồng minh của Lạc Hà tông hắn, hắn đã bí mật thành lập liên minh với Giác Tâm từ lâu rồi.

Có Giác Tâm trợ giúp, việc hạ gục đám người Hồng Tôn và những người khác không phải là vấn đề.

Nghĩ đến đây, Tô Lạc Tinh càng cảm thấy khả thi, mặc dù không thể một đao giết chết đám người Hồng Tôn, nhưng hạ gục họ thì không thành vấn đề.

Đến lúc đó để Tề Hùng tự mình đến nhận người, để hắn ở trước mặt mình khúm núm, lấy báo trước đó khuất nhục mối thù.

Có thể làm được, hoàn toàn có thể làm được, cái gì mà đệ tử luận bàn chứ, chỉ là một thứ khoa trương thôi, hiện tại Tô Lạc Tinh hắn không rảnh chơi trò mèo vờn chuột, hắn chỉ muốn hạ bệ bọn họ, sau đó ép Tề Hùng cúi đầu.

Vừa nghĩ đến đây, trong cơ thể Tô Lạc Tinh đột nhiên có một cỗ linh lực dâng trào, đám người Hồng Tôn thấy vậy cũng sầm mặt lại.

“Tô Tông Chủ đây là muốn động thủ?”

“Ha, Đạo Nhất tông các ngươi công khai gian lận, hôm nay bản tông sẽ thay mặt Tề Hùng quản dạy cách ngươi thật tốt, sau đó để Tề Hùng đích thân tới đón.”

“A, Tô Tông Chủ tự tin như vậy? Nếu là thật đánh, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.”

“Ha ha, Hồng Tôn, ngươi cho rằng nơi này là của Đạo Nhất tông ngươi sao? Nơi này là Phật môn, là Phổ Đà Tự, không phải địa bàn của Đạo Nhất tông ngươi.”

Tô Lạc Tinh cười thành tiếng, trong lòng tràn đầy tự tin.

Có Giác Tâm phối hợp, hắn không tin không thể hạ gục đám người Hồng Tôn.

Nói xong, Tô Lạc Tinh quay đầu lại và hét lên với Giác Tâm.

“Giác Tâm phương trượng, Đạo Nhất tông phá hư Đại Hội Vạn Phật, Phật môn ngươi chẳng lẽ không biểu thị gì sao? Theo ta bắt lấy bọn họ.”

Nếu Phổ Đà Tự muốn truyền bá ở lãnh thổ mới, thì nhất định phải nhờ đến sự trợ giúp của Lạc Hà tông hắn.

Nếu không có Lạc Hà tông giúp đỡ để gây áp lực lên Đạo Nhất tông, Tề Hùng chắc chắn sẽ không đồng ý.

Vì vậy, Tô Lạc Tinh tuyệt không sợ Giác Tâm sẽ từ chối hắn.

Chỉ là đối với đám người Hồng Tôn ở phía bên kia nhìn Tô Lạc Tinh với vẻ mặt kỳ lạ.

Người này chắc chắn bị úng não rồi, để Giác Tâm xuất thủ? Ngươi mẹ nó * mất trí rồi à?

Không chú ý đến biểu cảm thay đổi của đám người Hồng Tôn, vừa dứt lời, Tô Lạc Tinh đã dẫn mọi người của Lạc Hà Tông trực tiếp tấn công.

“Đạo Nhất tông, hôm nay bản tông sẽ thay Tề Hùng giáo huấn các ngươi.”

Theo hành động xuất thủ của Tô Lạc Tinh, bọn người Hồng Tôn tự nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, đồng thời, Giác Tâm cũng dẫn đầu một nhóm Thánh giả trực tiếp động thủ.

Trong lúc nhất thời, Vạn Phật Đại Hội trực tiếp biến thành Thánh giả đại chiến.

Biến cố đột ngột này khiến tất cả người của các đại tông môn có mặt đều thất kinh.

Không ổn rồi, sao lại đột nhiên bùng nổ thành Thánh giả đại chiến rồi?

“Lạc Hà tông chắc chắn đã có sự chuẩn bị từ trước. Đạo Nhất tông đang gặp nguy hiểm.”

“Cũng không nguy hiểm đến mức như vậy, chỉ cần Tô Lạc Tinh này không bị úng não thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm là mất mặt mà thôi.”

“Nói như vậy chính là khiến Đạo Nhất tông lần này mất hết mặt mũi rồi.”

“Đúng vậy.”

Phần lớn mọi người cũng không cảm thấy Đạo Nhất tông có cơ hội giành chiến thắng, nguyên nhân chủ yếu vẫn là về phía Phật môn.

Mọi người đều biết quan hệ giữa Phật môn và Đạo Nhất tông luôn căng thẳng, ngược lại là bên phía Lạc Hà tông, trong những năm gần đây lại rất thân thiết với Phật môn.

Đặc biệt là đối với Giác Tâm và Tô Lạc Tinh, có một số tin đồn về việc hai người ngấm ngầm hợp tác với nhau.

Với sự trợ giúp của Phật môn, chỉ dựa vào mấy người Hồng Tôn, đích thật là khó có thể ngăn cản.

Chỉ là, một giây sau khi mọi người giao thủ, hành động của Phật môn đã hoàn toàn khiến mọi người hoang mang.

Chỉ thấy Giác Tâm không dẫn người tấn công đám người Hồng Tôn mà thay vào đó là tấn công về phía Tô Lạc Tinh.

Tô Lạc Tinh đang chiến đấu với Thạch Tùng, bất ngờ bị Giác Tâm dùng một chưởng đánh trúng bay ngược ra sau.

Thân thể dừng lại, Tô Lạc Tinh tức giận nhìn Giác Tâm và hét lên.

“Giác Tâm, ngươi đang làm gì vậy?”

“A di đà Phật, Tô thí chủ phá hư Đại Hội Vạn Phật, lão nạp tự nhiên sẽ xuất thủ ngăn cản.”

Về chuyện này, Giác Tâm không chút do dự nói, Tô Lạc Tinh nghe vậy thì sững sờ, sau đó càng thêm tức giận nói.

“Ngươi mắt mù hay não có vấn đề gì à? Nói ta phá hoại Đại Hội Vạn Phật sao? Rõ ràng là do Đạo Nhất tông làm, ngươi phải theo ta bắt bọn chúng mới đúng.”

“Thứ duy nhất lão nạp thấy chính là Tô thí chủ ngươi.”

“Ngươi… Giác Tâm, ngươi không muốn truyền đạo nữa sao?”

“Bớt phí lời, Tô thí chủ, đến đây đánh đi.”

Phổ Đà Tự không ra tay giúp đỡ cho Lạc Hà tông, mà thay vào đó là giúp đỡ cho Đạo Nhất tông, có sự bổ sung của đám người Giác Tâm, tình hình ngay lập tức đã bị đảo ngược.

Ban đầu, ai cũng nghĩ Đạo Nhất tông giành chiến thắng là không mấy khả quan, nhưng bây giờ vậy mà lại chiếm hết ưu thế.

Ngược lại là đám người Lạc Hà tông, dưới sự chán nản đều bộc lộ nhược điểm của mình.

“Giác Tâm, ngươi mịa nó đến cùng muốn làm gì?”

Tô Lạc Tinh không hiểu, tại sao con lừa trọc già này lại ra tay giúp Đạo Nhất tông, không phải cùng mình liên minh sao?

Tại sao không giúp Lạc Hà tông mà là Đạo Nhất tông chứ.

Ban đầu là muốn hạ gục đám người Hồng Tôn, sau đó buộc Tề Hùng phải cúi đầu, chính là kiểu hung hăng làm nhục hắn một phen.

Nhưng cuối cùng, cả đám do Tô Lạc Tinh dẫn đầu đã bị Đạo Nhất tông và Giác Tâm hạ gục.

Tu vi bị phong ấn, một đám người triệt để bị khống chế lại, kết cục hoàn toàn khác với những gì Tô Lạc Tinh tưởng tượng.

Tại sao, tại sao cuối cùng chính họ lại là những người bị hạ gục?

Nhìn thấy Giác Tâm đang nói chuyện với đám người Thạch Tùng, Tô Lạc Tinh giận dữ gầm lên.

“Thạch Tùng đạo hữu, ngươi cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?”

“Trói hắn trước đi, người này như chó xổng chuồng, chờ đến khi xong việc liền thả hắn đi.”

“Giác Tâm ngươi đứng đó lại cho ta, chuyện này còn chưa kết thúc, Phật môn ngươi đừng hòng ở Đông Châu truyền đạo nữa.”

Nghe thấy tiếng gầm của Tô Lạc Tinh, ngay cả Thanh Vân tông cùng Hoàng Cực tông cũng cảm thấy không hiểu.

Kết quả không phải như vậy, nếu theo tiến trình đúng thì Tô Lạc Tinh phải cầu chết mới phải.

Rõ ràng là hắn tự mình khiêu khích Đạo Nhất tông, nhưng cuối cùng chẳng những không chiếm được tiện nghi, lại còn tự mình nhúng tay vào.

Ngay cả Tô Lạc Tinh là người đứng đầu của một tông môn, lúc này cũng trở thành tù nhân, bị gông trói lại, ngươi nghĩ nên làm thế nào?

“Giác Tâm, là do ngươi bội bạc. Lạc Hà tông ta sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.”
Chương 374: Tề Hùng, Ngươi Chính Là Một Tên Tiểu Nhân Hèn Hạ
“Giác Tâm, là do ngươi bội bạc. Lạc Hà tông ta sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.”

“Còn các ngươi, Hồng Tôn, Thạch Tùng, Đạo Nhất tông ngươi quả nhiên là một đám bỉ ổi vô liêm sỉ, các ngươi âm thầm kết hợp với Phật môn, cố ý mưu hại bản tông đúng không?”

“Hay cho một chiêu hay, nhưng bản tông tuyệt đối sẽ không nhận thua.”

Tô Lạc Tinh ở một bên giận dữ chửi bới, nhưng đối với cái này, đám người Hồng Tôn, Thạch Tùng coi như không biết gì.

Chúng ta mịa nó tính kế gì ngươi? Từ vừa mới bắt đầu chính bản thân ngươi ở nơi đó nhảy múa tưng bừng mà.

Từ đầu đến cuối, đám người Hồng Tôn có làm cái mịa gì đâu, mà là Tô Lạc Tinh ngươi tự mình ở đó gây sự.

Cho dù là cuối cùng, cũng là Tô Lạc Tinh đánh trước, bây giờ không thắng, lại còn bị cắn ngược lại một cái.

Cái gì gọi là cùng Phật môn khe rãnh một hơi? Phật môn người ta nguyện ý xuất thủ, liên quan gì đến Đạo Nhất tông bọn ta?

Trực tiếp coi như hắn không tồn tại, mà Giác Tâm lại tự mình đứng ra giải thích với mọi người có mặt tại đây.

“Chư vị, vừa vặn lão nạp ở chỗ này có một chuyện muốn tuyên bố.”

Hả? ? ?

Phật môn muốn tuyên bố cái gì? Nghe vậy, những người từ các đại tông môn cũng là ào ào tỏ ra hứng thú.

Thật sự, cách ứng xử của Phật môn hôm nay hơi lạ nha.

Dưới sự tò mò của mọi người, Giác Tâm vung tay lên, và ngay lập tức, một đám cường giả Phật môn từ Tây Châu đều bị mang tới, nhưng tất cả bọn họ đều bị trói giống như Tô Lạc Tinh.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều ngây người.

Không phải chứ, Phật môn tự mình trói người của mình lại là có ý gì? Mà đây còn là cường giả Phật môn của Tây Châu, Phổ Đà Tự c ngươi chẳng phải vẫn luôn đi theo Tây Châu sao?

Chiêu này của Giác Tâm trực tiếp làm mọi người tê liệt.

Dưới ánh mắt nghi ngờ và soi mói của mọi người, Giác Tâm nói lớn.

“Từ hôm nay trở đi, Phổ Đà Tự ta chính thức đoạn tuyệt với Phật môn Tây Châu, ta nguyện ý trở thành một phần nhánh của Đạo Nhất tông, cùng Đạo gia vĩnh viễn hữu hảo.”

Hả? ? ?

Mọi người vốn đang hoang mang , nhưng sau khi nghe được lời này đều sắp nổ tung.

Bọn họ vừa nghe thấy cái gì thế, Phổ Đà tự muốn tách khỏi Phật môn của Tây Châu? Còn mẹ nó trở thành một nhánh của Đạo Nhất tông nữa?

Hoàn toàn vượt quá dự liệu của mọi người, không phải, cái tên Giác Tâm này não bị tàn rồi sao?

Tại sao lại đột nhiên rời khỏi Tây Châu, sau đó còn Đạo Nhất tông… Không phải, không thể gọi là liên thủ được nữa mà phải gọi là thuần phục.

Mắt đui hay sao không thấy người ta nói nguyện ý trở thành một chi nhánh của Đạo Nhất tông sao?

Một đám cường giả Phật môn Tây Châu nghe vậy đã bị làm cho tức không nhẹ, nguyên một đám căm tức nhìn về phía Giác Tâm, hận không thể tiến lên xé xác hắn.

Hắn mịa nó thế mà thật sự dám quay lưng lại với Phật môn của Tây Châu sao?

Phản đồ, quả thực chính là một sự ô nhục cho Phật môn.

Điên cuồng muốn vùng vẫy, nhưng có bọn người Giác Minh vây quanh, những tên cường giả này của Phật môn Tây Châu căn bản thì không thể động đậy.

Bất chấp cũng không quan tâm sự ngạc nhiên của những người có mặt, sau khi dứt lời, Giác Tâm quay đầu lại nhìn về phía Thạch Tùng, Hồng Tôn nói.

“Thạch Tùng đạo hữu, ngươi đã cùng Tề Hùng Tông Chủ liên lạc qua chưa?”

Cho dù hai phái hợp lực hay Phổ Đà Tự đầu hàng, chắc chắn cần đến cái gật đầu của Tề Hùng.

Nghe vậy, Thạch Tùng cũng không nói gì nhiều mà trực tiếp lấy ra Hiển Ảnh trận liên lạc với Tề Hùng.

Rất nhanh sau đó trận pháp đã được kết nối, Tề Hùng xuất hiện trong bức màn sáng của trận pháp, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Thạch Tùng nói.

“Làm sao vậy, sư đệ?”

“Sư huynh, Giác Tâm phương trượng có chuyện muốn nói với ngươi.”

Chuyện này trước đó quên nói cho Tề Hùng biết, nhưng cũng là chuyện tốt, coi như là tạo bất ngờ cho sư huynh đi.

Chỉ là Tề Hùng đang tự hỏi, hôm nay không phải là ngày tổ chức Đại hội Vạn Phật sao? Nếu Giác Tâm không tham gia Đại hội Vạn Phật, liên hệ với mình làm gì?

Nhìn Giác Tâm đang đứng bên cạnh Thạch Tùng, ngay khi Tề Hùng định nói, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ.

Trong thanh âm tràn đầy lửa giận cùng ủy khuất.

“Tề Hùng, ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, ngươi âm mưu hại ta.”

“Chuyện này ta nhất định sẽ không bỏ qua.”

“Tề Hùng, ngươi còn không buông ta ra, ngươi muốn giết ta sao?”

“Tề Hùng, mau thả ta đi.”

Những tiếng gầm liên tiếp khiến Tề Hùng bối rối, sau khi tìm kiếm âm thanh, thì mới tìm thấy Tô Lạc Tinh đang bị trói.

Nhìn thấy Tô Lạc Tinh bị trói như bánh bao đáng thương như vậy, mí mắt Tề Hùng giật giật, tại sao lại là tên gia hỏa này nữa rồi, mà sao lại mang bộ dáng thê thảm như vậy chứ?

Dù sao ngươi cũng là Tông Chủ một tông môn, vẫn là một trong tứ đại tông môn, Tô Lạc Tinh ngươi có thể có chút phong độ của một Tông Chủ có được không vậy.

Mỗi lần gặp hắn, không phải bị trói thì cũng là nôn ra máu, ngươi đang làm gì vậy.

“Tô huynh, ngươi đây là…”

Tề Hùng, ngươi bớt ở chỗ này giả vờ giả vịt, ngươi lại mưu hại ta.”

Hả? ? ?

Ta tính kế ngươi làm gì? Tề Hùng ngẩn ra, gần đây hắn vẫn luôn ở trong tông môn, không có đi ra ngoài nha, có thể tính kế gì chứ?

“Tô huynh, ngươi đây là có ý gì?”

“Hừ, ngươi bớt ở chỗ này làm bộ làm tịch đi, là ngươi, là ngươi liên hợp với Phật môn, âm mưu tính kế ta, ta và ngươi không xong đâu.”

Liên thủ với Phật môn?

Càng nói càng nghe không hiểu, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Tề Hùng, Tô Lạc Tinh càng là nhịn không được quát.

“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau thả ta ra.”

“Ta… Ta ở trong tông môn.”

Hắn cau mày, lão già này bệnh tình càng ngày càng nặng rồi? Càng ngày càng nói sảng rồi.

Làm sao có thể thả hắn chứ? Hắn đang ở Đạo Nhất tông, chờ đến khi chạy tới Phổ Đà Tự thì người cũng đã lạnh rồi.

“Để bọn họ Hồng Tôn thả ta ra.”

Tô Lạc Tinh tiếp tục gào rú, nghe vậy, Tề Hùng mang vẻ mặt kỳ quái nhìn về hướng bọn người Hồng Tôn, khóe miệng co giật nói.

“Là ngươi làm sao?”

“Sư huỳnh, là hắn ra tay trước, không liên quan đến chúng ta.”

Đối với điểm này, Hồng Tôn buông tay nói, chuyện này thật sự không thể trách mình được, rõ ràng là do Tô Lạc Tinh muốn tự mình tìm đường chết.

Họ chỉ là bị động đánh trả thôi.

“Bớt nói nhảm đi, Tề Hùng, còn không mau bảo bọn hắn thả người.”

“Ta …”

Nghe Tô Lạc Tinh giận mắng, Tề Hùng không biết nên nói cái gì nữa.

Lão già này thật càng sống càng láo nháo, ngay cả đám người Hồng Tôn cũng không gánh nổi cho nên trực tiếp trói lại?

Trước đó dù sao cũng là có thể cùng mình cạnh tranh một hai, hoặc là nói từ khi còn nhỏ hai người Tề Hùng và Tô Lạc Tinh đã luôn là đối thủ của nhau.

Khi còn trẻ, Tô Lạc Tinh còn có thể cùng Tề Hùng tranh giành cao thấp.

Về sau dần dần bị áp chế, nhưng ít nhất còn có thể nhảy lên nhảy xuống mấy lần.

Nhưng bây giờ, làm thế quái nào mà ngay cả Hồng Tôn cũng có thể đè hắn xuống đất ma sát chứ.

Cho nên đối với cái này, Tề Hùng chỉ có thể từ đáy lòng cảm khái một câu, thời gian thực sự không tha cho bất kỳ ai.

Nhìn xem, cứ như vậy mà ép một tên tuổi trẻ thiên kiêu dồn đến bước đường này.

Chưa kể tóc bạc, ngay cả thủ đoạn cũng ngày càng xuống cấp.

Khẽ thở dài một hơi, Tề Hùng vẻ mặt phức tạp nói.

“Hồng Tôn sư đệ, thả hắn đi.”

Tốt xấu cũng quen biết cả một đời, huống chi lúc này hoàn toàn chính xác cũng là cực kỳ đáng thương, Tề Hùng vẫn là.

Tốt xấu gì cũng đã biết nhau cả một đời, chưa kể Tô Lạc Tinh lúc này quả thực vô cùng đáng thương, Tề Hùng vẫn để Hồng Tôn thả người.

Nghe vậy, Hồng Tôn cũng không từ chối, nhưng vừa mới cởi trói, Tô Lạc Tinh đã nhảy một cái lao về phía Hồng Tôn, hai mắt đỏ rực như lửa.

“Hồng Tôn, ta giết chết ngươi.”

Chỉ là còn chưa chạm đến cơ thể của Hồng Tôn, bọn người Giác Tâm đã cùng nhau lao tới, ấn hắn nằm xuống đất.

“Tự phụ.”

Bị một đám hòa thượng chèn ép, Tô Lạc Tinh điên cuồng vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vô dụng, bởi vì tu vi còn chưa có phóng thích ra ngoài.

“Tề Hùng, Tề Hùng, Tề Hùng…”

Bị giữ lại, Tô Lạc Tinh vừa điên cuồng vùng vẫy vừa điên cuồng gào thét gọi tên Tề Hùng.
Chương 375: Nửa Đường Lòi Ra Một Long Tượng Phong Đuổi Giết
“Dẫn đi.”

Dưới ánh mắt kỳ quái soi mói của mọi người, Giác Tâm vẫy tay, ra hiệu cho mấy người mang Tô Lạc Tinh xuống.

Tô Lạc Tinh bị cưỡng ép mang đi đã hét tên Tề Hùng cho đến khi kết thúc.

“Tề Hùng, ngươi lại lừa ta, ta sẽ không tha cho ngươi.”

“Mau thả ta ra, Tề Hùng.”

“Ngươi không để ý tới ta sao, Tề Hùng, nói chuyện với ta đi.”

Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tô Lạc Tinh, mọi người có mặt đều có biểu cảm kỳ lạ, sắc mặt Tề Hùng càng tái mét hơn.

“Tô Tông Chủ và Tề Tông Chủ, bọn họ…”

Có người thuộc thế hệ trẻ tuổi nghi ngờ, không có cách nào khác, lời nói của Tô Lạc Tinh thực sự khiến mọi người không thể không tưởng tượng, hai người này rõ ràng là có gì đó mờ ám.

“Không biết, nhưng tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhìn Tô Tông Chủ đỏ ngầu cả mắt kìa.”

“Đúng vậy, trong lời nói cũng là tràn đầy u oán.”

Mặc dù tiếng nghị luận rất nhỏ, nhưng Tề Hùng hoàn toàn chú ý đến biểu cảm của mọi người.

âm thầm nghiến răng nghiến lợi, không thể không giết chết cái lão già này rồi, giết hắn, nhất định phải giết chết hắn.

Lạnh lùng liếc nhìn Tô Lạc Tinh, thẳng cho đến khi giọng nói của hắn hoàn toàn biến mất, Tề Hùng mới lạnh lùng nói.

Giác Tâm phương trượng, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe vậy, Giác Tâm cũng đứng thẳng dậy và nghiêm túc nói.

“Lão nạp nguyện ý dẫn dắt toàn bộ Phổ Đà Tự trở thành một trong số các chi nhánh Đạo Nhất tông, hi vọng Tề Tông Chủ đồng ý.”

Hả? ? ?

Rõ ràng tâm tình lúc đầu còn đang khó chịu, nhưng nghe xong lời này, Tề Hùng lập tức sửng sốt, trở thành chi nhánh của Đạo Nhất tông? Cái này là có ý gì?

Ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hồng Tôn, thấy thế, Hồng Tôn mang vẻ mặt ung dung tự đắc cười nói.

“Giác Tâm phương trượng cũng là bị nhân cách mị lực của sư đệ thu hút, cho nên mới cải tà quy chính.”

“Đúng, đúng, để bày tỏ lòng thành của ta, lão nạp nguyện ý giao những tên trộm hói từ Tây Châu này cho Đạo Nhất tông.”

“Ô ô ô… . .”

Nghe vậy, một đám cường giả Phật môn Tây Châu điên cuồng giãy dụa, trong mắt lửa giận bừng bừng, đáng tiếc là trừng không trúng cái gì.

Về phần Tề Hùng, thì là một mặt cổ quái nhìn về phía Hồng Tôn.

Nhân cách mị lực? Ngươi mịa nó có cái lông nhân cách mị lực ý, làm sư huynh của ngươi nhiều năm như vậy, làm sao ta lại không chú ý tới?

Hơn nữa, loại bùa mê nhân cách nào có thể lây nhiễm toàn bộ người của Phổ Đà Tự chứ?

Hồng Tôn một mặt tranh công, trong khi Tề Hùng cau mày hỏi.

“Giác Tâm phương trượng không nói đùa chứ?”

“Lão nạp không dám dùng chuyện thế này để đùa cợt, lời ta nói đều là từ tận đáy lòng.”

Trở thành một chi nhánh cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng không phải sáp nhập vào Đạo Nhất tông.

Nếu sáp nhập vào Đạo Nhất tông, Tề Hùng có lẽ cần phải suy tính một chút, phải biết rằng Phổ Đà Tự có nhiều đệ tử như vẫy, ai biết bọn họ là người như thế nào.

Dưới tình huống không hiểu rõ, nhất định không thể thu nạp vào tông môn.

Nhưng nếu chỉ là một nhánh, thì đây không phải là vấn đề.

Cuối cùng, Tề Hùng vẫn gật đầu đồng ý, nhưng vẫn mời Giác Tâm và các cao tầng của Phổ Đà Tự đến Đạo Nhất tông gặp mặt để tiến hành thương nghị.

Nghe vậy, Giác Tâm đương nhiên đồng ý, đó cũng là điều bình thường.

Sau khi thỏa thuận sơ bộ, Tề Hùng liền dập máy trận pháp, đám người đến từ các đại tông môn khác có mặt đối với cái này, nguyên một đám cũng có những suy nghĩ khác nhau.

Mặc dù không biết cái đám Phổ Đà tự không lên cơn điên gì lại làm ra chuyện này, nhưng nếu thực sự trở thành một chi nhánh của Đạo Nhất tông, thực lực của Đạo Nhất phái chẳng phải sẽ tăng lên một bậc sao.

Những người khó chịu nhất không ai khác chính là Thanh Vân tông và Hoàng Cực tông người.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Đạo Nhất tông cất cánh dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Không phải bọn họ không nghĩ tới việc ra tay ngăn cản, thậm chí là làm ầm ĩ lên, mà vận mệnh của Lạc Hà tông đã cho bọn họ một bài học, cho nên người của hai tông môn này cũng không dám động thủ.

Một bên khác, trong Đạo Nhất tông, Tề Hùng mặc dù đã cắt đứt trận pháp, vẫn còn có chút không thể tin được, đúng lúc Ngô Thọ bước vào, nhìn thấy vẻ mặt của Tề Hùng liền tò mò hỏi.

“Sư huynh sao vậy?”

“Hồng Tôn giao Phật môn cho ta.”

“Phật môn?”

“Ừm, Phổ Đà tự muốn trở thành một nhánh của tông môn chúng ta.”

“Hả???”

Dù đã là đại Trưởng Lão nhưng Ngô Thọ sau khi nghe lời này cũng là là một mặt chấn kinh, có thể làm như thế sao?

Không phải đi tham gia Đại Hội Vạn Phật sao, sao lại có được toàn bộ Phật môn rồi?

Điều này thái quá, nhưng cũng là một điều tốt.

“Chuyện này có chút kỳ quái, chờ ta xác định rõ ràng rồi sẽ hỏi thăm thử.”

Tề Hùng vẫn có chút không thể tin được, đây là Phật môn đấy, vậy mà lại mặc danh kỳ kiệu thuần phục, Tề Hùng hắn có làm gì đâu.

sau khi sự kiện Đại Hội Vạn Phật kết thúc, tin tức Phổ Đà tự thuần phục Đạo Nhất tông nhanh chóng lan truyền khắp Đông Châu.

Các thế lực lớn, yêu tộc và tán tu nghe vậy cũng đều bị chấn động, dù sao đây cũng là một sự kiện lớn có thể thay đổi cục diện Đông Châu.

Nhất là đối với ba đại tông môn khác mà nói, vốn ngay từ đầu thực lực của Đạo môn là mạnh nhất, hiện tại có sự trợ giúp của toàn bộ Phật môn, vậy chẳng phải là muốn triệt để nới rộng khoảng cách chênh lệch với ba đại tông môn khác rồi sao?

Nhóm của Trí Hổ Yêu Vương vội vã quay trở lại Hổ Lĩnh cũng nhận được tin tức này.

May mắn thay lúc trước có đề phòng, phái một nhóm bia đỡ đạn để kiểm tra trước, nếu không thật sự sẽ bị Phổ Đà tự ám toán.

“Cái đám lừa trọc chết tiệt này thế mà đã đầu hàng Đạo Nhất tông rồi. Khó trách.”

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cái này đối với Trí Hổ Yêu Vương mà nói, thực sự là tức không nhẹ.

Chỉ một chút, chỉ một chút thôi là bọn họ trúng chiêu rồi, hơn nữa với sự quỷ quyệt của đám người Hồng Tôn, một khi bị bắt, không cần so đo nghi ngờ gì cả, bọn họ nhất định sẽ bị diệt sạch.

Ngoài tức giận, trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn, đương nhiên vẫn có chút tự tin.

Không hổ danh là Trí Hổ Yêu Vương hắn, nếu như không phải hắn cẩn thận, thật sự là đã rơi vào quỷ kế của đám người Hồng Tôn rồi.

“Sau này đối phó với những tên nhân loại hèn hạ này nhất định phải cẩn thận một chút mới được.”

Trong lòng thầm nghĩ, hiện tại bọn họ đã trở về Hổ Lĩnh, tạm thời sẽ không nghĩ tới việc chọc tức Đạo Nhất tông.

Trước đây không phải là đối thủ, bây giờ đứng nói đến chuyện lại có thêm một cái Phổ Đà Tự nữa.

Hơn nữa, nếu như Hổ Lĩnh nằm trong tay của Đạo Nhất tông, tổn thất nhất định sẽ không nhỏ.

“Nhanh chóng trở về Hổ Lĩnh.”

Nói với các yêu vương xung quanh, nghe được lời này, chúng Hổ vương đều gật đầu đáp ứng.

Một đường đi thẳng đến Hổ Lĩnh, nhưng không ai chú ý rằng trong khu rừng rậm rạp trước mặt họ, có mấy đạo nhân ảnh đang ẩn nấp trong bóng tối.

Dẫn đầu là một nam tử trung niên anh tuấn nho nhã, chính là phong chủ Cầm Long của Long Tượng phong.

“Ngươi xem tên đó giống Hổ Vương không?”

Quay đầu hỏi Vạn Tượng ở bên cạnh, nghe vậy Vạn Tượng gật đầu nói.

“Cái ở ngoài cùng bên trái.”

“Được, nhớ kỹ, hết thảy đều đi theo kế hoạch, một khi ta đắc thủ, ngươi nhanh chóng kích hoạt Truyền Tống trận.”

“Được.”

Bọn người Cầm Long đương nhiên là đang đợi nhóm của Trí Hổ Yêu Vương rồi.

Sau khi biết nhóm của Trí Hổ Yêu Vương đã rời khỏi Hổ Lĩnh, Cầm Long liền mang theo mấy tên đệ tử thân truyền mai phục trên con đường phải đi qua.

Mục đích chính là tìm cơ hội bắt được một con Yêu Vương khác, sau đó mang đến chỗ Hồng Tôn sư huynh.

Nhất định không phải là thèm ăn nha, càng không phải muốn ăn đồ ăn do Trường Thanh làm, đơn giản là vì sư huynh cần Yêu Vương của Hổ tộc mà thôi, thân là tiểu bối, Cầm Long đương nhiên muốn ra tay giúp đỡ, chỉ có thế thôi.

Nghĩ đến việc có thể đưa Hổ Vương tới chỗ của sư huynh, Cầm Long bất giác liếm môi, trầm giọng nói.

“Chuẩn bị.”
Chương 376: Lại Là Lạc Hà tông?
Theo âm thanh của Cầm Long, bọn người Vạn Tượng nín thở và tập trung, tất cả đều cầm một khối Truyền Tống trận trong tay.

Về phần nhóm Trí Hổ Yêu Vương, hoàn toàn không có phát giác được điều gì bất thường cả, cho nên cứ như vậy đi thẳng về phía bên này, vừa đi vừa nói về chuyện của Phổ Đà Tự.

“Những tên xú hòa thượng này, một ngày nào đó sẽ khiến bọn hắn phải trả giá đắt.”

“A, chỉ sợ chúng ta không cần động chủ, chờ đến khi tin tức truyền đến tai bọn Phật môn Tây Châu kia biết được, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

“Trí Hổ nói đúng đấy, Phật môn ở Tây Châu tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó đoán chừng sẽ đòi bọn Đạo Nhất tông một cái công đạo.”

“Đạo Nhất tông cường đại, Phật môn ở Tây Châu có thể cũng không sợ.”

Ngay khi đang nói, đột nhiên, một bóng đen lao ra khỏi khu rừng rậm phía dưới.

Phản ứng của đám Hổ vương cực nhanh, lập tức bày ra thế thủ.

“Ai.”

Gầm lên giận dữ quát, nhưng bóng đen kia lại không hề dừng lại, lao thẳng về phía Hổ Vương giống cái phía xa bên trái.

Thân hình cao lớn hùng dũng của Cầm Long cao hơn Hổ Vương giống cái này nửa thân.

Ôm chặt người đó không cho cơ hội phản công sau đó ngay lập tức biến mất tại chỗ.

“Buông ta ra, tay của ngươi đang mò ở đâu …”

“Đứng lại.”

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, chờ đến khi chúng Hổ Vương kịp phản ứng thì Cầm Long đã ôm một con Hổ Vương giống cái chuồn mất.

Một đám hổ vương điên cuồng đuổi theo, lúc này mới nhìn rõ ràng là ai.

Trí Hổ Yêu Vương tức giận nói.

“Cầm Long, ngươi đang làm gì vậy, để nó xuống.”

Lại là Đạo Nhất tông, mẹ nó tại sao lại là Đạo Nhất tông chứ, cái bọn Đạo Nhất tông này bị làm sao vậy, sao cứ âm hồn bất tán thế?

Mới từ trên tay Hồng Tôn thoát chết trở về, ai có thể nghĩ tới nửa đường lại lòi ra một tên Cầm Long.

Tuy nhiên Cầm Long hoàn toàn không để ý đến lời này của Trí Hổ Yêu Vương, ôm c Hổ vương giống cái vào trong ngực, sau đó lắc mình mấy cái lui vào trong rừng.

Sau đó, một chùm ánh sáng từ Truyền Tống Trận trong khu rừng rậm loé lên.

Thấy vậy, Trí Hổ Yêu Vương cực kỳ lo lắng nói.

“Cầm Long, ngươi dám, thả Nguyệt Hổ ra.”

“Cầm Long, ngươi mẹ nó dừng tay lại cho ta.”

Còn có một yêu vương khác tên là Văn Hồ, càng là đỏ cả mắt gầm lên, bởi vì Nguyệt Hồ này chính là vợ của nó.

Mẹ nó, đang đi lon ton, vừa quay đầu lại thì lão bà của mình đã biến mất.

Văn Hổ thậm chí còn không ngần ngại sử dụng huyết mạch thần thông của mình chỉ để có thể đuổi kịp.

Đáng tiếc Cầm Long một chút cũng không cho hắn cơ hội, ôm Nguyệt Hổ trong tay xông vào truyền tống trận, chờ đến khi Văn Hổ, Trí Hổ cùng một đám Hổ Vương đến nơi, bọn người Cầm Long đã biến mất tăm hơi.

Chết tiệt, Cầm Long, bổn vương cùng ngươi không đội trời chung.”

Văn Hổ nhìn thấy cảnh này liền gầm lên giận dữ, nàng dâu của hắn bị bắt mất rồi.

Tuy rằng bị bắt sống, nhưng nếu rơi vào tay Đạo Nhất Tông thì có gì tốt chứ? Huyết Hổ Yêu Vương và Bạch Hổ Yêu Vương trước đó chính là những ví dụ sống động.

“Súc sinh, súc sinh.”

Văn Hổ trợn to mắt hổ, Trí Hổ Yêu Vương đứng ở bên cũng không biết nên an ủi như thế nào.

Dù sao đối với việc vợ mình đột nhiên biến mất, nếu đổi lại là người khác thì không ai có thể chấp nhận được.

“Nhân loại ti bỉ, nhân loại đáng chết, bổn vương muốn giết sạch tất cả Nhân tộc của Đông Châu.”

Văn Hổ lại rống to một tiếng, đúng lúc này, một đám đệ tử Lạc Hà của dưới sự dẫn dắt của hai vị Trưởng Lão đi qua đây.

Xem ra bọn họ là muốn đi về doanh trại ở Hổ Lĩnh, dù sao khoảng cách đến doanh trại ở Hổ Lĩnh cũng không xa, chắc là đi ra ngoài làm gì đó, vừa mới trở về.

Bình thường sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này gặp gặp trúng Văn Hổ đang nổi cơn thịnh nộ, khi nhìn thấy đệ tử của Lạc Hà tông, hắn lập tức có ý niệm muốn giết chết họ.

“Chết cho bổn vương.”

Mà những đệ tử Lạc Hà tông này đang lon ton bay bay, đột nhiên từ trong khu rừng lao ra một con mãnh hổ, không nói một lời mà tấn công bọn họ, một màn cực kỳ tương tự lại xảy ra.

Thoạt nhìn, có vẻ như họ đặc biệt đến đây để phục kích họ.

Ngay lập tức, hai Trưởng Lão cầm đầu giận dữ hét lên.

“Hổ tộc các ngươi còn muốn tham chiến?”

“Bớt nói nhảm, chết cho bản vương.”

Vất vả lắm mới có thể ngưng chiến, theo lý mà nói, thời điểm này Hổ tộc không thể tấn công Lạc Hà tông mới đúng.

Nhưng với tình trạng hiện tại vừa mất đi người vợ yêu dấu của mình của Văn Hổ mà nói, hắn rất cần một lối thoát để trút giận, cho nên vừa vặn gặp phải đám đệ tử Lạc Hà tông.

Trong nháy mắt, song phương cùng nhau giao chiến, bọn người Trí Hổ Yêu Vương ở phía sau thấy thế, có chút do dự.

“Làm sao bây giờ?”

“Muốn ngăn cũng không ngăn được.”

“Nhưng Nguyệt Hổ là do Đạo Nhất tông bắt đi.”

“Vậy ngươi lên đi.”

“Ta …”

Nghe nói tìm Đạo Nhất tông đòi người, tất cả Hổ Vương đều trầm mặc, lúc này, Trí Hổ Yêu Vương trợn to hai mắt, đột nhiên mở miệng nói.

“Sao không để bọn nhân loại này thay chúng ta đòi người?”

“Ý của ngươi là?”

“Nguyệt Hổ là do Lạc Hà tông bắt đi, không phải sao?”

Hả? ? ?

Tại sao lời này nghe quen quen? Lần trước hình như cũng nói như vậy.

Đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú nhưng mang sự khó hiểu của chúng Hổ Vương, Trí Hổ Yêu Vương giải thích nói.

“Các ngươi đều không muốn đối mặt với Đạo Nhất tông, vậy thì cứ gây áp lực với Lạc Hạ tông thôi. Bọn họ cũng là tứ đại tông môn, hơn nữa đều là nhân tộc. Cho nên Đạo Nhất tông không thể đối xử với Lạc Hạ tông như cách đối xử với chúng ta được.”

“Chính vì thế chỉ cần chúng ta gây đủ áp lực cho phía Lạc Hà tông, để Lạc Hà tông giúp chúng ta dòi người, sau đó gây áp lực cho Đạo Nhất tông, hiệu quả sẽ giống nhau.”

“Cái này kêu là đuổi sói nhiễu hổ.”

Hả? ? ?

Con mẹ nó còn có thể nói như vậy sao? Nhưng nghe có vẻ khả thi đấy.

Dù nói thế nào, so với Đạo Nhất tông, chúng Hổ Vương quả thực càng muốn đối mặt với Lạc Hà tông hơn.

Ngay khi Trí Hổ Yêu Vương đang nói chuyện, phía bên Văn Hổ như tên điên trốn trại và một Trưởng Lão chỉ còn chút hơi tàn.

Chỉ sau đó, Zhihu mới nhanh chóng bước tới để ngăn anh ta lại.

Văn Hồ, chờ một chút.

Ngươi muốn ngăn cản ta?

Vừa nghe lời này, Hổ Yêu Vương quay đầu lại, vẻ mặt tức giận nhìn về phía Chí Hổ Yêu Vương.

Trí Hổ lúc này mới vội vàng chạy lên ngăn cản.

“Văn Hổ, ngươi chờ một chút đã.”

“Ngươi muốn cản ta sao?”

Chỉ là nghe lời này, Văn Hổ Yêu Vương quay đầu, bộ mặt tức giận nhìn về phía Trí Hổ Yêu Vương nói.

Thấy thế, Trí Hổ Yêu Vương vội vàng giải thích nói.

“Đừng kích động, ngươi không muốn cứu Nguyệt Hổ sao?”

Ngay lập tức, Trí Hổ Yêu Vương nói toàn bộ đầu đuôi kế hoạch của mình cho Văn Hổ nghe, nghe xong, Văn Hổ mang vẻ mặt vô cùng khó hiểu nói.

“Làm vậy được hả?”

“Đây là cách duy nhất, hay là ngươi muốn tự mình chạy đến Đạo Nhất tông đòi người?”

“Ta …”

Đồng dạng im lặng, đi Đạo Nhất Tông, lúc đó đừng nói là đòi vợ, ngay cả bản thân cũng sẽ bị góp vui, hiện tại đối với Đạo Nhất tông, chúng Hổ Vương một chữ cũng không tin, cái gì mà thả yêu chứ, cái gì kế hoạch A chứ.

Đại khái là lại là cạm bẫy, cho nên không có khả năng đi Đạo Nhất tông đòi yêu.

Trong trường hợp đó, kế hoạch của Trí Hổ Yêu Vương dường như là giải pháp khả thi duy nhất.

Sau khi thuyết phục Văn Hổ xong, Trí Hổ Yêu Vương lúc này mới nhìn về phía tên Trưởng Lão Lạc Hà tông bị trọng thương kia nói.

“Lạc Hà tông ngươi thực sự là muốn sống má với Hổ Lĩnh ta sao? Ngay sau khi vừa mới đình chiến, đã xuất thủ bắt đi Hổ Vương của Hổ tộc ta, mau đi nói cho cái tên Lạc Hà Tinh kia biết, thức thời thì đem Nguyệt Hổ, Huyết Hổ, Bạch Hổ thả ra, nếu không Hổ Lĩnh ta sẽ đuổi cùng giết tuyệt cái đám Lạc Hà tông ngươi.”

Hả? ? ?

Đối mặt với tiếng hét giận dữ của Trí Hổ Yêu Vương, Trưởng Lão của Lạc Hà tông sửng sốt, bọn họ bắt được Yêu vương của Hổ Lĩnh khi nào vậy?

“Ngươi đây là đang ngậm máu phun người, Lạc Hà tông ta bắt Yêu vương của Hổ tộc hồi nào chứ?”

“Bớt phí lời, hoặc là để Tô Lạc Tinh giao người ra, hoặc là xuất chiến, cho nên hiện tại tạm giữ lại cho ngươi một mạng, trở về nói cho Tô Lạc Tinh biết, trong vòng mười ngày, Hổ tộc chúng ta không gặp được đám Yêu Vương Nguyệt Hổ, chúng ta nhất định sẽ đi Lạc Hà tông các ngươi đòi công đạo.”
Chương 377: Tề Hùng, Lại Là Ngươi
Trí Hổ Yêu Vương nói một hồi, tên Trưởng Lão Lạc Hà tông này cũng không hiểu chuyện gì.

Lạc Hà Tông của bọn họ từng bắt Yêu Vương của Hổ tộc khi nào chứ?

Mịa nó hắn vừa mới đi ngang qua, tự nhiên lại bị một con Hổ vương công kích, thương vong nhiều đệ tử như vậy, bây giờ tên Trí Hổ Yêu Vương này lại còn ăn không nói có, đánh trả một trận?

Chuyện này làm cho vị Trưởng Lão vô cùng tức giận.

Chỉ là Trí Hổ hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, vừa dứt lời liền cứ thế xoay người rời đi.

“Nói cho Tô Lạc Tinh biết, trong vòng mười ngày không thả đám người Nguyệt Hổ, Huyết Hổ, Bạch Hổ ra, Hổ tộc ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Nói xong liền đi ngay, chỉ để lại vị Trưởng Lão đang trọng thương trong người này một bụng tức giận.

Cả đoạn đường trở về Hổ lĩnh, cũng không tiếp tục gặp phải nguy hiểm gì nữa, chủ yếu vẫn là do bọn Trí Hổ Yêu Vương cẩn thận hơn lúc nãy nhiều.

Có trời mới biết chút nữa có vị phong chủ Đạo Nhất tông nào đó lại đột nhiên từ chỗ nào nhảy ra chứ.

Bây giờ vừa nhắc đến Đạo Nhất tông, trong lòng một đám Hổ Vương đều sinh sợ hãi.

Phải biết, dạng phong chủ giống như Hồng Tôn, Trương Thiên Trận, Cầm Long , Đạo Nhất tông có đến 36 vị lận.

Nếu như ai cũng như vậy, Hổ Vương của Hổ tộc hắn bao nhiêu mới đủ cho chúng bắt? cho nên nhất định phải chú ý cẩn thận.

Mãi cho đến khi trở về an toàn tới Hổ lĩnh, đám Trí Hổ Yêu Vương mới thở dài một hơi.

Chẳng qua không đợi nghỉ ngơi được bao lâu, đám Yêu Vương lại tiếp tục đi tìm Bá Hổ.

Trong động phủ, Bá Hổ ngồi ở chủ tọa, nhìn thấy một đám sau lưng Trí Hổ Yêu Vương, hắn khẽ nhíu mày nói.

“Sao rồi? thi thể của đám người Hồng Tôn đâu?”

“Chúng ta bị trúng kế.”

Lại thất bại? lại mịa nó đưa đi một mạng rồi.

Nghe vậy, Bá Hổ cũng phát hiện được điều không thích hợp, quét mắt liếc qua một chút đã phát hiện mẹ nó lại thiếu một tên, lập tức hỏi.

“Nguyệt Hổ đâu?”

“Bị bắt rồi.”

“Hửm???”

Mẹ kiếp không phải các ngươi đi nhặt xác đám Bạch Hổ sao, vì sao cuối cùng ngược lại người bên mình còn bị thiếu đi một người?

Quả thực Bá Hổ khó có thể tưởng tượng đến tại sao lại có kết quả như vậy, sau đó, nghe Trí Hổ Yêu Vương giải thích xong mới hiểu được.

Lần này là bị Đạo Nhất tông liên thủ với Phổ Đà tự lừa gạt ư.

Cũng may Trí Hổ có phòng bị, nếu không đoán chừng một tên cũng không về được.

“Lạ là Đạo Nhất tông, như này là muốn ăn chắc Hổ Tộc ta sao?”

Bá Hổ phẫn nộ hét lên, thấy thế, Trí Hổ mở miệng an ủi.

“Tộc trưởng, hiện giờ Phổ Đà tự cũng đã quy phục Đạo Nhất tông, thời điểm này chúng ta trở mặt với Đạo Nhất tông không phải là sự lựa chọn tốt.”

Vốn dĩ cũng không phải đối thủ của Đạo Nhất tông, huống chi là lại thêm một Phổ Đà tự vào.

Phải biết rằng, hai tộc Nhân Yêu đại chiến trước đó, phật môn vẫn luôn không tham gia vào.

Nhưng mà hiện tại Phổ Đà tự lại trở thành thế lực phụ thuộc vào Đạo Nhất tông, vậy thì không chắc chắn được rồi.

Nếu là Phổ Đà tự nhúng tay vào, Hổ lĩnh chắc chắn không có cách nào đồng thời chống lại cả hai thế lực lớn này.

Không thể coi thường thực lực của Phổ Đà tự, sức mạnh của nó cũng gần đạt đến tứ đại tông môn đó.

Trí Hổ lập tức đem kế hoạch của mình nói chi tiết một lượt.

Nghe vậy, Bá Hổ nhíu mày, lần này lại là khai đao từ Lạc Hà tông?

“Lần trước Tô Lạc Tinh đã sắp tức điên rồi, lần này làm thêm một lần nữa hắn thật sự đồng quy vu tận cùng chúng ta thì làm thế nào?”

Bá Hổ lo lắng Tô Lạc Tinh phát điên, nhưng đối với vấn đề này, Trí Hổ lại rất tự tin nói.

“Tộc trưởng yên tâm, chuyện đó không thể nào xảy ra, cho dù Tô Lạc Tinh muốn thế, những người khác ở Lạc Hà tông cũng sẽ không đồng ý.”

“Hơn nữa, tạo áp lực đối với Lạc Hà tông, so với việc tự mình đi đối mặt với Đạo Nhất tông đơn giản hơn nhiều, đừng quên, dạng phong chủ giống như đám Hồng Tôn, Đạo Nhất tông có tới 36 người đó.”

Đúng vậy, dạng phong chủ giống Hồng Tôn, Đạo Nhất tông người ta có tận 36 người.

Mà trước đó, cũng chỉ có đám người Hồng Tôn thôi cũng đã làm Hổ lĩnh náo loạn tối tăm trời đất, nếu thật sự đối đầu với Đạo Nhất tông, Hổ lĩnh bọn họ có phần thắng sao?

Trong lòng âm thầm tính toán một hồi, đáp án rõ ràng, một chút cũng không có.

Cho nên chiêu đuổi sói nhiễu hổ này của Trí Hổ, hình như trở thành lựa chọn sáng suốt nhất.

“Chẳng qua lần này chúng ta tuyệt đối không thể lùi bước một chút nào, cho dù có tổn thất, cũng phải gây đủ áp lực cho Lạc Hà tông, bằng không bọn hắn sẽ không thỏa hiệp.”

Trí Hổ nói bổ sung, đối với điều này, Bá Hổ gật nhẹ đầu.

“Điều ấy ta tất nhiên hiểu rõ.”

Thấy Bá Hổ còn có chút do dự, Trí Hổ tiếp tục khuyên.

“Tộc trưởng, hai bên không nhẹ thì nặng, đều phải chịu tổn thất, như vậy chắc chắn nên lựa chọn bên tổn thất ít hơn rồi.”

Cuối cùng, dưới lời khuyên bảo của Trí Hổ Yêu Vương, Bá Hổ đồng ý kế hoạch này.

Hơn nữa lần này, không chỉ là đơn giản làm ra vẻ một chút, là thật sự muốn gây cho Lạc Hà tông đủ áp lực, để cho Lạc Hà tông không thể không đến cầu người chỗ Đạo Nhất tông.

Có thể tưởng tượng, cái giá phải trả không nhỏ, nhưng so sánh với việc phải đối mặt với Đạo Nhất tông, như vậy đã coi như là có thể tiếp nhận được rồi.

Có quyết định xong, Bá Hổ cũng liên hệ Tô Lạc Tinh ngay.

Một bên khác, Tô Lạc Tinh thân ở Phật quốc vừa mới được thả ra, được đích thân Giác Minh cùng một đám Thánh giả Phổ Đà tự tiễn ra khỏi Phật quốc.

Hắn hung dữ trừng mắt liếc đám người Giác Minh một chút, Tô Lạc Tinh cắn răng nói.

“Tốt, việc này ta nhớ kỹ, Phổ Đà tự các ngươi thật là tốt.”

“Tô Tông Chủ đi thong thả.”

Đối với việc này, Giác Minh cũng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười trả lời.

“Hừ, Tề Hùng, ngươi chờ đó cho ta, Tô Lạc Tinh ta sẽ không buông tay như vậy đâu.”

Lại nói thêm một câu mắng Tề Hùng, đang định quay người rời đi, Hiển Ảnh trận bàn đột nhiên phát sáng lên, không suy nghĩ nhiều lên kết nối, xem qua là Bá Hổ, Tô Lạc Tinh tức giận hỏi.

“Có việc gì?”

Vốn dĩ tâm tình không tốt, càng thêm không muốn trả lời đám Hổ tộc này.

Có điều Bá Hổ vừa mở miệng, liền chỉ thấy Tô Lạc Tinh lập tức ngơ ngác.

Chỉ thấy Bá Hổ làm một bộ mặt tức giận nói.

“Tô Lạc Tinh, Lạc Hà tông ngươi có ý gì? Thật sự cho rằng Hổ tộc ta dễ coi thường sao? Ra tay bắt lấy Nguyệt Hổ Yêu Vương của chúng ta, Lạc Hà tông ngươi muốn khai chiến sao?

“Ngươi đang nói khùng nói điên gì vậy?”

“Hừ, bớt ở chỗ này giả vờ giả vịt, bổn vương chỉ cho ngươi thời gian mười ngày, đem Bạch Hổ Yêu Vương, Nguyệt Hổ Yêu Vương, Huyết Hổ Yêu Vương, cùng một số yêu thú Hổ lĩnh của ta thả ra toàn bộ, nếu không bổn vương nhất định cùng Lạc Hà tông ngươi không chết không ngừng.”

“Mẹ nó ngươi có bệnh?”

“Kiên nhẫn của bổn vương có hạn, chỉ cho ngươi mười ngày, hơn nữa đừng tưởng rằng đem đám người Bạch Hổ Yêu Vương giấu ở Đạo Nhất tông là bổn vương không biết, trong vòng mười ngày, ngươi nhất định phải thả bọn họ ra.”

“Mẹ kiếp ngươi đang nói cái gì vậy.”

“Mười ngày, ngươi không đến Đạo Nhất tông thả đám Bạch Hổ Yêu Vương ra, Hổ tộc ta liền chính thức hướng Lạc Hà tông các ngươi tuyên chiến, tự ngươi cân nhắc đi.”

Nói xong, bộp một tiếng, Bá Hổ cứ thế dập tắt trận pháp.

Chỉ để lại Tô Lạc Tinh một mình trong gió lộn xộn, mẹ nó cái gì bắt được Yêu vương, Lạc Hà tông ta bắt Yêu Vương của Hổ tộc ngươi về lúc nào?

Hơn nữa, mịa nó nói thả yêu thú là thả yêu thú, cứ luôn cường điệu nói như vậy là có ý gì?

Đầu tiên là sững sờ, có điều rất nhanh đã lấy lại tinh thần, mẹ nó ngươi đã sớm biết đám Bạch Hổ Yêu Vương ở trong tay Đạo Nhất tông, đúng chứ.

Vậy mẹ kiếp ngươi không đi tìm Đạo Nhất tông, tìm ta làm gì? Yêu thú không trên tay ta, ngươi bắt ta thả cái gì?

Hai mắt hắn đỏ bừng trừng lên nhìn về phía bọn người Giác Minh, thấy thế, Giác Minh ngượng ngùng cười một tiếng.

“Chuyện này không liên quan đến Phổ Đà tự chúng ta nha.”

“Tề Hùng, lại là ngươi?”

Tề Hùng: ???
Chương 378: Ngươi Đừng Mơ Lừa Được Ta
Mẹ nó yêu thú là do Đạo Nhất tông bắt, ngươi tìm Lạc Hà tông ta làm gì? Hơn nữa chính ngươi cũng biết đám Bạch Hổ Yêu Vương ở trong tay của Đạo Nhất tông nha?

Là Tề Hùng, chắc chắn là hắn, lại là hắn tính kế sau lưng tông môn ta.

Ý nghĩ đầu tiên chính là do Tề Hùng, Tô Lạc Tinh cắn răng, lập tức quay người lại muốn đi vào hướng bên trong Phật quốc, hắn muốn đi tìm đám người Hồng Tôn.

Đối với việc khai chiến cùng Hổ tộc, tất nhiên Tô Lạc Tinh cũng không nguyện ý, dù sao thì cho dù kết quả thế nào, đối với Lạc Hà tông mà nói đều là một loại tổn thất.

Huống hồ mẹ nó cái chuyện này căn bản cũng không phải chuyện của mình, người nào bắt yêu thú thì ngươi đi tìm người đó đi chứ.

Chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng, có điều lúc Tô Lạc Tinh vừa mới có động tĩnh, Giác Minh bước lên một bước chặn đường hắn lại.

“Tô Tông Chủ, thật ngại quá, Phật quốc tạm thời đóng cửa rồi, người bên ngoài không thể tiến vào.”

Hả ???

“Mẹ nó vậy mấy vạn đệ tử kia của Đạo Nhất tông không phải người à?”

Nghe vậy, Tô Lạc Tinh giận dữ hét lên, đối với chuyện này, Giác Minh bình tĩnh trả lời.

“Đạo Nhất Tông chính là thượng tông của Phổ Đà tự ta, đương nhiên không tính là người ngoài.”

“Mẹ nó ta…”

Quên mất cái quan hệ này, Phổ Đà tự đã thành tông môn phụ thuộc của Đạo Nhất tông.

Hàm răng hắn nghiến đến nỗi phát ra tiếng ken két, nhưng mà đối mặt với thái độ kiến quyết của đám người Giác Minh, Tô Lạc Tinh cũng không có cách nào.

Mạnh mẽ xông vào chắc chắn là không được, kết quả cuối cùng đoán chừng là sẽ bị đám lừa trọc này đánh ngã xuống đất, thậm chí ngay cả mặt của đám người Hồng Tôn cũng không thấy được.

Gượng ép đè nén lửa giận trong lòng, cuối cùng, Tô Lạc Tinh lấy Hiển Ảnh trận bàn ra liên hệ với Hồng Tôn.

Trận pháp kết nối, vẻ mặt Hồng Tôn vô cùng nghi hoặc, chỉ là còn chưa đợi hắn mở miệng, Tô Lạc Tinh đã tức giận quát.

“Hồng Tôn, ta chờ ngươi ở cửa Phật quốc, mau ra đây.”

Nói xong, bụp một tiếng dập tắt trận pháp.

Đến mức Hồng Tôn cả người đang phơi nắng ở Phổ Đà tự cũng không hiểu ra sao.

“Thế nào?”

Thanh Thạch ở một bên hỏi, Hồng Tôn nhếch miệng.

“Lại phát điên thôi, không cần để ý tới hắn.”

Đứng đợi ròng rã hơn một canh giờ ở cửa vào Phật quốc, lại sửng sốt không nhìn thấy cả cái bóng của Hồng Tôn.

Tô Lạc Tinh lại liên hệ Hồng Tôn lần nữa.

Trận pháp kết nối.

“Hồng Tôn, ngươi ở chỗ nào?”

“Ta đang phơi nắng.”

“Mịa nó ta chờ ngươi ở cửa vào Phật quốc, tại sao ngươi lại không đến?”

“Ta quên.”

“Ngươi… vậy bây giờ ngươi tới đi.”

“Có việc thì nói thẳng đi, ta không muốn gặp ngươi lắm.”

“Là chuyện về Hổ Lĩnh, người ta muốn các ngươi thả yêu, tìm đến chỗ ta đây này.”

Hổ Lĩnh? Nghe là chuyện về Hổ Lĩnh, Hồng Tôn hiện ra chút hào hứng, suy nghĩ có thể thông qua Tô Lạc Tinh tính kế bọn chúng một lần nữa hay không.

Tuy nói tâm đề phòng cảnh giác của đám hổ ngu xuẩn này ngày càng cao, nhưng mà không thử một chút làm sao biết được kết quả chứ.

“Tốt thôi, bây giờ ta đến.”

“Nhanh chút, mịa nó ta chờ hơn một canh giờ rồi.”

Tô Lạc Tinh há miệng thở hổn hển, sau đó lại đợi hơn nửa canh giờ, Hồng Tôn mới cùng Thanh Thạch khoan thai đi từ từ đến.

“Tại sao trễ như vậy ngươi mới đến?”

Ngay lúc nhìn thấy Hồng Tôn xuất hiện, Tô Lạc Tinh cũng không nhịn được nữa quát.

Hai canh giờ, đã hai canh giờ, mẹ nó hắn đã đứng ở chỗ này chờ Hồng Tôn hai canh giờ.

“Gấp cái gì, không phải bây giờ đã tới rồi sao?”

Mà câu trả lời của Hồng Tôn càng làm cho Tô Lạc Tinh tức giận bùng nổ, mẹ nó ngươi nghe một chút đây là lời nói gì chứ.

“Nói một chút xem, bên Hổ Lĩnh kia xảy ra chuyện gì?”

Đối mặt với sự tức giận của Tô Lạc Tinh, Hồng Tôn lại hoàn toàn không để ý, tên này đúng là có bệnh, vẫn là nên nói chính sự, nhìn xem có thể lừa đám kia một phen không.

Nghe vậy, Tô Lạc Tinh cưỡng ép đè nén lửa giận, đem chuyện nói cho Hồng Tôn nghe từ đầu tới cuối một lượt.

Nghe Tô Lạc Tinh nói xong, sắc mặt Hồng Tôn cổ quái nhìn về phía hắn.

Bá Hổ này tìm hắn đòi yêu thú? Hổ tộc cũng điên rồi?

Chẳng qua nghĩ về chuyện này, Hồng Tôn cảm thấy có thể thử một lần, dù sao cũng là tự Bá Hổ muốn người nha.

Lúc này liền nói với Tô Lạc Tinh.

“Ta đến nói chuyện cùng Bá Hổ.”

Nghe vậy, Tô Lạc Tinh cũng không có gì nghi ngờ, thậm chí còn vô cùng đồng ý gật đầu nói.

“Tốt, ngươi cố gắng giải thích với người ta cho rõ ràng.”

“Yên tâm đi.”

Hồng Tôn gật đầu biểu thị không có vấn đề gì, sau đó Tô Lạc Tinh lại liên hệ với Bá Hổ.

Vốn dĩ tưởng rằng chuyện đến đây là kết thúc, có Hồng Tôn giải thích, coi như Hổ Tộc có bất mãn chỗ nào thì cũng là đi tìm Đạo Nhất tông, không còn quan hệ gì với Lạc Hà tông bọn hắn nữa.

Nhưng mà ai ngờ, trận pháp vừa mới kết nối, Bá Hổ xuất hiện ở bên trong màn sáng.

“Thế nào, nhanh vậy đã làm xong rồi?”

Nghe vậy, Tô Lạc Tinh cắn răng.

“Ta để cho tự mình Hồng Tôn nói chuyện cùng ngươi.”

“Hồng Tôn?”

Bá Hổ bên kia nghe được cái tên này rõ ràng là trở nên sững sờ, chỉ là còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, Hồng Tôn đã xuất hiện trên màn sáng của trận pháp, nhìn về phía Bá Hổ, vẻ mặt thật thà nói.

“Bá Hổ, yêu thú của Hổ tộc ngươi chính xác hoàn toàn nằm trong tay ta, như vậy đi, Đạo Nhất tông ta cũng không muốn trở mặt cùng với Hổ tộc của ngươi, ngươi phái mấy tên Yêu Vương đến đón bọn họ đi là được.”

“Nhớ kỹ, không được đùa nghịch ta nữa, tranh thủ thời gian đón bọn họ đi.”

Một bộ dáng ta rất muốn thả yêu thú ra, hơn nữa còn là kiểu không thể chờ đợi được nữa.

Chỉ là nghe thấy lời này, Bá Hổ ngoại trừ khịt mũi coi thường thì hoàn toàn không có chút tín nhiệm nào.

Đây là lần thứ mấy Hồng Tôn nói lời như vậy rồi? lần thứ ba, hay là lần thứ năm?

Quả nhiên giống với Trí Hổ nói, đám người Đạo Nhất tông này quả thực nguyên một đám đều xấu xa không có điểm cuối, cả ngày chỉ nghĩ đến lừa gạt, đánh lén Hổ tộc Yêu Vương bọn họ.

Cho nên không thể tin người của Đạo Nhất tông.

Lúc này , Bá Hổ sầm mặt lại, giận dữ hét, chỉ là đối tượng nộ hống không phải là Hồng Tôn, mà lại là Tô Lạc Tinh.

“Hừ, Tô Lạc Tinh, tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi còn muốn lừa gạt bổn vương? Để cho Hồng Tôn đi ra nói hai câu thì ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin tưởng? Bớt phí lời đi, trong vòng mười ngày ngươi không đem đám Bạch Hổ Yêu Vương thả ra, thì Hổ tộc tuyên chiến cùng với Lạc Hà tông ngươi.”

Hả ???

Phản ứng của Bá Hổ làm cho Tô Lạc Tinh sững sờ, ngay cả vẻ mặt của Hồng Tôn cũng nghi hoặc.

“Không phải chứ, lỗ tai ngươi có vấn đề? ta vừa mới nói, đám Bạch Hổ ở trên tay bọn ta, ngươi mau phái Yêu Vương chạy tới đón bọn họ đi.”

Hồng Tôn lặp lại lần nữa.

“Ta không nghe ta không biết, bổn vương không tin, Bạch Hổ chính là trong tay của Tô Lạc Tinh, mười ngày, Tô Lạc Tinh, bổn vương chỉ cho ngươi thời gian mười ngày, không thả yêu thú của Hổ tộc ta ra thì ta cùng ngươi không chết không ngừng.”

Triệt để đông cứng, mẹ nó ta mới nói yêu thú trong tay ta, nhưng mà vì sao ngươi không để ý tới ta chứ?

Bá Hổ cứ vậy không nhìn Hồng Tôn, mà Tô Lạc Tinh lấy lại tinh thần, đối mặt với kết quả như vậy giận dữ hét.

“Mẹ nó đầu óc ngươi toàn phân sao? Không nghe hắn nói sao, đám Bạch Hổ đều ở trong tay của Đạo Nhất tông, ngươi tìm ta làm cái gì?”

“Ài, mưu kế thô bỉ như thế, ngươi cho rằng có thể lừa gạt được bổn vương sao? Chắc chắn là ở trên tay ngươi, những tiểu thủ đoạn vô dụng này vẫn nên thu lại đi, nhanh thả yêu thú, nếu không thì khai chiến.”

“Mẹ nó ngươi… khai chiến thì khai chiến.”

“Mười ngày sau.”

Cuối cùng, sau một trận cãi lộn của hai bên, Bá Hổ dập tắt trận pháp.

Mà Hồng Tôn nhìn thấy hết thảy, đã biết không có cơ hội gì nữa, cũng không ở lại lâu, quay đầu lại dùng vẻ mặt vô tội nói với Tô Lạc Tinh.

“Ngươi thấy đó, ta cũng không có cách nào.”

Mà đối với việc này, Tô Lạc Tinh tức giận mắng to.

“Là Tề Hùng, là Tề Hùng đúng không, là Tề Hùng liên thủ với Bá Hổ trong bóng tối giăng bẫy tông môn ta, có phải thế không?”
Chương 379: Cuối Cùng Ngươi Còn Được Hay Không
Tô Lạc Tinh tức giận mắng, mà Hồng Tôn cũng không quan tâm đến hắn.

Bên phía Hổ tộc đã không mắc câu, vậy giờ còn gì để nói nữa, lúc này liền nhanh chóng xoay người trở về Phật quốc.

Thấy thế, Tô Lạc Tinh muốn đuổi theo, nhưng mà lại bị đám người Giác Minh ngăn lại.

“Các ngươi muốn làm gì?”

“Tô Tông Chủ, xin lỗi, Phật quốc tạm thời không mở cửa cho người ngoài.”

“Hồng Tôn, ngươi đứng lại, ngươi đứng lại đó cho ta.”

Bị ngăn lại, Tô Lạc Tinh chỉ có thể tức giận mắng to, mà Hồng Tôn ngay cả đầu cũng không thèm quay lại chút nào, chỉ lo phàn nàn với Thanh Thạch.

“Ài, hiện tại nguyên liệu nấu ăn này càng ngày càng khó kiếm.”

Cả đám đều thành tinh hết rồi a.

Nhìn thấy Hồng Tôn nhanh chóng biến mất ở cuối tầm mắt, Tô Lạc Tinh tức giận nghiến răng nghiến lợi, cảm nhận rõ được thái độ của đám người rất kiên định, chính là không thể tiến vào Phật quốc.

Cuối cùng, Tô Lạc Tinh chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Chỉ là trên đường, lúc lấy phi chu, Tô Lạc Tinh càng nghĩ càng tức, cuối cùng không nhịn được liên hệ cho Tề Hùng.

Tề Hùng đang cùng đám người Ngô Thọ, Điền Nông thương nghị chuyện của Phổ Đà tự, vừa kết nối trận pháp, còn chưa kịp mở miệng đã bị Tô Lạc Tinh tức giận mắng cho một trận.

“Tề Hùng, ngươi muốn giết chết ta đúng không, là thật sự muốn giết chết ta đúng không?”

“Chính bản thân ngươi chưa đủ, còn liên thủ cùng Hổ tộc, ngươi thật sự muốn giết chết ta sao?”

“Ta nói cho ngươi biết Tề Hùng, ta không sợ ngươi, ngươi có bản lĩnh thì giết chết ta đi, Tô Lạc Tinh ta không sợ, không sợ chút nào.”

“Ngươi nói chuyện đi, tại sao ngươi không lên tiếng? Rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không?”

Màn sáng của trận pháp vừa mới xuất hiện đã mắng một trận đùng đùng không dứt, xem xét thấy là Tô Lạc Tinh, Tề Hùng không nói một câu trực tiếp dập tắt trận pháp.

“Tiếp tục đi.”

Sắc mặt hắn trở nên khó coi nói với Ngô Thọ cùng Điền Nông, cái tên phát điên này, thật là càng ngày càng không thể nói lí.

Sau đó Tô Lạc Tinh vẫn thử liên hệ lại với Tề Hùng, nhưng mà từ đầu đến cuối người ta đều không có ý tứ chú ý đến.

Chuyện này khiến Tô Lạc Tinh đang ngồi trên phi chu để trở về Lạc Hà tông tức giận đến mức bóp nát Hiển Ảnh trận cầm trong tay.

“Không để ý tới ta đúng không, được, Tề Hùng, ngươi chờ đó cho ta.”

Tô Lạc Tinh thật sự tức muốn nổ tung, lần này đến Phổ Đà tự, chẳng những không thể đả kích đến Đạo Nhất tông, ngược lại còn để bản thân bị mất hết thể diện.

Mà thân là Tông Chủ Lạc Hà tông, hắn mất đi thể diện, vậy cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ Lạc Hà tông đều mất thể diện.

Lúc này cũng không biết có bao nhiêu người chế giễu ở sau lưng hắn đây.

Mà hết thảy những điều này, đều là do Tề Hùng hãm hại, đều là hắn, đều do hắn.

Một bên khác, Hồng Tôn, Thanh Thạch trở về trụ sở, vừa mới đi vào nhà bếp đã thấy đám người Từ Kiệt vây lại tập hợp một chỗ, sắc mặt cổ quái nghị luận gì đó.

“Thế này là không được rồi.”

“Đều sùi bọt mép, chắc chắn là không được rồi.”

“Uầy, đến cùng là ngươi có được không đây,

Thấy thế, hai người tiến lên phía trước, họ nhìn thấy ở giữa đám người, một con Linh Thiền Tinh đực đã gầy teo tóp, hữu khí vô lực nằm ở đó.

Trong miệng còn không ngừng trào ra bọt mép.

“Đây là chuyện gì?”

Hồng Tôn mở miệng hỏi, nghe vậy, Từ Kiệt rất tự nhiên trả lời một câu.

“Không có năng lực chứ sao.”

Trong khoảng thời gian này, mấy con Linh Thiền Tinh quả thật đã cống hiến không ít nguyên liệu nấu ăn, không thẹn đối với năng lực sinh sôi kinh khủng của bọn nó.

Có điều theo thời gian trôi qua, vấn đề cũng dần dần xuất hiện, vấn đề chính là Linh Thiền Tinh còn sinh long hoạt hổ, ngày càng có tinh thần, mà mấy con Linh Thiền Tinh đực thì một con so với một con ngày càng vô năng.

Xanh xao vàng vọt, trong hai mắt không có sức sống, cho đến hôm nay, con Linh Thiền Tinh này đúng lúc ghé trên lưng Linh Thiền Tinh cái đột nhiên hôn mê bất tỉnh, sau đó thì miệng sùi bọt mép.

“Cho nên mới nói, vấn đề này chỉ có trâu mệt chết, làm gì có chuyện hỏng ruộng.”

Triệu Chính Bình không nhịn được cảm thán một phen, chẳng qua một giây sau liền nhận được ánh mắt khinh thường của Triệu Nhu.

“Đồ rác rưởi.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói gì ngươi không biết sao?”

“Hừ, ta không thèm chấp nhặt với ngươi.”

“Được rồi, ngươi nghỉ cho khỏe đi.”

Đấu khẩu vài câu, rất hiển nhiên Triệu Nhu không hài lòng lắm đối với phương diện nào đó của Triệu Chính Bình, sau đó mọi người đem ánh mắt rơi vào người con Linh Thiền Tinh đực đang nằm.

Nhìn thấy bộ dáng giống như không còn sống lâu nữa của nó, cuối cùng Hồng Tôn nói một câu.

“Nếu không đem nấu đi.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

“Trường Thanh sư đệ còn cần dạng này nữa không?”

“Cần thì chắc còn cần.”

“Như vậy thì quyết định thế đi.”

Ngươi đã không được nữa, như vậy cũng chỉ có thể làm như thế, mà nghe thấy lời này, con Linh Thiền Tinh đực vốn đang nằm trên mặt đất hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu đột nhiên giãy dụa nói ra.

“Không được, ta… ta còn có thể được, cho ta thêm một cơ hội đi.”

“Còn có thể được? ngươi đứng lên còn không nổi còn có thể được? đừng náo loạn, yên tâm, đến lúc đó cho ngươi thống khoái một chút.”

“Không, cho ta… cho ta…”

Thời khắc này Linh Thiền Tinh đực bạo phát ra sức mạnh bản năng muốn sống, đưa tay nói với Hồng Tôn.

Nghe vậy, Hồng Tôn sững sờ, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Cho ngươi cái gì?”

“Cho ta thuốc.”

“Thuốc?”

Mẹ kiếp, nhìn thấy Linh Thiền Tinh đực này đã như vậy, còn muốn liều mạng một lần, tất cả mọi người đều là một phen kính nể.

Cuối cùng, Hồng Tôn vẫn đem đan dược cho nó, đồng thời khuôn mặt đầy khâm phục nói.

“Cận kề cái chết vẫn nguyện ý nỗ lực vì Đạo Nhất tông, ngươi không tệ, sau này mỗi ngày có thể nghỉ ngơi bốn canh giờ.”

Cách nghĩ của con Linh Thiền Tinh đực này đích thực cũng là một biện pháp, mấy con Linh Thiền Tinh đực có vẻ như không đủ lắm, phải tìm đến thêm vài con.

Chỉ là Linh Thiền Tinh đực vốn cũng không nhiều, hơn nữa, trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết đi đâu tìm.

Ngược lại là bên Hắc hổ, một nhóm hoàn toàn tiêu sái.

Chỗ của Linh Thiền tinh này là do Linh Thiền Tinh đực không được, còn ở chỗ Hắc Hổ, chính là tìm về vẻ anh dũng của năm xưa.

Đều đã có được Huyết Hổ cùng Bạch Hổ, Hắc Hổ lại bắt đầu qua lại với Hổ cái khác.

Hắc Hổ lúc này, nói một câu thê thiếp thành đàn tuyệt đối không có vấn đề gì.

Đối với biểu hiện của nó, Hồng Tôn tương đối hài lòng.

Con hổ ngu xuẩn này vẫn được, càng ngày càng thành thục.

Sau đó lại ở thêm một ngày ở Phổ Đà tự, hôm sau sau khi ăn cơm tối xong, mọi người quyết định sáng mai sẽ xuất phát.

Mà mấy người Từ Kiệt, Triệu Chính Bình sớm đã thương lượng xong với Diệp Trường Thanh, Tam Sinh Thạch chắc chắn là phải đi.

Dù sao cũng cầm bảo đao, như vậy đổi ý cũng không nói được.

Hơn nữa, Thần Kiếm phong bọn họ là ai, toàn là những người thành thật, cực kỳ coi trọng lời hứa.

“Sư đệ, sau này còn cần đến Trưởng Lão Vương Thiết Trụ, lại nói, đây cũng là chuyện của nàng và sư tôn, chúng ta cũng chỉ là người chỉ dẫn mà thôi.”

Thấy Diệp Trường còn có chút do dự, Từ Kiệt mở miệng khuyên.

“Lại nói, ngươi đừng nghe người khác nói bậy, Vương Thiết Trụ Trưởng Lão người ta cũng không tệ đâu, năm đó cũng là tiếu giai nhân nổi tiếng Đông Châu đó, sư tôn tìm nàng ta, cũng là một hôn phối tốt.”

Thuyết phục không thành, cuối cùng lại biến thành bịp người.

Dù sao Diệp Trường Thanh cũng chưa từng thấy qua Vương Thiết Trụ, cũng không biết Vương Thiết Trụ là ai, chỉ là một bên ánh mắt mấy người Triệu Chính Bình, Liễu Sương nhìn Từ Kiệt dần dần biến đổi kỳ quái.

Từ một mặt nào đó mà nói, Từ Kiệt vẫn là có hiếu, dù sao hắn còn biết lo cho sư tôn tìm bạn già, nhưng mà tấm lòng hiếu thảo này có vẻ như không nhiều lắm, hơn nữa còn hơi biến chất.
Chương 380: Tiến Về Tam Sinh Thạch
Nhìn thấy Từ Kiệt đứng đó thao thao bất tuyệt, Diệp Trường Thanh không nhịn được nói một câu.

“Tam sư huynh, ngươi khẳng định là Vương Thiết Trụ Trưởng Lão thật sự giống như ngươi nói sao?”

Mặc dù chưa từng gặp qua Vương Thiết Trụ, nhưng lại nghe qua rất nhiều, ít nhiều trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra đại khái một chút.

Cho nên, Từ Kiệt ba hoa một phen, cơ bản đối với Diệp Trường Thanh vô dụng.

Thấy thế Từ Kiệt cũng gấp gáp, nói thẳng.

“Sư đệ à, chuyện này cũng không có cách nào, hơn nữa lại nói chúng ta cũng chỉ phụ trách đưa sư tôn đi đến Tam Sinh Thạch, đến khi đó sư tôn có thể tự mình cự tuyệt mà.”

Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Từ Kiệt, Diệp Trường Thanh cười đáp.

“Tam sư huynh, ta cũng không nói là không đồng ý mà, dù sao dao phay cũng ở trong tay ta mà.”

Hả ???

Đúng rồi, hình như quên hỏi qua Diệp Trường Thanh có đồng ý hay không, vừa lên đến lại liên tục lừa gạt.

Nhìn Diệp Trường Thanh cười như không cười, hai người cùng phát ra tiếng cười gian khà khà khà một trận.

Ngày thứ hai xuất phát, đám người Giác Tâm tự mình đến tiễn biệt, trên đường đi, không ngừng lôi kéo tay mấy người Hồng Tôn, có điều ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Trường Thanh nói.

“Hồng Tôn đạo hữu, lão nạp thật sự là không nỡ xa các ngươi đâu.”

“Đúng vậy, bần tăng chỉ hận không thể đi cùng các ngươi lịch luyện một phen, cảm nhận thật kĩ Đông Châu đại địa này.”

“Đáng tiếc, lần này chúng ta đều phải đi đến Đạo Nhất tông diện kiến Tề Hùng Tông Chủ, haiz, thật sự là đáng tiếc.”

Bị một đám lão hòa thượng vây quanh, Hồng Tôn im lặng gật đầu phụ họa, mẹ nó các ngươi lại tiếp tục giả vờ thêm chút.

Ngoài miệng hô hào tên của ta, nhưng mà mẹ nó ngay cả một cái nhìn thẳng vào ta cũng không có.

Làm bộ bắt chuyện, bọn người Giác Tâm lại đi tới trước mặt Diệp Trường Thanh, ào ào tặng hắn bảo vật.

“Trường Thanh thí chủ, bên ngoài nguy cơ tứ phía, đây là chút thành ý, không đáng nhắc tới.”

“Lão nạp cũng thế.”

“Bần tăng cũng như vậy.”

Không lâu sau, Diệp Trường Thanh thu được một đống pháp bảo bảo mệnh cùng với đan dược, hơn nữa phẩm giai còn không thấp.

Xem như là rời đi cũng đầy thu hoạch, thật ra nếu như không phải Tề Hùng còn ở Đạo Nhất tông đợi bọn họ, đám người Giác Viễn sợ rằng thật sự lập tức đi theo Diệp Trường Thanh lịch luyện một chuyến.

Bọn họ không nỡ rời xa.

Đưa mắt nhìn người của Đạo Nhất tông rời đi, cứ đứng chờ đến lúc không còn thấy người nữa Giác Tâm mới thở dài nói.

“Đi thôi, chúng ta cũng nên đi về Đạo Nhất tông rồi, chờ khắc xong truyền tống trận pháp, sau này ăn cơm cũng thuận tiện hơn.”

Lần này đi Đạo Nhất tông, yêu cầu duy nhất của Phổ Đà tự chỉ có một cái, đó chính là khắc một cái truyền tống trận pháp bên trên Thần Kiếm phong, nối thẳng tới Phổ Đà tự.

Trừ việc đó ra, đám người Giác Tâm không cần gì nữa.

Mà sau khi rời khỏi Phật quốc, Hồng Tôn tự nhiên hỏi thăm Diệp Trường Thanh tiếp tục muốn đi đâu.

Kết quả Diệp Trường Thanh tự nhiên đáp lại là Tam Sinh Thạch.

Nghe thấy lời này, Hồng Tôn nghi hoặc hỏi.

“Ngươi đi đến chỗ đó làm gì? Chỗ đó của người ta toàn là đạo lữ đến mà.”

“Làm sao không thể đi à?”

Chỉ là Diệp Trường Thanh còn chưa trả lời, đám nữ nhân cùng Bách Hoa tiên tử đã không khống chế được, Tam Sinh Thạch đó.

Trong mắt Bách Hoa tiên tử đã nổi lên ánh sáng, thậm chí ánh mắt của Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao càng chớp động hơn nữa, không biết là có kế hoạch gì.

Cũng không có gì nghi ngờ, Hồng Tôn không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.

Một đường trùng trùng điệp điệp hướng tới Tam Sinh Thạch, một bên khác, bên trong Thiết Tượng cốc, động phủ của Vương Thiết Thụ.

Lúc này Vương Thiết Thụ Trưởng Lão mặc một bộ võ phục nhuyễn hoa, khuôn mặt thẹn thùng đang chọn quần áo.

Vừa nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy Hồng Tôn, Vương Thiết Thụ liền ngượng ngùng không thôi, có điều phối hợp với âm thanh ồm ồm kia, không khí ngọt ngào lúc đầu biến mất không còn lại chút dấu tích nào.

“Ta mặc bộ quần áo nào để gặp Hồng ca đây? Thật là khó chọn.”

“Thôi không quản hắn, dù sao đến lúc đó cũng cởi ra.”

“Lần này cho dù nói cái gì cũng phải làm cho Hồng ca hiểu tâm ý của ta, có phải Tông Chủ Đạo Nhất tông hay không, cho đến bây giờ ta chưa từng để ý qua.”

“Lần này nói thế nào cũng không thể để Hồng ca chạy ra khỏi lòng bàn tay ta, a ha ha ha ha..”

Tiếng cười trong động phủ như tiếng chuông lớn, thầm chí bên ngoài đi ngang qua cũng có thể nghe thấy được.

Một số đệ tử Thiết Tượng trùng hợp đi ngang qua đây, nguyên một đám hai mắt nhìn nhau rồi hướng về phía động phủ Vương Thiết Thụ.

“Đại Trưởng Lão như thế này là sao? Cười vui vẻ thế?”

“Cái này chắc không liên quan gì đến vui vẻ đâu, nghe vào còn khiến cho người ta sợ hãi.”

“Ngươi chưa quen với đại Trưởng Lão, thanh âm của nàng chính là như thế.”

“Vậy tại sao lại vui vẻ như vậy?”

“Không biết nữa, đoán chừng có quan hệ với Hồng Tôn tiền bối.”

“Phong Chủ Thần Kiếm Phong của Đạo Nhất tông?”

“Ừm, ngươi không biết đại Trưởng Lão vẫn luôn yêu tha thiết Hồng Tôn tiền bối sao?”

Việc liên quan tới Vương Thiết Thụ và Hồng Tôn, sớm đã không phải là bí mật gì rồi, rất nhiều người đều đã biết,

Trải qua một phen chuẩn bị, Vương Thiết Thụ cũng lên đường rời khỏi Thiết Tượng cốc, chạy tới Tam Sinh Thạch, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Hồng ca ca của nàng, suy nghĩ một chút cũng đã kích động rồi.

Hắt xì, Hắt xì…

Trên phi chu, Hồng Tôn không tự chủ hắt xì mấy cái, kì quái vuốt vuốt cái mũi.

“Quái, tại sao lão phu luôn có một loại cảm giác không ổn chứ?”

“Có thể có chuyện gì không ổn?”

Thanh Thạch ở một bên hiếu kỳ hỏi, nghe vậy, Hồng Tôn lắc đầu.

“Không biết nữa, cảm giác giống như có gì đó nguy hiểm đang tiến đến, tâm lý gà con sợ hãi.”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

“Không hợp lý, thật sự không hợp lý.”

Trực giác của Hồng Tôn nói cho hắn biết, nhất định có nguy hiểm gì đó, thế mà còn ngay lập tức ra ngoài dò xét một phen.

Thế nhưng cũng không phát hiện ra thứ gì, lúc trở lại phi chu, Thanh Thạch cười hỏi.

“Thế nào, có chuyện gì sao?”

Hắn lắc đầu biểu thì không có.

“Ta nói rồi mà.”

“Thật sự là kỳ lạ.”

Dù sao cũng là cảm giác kì lạ, nhưng cụ thể kỳ lạ chỗ nào lại không nói ra được.

Mà cảm giác đó mấy ngày sau lại càng rõ ràng, chuyện này làm cho Hồng Tôn nghi hoặc không thôi.

Rõ ràng có vấn đề gì đó.

Mà nhìn thấy Hồng Tôn lảm nhảm mấy ngày nay, mấy người Từ Kiệt cũng âm thầm trở nên gấp gáp.

“Sư tôn sẽ không phát hiện ra cái gì chứ? Các ngươi không có để lộ chút tin tức gì đó chứ?”

“Không có mà, ta không nói với ai hết.”

“Ta cũng thế.”

“Tam sư huynh, ta… ta thì nói cho một người, sẽ không có chuyện gì đâu phải không?”

“Có thể tin tưởng không?”

“Có lẽ có thể tin tưởng, dù sao Đại Chủy cũng ở cùng một phòng với ta, hắn luôn nói hắn nổi tiếng kín miệng.”

“Ừm, vậy được…”

Vây lại một chỗ cùng đám đệ tử, nghe tất cả mọi người đều nói không lộ ra tiếng gió nào, Từ Kiệt, Triệu Chính Bình âm thầm thở ra nhẹ một hơi.

Thẳng đến lúc có một người nói hắn đem tin tức nói cho sư đệ cùng phòng, vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, có điều nghe xong, Từ Kiệt nói được nửa câu thì bị kẹt lại.

Khuôn mặt không thể tin nổi nhìn về phía tên đệ tử này, tê cả da đầu nói.

“Ngươi… mới vừa nói nói cho người nào?”

“Đại Chủy đó, Lý Đại Chủy, sư đệ ở cùng phòng ta, hắn nói miệng hắn rất nghiêm.”

Mẹ nó, tổn thọ rồi.

“Mẹ nó thế mà ngươi lại đem chuyện này nói cho Lý Đại Chủy?”

Hai mắt Từ Kiệt trừng lên quát, mà tên sự đệ này thì không hiểu gì nói.

“Có vấn đề gì sao tam sư huynh.”

“Mẹ nó vấn đề lớn, ngươi biết vì sao lần này Ngọc Nữ phong cùng theo tới không?”

“Vì sao?”

“Thì mẹ nó bởi vì Lý Đại Chủy đó, hắn ở đâu? Hiện tại hắn ở đâu?”

“Ách… Hẳn là tu luyện ở trong phòng.”
Chương 381: Suýt Thì Lộ Tẩy
Tu luyện trong phòng? Nghe thấy lời này, Từ Kiệt đột nhiên đứng dậy, đi thẳng đến phòng của Lý Đại Chủy.

Bởi vì là ban đêm, mọi người cũng không tiếp tục lên đường, mà ở lại bên trong Linh Thành.

Đá văng cửa phòng, phóng mắt nhìn vào bên trong, không có người?

“Người đâu?”

Quay đầu nhìn về phía tên sư đệ kia, Từ Kiệt sốt ruột hỏi.

“Ta… ta không biết đâu tam sư huynh.”

“Ngươi… ngươi phá hỏng chuyện lớn của ta.”

Mẹ nó ngươi nói cho ai không nói, lại cứ nói cho tên Lý Đại Chủy này, chuyện đã bị hắn ta biết, còn có thể giấu giếm được sao?

Không được, nhất định phải tìm được hắn ta trước khi sư tôn nhìn thấy hắn ta, Từ Kiệt lập tức nói với các đệ tử ở đây.

“Tất cả mọi người đi tìm Lý Đại Chủy, sau khi tìm được dứt khoát trói lại, đừng cho hắn ta tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào.”

“Vâng.”

Thấy Từ Kiệt căng thẳng như vậy, mọi người cũng không dám chậm trễ, sau khi đáp lại thì tản đi khắp nơi tìm kiếm.

“Đừng quên bịt miệng hắn ta lại.”

Sau lưng còn truyền đến tiếng hô của Từ Kiệt, nhìn ra được, hắn ta thật sự sốt ruột.

“Chúng ta cũng đi tìm.”

Nhìn bốn người Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao bên cạnh, Từ Kiệt nói ra, bốn người đều gật đầu.

Sau đó chính là hành động tìm kiếm bí mật nhưng rầm rộ, mục tiêu chính là Lý Đại Chủy.

Chỉ là các đệ tử lật tung tất cả mọi nơi lên mà cũng không thấy bóng dáng của Lý Đại Chủy.

Thậm chí Lục Du Du còn đến phòng của Hồng Tôn thăm dò hư thực, phát hiện Lý Đại Chủy không hề tới.

Đây là một tin tức tốt, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc thả lỏng, Lý Đại Chủy này tuyệt đối không được gặp mặt Hồng Tôn, nếu không tất cả đều bị lộ tẩy.

“Tìm, nhất định phải tìm được hắn ta trước sư tôn, ngươi ở cùng hắn ta, ngươi biết hắn ta còn có thể đi nơi nào không?”

Chỗ nào cũng không thấy, thật sự rất kỳ lạ.

Nhìn vẻ mặt sốt ruột lo lắng của Từ Kiệt, sư đệ này cố gắng nghĩ lại.

Đoán chừng cũng chỉ tên Lý Đại Chủy này mới có thể khiến Từ lão tam sợ đến vậy.

Im lặng suy nghĩ một lát, ngay khi Từ Kiệt sắp mất kiên nhẫn rồi, dường như sư đệ này đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng lên tiếng.

“Đúng rồi, hình như Lý Đại Chủy có một đạo lữ ở Ngọc Nữ Phong, hắn ta có thể…”

Còn chưa nói hết lời, Từ Kiệt đã xông ra ngoài, Ngọc Nữ Phong, thảo nào vừa rồi đi đâu cũng không tìm thấy hắn ta.

Đi thẳng đến đại viện của Ngọc Nữ Phong.

Mặc dù đều ở trong Linh Thành, nhưng đệ tử Ngọc Nữ Phong và đệ tử Thần Kiếm Phong lại không ở cùng một chỗ.

Mà ở hai bên trái phải của Linh Thành, được ngăn cách bởi nhà bếp, là hai đại viện riêng biệt.

Chạy như bay suốt dọc đường, sau khi đến đại viện Ngọc Nữ Phong ở, Từ Kiệt đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Lý Đại Chủy.

Lần này lại không phí bao nhiêu sức lực, thoáng chốc đã tìm được Lý Đại Chủy.

Chủ yếu là xung quanh tên này tụ tập đông đảo đệ tử Ngọc Nữ Phong.

Mà trong vòng vây của đông đảo nữ đệ tử, Lý Đại Chủy vừa nắm tay một cô gái vừa tỏ vẻ thần bí nói ra.

“Các ngươi biết vì sao Trường Thanh sư đệ muốn đi Tam Sinh Thạch không?”

“Không biết, chẳng lẽ Trường Thanh sư đệ có người mình thích rồi? Cho nên muốn đến Tam Sinh Thạch với nàng?”

“Thật sao? Trường Thanh sư đệ có người mình thích rồi sao?”

“Là ai vậy?”

Vừa nhắc tới Diệp Trường Thanh, các cô gái đều hâm mộ, tò mò hỏi thăm.

Ai có thể may mắn được Trường Thanh sư đệ coi trọng chứ? Vậy thật sự là phần mộ tổ tiên cũng phải bốc khói xanh luôn rồi.

Thấy vậy, Lý Đại Chủy lắc đầu.

“Cũng không phải, trước mắt Trường Thanh sư đệ vẫn chưa có người mình thích.”

“Ồ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

“Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ta không còn cơ hội nữa.”

“Cho dù không có thì ngươi cũng không có cơ hội.”

“Con người thì luôn có mơ ước.”

“Mơ ước chứ không phải ảo tưởng.”

“Vậy nếu không có người mình thích, sao Trường Thanh sư đệ lại muốn đến Tam Sinh Thạch?”

Có người hỏi, nghe vậy, Lý Đại Chủy thừa nước đục thả câu ra vẻ huyền bí.

“Các ngươi thật sự muốn biết?”

“Muốn.”

Đối mặt với vẻ mặt mong đợi của các cô gái, Lý Đại Chủy đầy hưởng thụ, nhìn xem, đây chính là sức hấp dẫn của Lý Đại Chủy ta.

Tiên nữ Ngọc Nữ Phong thì sao chứ, chẳng phải vẫn vây quanh Lý Đại Chủy ta sao.

Nếu các ngươi đã coi trọng Lý Đại Chủy ta, vậy thì phá lệ nói cho các ngươi biết.

Nghiêm mặt, Lý Đại Chủy tỏ ra nghiêm túc nói.

“Thật ra, lần này đi Tam Sinh Thạch, hoàn toàn bởi vì Trần Mục sư huynh và Vương…”

“Mẹ nó ngươi im miệng lại.”

Vừa nói được nửa câu, tiếng hét giận dữ đột nhiên vang lên, mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng hét, chỉ thấy một bóng đen bay thẳng tới, theo sau đó là một chiếc túi bảy màu rực rỡ.

“Túi khóa yêu?”

Có đệ tử kinh ngạc thốt lên, túi khóa yêu này có cùng tác dụng với thừng khốn yêu, chỉ là cao cấp hơn, giá cả cũng đắt hơn.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, túi khóa yêu đã chụp lấy Lý Đại Chủy, hoàn toàn khống chế hắn ta.

Ngay sau đó, bóng hình Từ Kiệt xuất hiện.

Khó khăn lắm mới tìm thấy Lý Đại Chủy, trông thấy hắn ta sắp nói ra, dưới tình huống cấp bách, Từ Kiệt bất chấp tất cả, dứt khoát tung túi khóa yêu ra, cứ chụp hắn ta lại rồi nói sau.

“Ai, ai đánh lén ta? Láo xược, nơi này là chỗ ở của Đạo Nhất tông, làm phản à?”

Trong túi khóa yêu, Lý Đại Chủy vẫn đang tức giận gào thét, hắn ta còn chưa thấy rõ người tới là ai thì đã bị một cái túi to chụp vào đầu.

Điên cuồng giãy giụa, chỉ tiếc là, ở trong tay Từ Kiệt, Lý Đại Chủy không hề có sức phản kháng, dù sao thì tu vi của hai người cũng chênh lệch không nhỏ.

“Mẹ nó ai dám chụp ông đây? Biết ông đây là ai không?”

Không để ý đến mắng chửi của Lý Đại Chủy, Từ Kiệt chào hỏi với đệ tử Ngọc Nữ Phong ở đây rồi khiêng bao tải rời đi.

“Ha ha, hôm nay Lý sư đệ uống quá chén, ăn nói lung tung, ta lập tức dẫn hắn ta trở về, không chậm trễ việc tu luyện của các vị sư muội nữa.”

Nói xong, bóng người đã nhanh chóng biến mất trong màn đêm, chỉ để lại đệ tử Ngọc Nữ Phong ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ra sao.

“Uống quá chén? Không giống lắm.”

“Đây không phải vấn đề giống hay không giống, có ai dùng túi khóa yêu chụp người uống quá chén hả?”

“Đúng rồi, vừa rồi Lý sư đệ muốn nói cái gì ấy nhỉ?”

“Không biết.”

Không nghe thấy, nhưng may mà không nghe thấy, Từ Kiệt vừa nghĩ vừa khiêng Lý Đại Chủy về chỗ ở của mình.

Đám đệ tử Thần Kiếm Phong như Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao, Trần Mục đều chờ ở nơi này.

Thấy Từ Kiệt thành công tìm được Lý Đại Chủy, Triệu Chính Bình cũng vội vàng hỏi.

“Sao rồi?”

“May mà ta đến kịp, nếu không thật sự lộ tẩy rồi, con hàng này tụ thập mấy trăm đệ tử Ngọc Nữ Phong ở đó để kể chuyện đấy.”

Từ Kiệt vừa nói vừa cởi túi khóa yêu, Lý Đại Chủy vốn còn đang tức giận mắng mỏ, sau khi nhìn thấy đông đảo bóng người quen thuộc ở xung quanh thì ngây ngẩn cả người.

“Ai, rốt cuộc là ai? Dám ra tay với ông nội Lý của ngươi, ngươi biết ông nội Lý của ngươi có thân phận gì không? Nói cho ngươi biết, còn không thả ta ra, tam sư huynh Từ Kiệt của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, thủ đoạn của hắn ta tàn nhẫn, hèn hạ, vô sỉ, bỉ ổi cùng cực, khiến ngươi khó lòng phòng bị, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết… chết… không xong…”

“Tam sư huynh…”

Mê mang nhìn Từ Kiệt, mà Từ Kiệt thì nghiến răng nói.

“Ngươi nói ai hèn hạ, vô sỉ, bỉ ổi cùng cực hả?”

“Ta… chuyện này… ta… ngươi…”

Trong lúc nhất thời, Lý Đại Chủy bối rối, không biết nên giải thích như thế nào.
Chương 382: Bóng Lưng Rất Quen Thuộc
Từ Kiệt nhìn Lý Đại Chủy không thiện cảm, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng.

“Nói đi, người nào bỉ ổi vô sỉ hèn hạ cùng cực, sư đệ không phải đang nói ta đấy chứ?”

“Không… Không phải, làm sao có thể, ta kính trọng nhất Tam sư huynh.”

“Thật sao? Nhưng tại sao lúc nãy ta nghe không giống vậy?”

“Sư huynh nghe lầm rồi.”

Lý Đại Chủy bị dọa đến tóc gáy dựng đứng, sao Tam sư huynh lại xuất hiện ở đây? Không đúng, cái túi Tỏa Yêu vừa rồi?

“Tam sư huynh, vừa rồi không phải ngươi…”

Hắn nghi ngờ nhìn Từ Kiệt hỏi, Từ Kiệt cũng không hề giấu giếm mà thẳng thắn thừa nhận.

“Đúng vậy, là ta, ngươi còn có mặt mũi nói chuyện này hả, nếu như ta không tới kịp thời, có phải ngươi đã đem chuyện này nói ra ngoài không?”

Mẹ kiếp ngươi còn mặt mũi nói chuyện này ư? Lý Đại Chủy nghe vậy liền liên tục lắc đầu kiên quyết nói.

“Sao có thể được? Ai mà không biết Lý Đại Chủy này nổi tiếng kín miệng.”

“Ah…..”

Từ Kiệt nghe vậy khóe miệng giật một cái, hắn cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn.

Nếu Lý Đại Chủy ngươi được coi là kín tiếng thì tất cả chúng ta đều thành câm hết rồi.

Phải nói là lúc nãy vô cùng nguy cấp, chỉ thiếu một chút, chỉ một chút thôi, tên này đã nói hết ra rồi.

Khi đó rất nhiều người đều nghe thấy, khó có thể đảm bảo rằng tin tức sẽ không đến tai Sư tôn.

Một khi để Sư tôn phát hiện ra, sau đó bỏ trốn mất, bọn họ phải làm sao?

“Tam sư huynh, ngươi tin ta đi, Lý Đại Chủy này sẽ không nói lung tung, đây nhất định là vu khống, nhất định có người ở sau lưng hãm hại ta.”

“Được rồi, ngươi còn cần người hãm hại sao? Trước mắt trong khoảng thời gian này ngươi không được chạy lung tung, chỉ đi theo chúng tôi, ngoài ra nơi nào cũng không được đi.”

Lý Đại Chủy không bị trừng phạt, dù sao hắn ta cũng là người không thể giấu giếm chuyện gì, một khi hắn ta biết, nếu không nói ra hắn ta sẽ cảm thấy khó chịu.

Chỉ có thể đưa hắn ta đi cùng để có thể giám sát chặt chẽ hắn ta.

Triệu Chính Bình, Lưu Sương, Từ Kiệt, Lục Du Du và Vương Dao thay phiên nhau canh chừng Lý Đại Chủy.

Nhưng cho dù là vậy, đã mấy lần hắn suýt chút nữa nói ra ngoài, người này thật đúng là hết thuốc chữa.

Chỉ cần gặp được người nào đó, nói chuyện phiếm vài câu, rồi hắn nói với vẻ mặt bí ẩn.

“Sư đệ, ngươi có biết lần này chúng ta đi Tam Sinh Thạch là vì cái gì không?”

“Ta biết.”

“Ngươi biết ư?”

“Lý Đại Chủy.”

“Đại sư huynh.”

“Trưởng lão, ngươi biết chúng ta lần này đi Tam Sinh Thạch vì cái gì sao?”

“Ta biết.”

“Ngươi biết?”

“Lý Đại Chủy.”

“Nhị sư tỷ.”

“Sư huynh, ngươi có biết lần này chúng ta đi Tam Sinh Thạch vì cái gì không?”

“Không biết, sao vậy?”

“Sư huynh không biết sao?”

Cuối cùng cũng gặp được người không biết, Lý Đại Chủ trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sau đó nói với vẻ mặt cao thâm khó hiểu.

“Ồ, thuyết pháp trong đó nhiều lắm.”

“Ồ, chẳng lẽ sư đệ biết nội tình bên trong?”

“Sư huynh đừng vội, chậm rãi nghe sư đệ nói.”

“Mau nói mau nói.”
Bình Luận (0)
Comment