Chương 992: Tại Sao Những Con Ma Tộc Này Lại Trong Giống Vậy?
Chương 992: Tại Sao Những Con Ma Tộc Này Lại Trong Giống Vậy?Chương 992: Tại Sao Những Con Ma Tộc Này Lại Trong Giống Vậy?
Chương 992: Tại Sao Những Con Ma Tộc Này Lại Trong Giống Vậy?
Ở Ma giới, trong một dãy núi rộng lớn, Ba Ba Khả đưa một vạn Ma tộc này đi tu luyện bất kể ngày hay đêm.
Mà điều làm người ta cảm thấy kỳ quái chính là, người ở thế giới bên ngoại lại không hề cảm thấy có sự bất thường nào.
Thậm chí có Ma tộc đi ngang qua nhìn vào dãy núi yên tĩnh này thì đầu nhịn không được mà khit mũi coi thường nói.
"Rống... (Một chút động tĩnh cũng không có. Ngươi nghĩ cái tên Ba Ba Khả này sẽ không lừa gạt chư vị Ma Thần chứ?)"
"Rống... (Đây không phải việc của chúng ta nên quan tâm, nhưng ai biết chắc được. )"
Hiện giờ, đại bộ phận Ma tộc đều biết, Ma Thần Ba Ba Khả đang huấn luyện cho một nhóm Ma tộc đặc biệt chuyên dùng để đối phó với Nhân tộc trong thế giới Hạo Thổ.
Nhưng hiện tại lại không có bất cứ động tĩnh gì như vậy, điều này càng làm cho không ít Ma tộc càng thêm khinh thường.
Nhưng điều chúng nó không biết chính là, không phải Ba Ba Khả không bắt đầu mà là tự chúng nó không phát hiện ra thôi.
Từ góc độ này mà nói, Ba Ba Khả tu luyện hẳn là đã thành công, ít nhất là đã che giấu được tầm mắt của đông đảo Ma tộc.
Che giấu và điều tra nhìn có vẻ đối lập nhau nhưng chúng cũng bổ sung cho nhau.
Những điều tra viên hàng đầu chắc chắn cũng rất giỏi trong việc che giấu bản thân, đây là sự hiểu biết của Ba Ba Khả, đương nhiên đây đều là những gì hắn học được từ trong sách.
Suy cho cùng, Ma tộc không có những thứ hoa hoe loe loẹt này.
Có thể nói, Ba Ba Khả có thể được xem như là một người tiên phong, mọi thứ nó biết đều được học thông qua việc tự học.
Từ góc nhìn này, có thể coi vị Ma Thần Ba Ba Khả này là một sự tồn tại có thiên phú dị bẩm.
Dưới tình huống tiên thiên không đủ này, cư nhiên lại cho phép hắn tìm ra một con đường khác và đi theo một con đường khác.
Ba Ba Khả đang khua chiêng gõ mõ huấn luyện ở bên này, dù sao các Ma Thần khác cũng không cho nó nhiều thời gian lắm.
Nếu vẫn chưa thấy kết quả, với tính cách của chúng Ma Thần thì chắc chắn là sẽ không thể đợi quá lâu.
Nhưng dù vậy, bởi vì bên phía Ma tộc vẫn luôn không có động tĩnh suốt nửa tháng khiến cho Nhân tộc ở phía bên kia Ma Quật vô cùng lo lắng. Ở năm chỗ có Ma Quật đều có tu sĩ của Nhân tộc giám sát, mặc dù ban đầu là tất cả mọi người cùng nhau mai phục ở xung quanh đó, nhưng cứ chờ mãi chờ mãi mà vẫn không thấy bóng dáng của nguyên liệu nấu ăn Ma tộc đâu.
Cuối cùng, bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay phiên nhau giám sát.
Nhưng dù vậy, đã hơn nửa tháng trôi qua, trong Ma Quật này vẫn không có động tĩnh gì.
Tại một chỗ Ma Quật ở trong đó, Hồng Tôn và Thanh Thạch vừa hay đã đến phiên nhiệm vụ giám sát, nhưng bọn họ đã theo dõi suốt ba ngày, khiến Hồng Tôn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Kỳ quái, những Ma tộc này đi đâu rồi?"
"Không phải là đã từ bỏ rồi chứ?"
Thanh Thạch ở một bên suy đoán, Hồng Tôn nghe vậy thì tức giận mắng.
"Ngươi có thể biết trong mong vào điểm tốt và bớt cả ngày nói những lời nói buồn bã như thế không?”
"Vậy ngươi nghĩ lũ Ma tộc đã đi đâu?”
"Có lẽ là đang chuẩn bị."
“Chính ngươi tin không?”
"Ta...
Nói thật, ngay cả bản thân Hồng Tôn cũng không tin lời này, nhưng có thể làm được gì đây, nếu mẹ nó đám Ma tộc chết tiệt này không xuất hiện lần nữa, bọn họ sẽ cạn lương thực mất.
Bởi vì Nhân tộc không có cách nào có thẻ đi qua Ma Quật, nếu không đoán không chừng là bọn họ đã nhịn không được mà muốn giết qua đó rồi.
Chỉ là Ma tộc sẽ không thật sự từ bỏ chứ?
Trong lòng của Hồng Tôn thâm nghĩ đến, hắn thiếu kiên nhẫn như vậy sao? Lúc này mới thương vong có bao nhiêu đâu mà đã bỏ cuộc rồi.
Không phải, các ngươi phí hết khí lực lớn như vậy, thật vất vả lắm mới có thể tạo ra nhiều Ma Quật như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà từ bỏ sao?
Trong lòng của hắn cũng cảm thấy có chút không chắc chắn, nhưng khi nghĩ đến về sau không thể ăn được nguyên liệu nấu ăn Ma tộc này nữa, khiến tâm lý của Hồng Tôn cũng phải cảm thấy phiên muộn.
Lúc này hắn đã không còn cảm thấy hứng thú với Yêu tộc nữa, dù sao châu ngọc phía trước, nếu đã quen ăn với đặc sản miền núi, người nào mịa nó sẽ còn muốn quay đẩu ăn cám bã chứ.
"Mẹ nó đúng là đồ vô dụng."
Hồng Tôn cảm thấy khó chịu mà thâm mắng một câu, sau đó hắn dứt khoát nằm xuống rồi lộ ra ánh mắt sâu kín mà nhìn về phía chân trời, đồng thời trong lòng lẩm bẩm nghĩ đến, nguyên liệu nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn, khi nào ngươi mới đến.
Nhưng đúng lúc này, Ma Quật vốn im lặng hơn nửa tháng đột nhiên có phản ứng. Nhìn thấy điều này, Thanh Thạch vội vàng hét lên.
"Lão tửu quỷ..."
"Đừng nháo."
"Hồng ca, người ta muốn ôm ngươi quá."
Sau khi hô lên một tiếng nhưng không nhận được phản hồi, Thanh Thạch lộ ra vẻ nghi hoặc mà quay đầu lại, sau đó chỉ thấy cả người Hồng Tôn đang bị Vương Thiết Thụ áp ở dưới thân, đồng thời hai người còn lộ ra bộ dáng một bộ anh anh em em ngọt ngào.
Thanh Thạch thấy vậy liền cau mày lại, sau đó lập tức cảm thấy khó chịu mà mắng.
"Đều mẹ nó đã là lúc nào rồi mà các ngươi còn làm những thứ này?"
"Ngươi mia nó không có mắt sao? Thấy ta muốn lắm sao?"
Đối với cái này, Hồng Tôn bất mãn trả lời, ngươi không thấy ta đang bị Thái Sơn áp đỉnh sao?
"Đừng nói nhảm nữa, có động tĩnh."
Hả?
Nghe vậy, Hồng Tôn cũng không dám trì hoãn, sau đó một tay đẩy Vương Thiết Thụ ra ngoài mà không hề có một chút thương hương tiếc ngọc nào.
Sau đó hắn xoay người một cái rồi cùng Thanh Thạch ở một chỗ mà nhìn về phía Ma Quật.
Chỉ thấy bên phía Ma Quật cuối cùng cũng có động tĩnh, khiến Hồng Tôn lập tức nhếch miệng cười.
"Cuối cùng cũng đến rồi. Mau mau mau, thông báo đám đám người sư tôn đi."
"Được."
Ngay lập tức, Thanh Thạch đã truyền tin tức vê cho đám người Vân Tiên Đài ở nơi đó, rất nhanh bọn họ sẽ dẫn người đuổi tới đây.
Hơn nửa tháng không có thu hoạch, hôm nay cuối cùng cũng đến, khiến hai người Hồng Tôn và Thanh Thạch đều nhịn không được mà cảm thấy hưng phấn không thôi.
"Hồng ca, ngươi làm người ta đau."
Hai người đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Ma Quật, nhưng hết lần này tới lần khác cứ đúng lúc này, Vương Thiết Thụ lại bu tới, một mặt ủy khuất làm nũng với Hồng Tôn với.
Nhưng giọng nói thô như sắt thép kìa khiến hai người Hồng Tôn không khỏi rùng mình một cái.
Hồng Tôn càng phải cắn răng quát.
"Đầu mẹ nó lúc nào rồi mà ngươi còn nói những lời này? Ra chỗ khác chơi đi."
Không nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đã mắc câu rồi sao? Lỡ bị hù chạy mất thì sao? Hiện tại nguyên liệu nấu ăn Ma tộc ngày càng khó kiếm, không phải là nên cẩn thận một chút sao?
Hai người gắt gao nhìn chằm chằm vào Ma Quật, chờ nguyên liệu nấu ăn từ bên trong đi ra.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, hồi lâu sau, cuối cùng nguyên liệu nấu ăn Ma tộc cũng chịu thò đầu ra ngoài.
Một cái đầu nhỏ lặng lẽ và sống sờ sờ thò đầu ra khỏi Ma Quật.
Nhìn thấy điều này, Hồng Tôn và Thanh Thạch vui mừng khôn xiết.
"Tới...
Nhưng còn không hạnh phúc được bao lâu, hai người đã lập tức khẽ cau mày, bởi vì hoàn toàn là do lũ Ma tộc ở trước mặt này có điểm không thích hợp.
Chỉ thấy Ma tộc này không có tùy tiện lao hẳn ra ngoài Ma Quật mà chỉ ở nơi đó thò một đầu ra nhìn xung quanh.
Đông nhìn một cái, tây nhìn một cái, nhưng sống chết vẫn không chịu ra ngoài.
Cọ xát hồi lâu, cuối cùng thật vất vả lắm nó mới chịu bước ra, nhưng khi hai người Hồng Tôn vừa nhìn thấy, đây mẹ nó cũng quá gầy rồi?
Tuy nói hình thể của những con Ma tộc trước đây không có khoa trương như đám Yêu tộc, nhưng mẹ nó nguyên một đám cũng mỡ phì khỏe mạnh.
Nhưng nhìn con Ma tộc ở trước mặt đi, mẹ nó gay đến mức chỉ có da bọc xương, cái này thì có thể cân được mấy lạng chứ.
"Lão tửu quỷ, Ma tộc này có vấn đề."
"Ồ, ta đoán đây là một tên ăn xin ở bên đó. Cuộc sống không hề dễ dàng."
Hồng Tôn bất đắc dĩ trả lời, đợi hơn nửa tháng thì mịa nó đợi được cái đồ chơi này đến?
Nhưng phía sau nó chắc hẳn là vẫn còn.
Hai người đang suy nghĩ như vậy, nhưng hành động tiếp theo của Ma tộc này càng khiến hai người xem đến ngây người.
Chỉ thấy Ma tộc này lộ ra vẻ mặt cảnh giác mà đánh giá xung quanh, bộ dạng đó khiến người ta cảm giác thật giống như thần hồn nát thần tính.
Hơn nữa, toàn bộ cái đó để người ta sinh ra một loại cảm giác như nhìn thấy một con hầu tinh tinh ranh.
Ngươi mẹ nó chỉ là một con Ma tộc mà còn làm ra bộ dạng đáng khinh như thế làm gì?
Nhìn thấy hành vi của Ma tộc này, Hồng Tôn còn tưởng rằng mình đã gặp phải hái hoa tặc, mẹ nó bộ dạng này còn không giống với một tên hái hoa tặc sao? Tròng mắt nhỏ đảo quanh, chỉ cần xung quanh xuất hiện một điểm gió thổi cỏ lay rồi là đã khiến cho nó cảm giác rồi.