Chương 995: Ăn Ngon Không? Có Quen Biết Không?
Chương 995: Ăn Ngon Không? Có Quen Biết Không?Chương 995: Ăn Ngon Không? Có Quen Biết Không?
Chương 995: Ăn Ngon Không? Có Quen Biết Không?
Diệp Trường Thanh nói ra rất nhẹ nhàng, nghe xong lời này, chư vị lão tổ lại không hiểu ra sao, biện pháp ở ngay trước mặt? Biện pháp gì?
"Trường Thanh tiểu tử, ngươi... Thật sự có biện pháp sao?"
"Rất đơn giản. Nếu Ma tộc dã dùng phương pháp không biết nào đó lấy ra đám mật thám đó, vậy chúng ta sẽ làm chúng nó dò xét tra không được, vậy không phải là xong rồi sao?"
“Nói là như vậy, nhưng chúng ta...
"Mặc dù chúng ta không giỏi che giấu, nhưng một số người trong chúng ta lại rất tinh thông.
"Hả? Ai?"
"Mấy tên Ma tu đó."
Trước đó không phải là bọn họ đã bắt sống mười tên Ma tu sao, vừa lúc còn chưa bị giết mà chỉ là bị nhốt lại.
Diệp Trường Thanh vừa nói ra những lời này, hai mắt của chúng lão tổ đã lập tức sáng lên, tại sao bọn họ lại có thể quên mất gốc rạ này chứ.
Cái đám Ma tu này giống như chuột sống trong khe cống ngầm vậy, có lẽ không có những bản lĩnh khác, nhưng nói đến năng lực ẩn nấp thì chắc chắn là hạng nhất.
Nếu mà nói như thế, đơn thuần luận về công phu ẩn giấu, ngay cả Ảnh phong thủ hạ của Tuyệt Ảnh cũng không phải là đối thủ của đám Ma tu này.
Suy cho cùng, Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì cũng có những tồn tại như Ảnh phong.
Nhưng nhiều năm qua đi như vậy, chẳng phải bọn họ vẫn không thể đã một lưới bắt hết Ma †u trong Nhân tộc sao?
Đối với đám Ma tu này mà nói, ẩn nấp là thứ đã sớm khắc vào xương tủy của bọn họ giống như việc ăn cơm uống nước bình thường vậy.
Mỗi một ngày, Ma tu đều phải đối mặt với sự truy lùng của vô số tu sĩ trong Nhân tộc.
Cho nên nếu để bọn họ tới dạy dỗ cũng không phải là không thể, mà cái này gọi là tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất.
Một câu này của Diệp Trường Thanh đã trực tiếp đánh thức chư vị lão tổ, ngay sau đó Vân Tiên Đài đã cười liên tục rồi nói.
"Tốt tốt tốt, Trường Thanh tiểu tử, vẫn là đầu óc của ngươi xoay chuyển nhanh, biện pháp này tốt, biện pháp này tốt."
"Đúng vậy, mặc dù ta không biết Ma tộc đã dùng phương pháp gì để dẫn ra những con mật thám khỉ gầy . này, nhưng chúng ta cũng có Ma tu, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông."
Trong lòng của chúng lão tổ đều cảm thấy vui mừng, ngay sau đó hai người Vân Tiên Đài và Dư Mạt đã tự mình tìm tới nơi mười tên Ma tu này bị giam cầm.
Sau khi trải qua khoảng thời gian bị tra tấn này, mười tên Ma tu nghiễm nhiên một bộ không sống được bao lâu, quả thật là đã bị tra tấn có chút thảm hại.
Nhìn thấy Vân Tiên Đài và Dư Mạt, mặc dù hơi thở của tên Ma tu câm đầu này đã trở nên suy yếu, nhưng vẫn cắn ra nói.
"Hừ, không cần uổng phí sức lực, chúng ta không biết cái gì hết, cũng sẽ không nói gì, có bản lĩnh thì giết chúng ta đi."
Hả? Vẫn còn có cốt khí như vậy sao?
Nghe vậy, hai người Vân Tiên Đài và Dư Mạt khẽ cau mày, sau đó chỉ nghe Dư Mạt lạnh lùng nói.
"Không muốn nói cũng không sao, chỉ cân ngươi đáp ứng lão phu một chuyện, lão phu sẽ bảo vệ ngươi một mạng."
Hả?
Nghe Dư Mạt nói như vậy, mười tên Ma tu đều sửng sốt, ánh mắt đều cùng nhìn về phía hai người Dư Mạt và Vân Tiên Đài, trong mắt của nguyên một đám đều tràn đầy nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh, tên Ma tu dẫn đầu này lại mỉm cười.
"Không cần phải dùng cái bài này làm gì, ngươi cho rằng ta sẽ mắc mưu sao?"
Hắn hiển nhiên không tin, nhưng đối với cái này, Dư Mạt lại tỏ ra không quan tâm mà chỉ khẽ mỉm cười.
"Nếu bản đế nói ra lời này tự nhiên sẽ giữ lời."
“Chuyện gì?”
"Rất đơn giản, dạy chúng ta bản lĩnh trốn tránh, ta cảm thấy việc này đối với các ngươi mà nói hẳn là không khó đúng chứ?"
Yêu cầu này quả thực rất đơn giản, đối với Ma tu như bọn họ mà nói, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay sự tình.
Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ lại, Ma tu đứng đầu này đã lập tức phải ứng lại, đây là muốn để bọn họ giúp tu sĩ của Nhân tộc đối phó với Ma tộc.
Ngay lập tức, Ma tu đứng đầu này đã giận dữ từ chối.
"Không thể, tuyệt đối không thể. Chúng ta tuyệt đối không bao giờ phản bội Thượng tộc của mình."
Thượng tộc? Nghe thấy lời này, Dư Mạt và Vân Tiên Đài đều bật cười.
Sinh ra làm người, vậy mà lại xưng đám Ma tộc ngoại vực đó thành Thượng tộc, thật là buồn cười đến cực điểm.
Tuy nhiên, về vấn đề nguyên liệu nấu ăn, cả hai người vẫn dùng các loại thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Nhưng sau một phen thao tác, xương của mười tên Ma tu tộc này thực sự rất cứng, cho dù có bị tra tấn đến mức không ra hình người cũng không mở miệng ra chút nào, thà chết không từ.
Sau khi rời khỏi địa lao giam giữ, Dư Mạt và Vân Tiên Đài tỏ ra bất lực.
Cách thì có rồi, nhưng nếu bọn người này không hợp tác thì làm sao đây? Ngay cả chết cũng không sợ.
"Làm gì bây giờ?"
"Đi hỏi Trường Thanh tiểu tử một chút, có lẽ hắn có sẽ có cách."
“Cũng đúng.
Vốn dĩ biện pháp này chính là do Diệp Trường Thanh đề xuất, cho nên hai người lại tìm tới Diệp Trường Thanh.
Sau khi nói cho Diệp Trường Thanh về tình huống của mười tên Ma tu kia, Diệp Trường Thanh cũng không có chút kinh ngạc nào.
“Đây cũng là chuyện bình thường.
"Bình thường?"
"Đúng vậy, giống như yêu cầu chúng ta đầu hàng Ma tộc vậy, hai vị lão tổ có bằng lòng không?”
"Đương nhiên là không muốn rồi, ta thà chết cũng không đầu hàng."
"Như vậy không phải đúng rồi sao? Cho nên, muốn giải quyết bọn họ, còn cần từ ra tay từ bước cơ bản."
"Cơ bản gì?"
“Tín ngưỡng."
“Tín ngưỡng?”
Hai người không biết Diệp Trường Thanh đang nói cái gì, nhưng Diệp Trường Thanh lại tỏ ra rất tự tin, sau đó nói thẳng là chờ đến khi ăn cơm tối xong lại đi một chuyến, hẳn là có thể thu được thứ gì đó.
Đối với cái này, hai người Dư Mạt cũng chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Đối với việc mười tên Ma tộc có cốt khí như vậy, Diệp Trường Thanh cũng không cảm thấy bất ngờ gì, dù sao Ma tộc là tín ngưỡng cả đời của bọn họ, thậm chí có thể nói là sự tôn tại ngoài sinh mệnh.
Muốn khiến họ phản bội lại tín ngưỡng của mình, vậy rõ ràng không phải là thứ mà thủ đoạn bình thường có thể làm được.
Sau bữa tối, không chỉ Dư Mạt, Vân Tiên Đài, mà cả đám người Nguyên Thương, Thạch Thanh Phong và Bạch Tổ cũng cùng nhau đi đến địa lao.
Chư vị lão tổ cấp Đại Đế đều ở đây, cho nên Vân Tiên Đài tò mò hỏi.
"Trường Thanh tiểu tử, ngươi có chắc không?”
"Thử là biết. Dù sao thì cũng không ai có thể nói chắc chắn được."
"Đúng vậy, làm hết sức là được."
Đoàn người đi vào địa lao, theo cửa lao mở ra, mười tên Ma tu rõ ràng chỉ còn hơi thở thoi thóp đang nằm ở trên mặt đất, tu vi bị phong, tứ chi bị Khổn Yêu thằng trói chặt.
Có thể thấy, buổi chiều Vân Tiên Đài và Dư Mạt xuống tay hẳn là không nhẹ, thiếu chút nữa là đã giết chết mấy tên gia hỏa này rồi.
Chư vị lão tổ không ai nói chuyện mà ánh mắt của nguyên một đám đều nhìn về phía Diệp Trường Thanh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của chư vị lão tổ, Diệp Trường Thanh lấy ra mười bát thức ăn, đây là thứ được đặc biệt giữ lại trong bữa cơm chiều.
Ngay khi đồ ăn vừa xuất hiện, mùi thơm nồng nàn tràn ngập khắp phòng giam.
Khi mười Ma tu sắp chết kia vừa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nguyên một đám đều cố gắng mở to hai mắt nhìn, sau đó nhìn chằm chằm vào thức ăn trước mặt.
Mà Diệp Trường Thanh thấy vậy còn vừa đưa đồ ăn bày ra ở trước mặt mười người, vừa nhàn nhạt nói.
"Thấy các ngươi sắp chết, cho nên cấp cho các ngươi một bữa ăn."
Không có một câu vô nghĩa, nhưng mười tên Ma tu lại liếc mắt nhìn Diệp Trường Thanh một cái thật sâu, thấy hắn cũng không có ý định nói tiếp, lúc này bọn họ cũng không quan tâm đến chuyện khác mà bưng đồ ăn lên trước người rồi miệng lớn bắt đầu ăn.
Dù sao bọn họ cũng không nói được một lời, ve phần đồ ăn sao, thơm như vậy, được ăn chùa ngu sao không ăn.
Mười người ăn kia phải gọi là ăn đến ngấu nghiến, trong khi Diệp Trường Thanh chỉ ở một bên lộ ra nụ cười mà không nói lời nào.
Chờ đến khi mười người một bộ chưa đã thèm ăn xong, Diệp Trường Thanh lại lên tiếng.
"Thế nào? Có ngon không?”
"Ăn ngon ăn ngon."
Nghe vậy, mười người đều theo bản năng gật đầu nói, đây chắc chắn là bữa ăn ngon nhất mà bọn họ từng ăn trong đời.
"Vậy lúc các ngươi ăn có ngửi thấy mùi vị quen thuộc không?”