Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 314 - Chương 1004: Mọi Người Đều Trở Thành Cao Thủ

Chương 1004: Mọi Người Đều Trở Thành Cao Thủ Chương 1004: Mọi Người Đều Trở Thành Cao ThủChương 1004: Mọi Người Đều Trở Thành Cao Thủ

Chương 1004: Mọi Người Đều Trở Thành Cao Thủ

Nếu Ma Quật đã xuất hiện ở trong nhà mình, vậy thì chuyện còn lại sẽ dễ vận hành hơn nhiều và một số thủ đoạn ban đầu sử dụng không được tốt lắm cũng có thể dùng tới.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, khu vực xung quanh Ma Quật ngày nào cũng đông đúc người qua lại, ở xung quanh nơi này đều có đệ tử của Tam đại Thánh địa lui tới bận rộn bố trí bay rập.

Mọi người cũng không biết xu hướng này đến từ đâu, dù sao việc nghiên cứu bẫy rập của chúng tu sĩ trong Nhân tộc hiện nay là không thể ngăn cản.

Dựa theo lời của mọi người nói, nếu đã có thể lừa ngươi thì chỉ có kẻ ngốc mới có thể cùng ngươi đánh chính diện.

Tuy nhiên, về vấn đề này, Thánh địa Đạo Nhất vẫn là một sự tồn tại giống như người dẫn đầu.

Ý tưởng và thủ đoạn bố trí bẫy rập đó quả thực là khiến những người khác theo không kịp.

Không phải sao, người của các đại tông môn tập hợp lại một chỗ, nhưng sau khi các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất nhìn vào những cái bẫy rập mà bọn họ đã bố trí thì lại cau mày.

"Các ngươi không thể bố trí như vậy được."

"Sư huynh có gì chỉ giáo?"

"Một lá phù trận hoặc trận bàn đơn giản có công dụng quá đơn lẻ. Ngươi hẳn là nên tìm cách kết hợp chúng lại."

"Còn có thể như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, còn cái Khổn Yêu thằng này của ngươi nữa."

"Khổn Yêu thằng cũng có thể tổ hợp được sao?"

"Đương nhiên, ai nói không được? Nếu ngươi dán Khổn Yêu thằng này cùng với phù trận và trận bàn thì uy lực của nó càng lớn."

"Chết tiệt, còn có thể như thế sao?"

Đây mẹ nó là lần đầu tiên mọi người nghe nói tới sự kết hợp giữa Khổn Yêu thằng và phù trận, thật không ngờ còn có thể chơi được như vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc như gặp thiên chân của nguyên một đám người, Từ Kiệt, Thẩm Tiên và các vị đệ tử thân truyền khác của Thánh địa Đạo Nhất đang bận rộn bố trí bẫy rập đều lắc đầu cười lớn.

Những người này vẫn là do ngày thường nghiên cứu quá ít, Khổn Yêu thằng kết hợp thêm phù trận và trận bàn tính là gì, chỉ là những thủ đoạn nhỏ thôi, mà đây đều là những chiêu trò cũ của Thánh địa Đạo Nhất bọn họ. Hiện nay thủ pháp bố trí bẫy rap của Thánh địa Đạo Nhất đã sớm trải qua nhiều lần đổi mới.

Ngay cả pháp bảo bản mệnh của Thanh Thạch cũng đã bắt đầu được sản xuất hàng loạt từ sớm.

Mặc dù nó còn kém rất xa so với pháp bảo bản mệnh của Thanh Thạch, nhưng nó vẫn dư sức có thừa móc được một số nguyên liệu nấu ăn Ma tộc thông thường.

"Mật thám của Ma tộc rất thận trọng, cho nên chúng ta cần phải bố trí bẫy rập bí mật hơn một chút. Cho dù vị trí không tốt cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó dùng Thiên Câu là được."

Thiên Câu chính là tên do Thánh địa Đạo Nhất đặt cho món pháp bảo này, khi phối hợp với công pháp độc môn của Thanh Thạch nữa phải gọi là dùng vô cùng tốt.

Nói không khoa trương, bây giờ chiêu Câu pháp này là một môn học bắt buộc phải học ở Thánh địa Đạo Nhất.

Thanh Thạch cũng không keo kiệt, hắn đã để nó ở trong Công Pháp các của Thánh địa để các đệ tử tự do học tập.

"Yên tâm đi, vấn đề này chúng ta biết."

"Vậy là tốt rồi."

Vì để nghênh đón nguyên liệu nấu ăn tới cửa, lần này Nhân tộc ở phía bên này đã làm ra sự chuẩn bị vạn toàn.

Trước hết, các đệ tử của mỗi một đại tông môn sẽ lập ra tổ đội với nhau theo kế hoạch.

Nhân số của mỗi một đội ngũ cũng không cần quá nhiều, chỉ cân năm đến mười người là được, nhưng bên trong mỗi một đội ngũ ít nhất phải có một đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất.

Sau khi chứng kiến một tay câu pháp xuất thân nhập hóa của các đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất, chỉ trong nháy mắt, các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đã trực tiếp biến thành bánh trái thơm ngon.

Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều đệ tử đến xin thành lập một tổ đội cùng với đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất.

"Sư đệ, ngươi còn chưa có đội ngũ đúng không? Ở đây chúng ta đã có bảy người rồi, gia nhập đội ngũ của chúng ta đi, thế nào?”

"Nhưng sư huynh, ta chỉ là một đệ tử tạp dịch mà thôi."

Một đệ tử tạp dịch của Thánh địa Đạo Nhất nhìn vị sư huynh đến trước mặt mình mời mọc, xét từ phục sức trên người của hắn mà nói thì người này là đệ tử nội môn của Thánh địa Vân La.

Một tên đệ tử nội môn lại đến xin một tên đệ tử tạp dịch tạo thành tổ đội, cái này đúng là không hợp thói thường.

Thế mà đối với cái này, đệ tử nội môn của Thánh địa Vân La này lại không thèm để ý chút nào, mà chỉ nhấn mạnh hỏi thăm một chút về việc tu luyện Câu pháp của người này ra sao rồi.

"Sư đệ, câu pháp này của ngươi..."

"Không dám dối gạt sư huynh, sư đệ ngu dốt, không thể so sánh với những sư huynh khác, hiện tại câu pháp của ta mới chỉ miễn cưỡng đạt đến tiểu thành."

"Tiểu Thành? Đủ, đủ rồi. Sư đệ thấy việc gia nhập một đội ngũ này của chúng ta thế nào. Ta đảm bảo đến lúc đó ngươi sẽ kiếm lời đầy bồn đầy bát."

Câu pháp đạt tới tiểu thành đã đủ để ứng phó, mà điều quan trọng nhất là hiện tại, đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất còn sót lại cũng không còn nhiều, đến lúc đó nếu như ở trong đội ngũ không có đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất thì sẽ là rất thua thiệt.

Ai có thể ngờ rằng đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất sẽ có một ngày cư nhiên bị cướp đoạt điên cuồng như vậy chứ.

Lúc này ngay cả đệ tử tạp vụ đi ra ngoài cũng có phần được hoan nghênh.

Tuy nhiên, cũng có những người không được hoan nghênh, đó chính là Vân Tiên Đài, nguyên nhân chủ yếu là do con hàng này chưa từng học qua câu pháp của Thanh Thạch.

"Dư Mạt huynh, không phải chúng ta đã thống nhất tốt với nhau, khi đến lúc đó ngươi và ta sẽ thành lập một tổ đội ba người rồi sao. ?

"Vương Mãn huynh, lân này đành nhờ vào ngươi vậy."

"Nguyên Thương huynh, ngươi chỉ cần phụ trách câu người, việc còn lại cứ giao cho chúng ta là được."

Trong trụ sở của Thánh địa Đạo Nhất, một đám lão tổ của Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì đã đến đây và nhiệt tình vây quanh ba người Dư Mạt, Vương Mãn và Nguyên Thương nói chuyện không ngừng.

Về phần Vân Tiên Đài, hắn trực tiếp bị gạt qua một bên và không có ai thèm để ý đến hắn.

"Ta nói các ngươi có cần phải làm quá mức như vậy không, ta tốt xấu..."

"Đừng nói chuyện, ngay cả Thiên Câu cũng không biết dùng, ta thực sự không biết ngươi làm lão tổ kiểu gì nữa."

"Ngươi..."

Lời còn chưa nói hết đã trực tiếp bị Thạch Thanh Phong cắt ngang, khiến cho Vân Tiên Đài tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ nó không biết cách sử dụng Thiên Câu đấy thì sao? Không biết Thiên Câu liền không thể làm lão tổ của Thánh địa Đạo Nhất sao?

Nhưng trong lòng của mọi người, nếu không biết Thiên Câu thì ngươi quả thực không xứng trở thành lão tổ của Thánh địa Đạo Nhất.

Nếu ngay cả Thiên Câu cũng không biết cách dùng thì ngươi còn có thể làm gì? Trong lòng của Vân Tiên Đài phải gọi là cực kỳ tức giận, sao lúc đó hắn không dành ra chút thời gian đi tu luyện cái Thiên Câu này chứ?

Bởi vì cảm thấy hối hận rồi, cho nên ngay đêm đó, Vân Tiên Đài đã tìm tới chủ quản tứ trưởng lão của Công Pháp các.

“Sư bá, ngươi tìm ta?”

Tứ trưởng lão là đệ tử của Nguyên Thương, sau khi nhìn thấy Vân Tiên Đài thì đã cung kính hành lễ, Vân Tiên Đài nghe vậy thì do dự nói.

“Hạ Vân, trên người ngươi có cái Thiên Câu kia không...

Hả?

Hắn còn tưởng sư bá kêu mình tới là có chuyện gì, suy nghĩ hồi lâu như vậy hóa ra là vì cái Câu pháp.

Dù sao cái này cũng là một loại thuật pháp thông dụng ở Thánh địa Đạo Nhất, cho nên hắn thân là chủ quản trưởng lão phụ trách Công Pháp các, Hà Vân đương nhiên là có một phiên bản mở rộng rồi.

Nghe vậy, Hà Vân gật đầu nói.

"Có thì có, nhưng sư bá ngươi muốn..."

"Cũng không có gì, ta chỉ cảm thấy hơi tò mò thôi. Nếu có thì để lại một bản mở rộng để lão phu tùy tiện nhìn xem đi."

"Cái này đương nhiên là không có vấn đề gì."

Với thân phận của Vân Tiên Đài, việc có được một phiên bản mở rộng của Câu pháp đương nhiên không phải là vấn đề lớn.

Hà Vân rất thẳng thắn mà để lại một bản sao mở rộng.

Chỉ là lúc hắn rời đi, sắc mặt có chút quái dị, dù sao vị sư bá này cũng có tu vi cấp Đại Đế, thậm chí còn cao hơn hai cảnh giới nhỏ so với sư tôn của bọn họ, cho nên hắn còn cân đến Câu pháp này làm gì nữa?

Hà Vân tự nhiên không biết, việc Vân Tiên Đài làm như vậy là vì bị chọc tức.

Sau khi Hà Vân rời đi, Vân Tiên Đài nhìn cuốn sách mở rộng của Câu pháp này ở trong tay, trong miệng oán hận nói.

"Hừ, cái đám lão già mắt chó coi thường khinh thường người khác kia, bản đế nói cho các ngươi biết, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, đừng khinh lão già nghèo. Chờ đến khi bản đế luyện được Câu pháp này, đến lúc đó nhất định khiến các ngươi nhìn bằng con mắt khác."

Hôm nay ngươi dám hờ hững với ta, nhưng ngày mai ta sẽ khiến các ngươi không với cao nổi.

Không phải chỉ là một chiêu Câu pháp thôi sao? Với thiên phú và tư chất của Vân Tiên Đài hắn, cái này còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Bình Luận (0)
Comment