Chương 1005: Ta Trở Thành Rác Rưởi Rồi Sao?
Chương 1005: Ta Trở Thành Rác Rưởi Rồi Sao?Chương 1005: Ta Trở Thành Rác Rưởi Rồi Sao?
Chương 1005: Ta Trở Thành Rac Rưởi Rồi Sao?
Trong lòng tràn đầy bi phẫn, cho nên Vân Tiên Đài đã khổ tu nguyên một đêm.
Vốn cái này không phải là một loại thuật pháp cao thâm gì, phẩm cấp cũng gần đạt đến huyền cực trung phẩm, và trình độ của nó cũng chỉ ở cấp độ Huyền Cơ trung cấp, với thiên phú và tư chất của Vân Tiên Đài hắn, hắn vốn tưởng rằng chính mình hẳn là có thể tiến vào nhập môn chỉ trong một đêm.
Nhưng khi thực sự trôi qua một đêm và đến sáng sớm ngày hôm sau, chỉ thấy ở trong sân xuất hiện một lão nhân mặt đen, trong tay vung vẩy một cái lưỡi câu lớn không ngừng, trong miệng cắn răng quát.
"Câu."
"Ta móc.'
“Ta lại câu.”
“Ta mẹ nó câu...
Chỉ thấy cho dù Vân Tiên Đài có vẩy lưỡi câu đi ra như thế nào thì vẫn có chút không đạt yêu cầu, mặc dù hắn đã trắng đêm khổ tu, nhưng mẹ nó cư nhiên còn không tiến vào được nhập môn.
Đừng nói nhập môn, ngay cả da lông cũng không nắm giữ được một chút.
Vân Tiên Đài cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng là hắn đã tu luyện dựa theo thuật pháp, nhưng tại sao lại không luyện tốt được?
Càng là như thế, Vân Tiên Đài càng không phục, thậm chí mãi cho đến giữa trưa mà hắn còn quên mất cả giờ cơm.
Tại sao một người cả đời hiếu thắng như hắn lại không thể học được Câu pháp đơn giản này?
Vân Tiên Đài đang so hăng hái với chính mình, nếu bản thân không học cái Câu pháp chó má này thì hắn mẹ nó sẽ không ăn cơm.
Trong lúc khổ luyện, thậm chí hắn còn quên đi cả thời gian, vẫn luôn chờ đến khi cơm trưa qua đi, Dư Mạt mới cảm thấy thắc mắc tại sao Vân Tiên Đài không đến ăn cơm, cho nên hắn đã đi tới sân nhỏ của đối phương.
Còn chưa vào tới cửa là đã nghe thấy từng trận tiếng mắng chửi.
"Cái lưỡi câu chó má này có độc rồi, ngươi mẹ nó câu tới đi, bắt lấy nó."
Hả?
Nghe vậy, Dư Mạt cau mày. Cái gì câu, câu cái gì? Cho nên hắn mang theo nghi ngờ mà đẩy cửa vào, sau đó liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Vân Tiên Đài đang giận mắng với một cái lưỡi câu lớn. "Cái này... Sử huynh ngươi đang làm gì vậy?”
"Ngươi không thấy đang làm gì sao? Đang câu đây."
Câu pháp sao? Dư Mạt lộ ra vẻ mặt cổ quái mà bước tới, sau đó lộ ra ánh mắt sững sờ mà nhìn về phía Vân Tiên Đài.
"Cho nên mới nói ngươi không đến ăn trưa là vì vẫn luôn ở chỗ này luyện câu sao?"
"Nếu không thì còn làm gì khác."
Vân Tiên Đài tức giận trả lời một câu, sau đó hắn cũng phớt lờ Dư Mạt và tiếp tục tự mình luyện.
Sau khi Dư Mạt ở một bên nhìn thấy Vân Tiên Đài vẩy ra hai câu thì lông mày cũng không tự chủ mà nhu lại, cái Câu pháp này nên nói như thế nào đây... So với tiểu hài tử ba tuổi còn không mạnh bằng.
Với thiên phú của sư huynh thì không đến mức giống như thế này được? Chẳng phải chiêu Câu pháp này rất dễ tu luyện sao?
Dư Mạt có chút xem không hiểu, nhưng đúng lúc này, Vân Tiên Đài đột nhiên quay đầu lại, cắn răng hỏi.
"Sư đệ, lúc trước ngươi luyện ra chiêu Câu pháp này mất bao lâu?"
Câu pháp hiện giờ của Dư Mạt đã đạt đến viên mãn, cho nên lúc hắn nghe thấy lời này cũng không có ý định giấu giếm, mà nói thật.
"Nhập môn trong một canh giờ, một ngày tiểu thành, ba ngày đại thành, không đến nửa tháng đã là viên mãn, làm sao vậy sư huynh?”
Hả?
Sau khi nghe thấy lời này, cả người Vân Tiên Đài lập tức ngu ngơ nguyên tại chỗ, nhập môn trong một canh giờ sao?
Sau đó Vân Tiên Đài lại nghĩ đến chính mình cũng đã mịa nó sắp tu luyện được một ngày rồi, nhưng mẹ nó ngay cả da lông cũng chưa nắm vững được, khiến mặt già của hắn không khỏi đỏ lên.
Nhưng ngược lại là Dư Mạt cũng không chú ý tới những thứ này mà cứ tự mình lẩm bẩm.
"Kỳ thực thì ta đây được coi là chậm rồi, nghe nói Hồng Tôn tiểu tử kia năm ngày đã là viên mãn, hiện giờ sợ là đã tiến vào cảnh giới nhập hóa rồi."
"Nhưng với thiên phú của sư huynh, hẳn là cũng không khác biệt bao nhiêu. Đúng rồi sư huynh, ngươi đã luyện trong bao lâu rồi? Một phút sao?"
"Cút."
Vốn là thuận miệng hỏi một chút, nhưng nghênh đón hắn lại là một tiếng gâm thét giận dữ của Vân Tiên Đài, ngươi mới tu luyện trong một phút, cả nhà ngươi mịa nó mới tu luyện trong một phút.
"Cút cút cút, mau xéo đi cho lão tử."
Không thể hiểu được đã bị đuổi ra ngoài, khiến Dư Mạt hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, không phải đang nói chuyện với nhau rất tốt sao? Tại sao lại đột nhiên tức giận rồi?
"Lạ lùng."
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do sư huynh không bắt kịp giờ cơm nên tâm lý mới phiên muộn như vậy. Chính vì thế mà hắn lắc đầu một cái rồi nhẹ lướt đi.
Tuy nhiên, trong hai ngày tiếp theo, Vân Tiên Đài lại đại môn không ra nhị môn không bước, thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn.
Lúc này Dư Mạt mới phát giác ra sư huynh có vấn đề.
Vân Tiên Đài, trước kia hắn luôn là người đến dùng bữa đầu tiên, thậm chí là nhanh hơn cả chó, nếu liên tục mấy ngày không ăn thì rõ ràng là có vấn đề.
Vào buổi trưa ngày này, Dư Mạt, Vương Mãn, Nguyên Thương, Te Hùng và Hồng Tôn, một đống người tụ tập cùng nhau trong sân nhỏ của Vân Tiên Đài, sau đó nguyên một đám lộ ra vẻ mặt phức tạp mà nhìn về phía Vân Tiên Đài đã lộ ra sắc mặt tái nhợt.
Hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt của nguyên một đám cũng tràn đầy vẻ cổ quái, đặc biệt là sư huynh đệ Tề Hùng và Hồng Tôn, bọn họ há to miệng, bộ dạng đó có vẻ muốn nói lại thôi, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Dư Mạt lên tiếng.
"Khu khụ, sư huynh bởi vì cái gọi là mỗi người đều có dã tâm của mình, nếu thật sự không được thì chúng ta đừng luyện nữa.”
"Không được, lão phu cũng không tin, chỉ là một thuật pháp cấp Huyền thôi, tại sao ta lại không thể luyện thành?”
Trong ba ngày, Vân Tiên Đài đã không ngủ không nghỉ, không ăn không uống mà khổ tu trong ba ngày, nhưng hắn vẫn không thể chạm tới da lông của Câu pháp.
Không còn cách nào khác, thậm chí Dư Mạt còn đặc biệt mời Thanh Thạch đến để người sáng tạo này tự mình tay cầm tay dạy dỗ, nhưng vẫn không có cái trứng mà dùng.
Dư Mạt lại lần nữa nhìn về phía Thanh Thạch, Thanh Thạch thấy vậy cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp mà lắc đầu.
Không dạy nổi, hắn thật sự không dạy nổi, nói như thế nào đây, trên lý thuyết thì Vân Tiên Đài đã thuộc làu làu từ lâu, nhưng vừa bắt đầu thì toàn phế.
Như người ta vẫn nói nước đổ đầu vịt, cho nên ngay cả hắn cũng không thể làm gì được.
Thấy mọi người chan chừ không nói nên lời, sắc mặt của Vân Tiên Đài tối sâm lại, sau đó lại bắt đầu đuổi mọi người đi. "Đầu ở chỗ này nhìn cái gì? Đi, đi, đi. Cút hết cho ta, ta có thể tự mình làm được."
"Cái này..."
Bọn họ còn chưa kịp phân trần thì đã bị đuổi ra khỏi cửa sân, năm ngày liên tiếp sau đó, Vân Tiên Đài vẫn không có tới dùng cơm như cũ, mà mọi người cũng thỉnh thoảng mang theo sự lo lắng mà tới đó hỏi thăm.
Nhưng kết quả vẫn như vậy, vẫn là không da lông cũng không thể sờ tới.
Cùng lúc đó, trên dưới Thánh địa Đạo Nhất cũng đã bắt đầu có tin đồn, nói lão tổ đã tu luyện Câu pháp được gân nửa tháng, nhưng ngay cả nhập môn cũng không thành công.
"Thật hay giả vậy? Với tu vi của lão tổ, không thể nào có chuyện luyện không được một cái thuật pháp cấp Huyền."
"Đúng vậy, đã gần nửa tháng rồi."
"Hoàn toàn là sự thật, trước đó hai vị lão tổ còn đặc biệt đến mời Thanh Thạch trưởng lão tự mình dạy bảo, nhưng vẫn không có tác dụng."
"Bọn nhãi con các ngươi đang nói cái gì đó?”
Một đám đệ tử đang thảo luận với nhau, cho nên bọn họ thật tình không biết ở phía sau lưng mình là Vân Tiên Đài mang theo sắc mặt xanh mét đang đứng ở đấy.
Sau khi nghe tiếng nhìn lại, sắc mặt của một chúng đệ tử tức khắc biến sắc rồi run rẩy kêu lên.
"Lão... Lão tổ..."
"Cút, đều cút hết cho lão tử."
Không hề nghi ngờ vẫn là một trận gâm thét, dọa cho chúng đệ tử hốt hoảng bỏ chạy.
Về phần Vân Tiên Đài, sắc mặt của hắn đã đen như đáy nồi, hàm răng cũng cắn đến khanh khách rung động.
Ta mẹ nó biến thành phế vật rồi sao?
Bản thân đường đường là một vị lão tổ của Thánh địa Đạo Nhất, là người mạnh nhất của Thánh địa, vậy mà mẹ nó hiện tại lại trở thành phế vật ở trong miệng mọi người rồi sao?
Chỉ là một cái thuật pháp trung phẩm cấp Huyền thôi mà cũng luyện không nổi.
Trong lúc hắn đang nổi nóng, hết lần này tới lần khác Thạch Thanh Phong cứ nhân đúng lúc này mà đi tới, sau khi hắn nhìn thấy Vân Tiên Đài từ phía xa thì cười hỏi.
"Tiên Đài huynh, ta nghe nói gân đây ngươi đang tu luyện Câu pháp, thế nào? Với tư chất của ngươi, hiện giờ sợ là đã viên mãn rồi đúng không?”
Nghe vậy, mặt già của Vân Tiên Đài đỏ lên, sau đó há mồm mắng.
"Viên cái rắm, cút, đừng tới làm phiền ta." Nói xong, hắn cũng không để ý tới Thạch Thanh Phong nữa mà xoay người rời đi.