Chương 1010: Trời Ban Điềm Lành
Chương 1010: Trời Ban Điềm LànhChương 1010: Trời Ban Điềm Lành
Chuong 1010: Troi Ban Diem Lanh
Lúc nhìn thấy đông đảo cường giả của Nhân tộc đang ăn như gió cuốn kia, trong lòng của các tán tu lân lượt đến đây cũng vừa tràn đầy sự nghi ngờ vừa thèm đến mức chảy cả nước miếng.
Mặc dù Diệp Trường Thanh đã tắt lửa thu lò từ lâu, nhưng mùi thơm phiêu đãng trong không khí vẫn khiến cho mọi người thèm không chịu nổi.
"Cái này... Thơm quá, ta chưa bao giờ ngửi thấy một mùi nào thơm như vậy."
"Đúng vậy, thơm hơn cả Phiêu Hương Lâu do Linh Trù Sư mở tửu lầu ở trong thành."
"Ngươi mẹ nó có thể có chút kiến thức được không? Nếu thả cái tên chưởng quỹ của Phiêu Hương Lâu vào trong Linh Trù Sư thì quả thực chỉ là rác rưởi mà thôi."
"Đúng vậy, hiện tại Liên minh Linh Trù đều ở đây, Phiêu Hương Lâu kia làm sao có thể so sánh được?”
“Nhưng mùi vị này...'
"Được rồi, nhịn đi."
Chúng tán tu phải nhẫn nhịn đến mức khó chịu, sau khi thật vất vả lắm mới đợi được mọi người ăn xong, các chấp sự của Tam đại Thánh địa mới lần lượt đến, xem như tiếp đón những tên tán tu này.
Với thân phận của bọn hắn, đương nhiên là không có khả năng tiếp xúc đến trưởng lão, thậm chí là nhân vật cấp Thánh chủ.
Ngay cả việc được chấp sự của Thánh địa tự mình đến tiếp đãi cũng coi như là rất nể tình rồi, nếu không thì để một tên đệ tử bình thường đến cũng đủ rồi.
“Các ngươi tới đây có việc gì?”
Một gã chấp sự cầm đầu của Thánh địa Đạo Nhất tỏ ra thái độ ôn hòa mà mở miệng hỏi, bởi vì vừa rôi hắn mới được ăn no một trận, cho nên tâm tình lúc này rất tốt, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
"Tiên bối, là do đêm qua chúng ta nhìn thấy Thiên Hồng quan giống như bạo phát ra một trận đại chiến, cho nên lúc này mới chạy tới chỉ viện."
Bọn họ cũng không có ý giấu giếm mà thẳng thắn trả lời, ba người nghe vậy thì chỉ vui vẻ gật nhẹ đầu, coi như mọi người cũng có lòng.
"Cảm ơn mọi người đã có lòng, đêm qua xác thực là đã xảy ra một trận chiến, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục, mà các ngươi cũng thấy Ma tộc bại lui rồi, cho nên trở ve đi, cứ ổn định ở hậu phương, nên sinh hoạt như thế nào thì sinh hoạt như thế đó."
"Nhưng tiền bối, Thiên Hồng quan này..."
"Ồ, không sao, đến lúc đó lại trùng kiến là được, đi đi, các ngươi có ở lại đây cũng chẳng giúp được gì đâu.'
Sau khi trấn an mọi người vài câu, bọn họ lại yêu câu đối phương quay trở về.
Sau đó còn nói là không cần khủng hoảng, cho dù Thiên Hồng quan lại bùng nổ chiến đấu thì cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần có bọn họ ở đây, Ma tộc không đủ gây sợ.
Cho nên những người kia chỉ có thể mang theo vẻ mặt phức tạp mà rời khỏi Thiên Hồng quan, mặc dù trong lòng chúng tán tu vẫn còn cảm thấy nghi ngờ, nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác ngoài việc nghe lệnh hành sự.
Nguyên một đám lại theo đường cũ trở về, nhưng trên đường đi, có không ít người cảm thấy nghi hoặc mà mở miệng hỏi thăm.
"Đại ca, ngươi cảm thấy chư vị tiên bối có phải là quá lơi lỏng roi không? Nhắc đến Ma tộc, bọn hắn tựa hồ không có chút lo lắng nào."
"Đừng nói bậy, những việc này há là thứ để ngươi và ta có thể suy đoán, hiện tại Thiên Hồng quan không có chuyện gì, mà vừa nay ngươi cũng đã nghe những gì tiên bối nói rồi đấy, cho nên nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là cố gắng ổn định hậu phương, mau trở về báo tin tức về Thiên Hồng quan cho mọi người đi."
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng của chính hắn cũng không thể nghĩ ra được.
Ma tộc, nhưng vì sao mỗi khi cường giả của Nhân tộc nhắc đến chuyện này lại sửng sốt không hề có chút lo lắng chút nào, hình như còn có chút khinh thường?
Dù sao chúng tán tu không biết tiền tuyến đã từng xảy ra chuyện gì, hơn nữa bà họ cũng chưa từng ra chiến trường bao giờ.
Về phân đông đảo tu sĩ của Nhân tộc, giờ này khắc này, bọn họ thực sự không cảm thấy chút sợ hãi nào về Ma tộc, thậm chí bọn họ mẹ nó còn ước gì ngày nào cũng có một một đám nguyên liệu nấu ăn như vậy được giao đến trước cửa nhà.
Ở bên trong Thiên Hồng quan, bởi vì chúng tu sĩ cũng lười tu sửa cái gì, cho nên bọn họ đã lập tức lấy Linh thành ra rồi tìm đại một chỗ nào đó để đóng quân.
Tuy nhiên, lấy Tam đại Thánh địa làm đầu, địa điểm đóng quân mà các đại tông môn lựa chọn là ở xung quanh Ma Quật.
Ma Quật vẫn đang được giám sát chặt chẽ, một khi có động tĩnh gì là có thể biết được ngay.
Về phần những nguyên liệu thu được trước đó, Liên minh Linh Trù cũng đang lần lượt tiến hành sắp xếp bọn chúng với sự giúp đỡ của các đệ tử trong các đại tông môn.
Bởi vì thu hoạch lần này không hề nhỏ, cũng không có khả năng giết hết bọn chúng được, cho nên bọn họ đành phải tìm một nơi tạm thời nuôi nhốt bọn chúng.
Nhân tộc ở phía bên này vô cùng bận rộn, nhưng lúc này Bất Tử tộc ở một bên khác lại có chút không nhãn nại được nữa.
Sau khi chúng nó biết tin Ma tộc đã đả thông một cái Ma Quật ở bên trong Thiên Hồng quan, trong lòng của Bất Tử tộc đã quyết tâm muốn giành lại lãnh địa trước đây.
Suy cho cùng, nơi đó đã từng là lãnh địa thuộc vê Bất Tử tộc chúng nó.
"Cái này... Nhưng đến lúc đó phải xử lý Ma tộc ở phía bên kia như thế nào?”
"Ta cảm thấy Ma tộc cũng chỉ có sự hào nhoáng ở bên ngoài, cho nên không đủ gây sợ. Dù sao đã qua lâu như vậy rồi mà ngay cả một cái Nhân tộc cũng không thể thu thập được."
"Đúng vậy, có lẽ là do chúng ta đã buồn lo vô cớ rồi."
Chúng Bất Tử Đại Đế đã thảo luận với nhau, sau khi nhìn thấy Ma tộc đến đây lâu như vậy rồi mà ngay cả một cái Nhân tộc cũng không thể thu thập được, cho nên chúng nó cho rằng Ma tộc cũng chỉ có như thế.
Lúc trước là do bọn chúng phản ứng quá lớn, cho nên mới dẫn tới ngay cả quê hương của mình cũng phải chấp tay nhường cho người khác.
Nhưng hiện tại Nhân tộc và Ma tộc đang giao chiến với nhau ở Thiên Hồng quan, kết quả ít nhất giữa hai bên cũng là lưỡng bại câu thương, mà đây không phải vừa lúc cho bọn họ một cơ hội sao?
Nếu chúng nó có thể lấy lại lãnh địa trước đó của mình và thêm một nửa lãnh địa trước đây của Yêu tộc, vậy chẳng phải Bất Tử tộc có thể chuyển lỗ thành lãi sao?
Nghĩ đến đây, một đám Bất Tử Đại Đế sao có thể ngồi yên được nữa, cho nên chúng nó đã lập tức ra lệnh chuẩn bị binh phạt vào lãnh địa trước đây của Bất Tử tộc.
Chúng nó muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình.
Về phần Ma tộc, nếu Nhân tộc có thể làm được, thì Bất Tử tộc chúng nó đương nhiên cũng có thể làm được, chỉ là Ma tộc thôi thì không có gì phải sợ hãi.
Không phải sao, vì để có thể binh quý thần tốc, cùng ngày hôm đó, nguyên một đám Bất Tử Đại Đế đã suất lĩnh đông đảo cường giả của Bất Tử tộc và chia quân thành nhiều đường và tiến vào lãnh địa trước đây của Bất Tử tộc.
(Binh quý thần tốc: Chỉ trong dùng binh, tác chiến, điều quan trọng nhất là hành động nhanh chóng. )
Dọc theo đường đi, toàn bộ lãnh địa của Bất Tử tộc đã không còn chỗ nào có sự thịnh vượng như trước nữa.
Khắp nơi đều có cảm giác vắng vẻ.
Nhìn những thay đổi dọc trên đường đi này, trong lòng của đông đảo cường giả trong Bất Tử tộc đều cảm thấy bi thương.
Đồng thời bọn họ cũng thâm thề là lần này nhất định phải giành lại "quê hương "của mình.
"Nghe nói Nhân tộc còn để lại một ít người đóng quân ở đây."
Các vị Bất Tử Đại Đế dẫn đầu đang thương lượng về bước hành động tiếp theo của mình. "Vậy thì sao? Chỉ với số ít người của Nhân tộc này thì đủ để làm ra trò trống gì?"
"Đúng đó, sau trận chiến ở Thiên Hồng quan, cho dù Nhân tộc có thành công, bọn họ còn lấy gì để ngăn cản chúng ta."
"Yên tâm đi, lân này nhất định có thể thành công."
Các Bất Tử Đại Đế cũng không quá lo lắng về Nhân tộc, theo quan điểm của chúng nó, Nhân tộc hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, không bị Ma tộc tiêu diệt đã là một chuyện tốt lắm rồi.
Ngay cả một trong tam đại hùng quan của nhà mình mà cũng đã bị Ma tộc chọc thủng, chẳng lẽ bọn họ còn có thời gian nghĩ đến việc ngăn cản bọn chúng sao? Quả thực là chê cười rồi.
Trong mắt của Bất Tử tộc xem ra, Thiên Hồng quan đã bị Ma tộc chọc thủng, nếu không có Thiên Hồng quan hỗ trợ, cái giá phải trả lúc Nhân tộc giao thủ với Ma tộc đương nhiên sẽ rất lớn.
Lúc này, Nhân tộc làm sao còn có đủ sức lực để quan tâm đến chúng nó nữa.
Không lâu sau, một đội nhân mã trong số đó do ba gã Bất Tử Đại Đế dẫn đầu đã tiến đến trụ sở tiên tuyến của Nhân tộc.
Đối mặt với cường giả của Nhân tộc được lưu thủ ở đây, một tên Bất Tử Đại Đế ở trong đó đã lạnh giọng quát.
"Cút đi, nơi này không có chỗ cho Nhân tộc ngươi."
"Hà? Bất Tử tộc ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, nơi này vốn là lãnh địa của Bất Tử tộc ta, bây giờ các ngươi có thể lăn được rồi."
Nghe thấy lời này, một nhóm cường giả của Nhân tộc lập tức nổi giận, Bất Tử tộc này là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Quả thực là đáng chết, nhưng sao bọn họ dám?
Có điều là lúc này, ở trên đại doanh tiền tuyến không có Đại Đế của Nhân tộc tọa trấn, cho nên mọi người cũng không có cách nào đối phó với ba tên Bất Tử Đại Đế ở trước mặt này.
Đúng lúc này, một đạo thất thải hào quang đột nhiên xuất hiện phía trên bầu trời vốn vạn dặm không mây kia.
"Đây là..."