Chương 1009: Tiền Bối, Thiên Hồng Quan Này?
Chương 1009: Tiền Bối, Thiên Hồng Quan Này?Chương 1009: Tiền Bối, Thiên Hồng Quan Này?
Chương 1009: Tiên Bối, Thiên Hồng Quan Này?
Dù sao, chiêu thức đột phá ngược của Diệp Trường Thanh đã trực tiếp đánh cho mọi người cả mộng rồi.
Suy cho cùng thì cái loại đột phá càng về sau càng nhanh này cũng là lần đầu tiên mọi người gặp qua, cho nên bọn họ chỉ có thể quy công cho Diệp Trường Thanh có thiên phú dị bẩm.
Tu vi hiện tại của Diệp Trường Thanh đã là Thiên Nhân Cảnh viên mãn, cho nên khả năng khống chế Xích Dương Thiên Viêm của hắn cũng lô hỏa thuần thanh hơn.
Châm lửa vào giá nồi, khi Diệp Trường Thanh đi đến bên bếp lò, ánh mắt của mọi người cũng lập tức sáng lên, sau đó nguyên một đám cũng không nhịn được mà nuốt thẳng một ngụm nước miếng.
"Sắp được ăn cơm rồi."
"Hắn là sắp được rồi, ngươi không nhìn thấy Cơm Tổ đã chuẩn bị động thủ rồi sao?"
"Đúng đúng đúng, ta đã mấy ngày không ăn cơm rồi, sắp đói chết ta rồi."
"Tu vi của ngươi đã đạt tới Pháp Tướng cảnh rồi mà còn đói sao?"
"Lão tử đi đạo cơm không được sao?"
"Ồ, được, nhưng ngươi có thể ăn được hay không thì còn phải xem ta có đồng ý hay không."
"Hôm nay ai dám cản trở ta ăn cơm, ta sẽ giết chết kẻ đó, kể cả cha ta."
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Diệp Trường Thanh, chờ đợi một tiếng ăn cơm kia vang lên.
Chỉ không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tốc độ nấu nướng của Diệp Trường Thanh lân này tựa hồ có chút chậm.
"Thời gian có phải hơi dài rồi không? Hay là do ta có vấn đề vậy?"
"Ta cũng cảm thấy như vậy."
"Có thể là do đói bụng."
"Nhưng nhiều món ăn đã ra khỏi nồi rồi mà, còn chưa đủ sao?"
Mọi người đều cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng nếu muốn để tất cả mọi người có thể ăn được cơm thì lượng nhu cầu kia chắc chắn sẽ tăng theo cấp số nhân.
Diệp Trường Thanh phải mất cả đêm mới ngừng tay và kết thức công việc, hắn không sao, nhưng ngược lại là các Linh Trù Sư trong Liên minh Linh Trù đã hoàn toàn kiệt sức.
Nguyên một đám mệt mỏi đến mức không quan tâm đến hình tượng của mình, mà tùy tiện tìm một chỗ đặt mông ngôi xuống, sau đó trực tiếp ném đan dược vào trong miệng.
"Mệt chết ta rồi." "Lần đầu tiên ta cảm thấy việc nấu cơm thiếu chút nữa là muốn mạng già của mình rồi."
"Các ngươi chính là bình thường không chú ý đến tu luyện. Nhìn lão nhân gia Cơm Tổ hắn đi, cả đêm không nghỉ ngơi, thần thái vẫn sáng láng như thế."
"Chúng ta sao có thể so sánh với Cơm Tổ đại nhân chứ."
"Được rồi, nghỉ ngơi một chút rồi lên lấy cơm đi."
Sau khi mọi chuyện đã được chế tác hoàn thành, theo như lời của Diệp Trường Thanh nói thì hôm nay mọi người đều có phần, không cần tranh đoạt danh ngạch, khiến cho tất cả tu sĩ của Nhân tộc có mặt ở đây trong nháy mắt đều trở nên ngây dại.
Đặc biệt là các đệ tử của các đại tông môn, nguyên một đám xúc động đến mức đều bật khóc ngay tại chỗ.
Bọn họ không phải là đệ tử của Tam Thánh địa, không giống với đám người kia, cho dù có cạnh tranh khốc liệt thì vẫn có chút cơ hội ăn được đồ ăn của Diệp Trường Thanh.
Nhưng những người như bọn họ ngay cả cơ hội cạnh tranh cũng không có, chỉ có thể ngửi chút mùi thơm mà thôi.
Nhưng hiện tại, Diệp Trường Thanh đã nói gì? Không cần phải tranh giành, ai cũng có phần, mà trong đó cũng bao gôm cả bọn họ.
Giờ phút này, đệ tử của tất cả các đại tông môn đều hoàn toàn phát điên, mẹ nó khái niệm về đồ ăn do chính tay Cơm Tổ đại nhân chế tác là gì?
Nói như vậy có nghĩa là, hiện tại chỉ cân tùy tiện cam một cái giá lương khô do chính tay Diệp Trường Thanh chế tác ra ngoài thì ít nhất cũng đã phải trên mấy vạn linh thạch thượng phẩm, lại còn mẹ nó cho dù có ra giá thì cũng không có người bán.
Ngay cả khi đệ tử của các đại tông môn như bọn họ đây có muốn đi cướp thì cũng rất khó khăn, trên cơ bản là còn chưa đến được tay của bọn họ thì đã bị chính người của Tam đại Thánh địa trực tiếp tiêu hóa rồi.
Bây giờ có thể ăn được một bữa ăn miễn phí, đây mịa nó không phải là bánh từ trên trời rớt xuống sao? Không đúng, đây không phải là rớt bánh có nhân mà mẹ nó rớt linh thạch.
Đông đảo tu sĩ của Nhân tộc được chia thành hàng trăm đội, có Linh Trù Sư đặc biệt chuẩn bị bữa ăn cho bọn họ.
Nhiều người như vậy đương nhiên không thể lại làm "Tiệc đứng "được, nếu không người phía trước thoáng qua một cái là người phía sau không cân ăn nữa.
Nhưng mỗi người một phần cũng đủ rồi, cho nên nếu Diệp Trường Thanh đã quyết định cho tất cả mọi người ăn một bữa no nê thì tự nhiên cũng sẽ không keo kiệt.
Keo kiệt bủn xỉn còn không bằng không xin, đây chính là tính cách của Diệp Trường Thanh.
Khi từng tên tu sĩ của Nhân tộc một nhận được đồ ăn, nguyên một đám phải gọi là mừng rỡ như điên, chẳng bao lâu sau, trên đống đổ nát thê lương của Thiên Hồng quan, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đông đảo cường giả của Nhân tộc bưng những chiếc bát lớn, không thèm quan tâm đến hình tượng của mình mà cắm đầu ăn cơm.
Bộ dạng đó thật giống như mấy lão nông dân bình thường ngồi xổm trên cánh đồng.
Ngay lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ thì bên ngoài Thiên Hồng quan, từng đội tán tu cấp thấp tạo thành đội ngũ một nhanh chóng lao về phía Thiên Hồng quan.
Từ xa nhìn lại, sau khi phát hiện Thiên Hồng quan đã trở thành một vùng phế tích, nguyên một đám tán tu này đều nhìn đến ngây ngẩn cả người, trong lòng cũng thắt lại.
"Vẫn tới chậm rồi sao?"
"Bớt nói nhiều lời, mau đi kiểm tra tình huống như thế nào trước đã."
"Thiên Hồng quan đã thành ra thế này..."
"Im đi, cho dù Thiên Hồng quan bị thất thủ, nhưng ta thê chính mình cũng sẽ đánh một trận sống chết, đi"
Khi những tên Nhân tộc tới gần Thiên Hồng quan một phương này, bởi vì nó rõ ràng là đã không còn trận pháp cường đại nào, cho nên nhìn qua giống như bộ dáng đã bị người ta công hãm vậy.
Tuy nhiên, đông đảo Tán tu vẫn không hề nao núng, hay nói cách khác là bọn họ không còn đường lui nữa rồi.
Đông đảo tán tu cắn răng xông vào Thiên Hồng quan, nguyên một đám vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để liều chết với Ma tộc, cho dù thân tử đạo tiêu cũng không sợ.
Nhưng một màn Ma tộc chiếm giữ Thiên Hồng quan trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện, mà thay vào đó... Nguyên một đám đang ngồi xổm trên bức tường đổ nát... Là chúng cường giả của Nhân tộc chúng ta sao?
“Cái này, cái này... Ma tộc ngươi... ?'
"Đại ca, bên kia...
"Làm sao vậy?"
"Đó có phải là thành chủ của thành Hợp Dương chúng ta không?”
Hả?
Tìm tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tên nam tử trung niên xắn ống quần lên nửa, tay áo cũng được xắn lên, đầu sắp chôn vùi vào bát ăn, bộ dạng ăn cơm đó phải gọi là miệng chảy đầy mỡ.
Sau khi tập trung nhìn vào, giống như còn thật mẹ nó là là thành chủ của thành Hợp Dương bọn họ.
Tuy rằng ở đây hắn chẳng là gì cả, nhưng lại hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất của thành Hà Dương, ngày thường luôn là một bộ dáng vẻ khí độ uy nghiêm, nhưng tại sao hiện tại mẹ nó lại giống như một lão nông dân quê mùa vậy. "Còn có Bạch Y Thân Kiếm..."
"Thiên Đao Bạch Khắc... "
"Đây là Thánh chủ Vân La?"
Chỉ thấy các đại nhân vật ngày thường uy phong hiển hách, lúc này nguyên một đám không hề bận tâm đến phong thái của mình mà ngồi xổm ăn như gió cuốn trên nhưng bức tường đổ nát.
Mà cảnh tượng này khiến cho đông đảo Tán tu đến hỗ trợ đều cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Mẹ nó ảo giác? Ma tộc cũng biết dùng huyễn thuật sao?
"Uy, các ngươi tới đây nhiều người như vậy làm gì?"
Đúng lúc này, có một tên tu sĩ nhìn vê phía những người này rồi thuận miệng nói một câu.
Tuy rằng bọn họ không quen biết những người này, nhưng từ khí tức của tu vi Thiên Nhân cảnh truyền ra từ trên người của đối phương thì cũng đủ để làm một chúng Tán tu vội vàng hành lễ rồi nói.
"Bẩm tiền bối, ta đợi..."
Thái độ của bọn họ rất cung kính, nhưng mẹ nó tại sao con hàng này lại thiếu tôn trọng người vậy?
Ngươi mịa nó tự mình mở miệng hỏi chúng ta, chúng ta trả lời ngươi mà ngươi chỉ nhìn có một cái.
Chỉ thấy sau khi tên tu sĩ cấp Thiên Nhân Cảnh này thuận miệng hỏi một câu xong lại cúi đầu, sau đó mồm to bắt đầu ăn và không thèm để ý đến lời nói của mọi người.
Sắc mặt của nguyên một đám tán tu trở nên khó coi, nhưng lại không dám nói gì, phải biết rằng chỉ cần tùy tiện xách ra một trong số những người đang ngồi xổm ăn cơm ở đây đều tuyệt đối là người mà bọn họ không thể đắc tội.
Cho dù đối phương có là đệ tử của một tông môn nhỏ thì cũng không phải là người mà đám Tán tu như bọn họ có thể trêu chọc.
“Chuyện này... Hiện tại chúng ta nên làm sao đây?”
"Có thể làm thế nào, ngoan ngoãn chờ đi."
Cho nên bọn họ chỉ có thể thành thật đứng chờ ở một bên, nhưng theo thời gian trôi qua, số lượng Tán tu cấp thấp đến đây càng ngày càng nhiều, chẳng bao lâu sau, bên ngoài Thiên Hồng quan đã tụ tập đầy ắp tán tu, mà bọn họ cũng không có ai dám phát ra tiếng, nguyên một đám lộ ra sắc mặt cổ quái mà nhìn về phía đông đảo tu sĩ đang mồm to ăn cơm.
Cảnh tượng nhất thời trở nên cổ quái đến cực điểm.