Chương 1008: Đột Phá Ngược Hướng
Chương 1008: Đột Phá Ngược HướngChương 1008: Đột Phá Ngược Hướng
Chương 1008: Đột Phá Ngược Hướng
Chúng Yêu Đế đã hoàn toàn bị rơi vào niềm vui hân hoan nhiệt liệt, không chỉ có một mình Yêu tộc, mà Bất Tử tộc, Man tộc và các chủng tộc khác cũng tỏ ra thái độ sống chết mặc bây.
Mà bọn họ đều cảm thấy, sau trận chiến này, Nhân tộc này hẳn là xong đời rồi.
Không có sự hỗ trợ của Thiên Hồng quan, Nhân tộc còn có thể lấy cái gì để chống lại Yêu tộc?
Tuy nhiên, trận chiến ở Thiên Hồng quan quả thực rất khốc liệt, nhưng hoàn toàn không giống như những gì mà các chủng tộc nghĩ là Nhân tộc đã trực tiếp bị đánh cho tê rần.
"Không thể chất đống được nữa đâu, sư huynh."
"Chất hướng khác được không?”
"Ở phía Tây, phía Tây vẫn còn chỗ trống."
"Các sư huynh và sư đệ Thánh địa Đạo Nhất, mọi người mau móc hướng qua phía Tây, móc qua phía Tây đi."
Khắp nơi đều là nguyên liệu nấu ăn Ma tộc lít nha lít nhít bị Khổn Yêu thằng bó thành cái bánh chưng và chất chồng lên nhau khiến người khác khó mà tin được.
Ngay cả trong trận chiến của Vân Tiên Đài và các vị lão tổ cấp Đại Đế khác, chúng lão tổ đều đã thành công bắt được một con Ma Thân.
Trận chiến vẫn tiếp tục, còn Ma tộc cũng học được cách thông minh mà cố ý tránh khỏi lưỡi câu của Thánh địa Đạo Nhất.
Nhưng đối mặt với cái móc câu lớn có thể nói là che trời lấp đất này, muốn tránh và có thể tránh thoát được hay không lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bởi vì cái thứ đồ chơi này không phải là thứ mà ngươi muốn tránh thì có thể né tránh được.
Bởi vì mỗi một lần Thánh địa Đạo Nhất vung cái câu ra, nếu phóng nhãn nhìn lại thì có thể thấy khắp nơi đều là lưỡi câu, mẹ nó như vậy còn có thể trốn đi đâu?
Mà cái lưỡi câu này mịa nó còn mang gai ngược, một khi bị móc trúng vào thì giống như một miếng thuốc cao bôi trên da chó không thể rũ bỏ được vậy.
Ngay lúc bọn nó còn chưa kịp phản ứng, người ta đã lập tức tiến vào vòng vây, sau đó bảy tám tên đại hán cùng nhau ập đến, trong nháy mắt đã chế phục được đối phương.
Ma tộc thật sự là sắp khóc rồi, thủ đoạn này của Nhân tộc này thật là bẩn đến nhà mà.
Trận chiến vẫn luôn tiếp tục cho đến khi con Ma Thần thứ hai bị đám người Vân Tiên Đài hạ gục, sau khi mấy con ma Thần còn lại nhìn vào cục thế trên chiến trường xong, mặc dù trong lòng cực kỳ không muốn nhưng chúng nó cũng hiểu rõ, trận chiến này không thể tiếp tục nữa.
Cho dù dũng sĩ của Ma tộc có lao từ bên trong Ma Quật ra bao nhiêu đi nữa, điều đó dường như hoàn toàn không có ý nghĩa gì mà giống như giao đồ ăn hết đợt này đến đợt khác vậy. Nếu cuộc chiến tiếp tục như thế này, cho dù Ma tộc có bao nhiêu dũng sĩ đi chăng nữa thì cũng không đủ đưa.
"Rống..."
Theo tiếng gầm giận dữ của Ma Thần, Ma tộc bắt đầu rút lui.
Nói là rút lui nhưng cũng chỉ còn lại một số tán binh.
Trước khi rời đi, một số Ma Thần còn muốn cứu một vài đồng bạn của mình, nhưng sau khi nhìn những chiếc móc câu ở trong tay của Dư Mạt, Vương Mãn và Nguyên Thương, cuối cùng chúng nó vẫn phải từ bỏ.
Khả năng cao là cứu không được, thậm chí còn có thể đem cả chính mình góp đi vào.
"Ngăn chúng nó lại, đừng để chúng nó chạy thoát."
Trái lại là Vân Tiên Đài, Dư Mạt và các vị lão tổ khác, bọn họ đương nhiên không muốn buông tha cho những con Ma Thần còn lại này.
Dư Mạt không nói hai lời đã vung một cái móc ra, còn Vương Mãn và Nguyên Thương cũng không chậm chút nào.
Cuối cùng ba cái lưỡi câu của bọn họ cũng thành công câu trở về một con Ma Thần, mấy con Ma Thần khác thấy thế thì cũng nhanh chóng lao vào Ma Quật như chớp.
Chỉ để lại có một con khiến chúng lão tổ có chút không vui, nhưng bọn họ không quan tâm, được con nào hay con đó, cuối cùng thì hôm nay bọn họ cũng có thể ăn được thịt* rồi.
(Nguyên văn là khai huân/ khai trai: Người trước kia ăn chay, nay đổi sang ăn mặn)
Khi Ma tộc rút lui, trận chiến cũng tuyên cáo kết thúc.
Lúc mọi người nhìn nguyên liệu nấu ăn chất đống ở xung quanh đây, ai nấy cũng đều nở nụ cười hạnh phúc, cuối cùng bọn họ cũng có thể có được một bữa ăn no rồi phải không?
Chỉ là lúc phóng nhãn nhìn lại, bởi vì trận chiến vừa nãy cho nên Thiên Hồng quan dường như đã bị phá hủy từ bên trong.
Nói đùa, dù sao cũng là Đại Đế Cảnh, Đại Thánh Cảnh và Thánh Cảnh, về phần Thiên Nhân Cảnh đó càng không biết có bao nhiêu.
Cho dù có nói Thiên Hồng quan đã bị san thành bình địa cũng không phải nói quá.
Nhìn từ bên ngoài, mặc dù trận pháp của Thiên Hồng quan vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nhìn từ bên trong, Thiên Hồng quan đã sớm trở thành một mớ hỗn độn.
Tuy nhiên, dường như là đối với cái này cũng không ai quá mức để ý vậy.
Rốt cuộc Thiên Hồng quan có ý nghĩa gì, chính là chống lại Bất Tử tộc, nhưng hiện tại Bất Tử tộc thì thế nào? Chúng nó đã sớm ở cùng một chỗ với Yêu tộc, cho nên Thiên Hồng Quan này còn hay không cũng không phải là chuyện gì lớn.
Dù sao đến lúc đó lại cải tạo lãnh địa của Bất Tử tộc, vậy thì Thiên Hồng quan này không phải sẽ trở thành hậu phương sao?
"Tới tới tới, mang tất cả nguyên liệu nấu ăn này giao cho Liên minh Linh Trù đi."
"Mau một chút, xử lý xong nguyên liệu nấu ăn trước, lát nữa là có thể nghỉ ngơi."
"Đúng vậy, đưa qua đó sớm một chút để được ăn cơm sớm."
Vừa nghe đến ăn cơm, đám người đó giống như là chân không đau, lưng không ê ẩm, nguyên một đám vào nguyên liệu nấu ăn một cái rôi chạy nhanh như bay.
Chẳng bao lâu, mặc dù trụ sở của Liên minh Linh Trù đã gần như bị phá hủy, nhưng một chúng Linh Trù Sư đã đợi sẵn ở chỗ này từ lâu, sau đó nguyên một đám lại vội vàng tiếp nhận nguyên liệu, trong lúc nhất thời bận bịu đến quên cả cả trời đất.
Ngược lại là Diệp Trường Thanh vẫn còn tính là khá thanh nhàn, dù sao những chuyện này cũng không cần hắn xử lý, chỉ cân giao cho ba vị minh chủ xử lý là được rồi.
"Thu hoạch lần này thật đúng là không nhỏ."
Mắt thấy thời gian đã trôi qua hơn một canh giờ mà vẫn có nguyên liệu bị đưa tới liên tục như vậy, Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy kinh nghi mà nói.
Xem ra kết quả của trận chiến này quả thực là không tệ mà.
Sau khi nguyên liệu cuối cùng đã được xử lý xong thì sắc trời cũng đã tối lại, dù sao Thiên Hồng quan về cơ bản là đã bị san bằng thành đất bằng, nơi ở trước đây của mọi người đã không còn nữa.
Cho nên mọi người dứt khoát từ chối rời đi và cùng tụ tập chung quanh nhà bếp để có thể là người đầu tiên ăn được cơm.
Rất nhiều tu sĩ của Nhân tộc ngôi vây chung một chỗ thành từng nhóm nhỏ, ở giữa là đốt lửa hoặc lấy một viên Dạ Minh Châu ra, khiến cho bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng các Linh Trù Sư của Liên minh Linh Trù vẫn không dừng lại, Diệp Trường Thanh đã nói, nếu trận chiến này đại thắng, hắn sẽ tranh thủ làm nhiêu hơn một chút để tất cả mọi người đều có thể ăn được.
Mặc dù cái này rõ ràng là một dự án lớn, nhưng chỉ cần Diệp Trường Thanh phụ trách bước cuối cùng là được.
Dù sao tu vi hiện tại của hắn đã là Thiên Nhân Cảnh viên mãn, cho nên mấy cái này cũng không tính là gì.
Đúng vậy, Diệp Trường Thanh đã đột phá đến Thiên Nhân cảnh viên mãn, cho nên chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào Thánh Cảnh.
Tốc độ đột phá như vậy, ngay cả Vân Tiên Đài cũng phải cảm thấy giật mình, bởi vì bọn hắn không biết hoàn toàn không biết tiểu tử này đã tu luyện như thế nào, hơn nữa giống như chưa từng thấy hắn tu luyện qua, nhưng tu vi của hắn lại tăng lên giống như ngồi trên hỏa tiễn vậy. Lúc đầu, bọn họ còn lo lắng là do hắn dùng quá liều đan dược sẽ không tốt, nhưng sau khi đám người Vân Tiên Đài và Dư Mạt đích thân kiểm tra, sau đó bọn họ phát hiện đối phương chẳng những không có gì vấn đề, không chỉ có căn cơ vững chắc vô cùng, mà mỗi một cái cảnh giới đều được mài giũa đến mức cực điểm, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết.
Quả thực là không hợp thói thường.
Đương nhiên, Diệp Trường Thanh không có gì đáng lo ngại, chẳng lẽ lại nói cho ngươi biết vê những thứ như người bật hack này sao?
Hiện tại mỗi bữa cơm, chỉ cần có đủ nguyên liệu nấu ăn, cứ sau mỗi bữa ăn đó, những lời tán dương mà Diệp Trường Thanh nhận được chính là một con số trên trời.
Tuy rằng tu vi càng tăng lên thì số lượng yêu cầu khen ngợi càng là một con số trên trời, nhưng ta lại có rất nhiều người.
Huống chi Diệp Trường Thanh có Liên minh Linh Trù giúp đỡ toàn bộ quá trình, còn hắn chỉ cân phụ trách bước cuối cùng, mà bước cuối cùng cũng được tính là khen ngợi, không phải là có thể làm như vậy sao?
Vì vậy, trong khoảng thời gian gần đây này, Diệp Trường Thanh có thể nói là bay lên tại chỗ.
Vừa không mật, lại có thể đạt được rất nhiều lời khen ngợi, khiến cho tốc độ tăng tu vi của hắn chỉ có tăng lên mà không có giảm.
Ngay cả Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh cũng cảm thấy quá đáng, không phải tu sĩ càng tu luyện về sau càng khó sao? Sau khi đột phá đến Đại Thánh Cảnh giống như các nàng, cho dù có thức ăn của Diệp Trường Thanh, nhưng tốc độ đột phá của bọn họ vẫn chậm hơn rất nhiều.
Nhưng trái lại là phu quân, sau khi đột phá từ Pháp Tướng cảnh đến Thiên Nhân cảnh, tốc độ đột phá kia ngược lại là còn tăng nhanh hơn, cái này thật đúng là không có thiên lý mà.