Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 322 - Chương 1012: Người Người Như Rồng

Chương 1012: Người Người Như Rồng Chương 1012: Người Người Như RồngChương 1012: Người Người Như Rồng

Chương 1012: Người Người Như Rồng

Đông đảo tu sĩ của Nhân tộc vẫn chưa hiểu tại sao ý chí Thiên Đạo lại giáng sức mạnh công đức xuống như vậy.

Về chuyện chống lại Ma tộc, mọi người đều đã quên từ lâu.

Đây là chống cự sao? Đây hoàn toàn là một cuộc mua sắm điên cuồng, thậm chí mọi người còn ước gì Ma tộc này sẽ tới đây mỗi ngày nữa.

Mặc dù mọi người nghĩ không ra, nhưng cũng không cần phải rối rắm, cho dù là do ý chí Thiên Đạo này bị điên hay là như thế nào, suy cho cùng thì cái sức mạnh công đức cũng không có tật xấu nào, chỉ cần buông ra mà hít vào là được.

Ý chí Thiên Đạo buông sức mạnh công đức xuống rõ ràng là có sự khác nhau, có lẽ là có một bộ phân chia đặc thù nào đó.

Mà một đám lão tổ cấp Đại Đế đương nhiên là được chia nhiều nhất, nhưng cũng có hai người có thể sánh vai cùng với bọn họ, đó là Diệp Trường Thanh và Tôn Minh.

Thức ăn của Diệp Trường Thanh và đan dược của Tôn Minh cũng có những đóng góp xuất sắc trong việc chống lại Ma tộc lần này.

Chỉ là lúc này, không biết người khác như thế nào, nhưng lúc Diệp Trường Thanh hắn tắm trong sức mạnh công đức lại cảm thấy có chút không hứng thú lắm.

"Cái thứ đồ chơi này đê thăng cũng không nhanh."

Mặc dù Diệp Trường Thanh cảm nhận được sức mạnh công đức đang tiến vào cơ thể, tu vi của bản thân cũng tăng lên, nhưng hắn lại cảm thấy ghét bỏ vì nó quá chậm, so với hệ thống thì cái thứ này hoàn toàn không thể so sánh được.

Về phần thiên phú tăng lên gì đó, Diệp Trường Thanh càng không cần cái thứ đồ chơi này, bởi vì tốc độ tăng lên của nó cũng quá chậm.

Nhưng vẫn là khá thoải mái, giống như tắm trong ánh nắng vậy, nên cứ coi như là tận hưởng vậy.

Nếu để người bên cạnh biết Diệp Trường Thanh coi cái sức mạnh công đức này như một loại hưởng thụ, có lẽ người đó sẽ nhịn không được mà chửi am lên, mẹ nó cái đồ bạo tàn trời đánh này.

Thất thải hào quang kéo dài suốt mấy canh giờ, sau khi ánh sáng tan biến, khắp các nơi trong Nhân tộc đều có thể nghe thấy tiếng reo hò như sấm vang.

Còn những tên Tán tu có tu vi thấp kia cũng vui đến phát khóc.

Bọn họ vốn tưởng rằng cả đời này của mình sẽ không thể tiến thêm được tấc nào nữa, nhưng sau khi trải qua lễ tẩy rửa của sức mạnh công đức xong, chẳng những thiên phú được tăng lên mà tu vi của bản thân cũng có những bước đột phá. Bình cảnh vốn đã bị mắc kẹt hàng chục, hàng trăm năm đột nhiên được giải mở.

“Trời phù hộ Nhân tộc, trời phù hộ Nhân tộc chúng ta."

"Cảm tạ trời xanh. -

"Cảm tạ cường giả của Nhân tộc ta."

Sự xuất hiện của sức mạnh công đức đã mang lại cho đám tán tu này niềm hy vọng vô hạn.

Chính vì có được loại kỳ ngộ này, bọn họ hoàn toàn có thể leo lên những đỉnh cao mà trước đây chưa bao giờ dám tưởng tượng, từ đó thay đổi hoàn toàn vận mệnh của chính mình.

Còn đối với người bình thường đó, mặc dù sức mạnh công đức mà họ nhận được là tốt nhất.

Tuy nhiên, bởi vì có rất nhiều cường giả trong Nhân tộc, nên bọn họ cũng được coi là chiếm một chút dư âm còn sót lại.

Mặc dù chỉ là một lượng chút ít sức mạnh công đức, nhưng cũng đủ để bọn họ có nghịch thiên sửa mệnh, những người đã từng không có cách nào dấn thân vào con đường tu luyện thì giờ đây cũng đã có được cơ hội.

Còn những lão già gần đất xa trời đó, dưới lễ tẩy rửa của sức mạnh công đức, bọn họ cũng có thể kéo dài tuổi thọ, thân thể cũng nhẹ nhàng và khỏa mạnh hơn.

Nói chung, hành động trời giáng công đức này đã mang lại một sự thay đổi hoàn toàn về chất trong Nhân tộc.

Không khó để tưởng tượng rằng ra, ngày sau Nhân tộc sẽ càng ngày càng nhiều có cường giả hơn.

Số lượng cường giả Thiên Nhân Cảnh, Thánh Cảnh và Đại Thánh, trong khoảng thời gian ngắn này rất có thể sẽ bùng nổ giống như dung nhan phun trào vậy.

Những người vốn đang bị mắc kẹt trong Thiên Nhân Cảnh viên mãn này, rất có khả năng sẽ đột phá lên Thánh giả chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

Còn những người vốn đang bị mắc kẹt trong Thánh Cảnh viên mãn, rất có thể sẽ đột phá vào Đại Thánh.

Không quá lời khi nói, chỉ cần lúc này lại cho Nhân tộc có thêm một khoảng thời gian, chỉ sợ Nhân tộc thực sự sẽ trở thành đệ nhất đại tộc trong thế giới Hạo Thổ này.

Tại trụ sở tiền tuyến, ngay khi sức mạnh công đức biến mất, đông đảo tu sĩ của Nhân tộc lại một lần nữa nhìn về phía Bất Tử tộc ở trước mặt.

Lúc này, ba gã Bất Tử Đại Đế cầm đầu đều lộ ra vẻ mặt có thể nói là khó coi tới cực điểm.

Sát ý ở trong mắt của chúng nó cũng ông đậm đến cực điểm, nhưng trong nội tâm lại vô cùng rối ren.

Hiện tại chúng nó thật đúng là có khả năng giết chết đám Nhân tộc ở trước mắt này, dù sao cho dù có sức mạnh công đức, nhưng cũng vẫn cần thời gian.

Nếu xuất thủ vào lúc này, vậy chúng nó có thể ấn chết những người này từ trong trứng nước, khiến sức mạnh công đức trở nên không có đất dụng võ.

Nhưng vấn đề là cái nôi này có hơi lớn rồi.

Chúng nó vốn nghĩ rằng chỉ có những người trước mặt này mới nhận được sức mạnh công đức, nhưng bây giờ, mẹ nó toàn bộ Nhân tộc đều nhận được sức mạnh công đức.

Cho dù ngươi có giết chết bọn họ thì có thể thế nào?

Chẳng lẽ còn có thể tiêu diệt toàn bộ Nhân tộc sao?

Đến lúc đó chúng nó sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Nhân tộc, một khi Nhân tộc trưởng thành, người đầu tiên mà bọn họ nhắm vào chính là chúng nó.

Cũng chính là điêu này mà ba tên Bất Tử Đại Đế này mới chậm chap không có xuất thủ.

Chỉ cần là bất cứ ai có đầu óc thì cũng có thể thấy rõ thế quật khởi hiện nay của Nhân tộc.

Trừ khi ngươi chắc chắn rằng mình có thể giết chết toàn bộ Nhân tộc trong một khoảng thời gian ngắn mà không cho bọn họ một chút thời gian hay cơ hội nào để trưởng thành.

Nếu không điều duy nhất cũng chỉ có kết giao thật tốt mà thôi.

Dù sao nhiều sức mạnh công đức như vậy, cho dù có là đầu heo thì mẹ nó cũng muốn bay lên.

Không đến một trăm năm nữa, thực lực của Nhân tộc ít nhất sẽ tăng lên mấy lần, thậm chí là gấp mười lần.

Đấn lúc đó, làm gì còn có ai là đối thủ của Nhan tộc nữa.

Cho nên không thể một lân ấn chết, vậy tốt nhất là đừng đắc tội.

“Các ngươi vừa nói gì vậy?”

Ngay tại lúc ba tên Bất Tử Đại Đế này đang không cam lòng cắn răng, Nhân tộc ở bên này đã mở miệng nói.

Một giây trước còn...

"Mẹ nó cái đám Nhân tộc này bị làm vậy? Tại sao mỗi một lần đều là như thế này?"

Trước mặt Nhân tộc, chúng Bất Tử tộc giống như mẹ nó chưa bao giờ đứng lên vậy, trước đó là như thế, mà hôm nay càng kỳ quái hơn, bọn họ trực tiếp được trời giáng công đức, ngươi mẹ nó tốt xấu gì cũng lưu lại một ít chứ? Sức mạnh công đức này chẳng phải nên thuộc về mọi chủng tộc trong thế giới Hạo Thổ chúng ta sao? Nếu trao hết cho Nhân tộc thì chúng ta còn chơi như thế nào nữa?

Rồi sau đó một giây, ba vị Bất Tử Đại Đế đè nén cơn lửa giận không cam lòng ở trong lòng của mình lại, sau đó nguyên một đám lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc lóc.

"Không... Là do chúng ta lo các ngươi có cần chi viện hay không nên mới chạy tới xem một chút.

Hả?

Nghe vậy, Nhân tộc ở phía bên này hai mặt nhìn nhau, thậm chí mấy tên Thánh giả cam đầu còn thấp giọng lẩm bẩm.

"Vừa rồi nói có nói như vậy sao?"

"Hình như không phải."

"Chúng ta không cần chỉ viện."

Bọn họ quay đầu lại rồi lộ ra vẻ mặt bình tĩnh mà trả lời, thấy vậy, hàm răng của ba gã Bất Tử Đại Đế này cắn đến gần như bị gấy, nhưng bọn họ lại không thể không cười làm lành mà nói

Vậy chúng ta đi đây?”

"Ừ, đi đi."

"Được rồi được rồi, không cần đưa, không cần tiễn ha."

Nói xong, ba vị Bất Tử Đại Đế lộ ra sắc mặt u ám quay người lại, sau đó mang lòng tràn đầy khuất nhục mà đi thẳng.

Lúc đến đây, trong lòng của bọn nó còn mang theo dã tâm rất lớn, muốn giành lại quê hương, đuổi cái đám Nhân tộc chết tiệt này đi, ai cản đường chúng nó đều phải chết.

Khi ra đi, trong lòng của nguyên một đám lại tràn đây nghẹn khuất và đầy tủi nhục đến mức tim như rỉ máu.

Không chỉ có một mình đội Bất Tử tộc này mà cả những đội ngũ Bất Tử tộc khác cũng vì biến cố bất thình lình này mà nguyên một đám đều trợn tròn mắt.

Cuối cùng, sau khi trải qua cuộc thảo luận giữa chư vị Bất Tử Đại Đế với nhau, các Bất Tử tộc vẫn phải thành thật lui về.

Nhưng hành động lần này của Bất Tử tộc lại trở thành trò cười trong mắt của các chủng tộc khác

Hùng hổ tới, sau đó xám xịt rời đi, điều quan trọng nhất chính là lão tổ cấp Đại Đế của Nhân tộc người ta còn chưa có hiện thân đâu.

Chỉ đối mặt với vài tên Thánh giả, mà đã khiến cho Bất Tử tộc không dám tỏ ra chút lỗ mãng nào.

Hơn nữa cái cảm giác vô cùng nhục nhã này đã để chư vị Bất Tử Đại Đế gần như muốn phát điên lên, mẹ nó từ khi nào mà chúng nó phải chịu qua cái ủy khuất như vậy chứ?

Kể cả lần trước cũng không có giống như vậy, cho dù chúng nó có bại thì cũng là đường đường chính chính thất bại, nhưng lần này, ngay cả dũng khí để xuất thủ mà chúng nó cũng không có.
Bình Luận (0)
Comment