Chuong 1022: Tuan Du Trung Chau.
Chuong 1022: Tuan Du Trung Chau.Chuong 1022: Tuan Du Trung Chau.
Chuong 1022: Tuan Du Trung Chau.
Sau khi đi dạo một vòng đến Bất Tử tộc và Yêu tộc, kiếm lời phải gọi là đầy bồn đầy bát, vốn cho rằng bọn họ sẽ cứ như vậy mà trở về, nhưng chư vị lão tổ rõ ràng là đã nếm được vị ngọt, cho nên không hề có ý định quay trở và.
"Lúc này mới chỉ có hai chủng tộc thôi, trở ve làm gì? Hơn nữa, trở vê rồi cũng không có việc gì làm, cho nên cứ tiếp tục đi."
"Ta cũng cảm thấy cùng là vạn tộc của thế giới Hạo Thổ, cho nên theo lý mà nói Nhân tộc ta nên đi bái phỏng từng người một mới đúng."
"Đúng đúng, dù sao Nhân tộc chúng ta cũng là một quốc gia lễ nghĩa mà."
Ban đêm, đám người ngồi vây chung một chỗ, vừa tán gau với nhau vừa ăn đồ ăn do Diệp Trường Thanh chuẩn bị.
Lần này ra ngoài cũng không có bao nhiêu người, cho nên dọc đường này tự nhiên là một bữa tiệc ăn thỏa thích, mỗi bữa đều có thịt cá, khiến ai cũng cảm thấy thoải mái.
Tuy nhiên, lúc này nghe nói chúng lão tổ hình như có ý là còn muốn tiếp tục.
Trong lúc nhất thời, một vị trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Dao Trì lộ ra vẻ mặt phức tạp mà nói.
"Lão tổ, chúng ta làm như vậy chẳng phải có chút không trượng nghĩa sao?"
Hả?
Nghe vậy, ánh mắt của các vị lão tổ lập tức tỏa định lại đây, khiến cho trưởng vị trưởng lão cấp Đại Thánh của Thánh địa Dao Trì này không khỏi nuốt nước bọt.
"Cái đó...
Nàng há hốc mồm, chỉ là nàng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Thánh chủ Dao Trì trực tiếp ngắt lời.
"Tại sao lại phải cùng dị tộc nói lời trượng nghĩa chứ?”
"Ngươi vẫn còn vẫn trẻ, kiếm tiền sao, đương nhiên là không rùng mình rồi."
"Còn cần mài giữa nhiều hơn."
Chúng lão tổ tỏ ra một bộ thấm thía mà nói, mà tên trưởng lão cấp Đại Thánh lại lộ ra vẻ mặt phức tạp mà gật đầu.
Cho nên bọn họ đã quả quyết không có ý định quay về, mọi người chính thức bắt đầu chuyến tuần du Trung Châu dưới sự dẫn dắt của chúng lão tổ Vân Tiên Đài.
"Ngươi nói cái gì? Nhân tộc không có trở về sao?"
Ở Thánh Thành Bất Tử, sau khi nghe nói Nhân tộc đi đến Yêu tộc xong thì cũng không trở về lãnh địa của Nhân tộc mà đi đến các chủng tộc khác. Một đám Bất Tử Đại Đế đều lộ ra vẻ cổ quái, chẳng lẽ Nhân tộc này muốn chạy một vòng đến các chủng tộc khác đấy chứ? Bọn họ ăn gan báo rồi sao?
Đám người tự nhiên là không có ăn gan báo, nói trắng ra là do mọi thứ đều dựa vào thực lực mà cho tự tin.
Bởi vì bọn họ đã là cường giả của Nhân tộc, cho nên đương nhiên không thể cảm thấy sợ hãi được.
"Thật đúng là tìm chết."
"Cái đám Nhân tộc này thật sự cho rằng các chủng tộc khác sẽ cho bọn họ thể diện sao?"
Bất Tử tộc và Yêu tộc đều nghĩ như vậy, hải biết là trong thế giới Hạo Thổ này vẫn còn mấy cái xương cứng.
Nhưng ngay cả những thứ được gọi là xương cứng ở trong mắt của Bất Tử tộc và Yêu tộc này, ngay khi đứng ở trước mặt Nhân tộc lại dường như không thế nào cứng rắn được.
Mặc dù đúng là ngay từ đầu sẽ không cho mặt mũi, nhưng đám người lão tổ Vân Tiên Đài đương nhiên sẽ có cách đối phó.
“Ngươi nói gì?"
"Ở Nhân tộc ta, mặc quần áo chính là vũ nhục, ngươi dám sỉ nhục ta?"
"Đánh rắm, ai mà không biết hành động hiện tại của Nhân tộc ngươi chỉ là muốn đoạt tài nguyên thôi sao? Ta nói cho ngươi, tộc khác nói như thế nào ta không biết, dù sao Thạch tộc ta chính là không có khả năng."
"Ồ... Nếu ngươi đã nói như vậy rồi, vậy Nhân tộc ta ngược lại cảm thấy lãnh địa của mình có chút nhỏ, ta cảm thấy lãnh địa này của Thạch tộc ngươi cũng khá tốt đấy."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Cũng không có gì, chuyện tranh đoạt tài nguyên này không phải là rất bình thường sao?"
"Ngươi ngươi ngươi...
"Ai, đi thôi, trở vê điêu binh khiển tướng vậy."
"Chậm đã."
Thạch Tộc vốn nổi tiếng là dũng cảm không sợ chết, nhưng hiện giờ cũng không thể không thân phục, dù sao nếu Nhân tộc thực sự đánh lại đây thì chúng nó thật đúng là không thể ngăn cản được.
Cho nên bọn chúng chỉ có thể ngoan ngoãn trả cái gọi là bồi thường, sau đó kính cẩn đưa Nhân tộc ra khỏi Thụ Thành.
Trước khi rời đi, Vân Tiên Đài còn nói Nhân tộc là một quốc gia lễ nghĩa, chú trọng tiên lễ hậu binh, nếu Thạch tộc đã như thế, vậy Nhân tộc cũng sẽ nhớ rõ và nguyện ý sau này sẽ kết hữu nghị với Thạch tộc. Sau khi nghe điều này, vài tên lão tổ của Thạch tộc đều tức đến ngứa răng.
Nếu không phải Thạch Tộc chúng kém hơn Nhân tộc ngươi, chúng nó đã giết ngươi từ lâu rồi, còn tiên lễ hậu binh, ta lễ con mẹ nó.
Theo thời gian trôi qua, dấu chân của mọi người đã nhanh chóng lan rộng ra khắp các chủng tộc ở trong Trung Châu.
Đối mặt với sự xuất hiện của Nhân tộc, tất cả các chủng tộc đều biết rất rõ, mặc dù tức thì tức thật, nhưng cũng biết rằng lúc này chính mình chỉ có thể cúi đầu.
Vì vậy về sau, các lão tổ của các tộc cũng không đợi Vân Tiên Đài mở miệng mà đã hỏi thẳng.
"Lão tổ của Nhân tộc, nói đi, muốn bao nhiêu."
"Dễ nói."
Đối với cái này, Vân Tiên Đài luôn lộ ra biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy, làm vậy có phải tốt hơn không, đỡ làm lãng phí thời gian của mọi người.
Chỉ là đối với cái này, tất cả các chủng tộc đều tức muốn chất.
Chúng ta mẹ nó có thể quyền lựa chọn sao? Cho dù không hỏi, Nhân tộc ngươi vẫn có đủ mọi lý do để tức giận.
Cái gì mà thở dốc là vũ nhục, mặc quần áo là vũ nhục, không mặc cũng là vũ nhục.
Uống rượu là sỉ nhục, trời mưa là sỉ nhục, mẹ nó ngay cả liếc mắt nhìn ngươi thôi cũng biến thành sỉ nhục, không xem càng là không được, nếu không lại nói trong mắt của ngươi không có ta.
Nói trắng ra chính là ngươi mẹ nó sống ở trên thế giới này là có tội, chính là đang sỉ nhục ta.
Cho nên phí cái miệng lưỡi đó làm gì, trực tiếp tới là được, sau đó đoạt thứ gì đó rồi mau cút ra khỏi đây.
Kể từ đó, hiệu suất trong nháy mắt đã tăng lên không ít, ngay cả một số chủng tộc nhỏ, chẳng hạn như trong tộc chỉ có hai ba vị lão tổ cấp Đại Đế, hoặc hoàn toàn không có lão tổ cấp Đại Đế tọa trấn.
Hơn nữa nguyên một đám còn không cần Nhân tộc tới cửa, vừa nghe tin Nhân tộc tới là đã tự mình mang theo đồ vật tung ta tung tăng chạy tới.
Bởi vì làm như vậy cũng sẽ tránh được không ít phiền toái.
Giờ này khắc này, không gian giới chỉ của Vân Tiên Đài và chư vị lão tổ khác, nguyên một đám đều được lấp đến tràn đầy.
Quả thực chính là giàu đến chảy mỡ, không ngoa khi nói rằng những vật phẩm có ở bên trong những chiếc không gian giới chỉ này, sợ là đã có giá trị bằng cả một cái Nhân tộc.
Trải qua tuyến công tác này, Diệp Trường Thanh cũng thu hoạch được không ít. Bởi vì mỗi một chủng tộc đều có phương pháp nấu nướng khác nhau và mỹ thực đặc sắc.
Sau khi đi du lịch nhiêu nơi như vậy, Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy rất tò mò vê mỹ thực của các chủng tộc tộc khác nhau, thậm chí hắn còn dành thời gian để chuyên môn nghiên cứu một phen.
Nhưng khả năng đa dạng của nó thì Nhân tộc chắc chắn là được xếp số một.
Nhưng mỹ thực của các chủng tộc khác cũng có giá trị khác nhau, càng đi đi được nhiều nơi, nếm thử và ngắm nhìn càng nhiều, trù nghệ của Diệp Trường Thanh đương nhiên cũng có chỗ đề thăng.
Mà kể từ đó, người hưởng lợi trực tiếp đương nhiên là tất cả mọi người.
Đồ ăn được ăn hàng ngày phải gọi là miệng chảy đầy mỹ, sau khi ra ngoài đi dạo qua một vòng, nguyên một đám mẹ nó mập béo chắc nịch.
Sau khi đi một vòng tản bộ, mọi người mới mang theo sự chỉ viện rộng này quay trở ve lãnh địa của Nhân tộc.
"Ha ha, cuối cùng cũng trở về rồi."
"Vân Tiên Đài, ngươi... Các ngươi cuối cùng cũng trở về rồi."
Mọi người còn chưa tới Tân Nguyên thành, nhưng nguyên một đám đã nhìn thấy hai bóng người ước mắt tuôn đầy mặt cấp tốc vọt tới chỗ của bọn họ, sau khi tập trung nhìn vào thì đối phương rõ ràng là Bạch Tổ và Thánh chủ Vân La bị lưu thủ ở đây.
"Các ngươi đây là?"
Hai người hoàn toàn không thèm quan tâm đến những người xung quanh, vừa mới tiến tới là đã ôm lấy Diệp Trường Thanh khóc lóc thảm thiết.
"Trường Thanh tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng về rồi."
"Đúng vậy, lão phu còn tưởng chính mình không thể đợi được ngươi nữa."
"Đây... Hai vị lão tổ, các ngươi đây là..."
"Chúng ta đã nửa tháng chưa được ăn cơm rồi."
"Không phải ta đã để lại lương khô cho các ngươi rồi sao?"
Vân Tiên Đài ở một bên tò mò hỏi, hai tên gia hỏa này bị làm sao mà lại thê thảm thành cái dạng này rồi?
Không nói cũng không sao, nhưng vừa nói ra, Thánh chủ Vân La và Bạch Tổ đã hoàn toàn tức giận, sau đó quay người lại giận dữ hét.
"Ngươi mẹ nó còn không biết xấu hổ mà nói như thế sao? Tự mình xem các ngươi đều đã đi ra ngoài bao lâu rồi. Nếu mười mấy hộp lương khô đó mà đủ thì còn nói làm con mẹ gì? Cho gà ăn còn chê ít.'
Hốc mắt của hai người đỏ hoe, đám người Diệp Trường Thanh vừa đi là đã đi hơn một năm, vậy mà mẹ ng chỉ để lại có hơn mười hộp lương khô, khiến bọn ho thiếu chút nữa là đã ăn cả túi đóng gói luôn rồi.