Chương 1025: Khảo Hạch Bắt Đầu, Phát Điên Rồi.
Chương 1025: Khảo Hạch Bắt Đầu, Phát Điên Rồi.Chương 1025: Khảo Hạch Bắt Đầu, Phát Điên Rồi.
Chương 1025: Khảo Hach Bắt Đầu, Phát Điên Rồi.
Về mặt an toàn, Thánh địa Đạo Nhất chính là một người giữ ải vạn người không thể qua, còn vê những khía cạnh khác, Thánh địa Đạo Nhất hoàn toàn khác với đại bộ phận tông môn.
Ví dụ, mặc dù việc quản lý các thành trì ở xung quanh đều phụ thuộc vào Thánh địa Đạo Nhất, nhưng Thánh địa Đạo Nhất chưa từng ức hiếp mọi người.
Cho dù có là đệ tử của Thánh địa tiến vào trong thành, bọn họ cũng giống như những người khác, không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, trừ khi có trường hợp khẩn cấp hoặc có nhiệm vụ ở trên người.
Nếu gặp phải phiền toái gì, chỉ cân bẩm báo lên Thánh địa là sẽ có đệ tử nhanh chóng đến giải quyết.
Cho nên mọi người đều thành tâm hướng ve Thánh địa Đạo Nhất, những người trong phạm vi ngàn dặm chung quanh đây cũng tuyệt đối thành tâm hướng vê Thánh địa Đạo Nhất, thậm chí là không bao giờ có thể nghe thấy một lời nói xấu nào vê Thánh địa Đạo Nhất.
Còn một điểm nữa mà bản thân Thánh địa Đạo Nhất có lẽ cũng không nghĩ tới, đó chính là một mảnh khu vực Hổ Lao Quan hiện nay đã nghiễm nhiên trở thành cấm địa đối với Ma tu.
Không có cách nào khác, ở chỗ này Ma tu thực sự khó có thể ẩn tàng.
Mặc dù nơi này chỉ là một khu vực mới trỗi dậy phồn vinh, nhưng nó không kém hơn Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đi ngang qua trong thành, mỗi khi nhìn thấy những tên đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất này, ánh mắt của các thiên kiêu trẻ tuổi ở xung quanh đều nhịn không được mà lộ ra một tia khao khát.
Mặc dù nhìn qua thì trông giống như một bộ phục sức đơn giản của đệ tử Thánh địa, nhưng mặc ở trên người lại đại biểu cho một loại kiêu ngạo.
Bất kỳ một vị thiên kiêu chỉ tử nào cũng mơ ước chính mình cũng có thể được mặc bộ trang phục này vào một ngày nào đó.
Càng ngày càng có nhiều người tiếp tục hội tụ mà hướng đến Thánh địa Đạo Nhất.
Dưới sự nhón chân mong chờ của mọi người, cuối cùng ngày vạn tông mở núi kia cũng đã đến.
Sáng sớm tinh mơ của ngày hôm đó, mặc dù trời còn chưa sáng, nhưng bên ngoài sơn môn của Thánh địa Đạo Nhất đã tụ tập vô số người.
Dòng người chen chúc xô đẩy, sau khi một đám đệ tử của Thánh địa đang đứng ở trước sơn môn nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng cảm thấy kinh ngạc mà lên tiếng.
"Nhiều người như vậy luôn sao?"
Nhiều hơn cả những gì mà bọn họ tưởng tượng rất nhiều, thô sơ giản lược nhìn qua thì ít nhất cũng gần 180 vạn người.
Phải biết rằng, những người có thể tới được nơi này chắc chắn là có phần tự tin nào đó, hơn nữa tuổi tác cũng phải đạt tiêu chuẩn.
Rất lâu trước khi mở núi, Thánh địa Đạo Nhất đã công bố yêu cầu về độ tuổi.
Nếu tuổi tác không phù hợp thì không cần phải tới nữa, bởi vì ngay cả sơn môn cũng không vào được.
Vì vậy, nhiều người ở nơi đây như vậy có thể nói là đã trải qua vòng sơ khảo.
Nhưng cho dù có là như thế thì cũng rất nhiều người vẫn đến.
Nhìn sơn môn không mấy xa hoa của Thánh địa Đạo Nhất, thậm chí còn rất đơn giản, cùng lắm chỉ là hai cây cột bạch ngọc, như thế chính là nơi đặt sơn môn.
Nhưng mỗi một người ở đây cũng không dám tùy ý ồn ào, mà chỉ có thể kiêm chế kìm nén nội tâm hưng phấn và khẩn trương của mình lại, sau đó yên lặng chờ đợi cường giả của Thánh địa đến.
Ở phía xa, còn có không ít người nhà của đám thiên chi kiêu tử này đang tụ tập với nhau.
Bọn họ là hộ đạo giả của những thiên chỉ kiêu tử này, hoặc là những trưởng bối, nhưng tu vi của bọn họ cũng không thấp, thân phận ít nhất cũng là cường hào một phương.
Nhưng ở chỗ này, bọn họ đều cư xử vô cùng ngoan ngoãn, chỉ dám chiến đấu với nhau từ phía xa, trong lòng càng không ngừng cầu nguyện, hy vọng tiểu tử không nên thân của nhà mình có thể thành công.
Mặc dù nhân số khá nhiều nhưng khung cảnh lại yên tĩnh lạ thường.
Đúng lúc này, trên bau trời xuất hiện hơn mười tên mặc trang phục của chấp sự.
Bọn họ đều là chấp sự của Thánh địa Đạo Nhất.
Bọn họ đứng ở trên bầu trời, còn ánh mắt thì đang nhìn về phía đám người ở bên dưới, sau đó nhẹ nhàng nói.
"Khảo hạch bắt đầu, người trên tuổi không thể vào núi, cửa thứ nhất, lên núi."
Nói xong câu đơn giản này, hai cây cột ngọc ở sơn môn đột nhiên phóng ra một luồng ánh sáng trắng và hình thành một đạo quầng sáng màu trắng ở sơn môn.
Quầng sáng này chủ yếu dùng để kiểm tra và đo lường cốt linh của mọi người, cũng không tính là một thủ đoạn cao thâm gì.
Dù sao nhiều người như vậy, tổng cũng không thể kiểm tra cốt linh của từng người một, bởi vì quá tốn thời gian.
Chỉ cần thông qua tấm quầng sáng này là có thể trong nháy mắt suy đoán ra cốt linh của người đó, người không vượt qua sẽ bị chặn lại ở bên ngoài.
Nghe xong lời này, tất cả mọi người chờ đợi đã lâu cũng không chút do dự nào mà lập tức tiến vê phía sơn môn.
Sau đó nguyên một đám lần lượt xuyên qua, nhưng cư nhiên lại không có ai bị cản lại, xem ra cốt linh của mỗi một người đều đạt yêu cầu.
Suy nghĩ một chút cũng đúng là như thế, cho dù cốt linh không đạt yêu cầu thì cũng sẽ không có người nào ngu ngốc đến mức chạy tới đây lãng phí thời gian.
Thậm chí nếu chẳng may chọc giận Thánh địa Đạo Nhất, vậy hậu quả của nó cũng không ai gánh nổi.
Sau khi vượt qua sơn môn là sẽ tiến vào một cầu thang đá uốn lượn không thấy điểm cuối, đây hẳn là thứ mà theo như lời của chư vị chấp sự gọi là leo núi rồi.
Chỉ có leo lên đỉnh núi kia thì mới có tư cách bước vào vòng khảo nghiệm tiếp theo.
"Có lẽ trên bậc đá này nhất định có trận pháp rồi."
"Hắn là vậy đi, dù sao cũng có rất nhiều tông môn đều làm như vậy."
"Chư vị, ta đi trước một bước."
Trong đầu của tất cả những người tham gia đã sớm có phỏng đoán, dù sao những thủ đoạn khảo nghiệm như vậy cũng không phải là hiếm và tồn tại ở rất nhiều tông môn.
Tuy nhiên, ngay khi bọn họ cho rằng Thánh địa Đạo Nhất hẳn là cũng làm như thế, nhưng ngay khi bọn họ bước lên bậc đá thì đã khiến cho nguyên một đám đều chết lặng.
"Không có trận pháp sao?"
“Thật kỳ lạ, một chút áp lực cũng không có.'
"Chẳng lẽ chỉ đơn giản là đạp lên trên mà đi thôi sao?"
"Cái này cũng quá đơn giản rồi?"
Không trọng lực thêm vào như trong tưởng tượng, cũng không có một chút bóng dáng của trận pháp, đây chỉ là một cái bậc đá bình thường mà thôi.
Đông đảo thiên kiêu trẻ tuổi đều cảm thấy bối rối, đây là có ý gì? Nếu đây là cửa khảo nghiệm đầu tiên thì cũng quá đơn giản rồi.
Nhìn đông đảo thiên kiêu đang âm thầm vui mừng ở phía dưới, nguyên một đám hơn mười gã chấp sự ở trên bau trời lại lộ ra nụ cười nham hiểm.
Trận pháp có ý nghĩa gì, cũng chỉ là mấy cái thứ cũ rích, phải biết rằng toàn bộ lân mở núi thu đồ đệ này hoàn toàn được giao cho phong chủ Hồng Tôn của Thần Kiếm phong phụ trách.
Trong lòng của lão gia hỏa này lại đen một đám, ngay cả khi bọn họ mới biết được quy tác của bài khảo nghiệm này thì cũng không nhịn được mà cảm thấy da đầu tê dại.
Vậy mà những tên tiểu tử ở trước mặt này còn có thể cười được, vừa nhìn qua là đã thấy nguyên một đám còn có vẻ thoải mái và dễ chịu, không biết đợt lát nữa bọn gia hỏa này còn có thể cười được nữa không. Liên tục đi ra vài trăm thước nhưng cũng không có chút biến hóa nào, khiến cho chúng thiên kiêu đều cảm thấy bối rối, bài khảo hạch này cũng quá đơn giản rồi, ngay cả người bình thường đến cũng có thể thông qua.
Nhưng đúng lúc này, không hề báo trước lại có một bóng đen chợt lóe mà qua, ngay sau đó, nhóm người đi tuốt đàng trước đã lập tức bị bay ra ngoài, mà bộ dạng đó là bị người ta đạp bay.
“Người nào? Người nào mẹ nó dám đá ta?”
"Đáng chết, ở Thánh địa, bọn đạo chích phương nào dám ở đây làm loạn?"
Những người này đột nhiên bị đá bay rồi lăn xuống chân núi, nguyên một đám tức giận quát mắng, mẹ nó đã ở bên trong Thánh địa Đạo Nhất roi mà còn có người dám đánh lén sao?
Nhưng sau đó, càng ngày càng có nhiều bóng đen xuất hiện, còn những thiên kiêu trẻ tuổi leo lên dễ dàng cũng lần lượt bị đưa về điểm xuất phát.
"Chờ một chút, ta vừa mới nhìn thấy, hình như là đệ tử của Thánh địa."
"Cái gì đệ tử của Thánh địa?"
“Chính là cái đám người đã đánh lén chúng ta đó.'
"Hả?"
"Thật đấy, các ngươi mau xem đi."
Có người mở miệng nói, mọi người cũng lập tức tìm theo tiếng nhìn lại, quả nhiên ở phía trên bậc thang, có mấy người mặc phục sức của đệ tử Thánh địa Đạo Nhất đang lộ ra vẻ mặt tươi cười mà đứng ở nơi đó.
Tình huống gì đây? Tại sao các sư huynh đệ của Thánh địa lại xuất thủ với chúng ta? Bọn họ đây là muốn làm gì? Cản trở khảo hạch sao? Không thể nào...