Chương 1026: Ta Tố Cáo, Có Người Phạm Quy
Chương 1026: Ta Tố Cáo, Có Người Phạm QuyChương 1026: Ta Tố Cáo, Có Người Phạm Quy
Chương 1026: Ta Tố Cáo, Có Người Phạm Quy
Cho tới tận bây giờ bọn họ còn chưa từng nghe nói sẽ có tông môn nào mở núi thu đồ đệ lại để môn hạ đệ tử của mình xuất thủ ngăn trở cả.
Bọn họ nhìn về phía các đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất đang mỉm cười ở trên bậc đá, sau đó nguyên một đám lộ ra vẻ mặt khó hiểu mà nhìn về phía mười mấy tên chấp sự ở trên bầu trời.
Sau khi nhìn ra sự nghi hoặc ở trong lòng của những tiểu tử này, gã chấp sự cầm đầu vừa cười vừa nói.
"Vòng khảo hạch đầu tiên là leo lên, người trèo lên đến đỉnh nói là sẽ đủ tư cách. Tuy nhiên, trong quá trình này sẽ có đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất chúng ta xuất thủ đánh lén. Cho nên các ngươi cân phải một đường phòng bị."
"Đương nhiên, vì để đảm bảo công bằng, người lần này xuất thủ sẽ chỉ là đệ tử ngoại môn và tạp dịch của Thánh địa ta."
Hả?
Nghe vậy, sắc mặt của chúng thiên kiêu đều biến đổi, khóe miệng run rẩy, mẹ nó đệ tử của Thánh địa đánh lén, là tên điên nào nghĩ ra được chủ ý quái quỷ này vậy?
Còn nói công bằng gì đó, chỉ có đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch xuất thủ, ngươi từ nơi nào nhìn ra công bằng vậy?
Phải biết là Thánh địa Đạo Nhất hiện giờ, cho dù là đệ tử ngoại môn thì tu vi thấp nhất cũng đã ở Kết Đan cảnh, ở Tử Phủ Cảnh cũng có không ít.
Mà bọn họ thì sao, phần lớn có thể ở Trùng Mạch cảnh đã là tốt lắm rồi, dù sao xét về tuổi tác của bọn hắn thì nhiều nhất cũng tương đương với đệ tử tạp dịch của Thánh địa Đạo Nhất.
Vừa rồi còn cảm thấy đơn giản, nhưng hiện tại tất cả chúng thiên kiêu đều cảm thấy buồn nôn như ăn phải ruồi.
Hơn nữa, tu vi cao còn chưa tính, vậy mà các ngươi mẹ nó còn muốn chơi đánh lén.
Toàn Nhân tộc có ai không biết thân pháp của Thánh địa Đạo Nhất là lợi hại nhất, thân pháp của môn hạ đệ tử không phải là viên mãn thì chính là hóa cảnh, vậy mà các ngươi còn muốn ngấm ngầm giở trò sao?
Nhìn thấy sắc mặt của chúng thiên kiêu đều khó coi đến cực điểm, các chấp sự ở trên bầu trời lại nói thêm.
"Đương nhiên, thủ đoạn trong quá trình này không có hạn chế, ngoại trừ việc gây tổn hại đến tính mạng ra, các ngươi có thể sử dụng bất kỳ phương pháp nào để vượt qua khảo thí, bao gồm phù trận và trận bàn không giới hạn."
Hả?
Lời này vừa nói ra, tâm tình vốn đã ngã xuống đáy cốc của chúng thiên kiêu đều lập tức khôi phục thần sắc, bọn họ có thể sử dụng phù trận và trận bàn sao? Thế thì dễ nói chuyện rồi.
Phải biết trong số những thiên kiêu có dũng khí đến Thánh địa Đạo Nhất, không ai trong số bọn họ không có bối cảnh.
Suy cho cùng, nếu không có một chút bối cảnh thì ở cái độ tuổi này, bọn họ sẽ không có một chút hy vọng nào có thể thông qua khảo hạch.
Mặc dù nghe có vẻ không công bằng nhưng điểm khởi đầu thực sự rất quan trọng.
Sau khi nghe chấp sự nói như thế, chúng thiên kiêu lại lần nữa có được sự tự tin, thậm chí là có không ít người trong số đó còn trực tiếp lấy ra phù trận và trận bàn mang theo bên mình và lân nữa mang theo sự tự tin mà leo lên đỉnh núi.
Một chúng chấp sự thấy vậy đều lộ ra nụ cười nhưng không nói gì, chỉ là trong lòng thâm nghĩ đến, vẫn là còn quá trẻ.
Bọn họ cho rằng dùng phù trận và trận bàn là có thể giải quyết được mọi chuyện sao, nhưng những tên tiểu tử này này tựa hồ không thực sự hiểu rõ lời vừa rồi của chấp sự.
Bọn họ mới vừa đi chưa được hai bước, lân này chúng thiên kiêu trực tiếp cái bóng đều không có nhìn thấy của các đệ tử trong Thánh địa Đạo Nhất, mà chỉ nhìn thấy một vật màu đen tuyền bay vút qua, nhưng khi tập trung nhìn vào đã khiến cho con mắt của đám thiên kiêu trẻ tuổi đều nhìn thẳng.
"Chết tiệt, phù trận..."
Đám người kia hoàn toàn cho chúng thiên kiêu có cơ hội phản ứng lại, phù trận trực tiếp nổ tung, ngay sau đó tất cả những người vừa mới leo lên đây lại lăn xuống chân núi.
"Tại sao bọn họ được phép sử dụng phù trận vậy?"
'Phạm quy.'
Tại sao bọn họ lại có thể sử dụng phù trận để tấn công chứ? Nguyên một đám thiên kiêu trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía các chấp sự ở trên bầu trời, ý kia hiển nhiên là muốn các chấp sự đưa ra lời giải thích.
Đối với cái này, nụ cười ở trên gương mặt của gã chấp sự vừa mới lên tiếng kia không giảm, sau đó nói.
"Vừa rồi lão phu có nói là không hạn chế thủ đoạn. Mà quy tắc này đối với mọi người đều giống nhau."
Hả?
Vừa mới đích thật là có nói ra lời này, nhưng bây giờ... Không hạn chế của ngươi là mẹ nó ngay cả đối với các sư huynh ở phía đối diện cũng không hạn chế sao?
Chúng ta có thể sử dụng phù trận và trận bàn, mà bọn họ cũng có thể sao?
Chúng thiên kiêu lập tức tê dại, vốn tưởng rằng chính mình có hy vọng, nhưng hiện tại mẹ nó có cái con khỉ. Ngoại trừ thân pháp, không ai trong Nhân tộc không biết rằng Thánh địa Đạo Nhất, từ Thánh chủ, Phong chủ cho đến những người mẹ nó quét nhà cầu đều âm một đám.
Phù trận và trận bàn kia càng là chơi có tay nghề.
Trong lúc nhất thời, chúng thiên kiêu đều im lặng mà nhìn ve phía những bậc đá uốn lượn kia.
Các ngươi có chắc là chính mình đang mở núi thu đệ tử chứ không phải là cố tình làm chúng ta khó xử chứ? Cái này mịa nó có thể thành công sao?
Thoạt nhìn, cái quy tắc này giống như thật đúng là không có hạn chế, mọi người đều có thể tự do phát huy và có vẻ rất công bằng.
Nhưng ngươi mẹ nó không có giới hạn như vậy, nhưng cuối cùng không phải là đang hạn chế chúng ta sao?
Nhưng cơ hội bái nhập Thánh địa Đạo Nhất đã ở ngay trước mắt, mà không một thiên kiêu nào muốn từ bỏ.
Trước đây bọn họ đã từng nghe nói Thánh địa Đạo Nhất có yêu cầu cao nhất, nhưng không ngờ lại phát rô như vậy.
Khó trách có lời đồn đại nói là nhân tâm của đám người ở Thánh địa Đạo Nhất rất bẩn thỉu, mẹ nó quả nhiên là không có lửa thì sao có khói, một cái mở núi thu đồ đệ thôi mà các ngươi vẫn có thể chơi dơ được như vậy?
Mặc dù chúng thiên kiêu không muốn từ bỏ, nhưng kế tiếp, bọn họ mới chậm rãi cảm nhận được cảm giác được gọi là sống không bằng chết
Thân pháp lợi hại cũng thôi đi, ngay cả phù trận và trận bàn chơi trượt cũng được rồi, chỉ cân chúng ta cẩn thận một chút là được.
Nhưng mẹ nó ai có thể nghĩ đến, bọn người kia còn bố trí cả bẫy rập?
Thân là con cháu trong một đại gia tộc, chúng thiên kiêu có thể được xem như những người giỏi nhất trong số đó.
Bằng vào một thân bảo vật, thật vất vả lắm mới có thể cầm cờ đi trước và bước lên giữa sườn núi.
Nhưng dưới chân lại bất chợt truyền đến một cảm giác ớn lạnh, khi cúi đầu vừa thấy là lông tơ đã trực tiếp dựng ngược.
"Cái này... Trận bàn ẩn nấp... còn có... Mẹ nó phù trận tam phẩm."
Người đã tê rần, dưới cái nhìn chăm chú đến trợn mắt há hốc mồm của hắn, chỉ nhìn phù trận ở dưới chân của mình phát ra một đạo quang mang yếu ớt, ngay sau đó oanh một tiếng, người này đã bay lên trời và rơi mạnh về phía chân núi.
Phù trận này cũng không phải là loại phù trận công kích, chẳng qua chỉ là một tấm phù trận chấn động tam phẩm phổ biến nhất. Tên thiên kiêu này chỉ là bị đánh bay, trên thực tế cũng không có gì đáng lo ngại.
Nhưng mặc dù trên thân thể không có việc gì, nhưng tâm hồn bị tổn thương thì phải làm sao?
Vị thiên kiêu này chỉ có thể mặt xám mày tro mà đứng dậy, sau đó không quan tâm đến bất cứ điều gì khác mà lập tức nhìn các chấp sự ở trên bầu trời trước, trong mắt tràn đầy bi phẫn quát.
"Tiền bối, đây là phạm quy, ta muốn tố cáo, có người phạm quy, bọn họ bố trí bay rập."
Nhưng với điều này, câu trả lời của chấp sự là.
"Không tính."
"Cái này còn không tính là phạm quy sao? Bọn họ đã bố trí bẫy rập, là bẫy rap đấy."
Tên thiên kiêu này lộ ra vẻ mặt giống như nghe được điều gì khó tin, hai mắt trừng đến căng tròn, trong giọng tràn đầy bi phẫn quát, đây mẹ nó còn không tính là phạm quy sao?"
Nhưng chấp sự vẫn kiên định lắc đầu.
"Vừa rồi lão phu cũng đã nói, ngoại trừ đả thương tới tính mạng, toàn bộ những thủ đoạn khác đều có thể sử dụng, bẫy rập tự nhiên cũng không có vấn đề."
“Ta... Ngươi... Cái này...'
Tên thiên kiêu này nghe vậy thì há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng lại sửng sốt một chữ cũng nói không nên lời.
Chỉ là tâm lý của người này đã sụp đổ từ lâu rồi.
Đây mẹ nó là khảo hạch nhập môn sao? Làm gì có khảo hạch nhập môn của nhà nào còn có thể thiết kế bẫy rập chứ?
Chỉ thấy hai mắt của tên thiên kiêu này đã trở nên đờ đẫn giống như mất đi mất hồn vậy, trong khi cúi đầu thì vừa lắc đầu vừa nói.
"Không tính phạm quy, ha ha, không tính phạm quy, sao có thể không tính phạm quy chứ? Tại sao lại không tính phạm quy?”
Rõ ràng là tên thiên kiêu này đã đả kích tới rồi, ngay cả cạm bẫy cũng đã lấy ra, sau khi nhìn về phía những bậc đá uốn lượn ở trước mặt, người này chỉ cảm thấy con đường này giống như không có điểm cuối.