Chương 1029: Ngươi Định Dùng Cái Này Để Khảo Nghiệm Nghị Lực Sao?
Chương 1029: Ngươi Định Dùng Cái Này Để Khảo Nghiệm Nghị Lực Sao?Chương 1029: Ngươi Định Dùng Cái Này Để Khảo Nghiệm Nghị Lực Sao?
Chương 1029: Ngươi Định Dùng Cái Này Để Khảo Nghiệm Nghị Lực Sao?
Nhìn thấy ba người đám người Diệp Trường Thanh phiêu nhiên* rơi xuống, chúng thiên kiêu có mặt đều cảm thấy mừng rỡ như điên, còn một đám chấp sự cũng vội vàng tiến lên hành lễ nói.
(Phiêu nhiên: Ở đây có nghĩa là bay. )
"Tham kiến Diệp trưởng lão, Bách Hoa phong chủ, Tuyệt Ảnh phong chủ."
Bọn họ khẽ gật đầu, nhưng lúc nhìn về phía đám thiêu kiêu trẻ tuổi đang lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên ở trước mặt này, Diệp Trường Thanh lộ ra sắc mặt có chút cổ quái.
Hắn, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh đến nơi này, đương nhiên không phải là vì chủ trì mở núi thu đồ đệ rồi
Việc này chỉ cần một nhóm trưởng lão có mặt là đủ rồi, hắn đến đây chẳng qua là nhận lời nhờ vả của Hồng Tôn đến để hỗ trợ hoàn thành vòng khảo hạch thứ hai.
Chỉ là ý tưởng của Hồng Tôn, nên nói thế nào đây, ngay cả bản thân Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy có chút biến thái, đây là cách mà một con người có thể nghĩ ra sao?
Nhưng tới thì cũng đã tới rời, cho nên cũng có thể làm theo, còn về kết quả như thế nào thì không phải là việc hắn cần quan tâm.
Sau đó bọn họ gật đầu với các chấp sự, các chấp sự thấy thấy thế thì xoay người lại rồi nhìn về phía những thiên kiêu trẻ tuổi này, nói.
'Im lặng."
"Vòng khảo hạch thứ hai bắt đầu..."
Vừa dứt lời, các chấp sự tiện tay vung lên, từng đạo vòng sáng xuất hiện ở dưới chân những thiên kiêu trẻ tuổi này.
"Quy tắc rất đơn giản, không được phép rời khỏi vòng tròn ánh sáng ở dưới chân, ai rời khỏi vòng sáng sẽ bị đào thải."
Chỉ có đúng một yêu cầu như vậy, nhưng khi nghe được lời này, chúng thiên kiêu lại lộ ra vẻ sững sờ, đơn giản như vậy sao? Chỉ cần không rời khỏi vòng sáng, cho dù có bảo bọn họ ngồi ở chỗ đó suốt một tháng rưỡi cũng không hề có chút vấn đề gì.
Chẳng lẽ cấp độ này là để xem ai có thể bảo trì được bình tĩnh sao?
Trong lòng của chúng thiên kiêu đều âm thầm suy đoán, nhưng đúng lúc này, dưới sự giúp đỡ của Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh, Diệp Trường Thanh đã lắp xong bếp nấu.
Chúng thiên kiêu vừa nhìn thấy động tác này của Diệp Trường Thanh là đã cảm thấy có chút bối rối, đây là có ý gì? Trong lúc khảo hạnh còn nấu cơm? Chẳng lẽ nói bọn họ may mắn được ăn đồ ăn do Cơm Tổ đại nhân tự mình chế tác sao?
Khảo hạch nhập tông còn nuôi cơm, hơn nữa còn là Cơm Tổ đại nhân tự mình chế tác, chuyện này... Không ít thiên kiêu không khỏi trong bụng nở hoa.
Phải biết, ở thế giới bên ngoài, những người có thể ăn được một hộp lương khô do chính tay Cơm Tổ đại nhân chế tác là điều khiến vô số người phải ghen tị đến đỏ cả mắt.
Nhưng bây giờ, Cơm Tổ đại nhân thế mà lại giáp mặt nấu cơm cho bọn họ sao?
Nghĩ tới đây, có người đã không nhịn được mà chảy nước miếng.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi ở trên mặt của những thiên kiêu trẻ tuổi này, các chấp sự lại lắc đầu, sợ là những tiểu tử này còn không biết tiếp theo mình sẽ gặp phải chuyện gì.
Ý tưởng này của phong chủ quả thực không phải là con người mà.
Diệp Trường Thanh không nói nhảm, lập tức giá nồi bắt đầu chế biến món ăn ngon.
Theo thời gian trôi qua, một cổ mùi hương nồng nàn chậm rãi lan tỏa.
Mùi thơm này hoàn toàn không cần nói cũng biết đã lập tức xông thẳng vào mũi của các thiên kiêu, trong lúc nhất thời khiến cho các thiên kiêu vốn đã thèm đến chảy cả nước miếng còn có chỗ nào nhịn được nữa.
"Ngươi muốn làm gì?"
Chỉ thấy người bên cạnh đã mạc danh kỳ diệu đứng dậy, ánh mắt của đối phương trừng trừng mà nhìn thẳng vào chỗ của Diệp Trường Thanh.
Người bên cạnh vội vàng hét lên, con hàng này không muốn thành công sao?
Đáng tiếc là đối phương hoàn toàn không có nghe lọt mà dưới chân đạ bước ra một bước, sau đó cả người đi ra vòng tròn.
"Đào thải."
Lúc này, giọng nói của chấp sự vang lên, còn tên thiên kiêu này cũng kết thúc trong thất bại.
"Cái này...
Vừa mới bắt đầu là đã nhìn thấy có người bị loại, khiến cho đông đảo thiên kiêu có mặt đều sững sờ nguyên tại chỗ, trong đầu cũng không tự chủ được mà hiện ra một ý nghĩ đáng sợ.
"Chẳng lẽ khảo hạch không..."
Ánh mắt vốn đang vui sướng bỗng nhiên trở nên hoảng sợ.
Lúc trước bọn họ còn cho rằng sự xuất hiện của Diệp Trường Thanh chính là ban phát cho bọn họ một đợt phúc lợi gì đó, nhưng bây giờ nhìn lại, đây mẹ nó có chỗ nào là phúc lợi chứ, đây rõ ràng là không muốn làm người mà?
Đã nói tốt là sẽ khảo nghiệm nghị lực, nhưng tại sao ngươi mẹ nó lại dùng cái thứ này để khảo nghiệm chúng ta chứ?
Bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm vào động tác ưu nhã của Diệp Trường Thanh, hương thơm bay trong không khí càng ngày càng nồng đậm, đồng thời cũng khiến trái tim của chúng thiên kiêu cũng trở nên cực kỳ lạnh lẽo, trong lòng của nguyên một đám đều phẫn nộ hô to. "Đừng làm nữa, quá mẹ nó thơm rồi."
"Nhịn không được, hoàn toàn nhịn không được.”
"Không xem sẽ không nghĩ, không... Không được, ta không nhịn được.'
Mùi hương này nồng nàn đến mức làm người ta không có cách nào cưỡng lại được.
Trước đó những thiên kiêu này còn cho rằng một quan khảo hạch này rất đơn giản, nhưng lúc này quả thực cũng có ý định muốn tự tử.
Đây mẹ nó quả thực là chế độ địa ngục mà.
Hơn nữa, Diệp Trường Thanh lại hoàn toàn không có y dừng lại chút nào, mà ngược lại là càng nấu ăn nghiêm túc hơn bình thường, mỗi một bước đều làm đến cực điểm.
Thậm chí cái hương thơm còn thơm hơn cả so với trước đây.
Đừng nói là những thiên kiêu này, ngay cả chúng chấp sự ở một bên cũng thèm không chịu được, mẹ nó, ngay cả bọn họ còn có chút không nhịn được.
"Sư huynh, nếu ta không chống nổi nữa thì phải làm sao?"
"Nhịn, nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn Thánh địa Đạo Nhất ta mất mặt sao?"
"Ta..."
Ngay cả chúng chấp sự còn như vậy, những người khác không cần nói cũng biết, không bao lâu lâu, liên tục có hơn mười tên thiên kiêu không nhịn được mà rời khỏi vòng ánh sáng, sau đó trực tiếp bị đào thải.
Mà chúng chấp sự cũng phải cưỡng chế dục vọng ở trong lòng của mình, sau đó ra vẻ trấn định mà nhìn về phía chúng thiên kiêu nói.
"Cái gọi là nghị lực chính là bất khuất kiên cường và chịu đựng, muốn trở thành cường giả, chỉ là một bữa ăn đơn thuần mà còn không thể cưỡng lại cám dỗ, vậy còn cần tu gì nữa? Rít...'
Sau khi nghe tên chấp sự này nói xong, chúng thiên kiêu lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Ngươi mẹ nó có muốn nghe một chút lời này của ngươi là đang nói tiếng người không? Làm gì có tông môn nào sẽ dùng cách này để khảo nghiệm tính nghị lực của bọn họ chứ.
Còn nữa, lúc mà ngươi nói chuyện với chúng ta, có thể mẹ nó lau nước miếng trước được không? Sắp chảy thành sông luôn rồi.
Nói chung là những lời này không có một chút lực thuyết phục nào.
Mà chúng thiên kiêu cũng chỉ có thể nhắm chặt mắt, nghiến răng nghiến lợi, như thể đang cố gắng không quan tâm đến.
Nhưng đồ ăn của Diệp Trường Thanh, ngươi nghĩ không quan tâm là ó thể không quan tâm sao? Mùi hương kia quả thực là chỗ nào cũng có.
Cửa này quá mức khó khăn rồi. Trong lòng của các thiên kiêu thâm nghĩ đến, vốn tưởng rằng độ khó của cửa thứ nhất đã đủ cao rồi, nhưng hiện tại so với cửa thứ hai này quả thực là tiểu vu gặp đại vu.
Hơn nữa, ở cửa thứ nhất còn có thể dùng linh thạch mở đường, nhưng ở cửa thứ hai này thì sao? Cơm Tổ đại nhân người ta còn thiếu mấy khối linh thạch sao?
Không nói những cái khác, chỉ cân Diệp Trường Thanh nói muốn có linh thạch, chỉ cần động ngón tay vài cái là được.
Chỉ cân một câu, đoán không chừng số lượng người đổ xô đưa linh thạch có thể khiến Thánh địa Đạo Nhất chật kín người.
Vì vậy, việc sử dụng linh thạch để mở đường rõ ràng là không thể thực hiện được.
Ngoài ra, chỉ cần rời khỏi vòng sáng sẽ coi như thất bại, nên một quan này chỉ có thể nhịn.
Nhưng cảm giác đó quả thực giống như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than vậy, theo thời gian trôi qua, lần lượt lại có hơn mười người không chịu nổi nữa mà trực tiếp bị đào thải.
Còn lại là những thiên kiêu vẫn đang cố gắng kiên trì, nhưng lúc này hàm răng của nguyên một đám đã căn đến chảy máu.
Vết máu theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
"Hả? Chảy máu rồi?"
"Chảy máu sao?"
Nghe được Bách Hoa Tiên Tử nói xong, Diệp Trường Thanh cũng tò mò ngẩng đầu lên, sau đó chỉ thấy khóe miệng của đông đảo thiên kiêu đang ở bên trong vòng sáng đều đang chảy máu.
Mẹ nó cái đám này tính làm gì vậy?
Cái này không phải chỉ là một cái khảo nghiệm về tính nghị lực thôi sao? Cũng đâu có động thủ với các ngươi đâu, vậy tại sao còn đổ máu vậy?
Trong lúc lơ đãng, Diệp Trường Thanh lại liếc tới chỗ của các chấp sự ở một bên, sau đó chỉ thấy trên khóe miệng của một chúng chấp sự cũng treo một vết máu.
"Chuyện gì đây?”
Tại sao ngay cả chấp sự nhà mình cũng đổ máu vậy? Vừa rồi không có chuyện gì xảy ra mà?
Không hiểu sao một hai miệng đều phun máu tươi, cái này là khảo nghiệm về sự kiên trì, không cần phải liều mạng như vậy mới đúng?