Chương 1030: Mọi Người bau Tàn Nhẫn
Chương 1030: Mọi Người bau Tàn NhẫnChương 1030: Mọi Người bau Tàn Nhẫn
Chương 1030: Mọi Người Deu Tàn Nhẫn
Hàm răng cũng phải đổ máu, sau khi nhìn thấy không chỉ có chúng thiên kiêu, mà ngay cả khóe miệng của nhóm chấp sự phụ trách khảo hạch cũng chảy máu như vậy, khiến toàn thân Diệp Trường Thanh lập tức tê rần.
Cái này không phải là nháo ra mạng người sao?
"Các ngươi không sao chứ?”
Hắn nhìn về phía hơn mười người chấp sự mà lo lắng hỏi thăm, còn các chấp sự nghe vậy thì quay đầu lại, sau đó nguyên một đám lộ ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc với Diệp Trường Thanh rồi lắc đầu thật mạnh.
Nhưng Diệp Trường Thanh lại mơ hồ nhìn thấy được những giọt nước mắt ẩn chứa ở trong mắt của mấy tên chấp sự này.
Đây là đã nháo loại nào rồi?
Mặc dù Diệp Trường Thanh cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn chỉ có thể lắc đầu và tiếp tục chế tác thức ăn.
Theo ước định với Hồng Tôn là tận lực chế tác đủ trong nửa canh giờ, nhưng tốc độ có thể chậm hơn một chút.
Bởi vì thời gian không gấp, cho nên Diệp Trường Thanh cũng chậm rãi thao tác, nhưng người khổ lại là tất cả những người có mặt.
“Ta nhịn không được."
Trong lòng của không ít thiên kiêu cứ gào thét không thôi, nếu ta có tội thì Thiên Đạo cứ tới trừng phạt ta, chỉ xin đừng đối xử với ta như thế này.
"Mẹ nó, Thánh địa Đạo Nhất này là ma quỷ sao mà có thể nghĩ ra phương pháp khảo hạch như vậy chứ?”
"Chết tiệt."
Rất nhiều thiên kiêu quả thực là sắp đến cực hạn rồi, mùi hương kia thực sự giống như có thể câu hồn vậy, dạ dày cũng đã không nhịn được mà ot et từ lâu rồi.
Cảm giác này giống như một người đang sắp chết khát ở trên sa mạc chợt nhìn thấy một ngụm nước vậy.
Nhưng cho dù có là như thế, các thiên kiêu vẫn phải đau khổ cắn răng để chống đỡ.
Suy cho cùng, ai cũng vẫn biết rất rõ ve đạo lý một trận bão hòa đón đến no bụng.
Nếu có thể bái nhập Thánh địa Đạo Nhất, cơ hội ăn cơm sau này còn thiếu sao? Nhưng nếu bây giờ bỏ cuộc, không chỉ hiện tại không ăn được mà sau này cũng ăn không được. Chính vì thế, cho dù có như thế nào thì bản thân cũng phải bái nhập Thánh địa Đạo Nhất cho bằng được. Cho nên bọn họ liều mạng cắn răng kiên trì, chỉ là theo thời gian trôi qua, chúng thiên kiêu càng ngày càng khó có thể chịu đựng được.
Đột nhiên lại có một tên thiên kiêu ở trong đó nảy sinh ý hung ác mà trực tiếp lấy một con dao găm ra, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sau đó chỉ thấy vị thiên kiêu này không chút do dự mà đâm một đao vào đùi của mình.
"Chết tiệt..."
Diệp Trường Thanh bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này dọa cho giật mình một cái, sau đó toàn thân lập tức tê dại.
Không phải, chỉ là một cái khảo nghiệm về nghị lực thôi, tại sao còn ự mình hại mình chứ?
Hơn nữa, mẹ nó nguyên một con dao găm đều bị cắm hết vào, cái này sẽ không đâm đến động mạch chủ chứ?
"Ta nhất định phải bái nhập Thánh địa Đạo Nhất."
Tên thiên kiêu này không thèm để ý đến ánh mắt của Diệp Trường Thanh và những người xung quanh, mà lại cắn răng một cái rồi đột nhiên rút con dao găm ra, sau đó chỉ thấy một cột máu cao hơn một mét phun ra.
"Lượng máu chảy này chắc chắn là đã đâm vào động mạch chủ rồi."
Nhìn cột máu phun ra như đài phun nước, mí mắt Diệp Trường Thanh nhảy lên, nhưng cái tên thiên kiêu này lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Chỉ cần có thể bái nhập Thánh địa Đạo, một hai đao này cũng không phải là chuyện gì lớn.
Mà những thiên kiêu khác thấy vậy, sau khi đi qua cảm giác khiếp sợ ban đầu, hai mắt của nguyên một đám cũng tỏa sáng, hình như đây cũng là một ý tưởng hay.
Ngay sau đó, hơn mười người bắt chước thiên kiêu này mà rút con dao găm ra rồi không thương tiếc mà một đao đi xuống đâm vào đùi của mình.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Rõ ràng chỉ là một cái khảo nghiệm về tính nghị lực, nhưng những người này lại làm đến máu tươi chảy đầm đìa như thế, không chỉ có một mình Diệp Trường Thanh mà tất cả chấp sự cũng không khỏi thốt lên.
“Các ngươi đây là...'
"Tiền bối, cái này không tính phạm quy đúng không?"
"Cái này... Ngược lại thì đúng là không tính phạm quy, nhưng các ngươi hà tất gì phải làm như vậy?"
Đã không tính phạm quy, vậy là được."
"Không được, ta lại nhịn không được, lại đến một đao."
... Sau đó chỉ thấy một tên thiên kiêu ở trong đó lại không chút do dự mà tự đâm mình một đao, lần này là vào đùi phải.
Cái này, cái này, cái này... Lúc nhìn về phía nhóm thiên kiêu nảy sinh ác độc này, khiến chúng chấp sự đều chết lặng.
Mẹ nó cái này cũng quá tàn nhẫn rồi.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy hình ảnh máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Mãi đến nửa canh giờ qua đi, đỉnh núi đều mẹ nó sắp bị máu tươi nuốt chửng luôn rồi.
Cũng may là lúc này, Diệp Trường Thanh cuối cùng cũng dừng động tác ở trong tay lại, nhưng khi hắn lại nhìn vê phía đông đảo thiên kiêu lộ ra sắc mặt tái nhợt, há miệng thở dốc như thế, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Thật đúng là tàn nhẫn, những người trẻ tuổi này xuống tay với chính mình tàn nhẫn như thế, đúng là bản lĩnh.
Về phân chúng thiên kiêu, sau khi nhìn thấy động tác ở trong tay của Diệp Trường Thanh đã ngừng, mặc dù lúc này khí tức đã trở nên yếu ớt, nhưng trên gương mặt của nguyên một đám vẫn không tự chủ được mà lộ ra một tia sợ hãi xen lẫn vui mừng.
Cuối cùng cũng thông quan rồi.
"Mấy món ăn này cho đám người điên các ngươi đấy, ta đi trước."
Trong lòng của hắn vẫn luôn có cảm giác những thiên kiêu này mẹ nó không được bình thường cho lắm, chỉ vì muốn vượt qua khảo hạch để nhập tông thôi mà chơi cả mệnh.
Nói xong, Diệp Trường Thanh giao lại món ăn đã được chế tác tốt cho các chấp sự và chúng thiên kiêu có mặt.
Trước đó khi vừa nhìn thấy những thiên kiêu này nảy sinh ác độc, Diệp Trường Thanh đã đặc biệt chế tác ra một số mỹ thực bổ sung khí huyết, từ đó hẳn là có thể trợ giúp bọn họ nhanh chóng khôi phục.
Nói xong, không đợi người nào đáp lại, Diệp Trường Thanh đã cùng Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh rời khỏi đây.
Sau khi Diệp Trường Thanh rời đi, chúng thiên kiêu mang theo vẻ mặt mừng rỡ như điên mà đứng lên, thậm chí không quan tâm đến vết thương của mình, ánh mắt của nguyên một đám đều gắt gao nhìn chằm chằm vào món ngon mỹ vị ở trước mặt.
Thấy vậy, các chấp sự cũng để cho đám người nghỉ ngơi trước, sau khi ăn cơm xong lại tiếp tục tiến hành vòng khảo hạch tiếp theo.
Diệp Trường Thanh đã chế tác ra rất nhiều món ăn, ai cũng có thể ăn được.
Sau khi ăn được loại mỹ vị này, tâm trạng của chúng thiêu kiêu cũng ngay lập tức chuyển biến tốt đẹp. "Không ngờ, chính mình tới nơi này tham gia khảo hạch mà còn có thể ăn được đồ ăn của Diệp trưởng lão."
"Lần này kiếm lời rồi."
"Ô ô, ăn ngon ăn ngon, trước đó có nghe nói ăn rất ngon, nhưng không ngờ lại ngon đến thế.
"Ta nhất định phải bái nhập Thánh địa Đạo Nhất cho bằng được."
Sau khi tự mình nếm được tay nghề của Diệp Trường Thanh, chúng thiên kiêu hoàn toàn bị dọa cho chấn kinh rồi.
Tuy rằng ở ngoại giới đã có rất nhiều lời đồn thổi vê Diệp Trường Thanh, nhưng dù sao cũng chỉ là nghe nói, nếu không thật sự ăn qua thì sẽ không biết tay nghề của Diệp Trường Thanh tốt đến cỡ nào.
Lúc này cuối cùng ăn được, sau đó mọi người đều phát hiện ra hương vị này còn ngon hơn cả những lời đồn ở bên ngoài, quả thực là không thể diễn tả bằng lời.
Mặc dù mỗi người cầm một bát cơm lớn, nhưng chẳng mấy chốc đã bị chúng thiên kiêu càn quét không còn.
Sau khi cơm nước no nê, chúng thiên kiêu đều cảm thấy những đau khổ mà chính mình vừa phải chịu đựng kia là đáng giá, hoàn toàn xứng đáng.
So với một bữa ăn ngon mỹ vị như vậy thì mấy cái đao này chỉ là trò trẻ con.
Hơn nữa, dưới sự trợ giúp của thức ăn, miệng vết thương đã nhanh chóng lành lại, máu tươi không còn tiếp tục chảy ra nữa, thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn cũng biến mất.
Cho dù là về hương vị hay hiệu quả, đều làm chúng thiên kiêu khen không dứt miệng.
Khoảng nửa canh giờ sau, lúc này chúng chấp sự mới tuyên bố vòng khảo hạch tiếp theo sẽ tiếp tục.
Đến nơi này, những thiên kiêu thông qua được hai vòng khảo hạch coi như là đã một chân tiến nhập Thánh địa Đạo Nhất.
Khảo hạch tiếp theo là một bài kiểm tra thiên phú đơn giản.
Tuy nhiên, đây chắc chắn là một hạng khảo hạch ít áp lực nhất đối với chúng thiên kiêu có mặt.
Dù sao việc bọn họ dám lựa chọn Thánh địa Đạo Nhất, không nói đến gia thế như thế nào, nhưng thiên phú của bản thân tuyệt đối không chê vào đâu được.
Nhất định phải phù hợp với yêu cầu của Thánh địa Đạo Nhất, nếu không sẽ chỉ lãng phí thời gian.
Cho nên ngay khi các chấp sự nói vòng tiếp theo là khảo hạch thiên phú, trên gương mặt của các thiên kiêu không những không có chút căng thẳng nào, ngược lại còn nhịn không được mà lộ ra một nụ cười xán lạn. Vòng này ổn định rồi.