Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 341 - Chương 1031: Không Có Một Tên Phế Vật Nào.

Chương 1031: Không Có Một Tên Phế Vật Nào. Chương 1031: Không Có Một Tên Phế Vật Nào.Chương 1031: Không Có Một Tên Phế Vật Nào.

Chương 1031: Không Có Một Tên Phế Vật Nào.

Sau hai vòng khảo hạch đầu tiên, ngay khi chúng thiên kiêu vừa nghe tin vòng tiếp theo là khảo hạch thiên phú, nguyên một đám đều như trút được gánh nặng. .

Chẳng bao lâu, chấp sự cầm đầu đã lấy ra một tấm bia đá xanh cổ xưa, mà đây chính là thứ chuyên dùng để kiểm trắc thiên phú của tu sĩ, các đại tông môn đều có bảo vật tương tự.

“Từng người một tới."

Không cần giới thiệu, những thiên kiêu này cũng biết cách sử dụng tấm bia đá xanh cổ xưa này và cũng biết yêu cầu của nó.

Hạn độ thấp nhất là phải đạt tới thiên phú Địa phẩm.

Chẳng bao lâu, chúng thiên kiêu đã xếp hàng và lần lượt đi tới tấm bia đá xanh cổ xưa này kiểm trắc thiên phú của mình.

Mà cùng lúc với vòng kiểm trắc thứ ba, một số phong chủ và trưởng lão của Thánh địa Đạo Nhất cũng đang vô tình hay cố ý chú ý đến sự tình ở nơi này.

Mặc dù bọn họ không có hiện thân, nhưng nếu thánh niệm liếc nhìn một phen cũng không ảnh hưởng gì toàn cục.

"Sư đệ cảm thấy lần này có bao nhiêu người có thể thông qua?"

Trên chủ phong, đám người Thạch Tùng và Điền Nông đang ngồi cùng nhau thưởng trà, rảnh rỗi không có việc gì thuận miệng hỏi thăm.

Nghe vậy, Điền Nông nhàn nhạt trả lời một câu.

"Tám phần."

"Ta thấy không chỉ có vậy."

Mấy người cũng nhìn ra được, những thiên kiêu trẻ này có nền tảng rất tốt.

Ít nhất là mạnh hơn một chút so với một số đệ tử cũ của Thánh địa Đạo Nhất.

Ở trong đó cũng có quan hệ rất lớn với hoàn cảnh tu luyện ở Trung Châu, dù sao đệ tử hiện tại của Thánh địa Đạo Nhất đều là người đến từ Đông Châu.

So với Trung Châu, bản thân Đông Châu so với nhau còn không bằng, huống chi các thiên kiêu kia còn là sự tồn tại của những người giỏi nhất trong thế hệ trẻ ở Trung Châu.

Quả nhiên, ngay khi cuộc khảo hạch bắt đầu, trong chúng thiên kiêu cư nhiên không có lấy một người bị đào thải và sửng sốt không có lấy một người có thiên phú thấp hơn Địa phẩm.

Thậm chí ngay cả Thiên phẩm cũng có không ít.

So với những tông môn khác, thiên phú Địa phẩm đã được coi là một tên tiểu thiên tài rồi.

Nhưng ở đây, thiên phú Địa phẩm đó lại trở thành bình thường không thể bình thường hơn, không có thiên phú Thiên phẩm, ngươi sẽ cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện. Về phần chúng thiên kiêu, bọn họ lại tỏ ra khá bình tĩnh trước kết quả khảo hạch.

Dù sao, trước đó bản thân họ khi còn ở trong gia tộc cũng đã từng được khảo nghiệm qua, cho nên bọn họ biết chính xác phẩm giai thiên phú của mình ra sao.

Sau khi nhìn thấy hơn phân nửa thiên kiêu đều hoàn thành khảo hạch, trong mắt của chúng chấp sự cũng hiện lên một tia kỳ dị.

Chẳng lẽ thực sự không ai bị đào thải sao?

Trên thực tế thì đúng là như vậy, chờ đến khi khảo hạch mọi người xong, trong số chúng thiên kiêu có mặt quả thực là không có bất cứ một người nào bị đào thải.

Sau khi cất tấm bia đá xanh cổ xưa đi, thân hình của Hồng Tôn mới từ trên trời giáng xuống và dừng ở trước mặt chúng thiên kiêu.

"Tham kiến phong chủ."

"Bái kiến phong chủ."

Chúng chấp sự và nhóm thiên kiêu thấy thế lần lượt chắp tay hành lễ, còn Hồng Tôn khẽ gật đầu, sau đó nhấp một ngụm rượu rồi mang theo dáng vẻ mắt say lờ đờ nhập nhèm mà lên tiếng.

"Kế tiếp là cửa ải khảo hạch cuối cùng."

Nói xong, Hồng Tôn tiện tay vẫy một cái, từng khối ngọc rơi xuống trước mặt chúng thiên kiêu.

Trên đó ghi lại đủ loại kiểu dáng nhiệm vụ nhưng cũng không khó, chỉ cân hoàn thành những nhiệm vụ này là coi như thành công.

"Han định thời gian là ba ngày.'

"Vâng.'

Những nhiệm vụ này cũng không vượt quá khả năng của các thiên kiêu, có thể hơi khó một chút nhưng chỉ cần tìm ra cách là có thể hoàn thành.

Vì vậy, chúng thiên kiêu đều cung kính gật đầu.

Nói xong, Hồng Tôn trực tiếp rời đi, trong khi các thiên kiêu lần lượt đi hoàn thành khảo hạch cuối cùng.

Mặc dù chủng loại nhiệm vụ có rất nhiều, nhưng chúng thiên kiêu cũng không dám để gia tộc ra tay giúp đỡ.

Tuy rằng nhìn qua giống như không có người để ý tới bọn họ, nhưng làm gì có ai biết được thủ đoạn của Thánh địa, bọn họ đã đi đến được bước cuối cùng này rồi, nếu chỉ vì như vậy mà phải thất bại, vậy mất nhiều hơn được.

Vì vậy, chúng thiên kiêu rất ăn ý đều lựa chọn dựa vào thực lực của chính mình để hoàn thành nhiệm vụ. Trên thực tế thì đây cũng là mục đích của Hồng Tôn, bởi vì Hồng Tôn đã đặc biệt để lại khí tức của mình ở trên tấm ngọc giản này.

Một khi những thiên kiêu này mượn nhờ thế lực của gia tộc đứng sau, hắn sẽ là người phát giác được đầu tiên, đến lúc đó người này cũng sẽ mất đi tư cách.

"Nhi tử, làm sao vậy?"

Tiên Đa Đa cũng giống như những người khác mà cầm theo ngọc giản rời khỏi Thánh địa, nhưng vừa mới bước ra khỏi sơn môn, Tiền Thái Đa đã mang theo vẻ mặt lo lắng mà tiến tới.

Thần sắc trên mặt của hắn lộ ra vẻ phức tạp, chẳng lẽ nhi tử nhà mình đã bị đào thải rồi sao?

Nghĩ tới đây, Tiên Thái Da không khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn là cường chống an ủi nói.

"Nhi tử, ngươi cũng đừng nản lòng. Mặc dù không vào Thánh địa được, nhưng với thiên phú của ngươi, bái nhập vào các tông môn khác sẽ không có vấn đề gì. Vẫn còn thời gian, cha mang ngươi đến các tông môn khác thủ xem."

"Ai nói ta bị đào thải, đây là khảo hạch cuối cùng."

Nghe vậy, Tiền Đa Đa giơ ngọc giản ở trong tay lên, thấy thế, Tiền Đa Đa sửng sốt một lát rồi ngượng ngùng cười nói.

“Hắc, ta biết nhi tử nhà ta nhất định có thể làm được. ngươi quả nhiên không làm cha thất vọng. Đúng rồi, khảo hạch cuối cùng này là gì?"

"Thôn Lý gia có Tà Ma lui tới, ta phải đi diệt trừ con Tà Ma này."

Hả?

Nghe vậy, Tiên Thái Da cảm thấy coi chút bối rối, đây không phải là khảo hạch nhập môn sao? Tại sao vẫn làm nhiệm vụ của tông môn?

Hắn chưa từng nghe có tông môn nào sẽ sắp xếp nhiệm vụ tông môn trong lúc khải hạch nhập tông cả.

Mặc dù ở trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhất thời không nghĩ ra, Tiền Thái Đa vẫn theo bản năng nói ra một câu.

"Chỉ là một con Tà Ma thôi, đợi cha kêu người trong nhà cúng bái xuất thủ là được."

"Cha nghĩ gì thế? Đây là khảo hạch nhập môn, cha để người khác xuất thủ, vậy không phải đang chứng minh nhi tử của cha đang gian lận sao?"

“Cũng đúng ha.”

"Được rồi, con sẽ tự mình đi một chuyến đến đó là được, cha cứ yên tâm đi."

"Vậy được rồi."

Những thiên kiêu khác cũng từ biệt người nhà và lần lượt đi đến địa điểm làm nhiệm vụ. Chỉ để lại một một chúng gia trưởng ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ nhiệm vụ của tông môn cũng có thể móc nối với khảo hạch nhập môn sao?

Bọn họ nghĩ không ra, nhưng nếu đây là quyết định của Thánh địa, bọn họ tự nhiên không dám có chút ý kiến gì, hơn nữa đây còn là khảo hạch cuối cùng, cho nên trong lòng của chúng gia trưởng cũng chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm ngay tại chỗ.

Lới thực sự của tiểu tử nhà mình, hoàn thành những nhiệm vụ đó hẳn là không có vấn đề gì, tuy rằng có một số nhiệm vụ tương đối phức tạp hơn nhưng cũng không quá khó.

Đương nhiên, mọi người không thể tưởng tượng được, sở dĩ Hồng Tôn sắp xếp như vậy hoàn toàn là vì Nhiệm Vụ đường của Thánh địa Đạo Nhất sắp nổ tung rồi.

Dù sao trong trận chiến chống lại Ma tộc trước đó, bên trong Thánh địa Đạo Nhất rõ ràng là không có ai đi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Nhiệm Vụ đường cũng không vì điều này mà dừng lại.

Các nhiệm vụ từ khắp nơi vẫn kéo đến không ngừng. Lần này trở về , Trân Nhân của Nhiệm Vụ đường đã bận đến mức chân không chạm đất.

Tại chủ phong, sau khi Hông Tôn bước vào Nhiệm Vụ đường, Trần Nhân thấy thế thì vội vàng lên tiếng.

"Thế nào rồi, sư đệ?"

"Không cần phải nói, toàn bộ đều được giải quyết, cái này hẳn là có thể hòa hoãn một chút đi."

"Ừ, nếu như đợt nhiệm vụ này có thể hoàn thành thành công thì quả thực sẽ giúp ích rất nhiều."

"Yên tâm, những nhiệm vụ này không phải đều được chúng ta lựa chọn cẩn thận sao?"

Những nhiệm vụ mà Hồng Tôn lựa chọn cho những người này chính là, thứ nhất, lãng phí thời gian. Thứ hai, thu hoạch không lớn, nói trắng ra chính là công sức bỏ ra không tỉ lệ thuận với thu hoạch, cho nên có rất ít đệ tử Thánh địa nguyện ý tiếp nhận mấy cái loại nhiệm vụ này.

Độ khó không cao, nhưng cực kỳ tốn thời gian, điểm tông môn đạt được lại rất ít, có thể nói là rác rưởi trong rác rưởi.

Nhưng Hồng Tôn đã đóng gói chúng lại với nhau và đưa cho những con cháu thiên kiêu này, xem như chơi phí một đợt vậy.

Nói xong, Hồng Tôn nở nụ cười nhìn lấy Trân Nhân rồi nói.

“Sư huynh cũng đừng quên lời đã hứa với ta.'

"Dễ nói, chẳng phải chỉ là danh ngạch gọi đồ ăn thôi sao? Đến lúc đó ta sẽ gọi cho ngươi."

"Ha ha, vậy ta rửa mắt đợi sư huynh."
Bình Luận (0)
Comment