Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 342 - Chương 1032: Các Ngươi Thật Sự Không Kén Chọn Đồ Ăn Sao?

Chương 1032: Các Ngươi Thật Sự Không Kén Chọn Đồ Ăn Sao? Chương 1032: Các Ngươi Thật Sự Không Kén Chọn Đồ Ăn Sao?Chương 1032: Các Ngươi Thật Sự Không Kén Chọn Đồ Ăn Sao?

Chương 1032: Các Ngươi Thật Sự Không Kén Chọn Đồ Ăn Sao?

Hai cái lão già nát rượu nhìn nhau cười một tiếng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười khặc khặc quái di.

Lần này Hồng Tôn quả thực là đã trợ giúp hắn rất lớn trong việc giao hết toàn bộ nhiệm vụ thất tinh phiền phức này cho những thiên kiêu kia, hơn nữa lại còn không phải trả bất cứ thứ gì, quả nhiên là tay không bắt sói.

Sau khi một tên đệ tử và chấp sự cách không xa một chút nhìn về phía hai người đang không ngừng cười khằng khặc quái dị kia thì đều lộ ra sắc mặt phức tạp.

Tốt xấu gì chúng ta cũng đường đường là Thánh địa của Nhân tộc, nếu chẳng may chuyện đó bị truyền ra ngoài thì cái mặt này của Thánh địa nên để vào đâu đây.

Người ta tới tham gia khảo hạch nhập tông, các ngươi ngược lại thì hay rồi, trực tiếp chỉnh người ta thành lực lượng lao động miễn phí cho mình.

Tâm của tên này thật là đen.

Còn đông đảo thiên kiêu thì lại không hề biết nội tình bên trong, lúc này bọn họ đã sớm văng ra tứ tán.

Những nhiệm vụ được Hồng Tôn đưa ra này còn có một đặc điểm chung, đó chính là xa.

Chỉ cần lên đường thôi thì cũng đã phải mất rất nhiều thời gian.

Giống với cái tên Tiên Da ba cam ngọc giản này, hắn đã phải đành ra thời gian là sáu ngày ròng rã thì mới đuổi tới cái nơi được gọi là thôn Lý gia.

"Lộ trình đến cái nơi chim không thèm ia gì đó này cách thành trì gần nhất là ba ngày đường.

Cho dù Tiên Da Đa không thèm quan tâm đến việc tiêu hao linh thạch trên con đường này, có Truyền Tống Trận thì dùng Truyền Tống Trận.

Nhưng dù cho có là như thế, khoảng cách từ Truyền Tống Trận đến thôn Lý gia gần nhất cũng mất đến tận ba ngày lộ trình, mà cái này cũng làm cho toàn thân hắn trực tiếp ngây dại.

Nhiệm vụ này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng chỉ có mỗi việc lên đường thôi cũng đã khiến Tiền Đa Đa tốn rất nhiều thời gian.

Cuối cùng sau khi thật vất vả lắm mới đến thôn Lý gia và nhìn thấy trưởng thôn, nhưng sau một hồi tra hỏi thì đã khiến Tiên Thái Đa sững người tại chỗ.

“Thôn tại, ngươi mới vừa nói là...'

"Khụ khụ, thật xin lỗi, có lẽ là do lão hủ không nói rõ ràng. Là như vậy, cái con Tà Ma kia xác thực là đã hãm hại rất nhiều người, nhưng ta chờ tới tận bây giờ cũng không có manh mối gì, cho nên còn phải làm phiền tiên nhân xuất thủ tìm kiếm, thay chúng ta đuổi bắt con Tà Ma này." Hả?

Cái quái gì vậy, thôn Lý gia này, ngay cả chủng loại, phẩm giai hay đặc tính của con Tà Ma này cũng không biết, ngươi kêu ta làm sao có thể điều tra ra chứ?

Tiên Đa Đa ngơ ngác nhìn lão thôn trưởng ở trước mặt, trong lòng tràn đầy phức tạp.

Làm sao mà một nhiệm vụ phức tạp như vậy lại thuộc về nhất tinh chứ?

Hơn nữa, không phải trên nhiệm vụ chỉ yêu cầu cần bắt lấy mấy con Tà Ma này là được sao, vậy tại sao hiện tại chính mình còn phải chịu trách nhiệm cho đến khi xong luôn thế?

Lão thôn trưởng hẳn là đã đoán được Tiền Đa Đa đang nghĩ gì, cho nên mặt già của hắn cũng không nhịn được mà đỏ lên, có chút xấu hổ nói.

"Cái đó, là do thôn chúng ta thật sự quá nghèo, cho nên... Thù lao này tự nhiên sẽ ít đi một ít, nếu tiên nhân không chê thì trong nhà của lão hủ còn có hai miếng thịt khô già, tiên nhân có thể mang về đánh bữa ăn ngon đi..."

Hả?

Nghe vậy, Tiên Đa Đa ngơ ngác lắc đầu, lão tử mịa nó là tu sĩ, đang tìm trường sinh đó, ta đã xa xôi vạn dặm lại đây làm nhiệm vụ cho ngươi, mà ngươi chỉ cho ta hai miếng thịt khô già thôi sao?

Mặc dù trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng Tiền Đa Đa cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Dù sao chuyện này có liên quan đến việc khảo hạch nhập tông của mình, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không có cách nào có thể bái nhập Thánh địa Đạo Nhất.

Nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà oán giận, Thánh địa này rốt cuộc là bị làm sao vậy, tại sao một cái nhiệm vụ như vậy mà cũng nhận lấy chứ?

Tiên Đa Đa không biết, chính vì thế mà nhiệm vụ ngay cả chó cũng không thèm nhìn này mới được đặt ở Nhiệm Vụ đường.

Nếu không phải Hồng Tôn nhân lúc mở núi thu đồ đệ lần này làm như thế, đoán không chừng nhiệm vụ này hiện tại vẫn còn đang đặt ở Nhiệm Vụ đường hít bụi đây.

"Được rồi, lão nhân gia có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?”

"Việc này... Không có ai trải qua."

"Chẳng lẽ không có ai trải qua sao?"

"Không có, bởi vì lúc chúng ta phát hiện ra thì người đều đã chết rồi."

"Còn những manh mối khác thì sao?"

"Cũng không có.

Được rồi, cái gì cũng không có, chỉ biết có người đã chết, khiến Tiên Da Đa lập tức phiền muộn và tuyệt vọng, sau đó hắn lại hỏi là mình có thể xem thi thể một chút có được không? Nghe vậy, lần này lão thôn trưởng ngược lại là gật đầu, Tiền Da Đa thấy vậy thì mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hẳn là từ trong thi thể có thể tìm ra được một ít manh mối.

Nhưng khi Tiên Đa Đa hắn đi theo lão thôn trưởng đến ngọn núi ở phía sau thôn, ngay lúc nhìn mấy ngôi mộ ở trước mặt thì đã bị dọa cho ngây ngẩn cả người.

"Cái này... Không phải là..."

"Đúng vậy, người bị sát hại đều được chôn ở đây. Tiên nhân nhìn ra cái gì sao?"

Nhìn mấy ngôi mộ trước mặt, Tiên Đa Đa nhịn không được muốn chửi má nó.

Ta mẹ nó nhìn vào vài cái bia mộ là có thể nhìn ra cái gì chứ? Ngươi mẹ nó đang đùa ta sao?

Hắn lộ ra ánh mắt sâu kín mà nhìn về phía lão thôn trưởng, nhưng lão thôn trưởng lại tỏ vẻ mong đợi mà nói.

"Tiên nhân có cần ta chuẩn bị gì sao? Chẳng lẽ là muốn mở đàn bói toán sao?"

A.

Lúc này Tiền Đa Đa lập tức bị tức đến bật cười, còn mở đàn bói toán, ta mịa nó không biết cái thứ đồ chơi này, cái thứ đó là dành cho bọn bịp bợm giang hồ.

"Không cần, ngươi tìm người tới mở quan tiến hành khám nghiệm tử thi."

"A, còn phải mở quan sao?"

Hiện tại đến lượt lão thôn trưởng bất lực, bởi vì người trong thôn này đều coi trọng đến việc nhập thổ vi an, hiện tại người chết đã hạ táng, nếu lại mở quan tài ra có lẽ sẽ khiến người trong thôn không vui.

Nghĩ đến đây, lão thôn trưởng thăm dò hỏi Tiên Đa Đa.

"Tiên nhân chẳng lẽ không thể thi triển thủ đoạn của tiên gia sao? Ví dụ như đo lường tính toán thiên cơ, một lời đoạn họa phúc gì đó?”

Nghe thấy lời này, mí mắt của Tiên Da Đa nhảy cuồng loạn, còn mẹ nó đo lường tính toán thiên cơ, ngươi cho rằng thiên cơ dễ tính toán ra như vậy sao?

Đừng nói là ta, cho dù có gọi là một tên Thánh giả tới, hắn cũng không thể đoán ra thiên cơ gì đó.

Tiên Đa Đa cắn răng một cái rồi trả lời một câu.

"Ta không biết."

Thấy vậy, ánh mắt của lão thôn trưởng trở nên kỳ quái, trong mắt hiển nhiên lộ ra một tia dò xét, cảm giác như đang nói, ngươi rốt cuộc có phải là tiên nhân không? Ngay cả đo lường tính toán thiên cơ cũng không biết?

Nhưng những lời này đương nhiên là hắn không dám nói ra, cho nên lão thôn trưởng chỉ có thể cười bồi nói. "Tiên nhân một đường lao khổ bôn ba, không bằng cứ nghỉ ngơi một chút trước, ta sẽ cùng người trong thôn bàn bạc với nhau một chút, thế nào?"

"Được."

Nghe vậy, Tiền Đa Đa kìm nén sự tức giận của mình mà lên tiếng.

Chẳng mấy chốc, Tiền Đa Đa đã được sắp xếp đến nhà của lão trưởng thôn, cùng lúc đó, một chúng thôn dân cũng lao tới ở tiền sảnh.

Bọn họ nhìn về phía lão trưởng thôn ngồi đang trên ghế ghế chủ tọa, sau đó nghi hoặc nói.

"Trưởng thôn, tại sao phải mở quan?"

"Đúng vậy, không phải ngươi nói lần này là tiên nhân xuất thủ sao?”

"Đúng vậy, lần này chúng ta đã phải trả cái giá rất lớn."

"Gà mái già nhà ta cũng đã đưa cho ngươi rồi."

"Còn có heo nhà ta, vốn cái này được giữ lại để đón năm mới."

"Trưởng thôn, không phải là ngươi bị lừa đấy chứ? Người tới thật sự là tiên nhân sao?”

Đối mặt với sự khăng khăng của đông đảo thôn dân, lão thôn trưởng cũng tỏ ra bất lực, nhàn nhã nói.

"Cái này... Ta cũng không xác định. Người tới đây nhìn qua cũng không phải tiên nhân, nhưng dù sao người ta cũng đã tới rồi thì cũng phải để người ta thử xem đi."

"Nhưng đây mở quan nghiệm thi, chẳng phải là ..."

"Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, ta ngược lại nghĩ mình nên thử một lần, nếu không những số tiền bỏ ra trước đó kia không phải là ném đá trên sông sao?"

"Không sao đâu, dù sao nhà ta cũng được tặng một con lợn.'

“Còn có gà nhà ta."

Trong lúc mọi người đang bàn luận với nhau, nhưng có một chuyện mà bọn họ thật tình không biết chính là với thính lực của Tiền Đa Đa, cho dù có ở tại sát vách thì hắn cũng có thể đem y nguyên lời của đám người kia nghe lọt vào trong tai.

Khóe miệng của hắn điên cuồng run rẩy, đây mẹ nó thật sự là không kén chọn đồ ăn, nhiệm vụ gì cũng đều tiếp hết sao?

Một con lợn, mấy con gà, chẳng lẽ ngay cả nhiệm vụ này mà Thánh địa Đạo Nhất cũng nhận sao?
Bình Luận (0)
Comment