Chương 1033: Người Nào Đưa Thánh Địa Tới Vậy?
Chương 1033: Người Nào Đưa Thánh Địa Tới Vậy?Chương 1033: Người Nào Đưa Thánh Địa Tới Vậy?
Chương 1033: Người Nào Đưa Thánh Địa Tới Vậy?
Tiền Da Đa chỉ cảm thấy cả người đều không tốt, chẳng lẽ một con heo và mấy con gà cư nhiên cũng có thể để Thánh địa Đạo Nhất tuyên bố nhiệm vụ sao? Nhiệm vụ của Thánh địa Đạo Nhất này tiện nghi như vậy luôn sao?
Sống ngần ấy năm, nhưng đây là lân đầu tiên Tiền Da Đa nghe được một chuyện như vậy, quả thực là kinh rớt cả cằm.
Chỉ là hắn không biết Thánh địa Đạo Nhất khác với các tông môn khác trong việc ban hành nhiệm vụ.
Chỉ cần là người ở trong lãnh địa thuộc quyền quản lý của Thánh địa thực sự cần sự giúp đỡ, cho dù họ chỉ là người bình thường và không thể bỏ ra nổi bảo vật gì, Thánh địa Đạo Nhất vẫn luôn vui vẻ nhận lấy.
Huống chi, lúc trước nếu muốn tự mình từ thôn Lý gia đi vào trong thành và đi từ thành trì gần nhất đến thôn Lý gia, thì ngay cả những dạng tu sĩ như Tiên Thái Đa này cũng cần mất đến mấy ngày.
Càng không cần phải nói đến những người bình thường không có bất cứ tu vi nào như thôn Lý gia này, một đi một về thì mất ít nhất cũng phải đến mấy tháng.
Vì vậy, ngay khi thôn dân chạy tới trong thành và tìm tới Thánh địa Đạo Nhất, các chấp sự lưu thủ ở trong thành đã không chút do dự mà tiếp quản.
Mặc dù những thôn dân ở trong thôn Lý gia này không thể lấy ra thứ gì ra hồn, nhưng Thánh địa Đạo Nhất vẫn không từ chối.
Khóe miệng của hắn điên cuồng co giật, nhưng sự tình đã đến nước này, Tiền Da Đa hắn cũng không thể từ chối.
Chờ đến khi một đám thôn dân thương lượng với nhau xong, lão thôn trưởng đã đích thân đến nơi ở của Tiền Đa Đa và nói cho hắn biết là có thể mở quan và tiến hành khám nghiệm tử thi.
Nhìn vẻ mặt cười bồi của lão thôn trưởng, Tiên Da Đa mang theo sắc mặt phức tạp mà gật nhẹ đầu.
Hắn đương nhiên biết mình có thể mở quan tiến hành khám nghiệm tử thi, dù sao cuộc nói chuyện của mọi người đã sớm bị hắn rành mạch nghe vào trong tai.
Nhưng mà, trong lúc các ngươi mẹ nó nói chuyện, có thể có chút tình người có được không? Hai bên chỉ cách nhau có đúng một cái vách tường, các ngươi nói ta như vậy thật sự rất được sao?
Người nào quy định tu sĩ phải có khả năng đo lường tính toán thiên cơ, không gì làm không được chứ? Tu sĩ chứ không phải là thần tiên.
Theo chân lão thôn trưởng lại đi vào sau núi, lúc này các thôn dân đã bắt đầu đào đất đào mộ.
Không lâu sau, một số quan tài đã được đào ra, thôn dân bái lạy một trận trước rồi mới mở quan.
Tiền Thái Đa thấy vậy thì cũng kìm nén sự tức giận lại rồi bước tới quan sát cẩn thận.
Trên thi thể quả thực là có khí tức của Tà Ma, nhưng nó vốn đã rất mỏng manh, có lẽ là do thời gian trôi qua quá lâu rồi.
"Còn tốt."
Sau khi âm thầm nói thầm một tiếng, Tiên Da Đa mới lấy một tấm phù trận từ trong không gian giới chỉ ra.
Đây là một tấm Truy Tung phù ngũ phẩm, có thể truy tìm đến ngọn nguồn dựa trên khí tức còn sót lại.
Chỉ cần khí tức vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán là có thể dùng Truy Tung phù.
"Tiên nhân định xuất thủ rồi sao?"
Thôn dân ở xung quanh tò mò nhìn về phía Tiền Đa Đa, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Thôn này của bọn họ gần như có thể nói là biệt lập với thế giới, rất ít có người ngoài đến và lại quá xa xôi.
Người trong thôn về cơ bản là dành cả đời sinh hoạt ở trong thôn, cùng núi lớn làm bạn và sống cuộc sống tự cung tự cấp.
Vì vậy, ấn tượng của bọn họ về tu sĩ chính là không gì làm không được, thủ đoạn thông thiên.
Mà đây cũng là lần đầu tiên có không ít người nhìn thấy tu sĩ xuất thủ.
Bọn họ vốn tưởng rằng đối phương sẽ ra thủ đoạn kinh thiên động địa nào đó, nhưng điều làm đông đảo thôn dân không nghĩ tới chính là, Tiền Da Đa trực tiếp kích hoạt phù trận ở trong tay, sau đó phù triện chậm rãi thiêu đốt hầu như không còn, tiếp... Hết rồi.
"Cái này..."
"Vậy là xong rồi sao?"
Không ít thôn dân đều cảm thấy sửng sốt, vậy là xong rồi sao? Không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ngược lại là Tiền Đa Đa, trên gương mặt của hắn lại lộ ra một nụ cười, sau khi Truy Tung phù xác định được vị trí, ngay khi hắn đang định nói với lão thôn trưởng lại bây giờ hắn sẽ ra tay tru sát Tà Ma.
Nhưng hắn vừa liếc mắt một cái nhìn lại thì phát hiện đông đảo thôn dân đều dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía mình.
Hả?
“Các ngươi đây là... Ánh mắt gì đấy? Nguyên một đám lộ ra ánh mắt nghỉ ngờ là có ý gì?
Chính mình còn chưa có làm gì mà, đám thôn dân này nhìn hắn làm gì?
Tiên Đa Đa cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng lão thôn trưởng lại là người đầu tiên phản ứng, sau đó vội vàng bước tới nói.
“Tiên nhân có phát hiện được gì không?”
"Được, ta đã xác định được vị trí của con nghiệp chướng kia, hiện tại chuẩn bị hành động."
"Thật sao?”
Nghe vậy, lão thôn trưởng vui mừng khôn xiết, nhanh như vậy mà đã phát hiện ra rồi sao?
Tiên Đa Đa gật đầu, sau đó yêu cầu mọi người trở vê thôn trước, còn hắn sẽ đi xử lý Tà Ma.
Không ở lại quá lâu, Tiền Đa Đa đã nhanh chóng rời đi, nhưng vẫn luôn cảm thấy thôn Lý gia này có chút dị thường, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tốt hơn hết vẫn là nên nhanh chóng té lẹ.
Dọc theo đường đi truy đuổi dấu vết của Truy Tung phù, chẳng mấy chốc Tiền Đa Đa đã tiến sâu vào trong núi rừng.
Không nghĩ tới sâu trong núi rừng già và hẻo lánh ít dấu chân người này lại có Tà Ma chú ngụ.
Một đường chạy như điên, không bao lâu sau, Tiền Thái Đa đã đi tới một sơn động ở trong núi.
Sau khi tới nơi này, quả nhiên là có thể cảm nhận được khí tức của Tà Ma.
"Xem ra chính là nơi này.
Tiên Đa Đa đã tìm ra vị trí của Tà Ma, nhưng cảnh tượng ở bên trong hang động đã quá dự liệu của hắn.
Bởi vì trong hang động này không chỉ có một Tà Ma mà có tới hơn mười con.
Tuy nhiên, tu vi của chúng nó không cao, Tà Ma cam đầu chỉ là một con Bạch Sam Quỷ.
Còn những Tà Ma khác đều ở Hôi Tâm Quỷ tầng thứ.
Giờ này khắc này, hơn mười con Tà Ma lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, ngay tại vừa nay có một đạo tinh quang chợt lóe tiến vào trong động, sau đó rơi vào người của một con Hôi Tâm Quỷ ở trong đó rồi biến mất.
Mà phản ứng đầu tiên của Tà Ma là sững sở, sau đó nhanh chóng nhận ra đây là phù trận được các tu sĩ của Nhân tộc sử dụng.
“Có tu sĩ tới sao?"
Sau khi biết được có tu sĩ của Nhân tộc tới đây và đã truy tung đến vị trí của bọn nó, tâm tình của tất cả các Tà Ma đều trở nên nặng nề.
Sở dĩ là vì thực lực của chính mình quá mức nhỏ yếu, cho nên chúng nó mới phải ẩn náu ở trong núi sâu rừng già này và dám tác oai tác quái ở bên trong một sơn thôn nhỏ như thôn Lý gia.
Nhưng bây giờ, thế nhưng ở một nơi chim không thèm ia này lại thực sự có tu sĩ của Nhân tộc chạy tới sao?
Con Bạch Sam Quỷ cầm đầu này càng lộ ra vẻ mặt phức tạp và khó coi hơn.
Ban đầu nó vốn sống ở một nơi mà Tà Ma tụ tập, nhưng nơi đó đã bị Thánh địa Đạo Nhất phá hủy.
Ngay cả Quỷ Vương của nhà mình cũng bị giết chết, nhưng vận khí tốt của nó tốt, cho nên mới may mắn trốn thoát.
Sau khi lang thang khắp nơi, cuối cùng nó cũng đến được đây, đồng thời một đám tiểu quỷ dưới trướng của nó cũng tụ tập lại ở chỗ này để kéo dài hơi tàn.
Vừa nghĩ tới Thánh địa Đạo Nhất, con Bạch Sam Quỷ cầm đầu này không khỏi cảm thấy sợ hãi, những tu sĩ loài người đó quả thực không phải là con người, lúc mà bọn họ giết chết rất nhiều Tà Ma mà không ha có chút nóng nảy nào.
"Chết tiệt."
Hắn thầm mắng một tiếng, nhưng vào lúc này, bên ngoài hang động vang lên tiếng gầm của Tiên Thái Đa.
"Nghiệp chướng, ta là đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất, còn không ra đây nhận lấy cái chết?"
Lời này vừa nói ra, con Bạch Sam Quỷ cầm đầu này lập tức giật mình một cái, Thánh địa Đạo Nhất sao? Ngay sau đó ánh mắt của nó gắt gao nhìn chằm chằm vào con Hôi Tâm Quỷ bị tinh quang phụ thân kia, trong mắt tràn đầy hàn ý nói.
"Ngươi mịa nó lại đám đưa người của Thánh địa tới đây sao?"
“Ta... Ta không có...'
"Vậy tại sao đệ tử của Thánh địa Đạo Nhất lại xuất hiện ở đây?”
"Ta... Ta không biết."
Ngay cả con Hôi Tâm Quỷ cũng bị tê liệt rôi, hắn mịa nó cái gì cũng không làm, bản thân nó cũng chỉ đi giết vài thôn dân bình thường mà thôi, tại sao hắn lại trêu chọc tới đệ tử của Thánh địa rồi?
Hơn nữa, trước khi xuất thủ đã đặc biệt quan sát, Thôn Lý gia này hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc với bất kỳ cường giả nào.
Bọn họ lấy sức mạnh ở đâu ra để đệ tử của Thánh địa tự mình xuất thủ vậy?
Chỉ là lời này, hiện tại đừng nói là Bạch Sam Quỷ cầm đầu, ngay cả bản thân nó cũng không tin.
Cho nên, Bạch Sam Quỷ nghe vậy, trực tiếp lạnh giọng quát nói. "Đồ ngốc, có phải là ngươi đã giết người mà lẽ ra ngươi không nên giết rôi phải không?"