Chương 1055: Không Đội Trời Chung
Chương 1055: Không Đội Trời ChungChương 1055: Không Đội Trời Chung
Chương 1055: Không Đội Trời Chung
Ngay tại khoảnh khắc toàn bộ người ở bên trong Kha Lam tộc đang đau buồn, một vị cường giả của Kha Lam tộc ở bên trong tổ địa đột nhiên kinh hô một tiếng.
"Lão tổ, ở đây..."
"Làm sao vậy?"
Nghe vậy, hai vị lão tổ cấp Đại Đế của Kha Lam tộc lập tức lắc mình một cái rồi đi tới phía sau tấm bia cổ, sau đó chỉ thấy ở phía trên tấm bia cổ ảm đạm không ánh sáng có khắc mấy chữ lớn.
"Không tôn thượng tộc, lấy đó trừng trị."
Hả?
Tám chữ đơn giản này lại làm cho toàn bộ đám người trong Kha Lam tộc vô cùng tức giận.
"Thượng tộc? Là Thạch tộc, là Thạch tộc làm.”
"Áng chết, chúng nó vì cái gì, vì cái gì muốn làm như vậy?"
"Cùng chúng nó liêu mạng."
Trong Kha Lam tộc, chỉ có Thạch tộc mới có thể tự xưng là thượng tộc, cho nên trong cơn giận dữ Kha Lam tộc đã lập tức cho rằng chuyện này chính là do Thạch tộc làm ra.
Tuy nhiên, hai tên lão tổ cấp Đại Đế cũng xem như là còn bình tĩnh, chỉ bằng mấy chữ này, cũng không thể chứng minh được điều gì.
'Im lặng."
Một vị lão tổ ở trong đó lạnh giọng quát, nghe thấy lời này, đám người kia mới lập tức an tính lại.
Chỉ bằng mấy chữ mà đã muốn làm Kha Lam tộc tin tưởng hết thảy những thứ này đều do Thạch tộc làm, vậy dĩ nhiên là không khả năng.
Tuy nhiên, buồn nôn chính là cảm giác cực kỳ buồn nôn, nhưng hết lần này tới lần khác cứ vào đúng lúc này, lại có thêm một tên khác của Kha Lam tộc tìm thấy một số bảo vật mà chỉ có Thạch tộc mới có được ở một nơi khác trong tổ địa.
"Đây chính là Thạch Tâm của Thạch Tộc mà?”
Sau khi nhìn thấy những bảo vật này, sắc mặt của Kha Lam tộc càng ngày càng trở nên khó coi, mấy thứ này xuất hiện ở chỗ này, vậy có nghĩa là Thạch tộc nhất định là đã từng tới đây.
Chúng nó không đi vê tổ địa của mình, mà lại chạy tới tổ địa của Kha Lam tộc chúng ta làm gì?
Lần này ngay cả hai vị lão tổ cấp Đại Đế của Kha Lam tộc cũng lộ ra sắc mặt cực kỳ khó coi, thậm chí là ở trong lòng của bọn họ không khỏi cảm thấy thắc mắc, chẳng lẽ những chuyện này thật sự là do Thạch tộc làm ra sao?
Nếu không thì tại sao Thạch Tâm lại nằm ở chỗ này?
Mặc dù bọn họ vẫn chưa dám đưa ra phán đoán vội vàng, nhưng hạt giống nghi ngờ đã được gieo mầm.
Còn những người kia vẫn không biết Kha Lam tộc ở phía bên này đã xảy ra chuyện gì, lúc này dưới sự chỉ huy của Te Hùng và đám người Thánh chủ Vân La, mọi người cuối cùng cũng đã đến được tổ địa của Nhân tộc.
So với tổ địa của Kha Lam tộc thì tổ địa của Nhân tộc có diện tích rộng lớn hơn và cũng càng tràn ngập sự bá khí.
Con Khí Vận Kim Long đang xoay quanh ở phía trên bầu trời lại càng kim quang lấp lánh, khí phách mười phần.
Sau khi trực tiếp tiến vào tổ địa, đám người Tê Hùng dung hợp tất cả khí vận của Kha Lam tộc vào con Khí Vận Kim Long của Nhân tộc trước.
Khí vận của một tộc, khi khí vận của Kha Lam tộc dung nhập vào trong đó, con Khí Vận Kim Long của Nhân tộc phát ra một tiếng rống giận rung trời.
Thân hình vốn đã khổng lồ lại lần nữa tăng lên rất nhiều.
"Không tồi, khí vận đã tăng lên khoảng hai phần."
Nghe vào thì có vẻ không nhiều lắm, nhưng điều này lại được xây dựng ở trên cơ sở khí vận vốn có của Nhân tộc.
Vốn dĩ khí vận của Nhân tộc ít hơn gấp mấy lần, thậm chí gấp mười lần so với khí vận của Kha Lam tộc, dùng một lần đã tăng lên hai phần đã là cực kỳ khoa trương rồi.
Cho nên Tê Hùng và đám người Thánh chủ Vân La cảm thấy rất hài lòng với điều này.
Sau khi giải quyết xong vấn đề về Khí Vận Kim Long, bước tiếp theo chính là nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh.
Bởi vì đây là điều mà mọi người đang nhớ thương, cho nên ngay tại lúc bọn họ mới vừa ổn định tốt chỗ ở xong, đám người đã ào ào tìm tới Diệp Trường Thanh.
"Cơm Tổ, đây là nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh mà ta bắt được."
"Còn có ta còn có ta, ta bắt được hai con."
"Ta ở nơi này có một con."
Mọi người lần lượt giao nguyên liệu Tiên Linh bắt được cho Diệp Trường Thanh, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi, một bộ biểu lộ như thể đang chờ đợi đối phương mở ra vậy.
Đối với cái này, Diệp Trường Thanh cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà cười khổ.
"Ngay cả bếp lò còn chưa có lắp xong đâu."
"Cái này có là gì đâu, Cơm Tổ ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, những việc nhỏ nhặt này cứ giao cho chúng ta là được."
Nơi ở của Diệp Trường Thanh là một tòa sân nhỏ độc lập, chất lượng không kém gì so với đám người Tề Hùng và Thánh chủ Vân La.
Lúc này, dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, một căn nhà bếp đã nhanh chóng được dựng lên.
Mặc dù có chút giản dị, nhưng chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, cho nên mọi thứ cân có đều có.
Nhìn thấy thái độ tích cực của mọi người, Diệp Trường Thanh cũng chỉ có thể bắt đầu nấu cơm.
Lần này, mặc dù bản thân không có sự trợ giúp của Linh Trù Sư nào từ Liên minh Linh Trù mà chỉ có ba người Bách Hoa Tiên Tử, Tuyệt Ảnh và Từ Kiệt.
Cũng may nhân số cũng không nhiều lắm, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có vạn người, cho nên áp lực cũng không lớn.
Ba người không biết cách xử lý nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh, cho nên Diệp Trường Thanh chỉ có thể tự mình động thủ trước, sau đó vừa dạy ba người nên xử lý thế nào, nhưng ngay tại lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Diệp Trường Thanh thuận miệng hỏi một câu.
"Tam sư huynh, vừa rồi ở trên tấm bia cổ tại tổ địa của Kha Lam tộc, ngươi đã khắc cái gì vậy?"
Những người khác không để ý, nhưng Diệp Trường Thanh lại trông thấy Từ Kiệt lén lút không biết đang làm gì.
Nghe vậy, Từ Kiệt thản nhiên cười nói.
"Cũng không có gì, chỉ làm bọn họ cảm thấy chán ghét mà thôi."
Hả?
Ngay lập tức, Từ Kiệt nói với Diệp Trường Thanh về việc bản thân đã khắc gì ở trên tấm bia cổ và cố ý để lại một số bảo vật của Thạch tộc.
Bảo vật của Thạch tộc đã được Từ Kiệt lấy từ chỗ của Tề Hùng.
Chẳng phải trước đó một chúng lão tổ Vân Tiên Đài bọn họ đã đi một chuyến đến chỗ của các chủng tộc và thu được rất nhiều bảo vật sao?
Mà ở trong đó lại có của Thạch tộc, cho nên việc lấy một vài bảo vật độc nhất của Thạch tộc cũng không tính là việc gì khó.
Chỉ là sau khi nghe Từ Kiệt kể lại câu chuyện xong, Diệp Trường Thanh lại lộ ra sắc mặt kỳ quái mà nhìn về phía hắn.
Chúng ta đã hủy diệt tổ địa của Kha Lam tộc, ngươi còn muốn giá họa cho Thạch tộc sao? Cái này... Sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng Diệp Trường Thanh mới nhàn nhã nói nói một câu.
"Đánh giá của Thánh chủ về ngươi quả nhiên không sai mà."
"A2?"
"Không có gì."
Tề Hùng nói Từ Kiệt có tâm bẩn chính là xưa nay chưa từng có, hiện tại Diệp Trường Thanh cảm thấy sợ là sau này cũng không ai được như vậy.
Con hàng này mẹ nó chính là một bụng ý nghĩ xấu, thời thời khắc khắc đều có thể âm người.
Không biết người Kha Lam có tin hay không, dù sao phương pháp này quá thô thiển, lỗ thủng quá nhiều rồi.
Nhưng tựa như Từ Kiệt đã nói, hắn cũng không nghĩ tới có thể thành công, nhưng điểm ghê tởm chắc chắn là ghê tởm này là không thể nghi ngờ.
Người ta là một phụ tộc của một cái thượng tộc, cái này cùng chưa gặp mặt nhau đâu thì Từ Kiệt đã bắt đầu châm ngòi ly gián, chuyện này đúng là phải bội phục hắn.
Dưới loại tình huống này, phỏng chừng trừ bỏ hắn sẽ không có bất cứ ai khác nghĩ đến điều này.
Vừa trò chuyện, Diệp Trường Thanh vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh.
Phương pháp chế biến nguyên liệu nấu ăn linh hồn hoàn toàn khác với những nguyên liệu khác.
Đầu tiên là cần dùng linh hỏa luyện chế thì mới có thể hoàn toàn luyện hóa linh thể và bảo đảm nó không bị không tiêu tan.
Từng đạo Tiên Linh bị ném vào bên trong Xích Dương Thiên Viêm và nhanh chóng bị luyện hóa thành từng đoàn linh thể thuần khiết.
Lúc này nói bọn họ là linh hôn cũng không còn chuẩn xác nữa mà giống như gà bị vặt lông mới đúng.
Ba người Từ Kiệt ở một bên nhìn thấy cũng lộ ra vẻ tò mò, chẳng lẽ còn có thể thao tác như thế này sao?
Sau đó đến việc nấu nướng, phương pháp cũng đã được hệ thống đưa ra từ lâu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trường Thanh chế tác nguyên liệu nấu ăn linh hồn, cho nên trong lòng của hắn cũng không khỏi tò mò.
Chỉ là cách chế biến không khác gì những nguyên liệu khác, điểm khác biệt duy nhất chính là nêm gia vị.
Nhưng gia vị lần này lại được hệ thống cho miễn phí, sau này Diệp Trường Thanh phải tự mình đi tìm mới được.
Nói tóm lại, lân đầu tiên tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn linh hồn này, khiến bản thân Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy rất mới lạ.
Hơn nữa, khi Diệp Trường Thanh nấu nướng, một cỗ mùi thơm không cách nào hình dung được cũng dần dần tỏa ra khắp nơi, sau khi mọi người ngửi thấy mùi thơm này, Từ Kiệt liền chảy nước miếng tại chỗ.
"Mùi hương này... hoàn toàn khác với trước đây. ta cảm thấy ngay cả linh hồn của mình cũng đang đói khát."
Bọn họ chưa bao giờ ngửi thấy một mùi thơm như vậy, mặc dù những mỹ thực phía trước cũng do Diệp Trường Thanh làm, nhưng mùi thương của nó lại hoàn toàn khác với mùi hương hiện tại, ngay cả bản chất của nó cũng khác.