Chương 1056: Ta Cõng Cả Ngươi
Chương 1056: Ta Cõng Cả NgươiChương 1056: Ta Cõng Cả Ngươi
Chương 1056: Ta Cống Cả Ngươi
Mùi hương này quả thực là một cỗ hương vị thâm nhập vào cả linh hồn, dù sao lửa lớn như vậy, ăn được đồ ăn của Diệp Trường Thanh lâu như vậy, một người vốn tự cho mình có kiến thức rộng rãi như Từ Kiệt cũng bị lân này ngửi đến trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ là mùi hương thôi mà cũng đủ làm hắn hắn lưu luyến quên về.
Chẳng bao lâu sau, Tê Hùng, Thánh chủ Vân La, Thánh chủ Dao Trì và các vị lão tổ Đại Đế, còn có những người khác cũng lần lượt đến.
Vừa hiện thân, mọi người đều hít một hơi thật sâu, trên mặt của nguyên một đám còn lộ ra vẻ hưởng thụ.
"Mùi hương này thật kỳ lạ, nhưng thực sự khiến người ta thèm chết mất."
"Trường Thanh tiểu tử, đã xong rồi sao?"
"Có thể bắt đầu được rồi chứ?"
Sau khi nhìn thấy một chúng lão tổ đang nuốt nước miếng không ngừng như vậy, Diệp Trường Thanh cười nói.
"Đợi thêm lát nữa."
"Được, vậy chúng ta sẽ đợi.'
Mặc dù nói là thèm đến chảy nước miếng ròng ròng, nhưng chúng lão tổ vẫn có thể đợi được, dù sao đây cũng là mỹ vị, chờ đợi thêm một chút nữa cũng không có hại gì, thức ăn ngon không sợ muộn.
Hàng ngàn đôi mắt hiện ra ánh sáng màu đỏ vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào nồi của Diệp Trường Thanh.
Lần này ngay cả bản thân Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy có chút dựng tóc gáy, cảm giác như giây tiếp theo thì những người này sẽ xông tới xé nát hắn thành từng mảnh vậy.
"Được hay chưa vậy? Trường Thanh tiểu tử."
“Ta có chút nhịn không được nữa."
"Ta nói này chư vị lão tổ, các ngươi đừng như vậy, ta cảm thấy có chút sợ rồi đấy."
Lúc nhìn thấy chúng lão tổ càng ngày càng gân, đến cuối cùng lại trực tiếp đều vây gom lại ở bên cạnh Diệp Trường Thanh, ánh mắt của nguyên một đám đều đang trừng trừng nhìn chằm chằm vào nguyên liệu nấu ăn ở trong nồi, khiến cho khuôn mặt của Diệp Trường Thanh toát mồ hôi nói.
Áp lực này không phải lớn bình thường đâu, mà nó khiến chính chính cảm thấy có chút lông tơ dựng ngược.
Chúng lão tổ nghe vậy thì lúc này mới thoáng lui ra phía sau một bước, nhưng ánh mắt trước sau vẫn không dời đi.
"Hắc hắc, cái này còn không phải do thèm quá sao? Trường Thanh tiểu tử đừng vội, ngươi cứ thong thả tới là được."
"Đúng đúng đúng, không cần phải để ý đến chúng ta, chúng ta ở một bên nhìn, nhìn là được."
Mọi người đều đè nén sự chờ mong ở trong lòng, nhưng mỗi một giây trôi qua đều dài như một ngày bằng một năm vậy.
Thật vất vả mới chờ được đến khi Diệp Trường Thanh cuối cùng cũng làm xong việc, nhưng cái này cũng làm cho mọi người hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa.
Sau đó nguyên một đám người giống như ong vỡ tổ muốn xông tới, nhưng lại bị bọn người Tề Hùng trực tiếp phóng thích ra Đế uy chấn áp và lạnh giọng quát nói.
"Làm gì đấy? Xếp hàng đi."
"Có còn quy củ nữa hay không?”
Mọi người nghe xong mới thành thật bắt đầu xếp hàng, dù sao nhân số tổng lại cũng chỉ có một vạn người, ăn nhất định sẽ có đủ đồ ăn.
Mà những người ở phía trước đương nhiên là chư vị lão tổ.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ăn được thứ gọi là nguyên liệu nấu ăn linh hồn, cho nên chúng lão tổ mang theo cảm giác tò mò mà cắn một miếng.
Nhưng chính vì một ngụm này mà đã trực tiếp khiến họ hoàn toàn không thể dừng lại được.
'Hương vị này... Ngon quá...
Mùi vị của nguyên liệu nấu ăn này hoàn toàn khác với nguyên liệu nấu ăn Ma Tộc và Yêu tộc, nhưng Diệp Trường Thanh không có nói bậy, nếu là muốn để cho chúng lão tổ tự mình đánh giá.
Mặc dù hai loại này có hương vị hoàn toàn khác biệt, nhưng nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh này quả thực là vượt trội hơn nguyên liệu nấu ăn Ma tộc.
Quả thực là ăn một miếng cũng làm người ta khó có thể quên.
Hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh này cư nhiên còn có tác dụng bồi bổ linh hồn.
Như mọi người đều biết, tu vi và nhục thân đều có thể chủ động tu luyện, nhưng nếu muốn linh hồn được đề cao, ngoài việc dùng thiên tài địa bảo bên ngoài ra, vậy thì chỉ có thể theo tu vi tăng lên mà tăng cường nó mà thôi.
Nhưng hiện tại, nguyên liệu nấu ăn linh hồn do Diệp Trường Thanh chế tác này lại có tác dụng đề thăng linh hồn của bản thân, khiến cho ngay cả chúng lão tổ cũng phải vì chuyện này mà giật nảy cả mình.
Hơn nữa chỗ tốt trong việc tăng cường linh hồn này nhiều lắm, bao gồm cả những thứ ngộ tính và thiên phú này tất cả đều có thể theo linh hồn tăng lên mà đề thăng.
Ngoài ra còn có cường độ của thánh niệm, vân vân. Nói chung là chỗ tốt nhiều không kể xiết.
Trước kia tất cả thiên tài địa bảo có thể cường hóa linh hồn đều vô cùng trân quý, một khi xuất hiện nhất định sẽ bị đông đảo cường giả điên cuồng đoạt lấy.
.
Nhưng hiện tại, chúng lão tổ cảm thấy một chén nguyên liệu nấu ăn linh hồn này của Diệp Trường Thanh quả thực không hề yếu hơn những thiên tài địa bảo kia.
"Ăn ngon, ăn ngon."
"Ôôô."
Ngay cả chúng lão tổ còn như vậy chứ những người khác càng không cần phải nói, nguyên một đám bưng chén, ăn ngon đến mức ngay cả lời còn không kịp nói.
Những mong đợi và lo lắng trước đó thì giờ đây đã hoàn toàn biến thành hiện thực.
Nguyên liệu nấu ăn linh hôn này thật đúng là đỉnh củ tỏi mà.
Ở thế giới bên ngoài, tất cả Nhân tộc đều nhìn những người đang điên cuồng ăn cơm thông qua quang kính kia.
Những người bình thường đó có lẽ không biết đến sự tồn tại của Diệp Trường Thanh, cho nên lúc này nhìn thấy đông đảo cường giả của Nhân tộc ăn ngon như vậy, nguyên một đám cũng nhịn không được mà cảm thấy đói bụng.
“Nương, ta đói.'
"Lão bà tử, ta cũng đói."
"Không phải vừa mới ăn cơm xong sao?"
"Nhưng xem lão tổ bọn họ ăn ngon như vậy, cho nên ta cũng cảm thấy thèm ăn."
"Các ngươi... Được rồi, ta làm cho các ngươi."
Trong lúc nhất thời, không biết vì lý do gì mà mọi người trên toàn Nhân tộc bắt đầu nấu ăn, mặc dù bọn họ chưa từng ăn qua đồ ăn của Diệp Trường Thanh, nhưng chỉ cần nhìn thấy đông đảo cường giả của Nhân tộc ăn như thế, khiến bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ muốn ăn cơm, ai biểu bọn họ ăn cơm ngon như vậy chứ?
Tuy nhiên, ở Tam Đại Thánh địa, lúc này phàm là những người đã từng ăn qua đồ ăn của Diệp Trường Thanh đều cảm thấy khó chịu muốn chết.
Đặc biệt là ở Thánh địa Đạo Nhất, rất nhiêu đệ tử đều đã bắt đầu mở miệng mắng.
"Sao ngươi dám làm loạn tới đạo tâm của ta."
"Không muốn người biết sao, ngươi ăn thì ăn đi, tại sao ăn cơm còn muốn cho ta nhìn chứ?" Phía trên Thần Kiếm phong, mấy người Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao đang nhìn lên quang kính ở phía trên bầu trời, nguyên một đám cũng phải điên cuồng nuốt nước miếng, sau đó cắn răng mắng.
"Đại sư huynh, ta nhìn thấy chó Từ Kiệt kia."
"Ta cũng nhìn thấy, thật mẹ nó không biết hắn gặp phải vận cứt chó gì, thế mà bị các lão tổ tuyển chọn."
"Nói đến cùng còn không phải là do tâm của ngươi không đủ dơ sao."
"Ta...
Lời này vừa nói ra, Triệu Chính Bình lập tức không có cách nào cãi lại lại, đúng vậy, phương diện khác còn nói được, nhưng muốn nói đến phương diện này, cho dù Triệu Chính Bình hắn không muốn, nhưng cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.
Xét vê cái tâm kia của Từ Lão Tam, dưới gâm trời này có ai có thể so sánh được với hắn sao?
Có đôi khi Triệu Chính Bình còn cảm thấy, may mà con hàng này bái nhập Thánh địa Đạo Nhất, nếu chẳng may để cho hắn bái nhập ma đạo, như vậy tuyệt bức là một tên ma đầu trùng thiên mất.
Với cái tâm kia của hắn như vậy, không quấy cho thế giới Hạo Thổ đến gà chó không yên mới là lạ.
Âm thanh ừng ực ừng ực nuốt nước miếng vang lên, chưa từng có một khắc nào mà đám người Triệu Chính Bình cảm thấy quang kính ở trên bầu trời khiến người ta cảm thấy chán ghét đến thế.
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng thông qua quang kính là có thể nhìn thấy được những chuyện đang xảy ra ở tổ địa của vạn tộc, dù sao cũng có thể biết được tình hình của Nhân tộc là như thế nào.
Nhưng hiện tại mẹ nó quả thực là sát nhân tru tâm mà.
(nguyên văn là Sát nhân tru tâm: Đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần)
Chúng ta ăn không được còn chưa tính, nhưng vì cái gì còn muốn cho chúng ta xem chứ?
Sao lúc ăn cơm không trốn ra xa một chút, ta mẹ nó ăn cơm còn phải cõng người, các ngươi thì hay rồi, trực tiếp ăn cho cả Nhân tộc xem? Phi, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.
Nhưng điều càng muốn mạng hơn nữa chính là, cái thứ này mẹ nó còn là một món ăn mới nữa chứ.
Vừa rồi bọn người Triệu Chính Bình đã tận mắt nhìn thấy Trường Thanh sư đệ đã sử dụng những Tiên Linh kia chế tác món ăn.
Mặc dù ngay từ đầu bọn họ cũng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ cái đồ chơi này có thể ăn sao? Nhưng bây giờ nhìn tất cả mọi người ăn uống vui vẻ như vậy, vậy thì cái mùi vị đó tuyệt đối không thể kém đi được.
Chỉ xét về biểu hiện tới xem thì nó còn phải không hợp thói thường so với việc ăn nguyên liệu nấu ăn Ma tộc.
Đáng tiếc là bọn họ không có tư cách tiến vào tổ địa, đương nhiên cũng không được ăn một ngụm món ăn mới này, cho nên chỉ có thể cách quang kính, xem mọi người ăn đến mức phải gọi là cực kỳ thoải mái.
Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng tức giận mắng của các đại tông môn trong Nhân tộc vang lên: Các ngươi đi tổ địa thì lo mà đi cướp khí vận đi, sao còn bắt đầu ăn như thế, hơn nữa còn ăn ngon như vậy, có còn thiên lý nữa hay không?
Còn ăn cho chúng ta xem, không biết xấu hổ, ta mới không thèm cõng người, phi.