Chương 1057: Tiên Linh Lạnh Cả Sống Lưng
Chương 1057: Tiên Linh Lạnh Cả Sống LưngChương 1057: Tiên Linh Lạnh Cả Sống Lưng
Chuong 1057: Tien Linh Lanh Ca Song Lung
Nhìn mọi người ăn uống điên cuồng trong quang kính như thế, người ở thế giới bên ngoài phải gọi là ghen tị không thôi, thực sự ngon như vậy sao?
Người ở thế giới bên ngoài vẫn luôn nhìn mọi người ở bên trong tổ địa đang rượu đủ cơm no, mà điều này cũng làm cho bọn họ cảm thấy khó chịu muốn chết.
Nhưng không còn cách nào khác ngoài việc chỉ có thể xem mà không thể ăn, cái cảm giác này thực sự là khiến người ta rất khó chịu.
Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã trở lại bình thường.
Còn những người đã ăn nguyên liệu nấu ăn linh hồn hiển nhiên vẫn lộ ra biểu tình một bộ chưa đã thèm, cho nên ánh mắt của nguyên một đám lại nhìn thẳng về phía Diệp Trường Thanh.
Đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Trường Thanh dang hai tay ra, bất đắc dĩ nói.
"Đừng nhìn ta, nguyên liệu vốn dĩ chỉ có nhiêu đây thôi, mặc dù còn sót lại một ít, nhưng muốn ăn thì phải đợi đến ngày mai."
Số lượng Tiên Linh còn sót lại chỉ đủ cho một bữa, dù sao Kha Lam tộc chỉ là một bộ tộc nhỏ, số lượng Tiên Linh cũng có hạn, không có bao nhiêu.
Nghe vậy, lúc này mọi người mới phản ứng lại đây, đúng vậy, nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh này cũng không có nhiều.
Trong lúc nhất thời, tâm tư của những người đã ăn uống no đủ cũng ào ào bắt đầu trở nên linh hoạt, hẳn là sắp lấy thêm một mẻ nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh.
Te Hùng, Thánh chủ Vân La, Thánh chủ Dao Trì và chư vị lão tổ khác vội vàng đi thương nghị chuyện này.
Khí vận này cần phải giật lấy, nguyên liệu nấu ăn cũng không thể buông tha, cho nên bọn họ phải suy nghĩ kỹ càng và nhìn xem nên xuống tay như thế nào.
Chỉ là vừa định rời đi, Te Hùng giống như chợt nghĩ tới điều gì đó mà quay người lại hét lên.
"Từ Kiệt, Từ Kiệt... Đừng mẹ nó liếm bát nữa, lại đây."
Sau khi hô vài tiếng nhưng không có người đáp lại, Tê Hùng cũng phải thật vất vả lắm mới tìm được Từ Kiệt đang ngồi ở trong góc, nhưng sau đó chỉ thấy hắn vẫn còn ở nơi đó ôm chén thoải mái liếm láp.
Te Hùng thấy vậy thì tức giận mắng, hiện tại là lúc để liếm bát sao? Mau đi bắt nguyên liệu nấu ăn.
"Tới đây."
Sau khi rửa bát sạch sẽ và thu vào không gian giới chỉ xong, cũng không biết là từ lúc nào đã hình thành bầu không khí này, hiện tại gân như là ở bên trong không gian giới chỉ của tất cả mọi người đều tự chuẩn bị bát đũa, quả thực không hợp thói thường.
Hắn hột đường chạy chậm tới chỗ của Tề Hùng, sau đó như con chó săn lộ ra một nụ cười tươi.
"Thánh chủ, ngươi gọi ta sao?"
"Đừng nói nhảm nữa, mau đi nhanh đi, nghĩ kỹ xem nên đi đâu để lấy đồ ăn... Phi, lấy khí vận.”
Vốn dĩ mục đích mà bọn họ mang theo Từ Kiệt tiến vào tổ địa là để đối phương đảm đương nhân vật quân sư quạt mo, cho nên lúc này còn không phải là lúc cần hắn xuất lực sao?
Chúng lão tổ mang theo Từ Kiệt rời đi để cùng thương nghị kế hoạch hành động tiếp theo.
Về phần những người khác, sau khi bọn họ ăn xong cũng lần lượt giải tán, nên làm gì thì làm cái đó.
Chỉ còn lại Diệp Trường Thanh, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh, ba người ngược lại cũng không có việc gì làm, cho nên rất nhàn hạ.
Ở bên trong tổ địa, chúng cường giả của Nhân tộc rất bận rộn, chỉ là ngay khi có người đi ngang qua tấm bia cổ ở khu vực trung tâm của tổ địa, không biết vì lý do gì bọn họ luôn muốn dừng lại và nhìn chằm chằm vào bên trong đó.
"Ngươi đang nhìn gì đó?”
"Ta...
"Ngươi mẹ nó không phải là muốn..."
“Ta không có.'
Bên trong tấm bia cổ này của Nhân tộc đương nhiên là cũng có Tiên Linh, hơn nửa số lượng của đám Tiên Linh này còn lớn hơn rất nhiều lần so với Kha Lam tộc.
Cho nên bọn họ đoán hương vị của nó cũng hẳn là không kém đi.
Nhưng khi bị đồng bạn tra hỏi thì người đó mới lập tức tỉnh táo lại, ta mẹ nó đang nghĩ cái quái gì vậy? Đây chính là Tiên Linh của tộc chúng ta đó.
Trong lúc nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, trong lòng thâm mắng chính mình mẹ nó đúng là súc sinh.
Về phần Tiên Linh trong tấm bia cổ này của Nhân tộc, vốn dĩ chúng nó không có bất cứ linh trí nào, nhưng cũng không biết vì cái gì mà đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh sống lưng.
Nếu những Tiên Linh này không có bị mất đi linh trí, chúng nó khẳng định là muốn nói một câu, ngươi mẹ nó thật đúng là biết hiếu thảo chết ta.
Ta mẹ nó vì Nhân tộc mà đổ máu, lập được công, thậm chí là đã chết rồi nhưng vẫn ở lại nơi này thủ hộ cho tổ địa của Nhân tộc, vậy mà đám nhãi ranh các ngươi lại đánh chủ ý lên tới trên người của ta sao?
Ý tưởng này quả thực là đại nghịch bất đạo, tự nhiên là không thể làm được, nhưng sau khi suy ngẫm lại một chút, quả nhiên là chính mình bị mỡ heo mê muội tâm trí.
Muốn ăn thì cũng phải ăn Tiên Linh của các chủng tộc khác, sao có thể xuống tay với tổ tông của chính mình được?
Hiện tại, các chủng tộc về cơ bản là đã về đến tổ địa của mình, đồng thời bắt đầu tiến hành chuẩn bị cho lần cướp đoạt khí vận tiếp theo.
.
Duy chỉ có một mình Kha Lam tộc là trơ trọi như kẻ không còn nhà để và.
Lúc này, bọn họ đang ngồi ở bên trong tổ địa của nhà mình rồi nhìn lên bầu trời một chút, sau đó lại nhìn về phía tấm bia cổ, cuối cùng là nguyên một đám lộ ra vẻ ai ủ rũ cụp đuôi giống như bị mất hồn.
"AI...
"Đừng thở dài nữa. Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tổ địa của chúng ta đã không còn, khí vận cũng không có.'
Hai vị lão tổ càng là hết đường xoay xở, bởi vì trước mắt Kha Lam tộc bọn họ nên đi đâu đây?
Nghe vậy, một tên lão tổ ở trong đó suy nghĩ một chút, sau đó do dự luôn mãi rồi mới nói.
"Tổ địa đã vô dụng, trừ phi có khí vận bù vào, nhưng thực lực của chúng ta..."
"Đến thượng tộc đi, có lẽ có thể phân được một chút khí vận, như thế còn có một đường sinh cơ."
Nếu chỉ dựa vào thực lực của một mình Kha Lam tộc thì việc cướp đoạt sức mạnh từ khí vận của người khác quả thực rất khó khăn.
Suy cho cùng, Kha Lam tộc là chủng tộc có thực lực yếu nhất trong thế giới Hạo Thổ.
Hiện giờ người duy nhất mà bọn họ có thể dựa vào giống như chỉ có thượng tộc Thạch tộc.
Nghe thấy lời này, một vị lão tổ khác ở trong đó khẽ cau mày, bởi vì ở trong lòng của hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu vê Thạch Tộc, tuy nói hắn cũng không tin Thạch Tộc sẽ làm như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng thời điểm lúc này mà đi đầu nhập vào Thạch tộc thì như thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
"Ta biết ngươi không thoải mái, bản thân ta cũng giống như vậy, nhưng trừ cái này ra thì còn có cách nào khác không?”
Nhìn thấy lão tổ này đang suy nghĩ gì, một lão tổ khác lên tiếng.
Muốn nói khó chịu, lúc này trên dưới có ai trong Kha Lam tộc cảm thấy sướng sao, chắc chắn là đều cảm thấy khó chịu rồi.
Nhưng đứng trước sự tồn vong của một tộc, hiện tại không phải là lúc để so đo này đó, cho dù có phải chịu sự ủy khuất cực kỳ lớn đến đâu thì cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Đây chính là vì thực sự yếu mà cảm thấy bi thương.
Nếu đổi lại là một chủng tộc có thực lực cường đại khác, ngay khi sức mạnh từ khí vận nhà mình bị cướp đi, bọn họ cũng có thể tìm đến một chủng tộc yếu hơn để cướp về.
Nhưng Kha Lam tộc lại không làm được, cho nên bọn họ chỉ có thể dựa vào cái gọi là thượng tộc.
Từ quan điểm này mà xem, Nhân tộc thực sự rất may mắn.
Đây cũng là điều mà vô số tiền bối của Nhân tộc đã liều mạng đổi lấy, từ đó lấy thứ này để đảm bảo cho con cháu hậu bối có được một mức độ an toàn tối thiểu.
"Được rồi, đi tới chỗ của thượng tộc đi."
Sau khi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng, hai vị lão tổ của Kha Lam tộc cũng quyết định đi một chuyến tới tổ địa của Thạch tộc trước.
Không phải vì bất cứ điều gì khác, bọn họ làm vậy là vì đến cầu một ít sức mạnh từ khí vận.
Ít nhất là không thể làm cho tổ địa của Kha Lam tộc bọn họ bị biến thành một đống đổ nát.
Chỉ cần có được một ít sức mạnh từ khí vận, ít nhất còn có thể đua được một đường sinh cơ.
Đương nhiên là sự ảnh hưởng của nó nhất định sẽ không thể thiếu, trong một đoạn năm tháng rất dài sắp tới, cuộc sống của Kha Lam tộc có lẽ sẽ rất khó khăn.
Điều này không khác nào họa vô đơn chí cho Kha Lam tộc vốn đã có thực lực yếu kém.
Nhưng bọn họ cũng có dẫn dắt toàn bộ tộc nhân của mình đến đó mà chỉ dẫn theo một bộ phận nhỏ.
Dù sao Kha Lam Tộc cũng là một phó tộc của Thạch Tộc, cho nên bọn họ đương nhiên biết rõ vị trí tổ địa của Thạch Tộc.
Vậy là bọn họ đã rất thuận lợi chạy tới tổ địa của Thạch tộc.
Đối mặt với sự xuất hiện của hai vị lão tổ của Kha Lam tộc, Thạch tộc còn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
"Tổ địa vừa mới khai mở, các ngươi không đi về tổ địa của mình để thu xếp sẵn sàng mà chạy tới nơi này làm gì?”
Một tên Đại Thánh của Thạch tộc lộ ra sắc mặt quái dị mà hỏi.
Theo lý mà nói, khi một tên Đại Thánh đối mặt với Đại Đế, vậy chắc chắn là phải tỏ ra cung kính mới đúng, chỉ là cái tên Đại Thánh của Thạch tộc này vừa đối mặt với phó tộc của nhà mình, mặc dù đối phương là Đại Đế nhưng trong lòng của hắn kỳ thật cũng không có bao nhiêu sự cung kính.
Nói trắng ra chính là, các ngươi còn không phải là tôi tớ của Thạch Tộc ta sao?
Đối với vấn đề này, mặc dù trong lòng của hai vị lão tổ Kha Lam tộc này cảm thấy rất bất mãn, nhưng bọn họ cũng không dám phát tác mà chỉ có thể trâm giọng đáp lại.
"Ta muốn gặp lão tổ của Thạch Tộc."