Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 371 - Chương 1061: Không Đánh Cũng Được, Nhưng Không Thể Rời Đi

Chương 1061: Không Đánh Cũng Được, Nhưng Không Thể Rời Đi Chương 1061: Không Đánh Cũng Được, Nhưng Không Thể Rời ĐiChương 1061: Không Đánh Cũng Được, Nhưng Không Thể Rời Đi

Chương 1061: Không Đánh Cũng Được, Nhưng Không Thể Rời Di

Trong lòng của chúng lão tổ cấp Yêu Đế đều cảm thấy có chút thất vọng, lần này Nhân tộc lại không chịu góp sức rồi, hoàn toàn không chịu lấy ra sức mạnh đã làm thịt Yêu tộc chúng nó.

Chẳng qua Nhân tộc hiển nhiên là không có khả năng biết được điều này.

Tà Linh tộc ở phía bên kia cũng cảm thấy không hiểu ra sao, kỳ quái, đánh một trận chiến này đúng là quá kỳ quái rồi.

Tại sao Nhân tộc này lại chịu phối hợp diễn kịch với bọn họ, bên phía bọn họ thì đúng là có lựa chọn nào khác, nhưng tại sao Nhân tộc các ngươi lại làm như thế này chứ?

Hai chủng tộc thêm lên thì có đến mười tên lão tổ cấp Đại Đế, nhưng lúc này từ phía xa nhìn qua thì thật giống như là cái đám người già đang tập thể dục nhịp điệu vậy.

Không chỉ có động tác chậm chạp mà còn có mềm mại không có lực.

Áp lực ngược lại là không có, chỉ là bọn họ không nghĩ ra được, trái lo phải nghĩ cũng không tìm ra được bất cứ đòn đánh lén nào.

Tuy nhiên, sau khi dây dưa với nhau lâu như vậy, năm vị lão tổ của Tà Linh tộc này mới dần dần tỉnh táo lại.

Ta mẹ nó đi bận tâm với mấy cái thứ này làm gì? Nếu nghĩ không ra thì cứ việc quên đi, dù sao bọn họ tới đây cũng chỉ là tới đi ngang qua sân khấu, tạm thời ổn định Yêu tộc ở phía bên kia mà thôi.

Mặc kệ Nhân tộc có ý tưởng gì, nhưng nếu bọn họ muốn diễn thì cho bọn hắn diễn, không phải vừa lúc cũng giảm bớt thương vong cho bên phía bọn họ sao?

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, năm tên lão tổ của Tà Linh tộc này đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình đã rõ ràng.

Hơn nữa, sau khi dây dưa với nhau lâu như vậy, bọn họ cũng cảm thấy đã gần đến lúc phải rời đi rồi.

Cho nên là ngay sau đó, mệnh lệnh rút lui đã lập tức được ban ra, còn đám người Thạch Thanh Phong ở phía đối diện nhìn thấy vậy cũng không dám ra tay ngăn cản.

"Các ngươi phải đi rôi sao?"

Không chỉ là Thạch Thanh Phong và các vị lão tổ khác, mà cả đông đảo Nhân tộc ở trên chiến trường cũng đều thay đổi bộ dạng lười biếng của trước đó.

Mẹ nó đang diễn thật tốt, các ngươi hiện tại đã muốn đi rồi sao?

Cái sân khấu này là do các ngươi khơi mào trước, bây giờ các ngươi đều đi rồi thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà để lại một mình chúng ta diễn một vai sao?

Không được, các ngươi không thể đi. Diễn kịch thì được, nhưng muốn chạy thì không được.

Cho nên mọi người cũng không chút do dự mà trực tiếp động thủ, muốn cưỡng ép đám Tà Linh tộc vừa định rút lui này lại.

Lúc này ngay cả năm tên lão tổ của Tà Linh tộc cũng bị đám người Thạch Thanh Phong cưỡng bức giữ lại.

Hả?

Đối mặt với sự bạo khởi đột ngột của Nhân tộc, cái đám Tà Linh tộc lại rơi vào trạng thái mê man, không phải các ngươi đang làm gì vậy, không phải đã nói tốt là sẽ diễn kịch, chẳng lẽ chơi không nổi sao?

Nhìn thấy đế uy đầy trời quanh thân, xuất thủ tàn nhẫn và không lưu tình chút nào của bọn người Thạch Thanh Phong.

Năm tên lão tổ của Tà Linh tộc này chỉ có thể ra tay chống cự, nhưng trong lòng của nguyên một đám lại càng ngày càng tràn đầy sự nghi hoặc.

Đám người này nhất định là bị bệnh rồi, vừa rồi không phải còn phối hợp với nhau rất tốt sao? Làm sao nói trở mặt là trở mặt luôn vậy?

“Nhân tộc ngươi làm vậy là có ý gì?”

Bởi vì bản thân đã không nhịn được sự nghỉ hoặc ở trong lòng nữa, cho nên có một vị lão tổ của Tà Linh tộc đã mở miệng hỏi Thạch Thanh Phong.

Mà câu trả lời của Thạch Thanh Phong cũng rất đơn giản.

"Yến hội thì được, nhưng muốn đi thì không được."

Hả?

Mẹ nó có bệnh, lời này vừa nói ra, năm tên lão tổ của Tà Linh tộc đều cảm thấy choáng váng.

Đám Nhân tộc các ngươi là nhàn quá không có việc gì làm, cho nên diễn kịch thì được, muốn chạy còn không được sao?

Bọn họ hoàn toàn xem không hiểu rõ những Nhân tộc này đang nghĩ gì, nhưng sau một lúc im lặng, tên lão tổ của Tà Linh tộc này đã mở miệng nói.

"Lần này coi như Tà Linh tộc ta cắm, ta nguyện ý bồi thường, thế nào??"

Từ góc độ của lão tổ Tà Linh tộc này xem ra, nhà mình đã nguyện ý bồi thường, hơn nữa là mọi người đều đã đánh tới hiện tại, Nhân tộc của các ngươi cũng không chịu tổn thất gì.

Đừng nói là thương vong, ngay cả trầy da có một chút thôi cũng không có.

Như vậy, chúng ta đồng ý bồi thường, còn Nhân tộc các ngươi thì không công chiếm cái tiện nghi, như thế còn không tốt sao?

Nhưng ai biết, Thạch Thanh Phong lại không chút do dự mà từ chối. "Không cần."

"Ngươi... Bồi thường cũng không cần, vậy Nhân tộc ngươi muốn cái gì?"

"Tiếp tục diễn tiếp cho ta."

"Hả?"

Tiếp tục diễn tiếp? Sau khi nghe Thạch Thanh Phong nói như vậy, năm tên lão tổ của Tà Linh tộc này đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, các ngươi mẹ nó có bệnh, coi mình là nữ hoàng nhạc kịch sao?

Không cần bồi thường, chỉ muốn chúng ta cùng các ngươi tiếp tục diễn kịch sao? Ta diễn em gái ngươi.

Đừng nói là chư vị lão tổ của Tà Linh tộc cảm thấy choáng váng, ngay cả Nhân tộc và Tà Linh tộc ở thế giới bên ngoài cũng lộ ra vẻ mặt không hiểu ra sao.

Hai chủng tộc có thể tận mắt nhìn thấy toàn bộ hành trình của trận chiến đấu này thông qua quang kính.

Nhân tộc còn tốt một chút, bởi vì bọn họ có thể nhìn thấy đám người Tề Hùng đang dẫn người đánh lén vào tổ địa của Tà Linh tộc.

Nhưng Tà Linh tộc ở phía bên này lại hoàn toàn là không hiểu ra sao.

Vốn dĩ đông đảo Tà Linh tộc đã vì chứng kiến các lão tổ nhà mình đang yên đang lành lại chạy tới chủ động trêu chọc Nhân tộc mà cảm thấy tê cả da đầu.

Lúc này cái đám Nhân tộc kia bị làm sao vậy? Chẳng lẽ các ngươi bị dở người sao? Cái này tránh cũng tránh không kịp, vậy mà ngươi còn muốn chủ động làm một tay sao?

Đây mẹ nó không phải là thọ tinh công thắt cổ, ngại mệnh của mình quá dài sao?

Nhưng sau đó, ngay khi hai bên lao vào đại chiến một trận ở bên ngoài tổ địa của Nhân tộc, đông đảo Tà Linh tộc đã trực tiếp bị làm cho chết lặng

Cái này mịa nó là tác chiến sao? Ngươi mẹ nó nói đây là đi Câu Lan khiêu vũ chúng ta còn tin.

Tuy nhiên như vậy còn chưa tính, đông đảo Tà Linh tộc còn không tự chủ được mà thở dài một hơi, dù sao thực lực của Nhân tộc vẫn còn bày ra ngay tại đó, không có chuyện gì vẫn là tốt.

Nhưng đột nhiên, ngay khi nhà mình ở phía bên chuẩn bị rời đi, Nhân tộc lại đột nhiên ngăn cản, mà cái này mới là thứ khiến người ta cảm thấy buồn bực.

Nhân tộc các người không hề có ý định động thủ với chúng ta, nhưng lúc mà chúng ta muốn rời đi, các ngươi lại ra tay ngăn cản làm gì?

Nếu Nhân tộc thực sự tức giận vì hành động của Tà Linh tộc, lẽ ra bọn họ phải toàn lực xuất thủ ngay từ đầu mới đúng. Nhưng sau khi đánh lâu như vậy, diễn lâu như thế, Nhân tộc thực sự không hề có một chút ý định giết người nào, vậy tại sao bọn họ lại đột nhiên không chịu buông tay như thế?

Sự phát triển của mọi chuyện chỉ có thể dùng hai chữ "Thái quá để hình dung.

Giống như đông đảo Tà Linh tộc, năm tên lão tổ của Tà Linh tộc này cũng không thể đoán ra được, nhưng dù sao bọn họ cũng đã sống được nhiều năm như vậy, tuy rằng không biết Nhân tộc đang có ý đồ quỷ quái gì.

Nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

"Đáng chết, rút."

Cho dù có nói thế nào, cứ thoát thân trước đã rồi lại nói, dù sao Tà Linh tộc cũng đã chuẩn bị xong biện pháp thoát thân.

Vừa rồi cũng là do bọn họ nhập diễn sâu quá, , cho nên nguyên một đám vẫn luôn cho rằng Nhân tộc không có sát ý gì, cộng thêm việc diễn xuất lâu như vậy, khiến bọn họ quên mất cái gốc rạ này.

Mà hành động hiện tại của Nhân tộc chắc chắn là không có nín cái rắm gì tốt.

Cho dù có nói thế nào, bọn họ cũng không thể tiếp tục dây dưa tiếp với Nhân tộc được.

Nghe thấy tiếng quát của lão tổ nhà mình, Tà Linh tộc ở phía trên chiến trường cũng ào ào lấy ra bản lĩnh đào mệnh của chính mình.

Sau đó chỉ thấy đông đảo cường giả của Tà Linh tộc lần lượt vứt bỏ nhục thân, muốn lấy sự quỷ dị của linh thể của mình để từ đó trốn thoát khỏi chiến trường.

Mà đây cũng là thiên phú thần thông của Tà Linh tộc.

So với các chủng tộc khác, Tà Linh tộc là chủng tộc có thể vứt bỏ nhục thân của mình mà không cần phải trả cái giá gì quá lớn.

Hơn nữa, Tà Linh tộc còn có một bí pháp, không có nhiều ít tác dụng phụ và có thể đúc lại nhục thân, lại hoàn mỹ phù hợp với linh hôn của chính mình.

Cũng chính là nhờ vào thiên phú thần thông này, mà Tà Linh tộc mới có thể vẫn luôn đứng vững trong thế giới Hạo Thổ, thậm chí là tôn tại nhiều năm như vậy mà có bị tiêu vong.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Tà Linh tộc thi triển thiên phú thần thông của mình, Nhân tộc ở phía bên này đương nhiên là không đồng ý rồi.

"Muốn chạy? Xem pháp bảo của ta đây."

Vốn dĩ là nếu đặt ở dưới tình huống không có chuẩn bị trước đó, những Tà Linh tộc này có lẽ thật đúng là có thể dựa vào thiên phú thần thông của mình mà thành công thoát thân.

Nhưng hiện tại, vì để đối phó với Tiên Linh, mọi người đều đã lấy loại pháp bảo hệ linh hồn vốn chỉ để hít bụi ở bên trong không gian giới chỉ ra.

Loại pháp bảo hệ linh hồn có thể đối phó với Tiên Linh này đương nhiên cũng có thể đối phó với thiên phú thần thông của Tà Linh tộc.

Chỉ có thể nói, cái đám Tà Linh tộc này cũng là đụng phải họng súng.

Những người có pháp bảo hệ linh hồn thì lấy ra pháp bảo hệ linh hồn, còn những người không có thì trực tiếp sử dụng pháp bảo của Ma tu, dù sao thì mẹ nó ta cũng không tu ma, vậy dùng một chút pháp bảo của Ma tu đấy thì sao?

Trong lúc nhất thời, phía trên chiến trường lập tức tràn ngập Ma khí tận trời, còn những con Tà Linh tộc nhìn thấy Ma khí nông đậm như vậy thì trực tiếp bị làm cho choáng váng.

Không phải, các ngươi tính làm gì, muốn nhập ma sao?
Bình Luận (0)
Comment